Chap 40: Sau đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều nói để một cô gái trở thành một người phụ nữ chỉ cần trải qua một đêm, thế nhưng từ một chàng trai trở thành một người đàn ông thực thụ là cả một quá trình rất dài.



Những lời này rất đúng, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy qua một đêm dường như mình đã càng chín chắn hơn, có cảm xúc sâu sắc hơn về tình yêu, nàng thấy thật ra không phải lúc làm sẽ có gì vui thích, thậm chí cả quá trình này rất đau đớn, nhưng nàng quan tâm đến ý nghĩa sau đó hơn.



Nhưng Lan Ngọc thì khác, 24 tuổi bình thường cũng có người chưa đủ thành thục, nhưng Lan Ngọc lại là không thành thục trong không thành thục, tính cách của cô vẫn như một thiếu niên, nếu không muốn nói là một đứa trẻ, trong sạch như một tờ giấy trắng, đương nhiên đi cùng là sự thiếu ổn trọng và thành thục, thế nhưng không thể nói là ấu trĩ, dù cho cô vẫn thường khiến nàng dở khóc dở cười.



Ví dụ như chuyện tối hôm đó, cô xấu hổ, hoàn toàn không dám nhìn nàng, tình trạng này vẫn liên tục duy trì đến ngày hôm sau. Lan Ngọc  thật giống một nàng dâu nhỏ đã làm sai chuyện gì đó, thừa dịp Vỹ Dạ không chú ý liền len lén liếc nàng một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, qua một lúc sau, lại len lén ngẩng đầu lên nhìn nàng



Lâm Vỹ Dạ làm như không phát hiện, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của nàng, phải nghỉ ngơi thật tốt, nên mang cái ghế ra ban công phơi nắng, bất giác ngủ say. Lúc tỉnh dậy phát hiện trên người mình có một tấm chăn mỏng. Lâm Vỹ Dạ ngáp một cái đứng lên, hình như thoáng nhìn thấy Lan Ngọc đang ngồi trước máy tính của nàng lén làm gì đó.



Nếu không đủ hiểu Lan Ngọc, hoặc sự hiểu biết của nàng về cô chỉ dừng lại tại lúc hai người vừa gặp nhau, nàng có thể sẽ cho rằng cô đang lén lút xem hình nhạy cảm, phim đen, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không có suy nghĩ đó trong đầu. Bởi vì Lan Ngọc đến công ty nàng rất ngoan ngoãn, đi chơi cũng ngoan ngoãn, có rất nhiều cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ, cô cũng không thèm liếc mắt một cái, dường như chỉ xem bọn họ là củ cải trắng.


Đã như vậy, cô lén lén lút lút làm gì? Nàng cảm thấy hơi hiếu kỳ.



Thế nhưng Lan Ngọc rất nhạy bén, vừa thấy bóng Vỹ Dạ lộ ra, liền vội vàng chỉnh nét mặt, vờ như đang lau sàn, còn giấu đầu hở đuôi lẩm bẩm: "Ơ, sàn nhà hôm nay khó lau thế!"



Lâm Vỹ Dạ nhịn cười, vờ như không phát hiện, thuận miệng hỏi: "Thật không?"



"Ừ, nhưng Ngọc lau sạch rồi." - Cô vội vàng lau xong bỏ chạy ra ngoài, rõ ràng có tật giật mình.


Nàng cũng không lật tẩy cô, thậm chí để cô không nghi ngờ, nàng không thèm liếc máy tính một cái. Lan Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chạy đi phơi đồ, Lâm Vỹ Dạ thấy cô không để ý, liền mở lịch sử trình duyệt -- tên nhóc đáng thương này trước đây sống như thế nào vậy, không biết trên thế giới có thứ gọi là lịch sử duyệt web hay sao?



Vừa nhìn Lâm Vỹ Dạ liền khiếp sợ, nàng hoàn toàn không dám tin nhìn Lan Ngọc đang phơi đồ ở ban công, hình ảnh cảm thấy thất bại chui vào chăn hôm qua của cô vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng hôm nay cô lại... lại muốn tìm việc làm?



Nhìn xem cô tìm cái gì, những công việc có thể làm tại nhà? Từ khóa như vậy, Lâm Vỹ Dạ phát hiện nội dung tìm được thật sự không ít.



Gồm có thiết kế quảng cáo, thiết kế thời trang, sáng tác âm nhạc, soạn bản thảo công văn, vân vân... Vấn đề là, những việc này Lan Ngọc biết làm sao? Cô không biết đâu!



Nhưng chuyện càng khiến Lâm Vỹ Dạ quan tâm là, Lan Ngọc biểu hiện việc muốn đi làm hoàn toàn không giống với dáng vẻ nguyên bản ngây thơ vô ưu vô lo của cô



Có khi nào do chịu kích thích gì đó rồi không? Không phải do lòng tự trọng đấy chứ? Lâm Vỹ Dạ nghĩ vậy, lén tắt trang web đó đi, vờ như không biết gì cả đến giá sách cầm một quyển lên đọc.



Nhưng sau khi mở sách ra nàng không đọc vào đầu được chữ nào cả, lơ đãng cầm nhìn một lúc lâu, khóe mắt không biết từ khi nào liếc đến dòng chữ: "... Nữ nhân trong gian vừa nghe, lập tức vui vẻ, trang điểm thay y phục, cười mà không nói, bước ra nghênh đón, hài hòa nhập thành một thể, xiêm y trên người dường như trở nên nặng thêm."



Nàng chấn động, cúi đầu nhìn kỹ đoạn chuyện xưa này, là tập truyện truyền kỳ "Ái Tình Âm Dương" trứ danh thời Đường, thảo nào, những cuốn Lan Ngọc đọc đều là các loại Liêu trai (Au: tui chém gió chớ nào có mà trư danh đời Đường 😌)



Lâm Vỹ Dạ nghĩ thầm, gập quyển sách lại, đặt ở nơi không thể nhìn thấy, trước khi có lời giải thích chuẩn xác cùng nguyên căn rõ ràng, nàng sẽ không để những mẩu chuyện này làm Lan Ngọc hỗn loạn.



Không biết vì sao, nàng càng ngày càng thấy cô vừa ngốc vừa mỏng manh, nhịn không được muốn bảo vệ cô



Hoàng hôn, Lan Ngọc xuống lầu cho lũ chó hoang ăn, không bao lâu sau liền hăng hái chạy về: "Vợ à, dưới lầu có một bà cụ chào Ngọc đấy, hỏi Ngọc chuyển đến lúc nào."



"Người ta thật sự có thể nhìn thấy Ngọc sao?" - Đến bây giờ Lâm Vỹ Dạ vẫn nghĩ sự biến hóa này thật sự quá lạ lùng, chẳng hiểu tại sao, Lan Ngọc càng giống người hơn rồi nhỉ.



Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ lên xoay một vòng: "Vợ ơi vui quá, Ngọc gần giống người bình thường rồi."



Vậy cơ thể của cô thì sao? Nàng vô thức nghĩ đến vấn đề này, nhưng lại nhớ đến tình tiết trong mấy tập truyện Liêu Trai, vậy cùng lắm cũng chỉ bệnh nặng ở nhà mà thôi, hẳn là không có gì nguy hiểm đâu nhỉ... Nàng thấp thỏm, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vui vẻ: "Thật không, vậy thì tốt quá."



Lan Ngọc quả không hổ là cái ra-đa của Lâm Vỹ Dạ, cô lập tức nhận ra nàng không bình thường, cẩn thận nói: "Vợ không thích Ngọc đi ra ngoài cho người ta thấy sao, vậy Ngọc không ra nữa, ở nhà thôi là được."



Lâm Vỹ Dạ thừa nhận nàng có hơi lo lắng Lan Ngọc sẽ bị bắt cóc nếu chạy ra ngoài, thế nhưng nghe cô nói như vậy, nàng dở khóc dở cười: "Ai nói vậy, em còn ước tất cả mọi người đều biết người yêu của em rất đẹp nữa đó."



"Xấu hổ quá à." - Lan Ngọc nhịn không được cong khóe miệng, "Vợ, sau này Ngọc sẽ cố gắng trở thành người bình thường, cố gắng kiếm tiền nuôi em, mang em ra ngoài chơi, mua quà cho em, để tất cả mọi người đều hâm mộ em."



Lâm Vỹ Dạ nghe vậy liền ngẩn ra, cảm thấy hơi hoang đường, những lời này là hứa hẹn của mỗi một người yêu, nhưng từ miệng Lan Ngọc nói ra không hiểu sao lại làm nàng hơi hoảng hốt: "Không cần đâu, giàu có sẽ trở nên hư hỏng. Ngọc xem, phụ nữ đẹp ngoài kia nhiều như vậy, nhỡ bắt cóc mất Ngọc thì làm sao đây? Ngọc cứ giống như bây giờ là rất được rồi."



Tiền chỉ cần cố gắng kiếm thì sẽ có, ánh mắt của người khác thật ra không quan trọng như vậy, chỉ có cô mới là người nàng không thể mất đi nhất.



Lan Ngọc khó hiểu nhìn Vỹ Dạ, lúng túng nói: "Nhưng nếu không như vậy, người ta sẽ cho rằng em không gả đi được, ví như người phụ nữ 30 tuổi ở lầu ba, mẹ cô ta mỗi ngày đều gọi điện giục đi xem mắt, nhưng lần nào xem mắt về cô ta cũng không vừa ý."



Lan Ngọc thế nhưng còn nghe trộm việc riêng tư của người thuê phòng lầu khác sao? Vỹ Dạ buồn cười, nhưng cũng hiểu được rằng một khu nhà nhỏ này thật ra cũng là một mô hình của Thế giới, có rất nhiều dạng người khác nhau, cùng những câu chuyện thăng trầm khác nhau.



Nàng suy nghĩ một chút, quyết định không đả kích tinh thần hăng hái của cô: "Vậy cũng được, nhưng nếu Ngọc kiếm được tiền rồi thì phải giao hết cho em, không được giấu riêng."



Lan Ngọc ngẩn ngơ: "Ngọc giấu tiền riêng làm gì?"



"Đúng, tiền riêng là vô ích." - Lâm Vỹ Dạ  nghiêm trang nói, "Toàn bộ đều phải nộp đầy đủ đấy."



Lan Ngọc ngoan ngoãn nói: "Đã biết."



Nói thì nói như vậy, nhưng Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn không ôm bất kỳ ước vọng gì đối với việc Lan Ngọc có thể kiếm tiền. Nàng chỉ quan tâm đến vấn đề hiện ra trước mắt người khác của cô: "Bây giờ Ngọc có thể duy trì trạng thái mà người khác nhìn thấy, hay vẫn không ổn định?"



Lan Ngọc suy nghĩ một chút: "Ngọc phải tìm người thí nghiệm, biết rồi sẽ nói cho em." - Cô cũng nghi hoặc thân thể của chính mình không kém gì nàng, thậm chí hoài nghi rằng lúc trước bản thân thề thốt mình chưa chết có phải hay không chỉ là một trò cười.



Chờ màn đêm buông xuống, Lan Ngọc một mình lặng lẽ xuống cửa hàng tiện lợi trước tiểu khu làm thí nghiệm, Lâm Vỹ Dạ cũng không lo lắng, nàng nhân cơ hội gọi cho thím Hương một cuộc.



Ngữ khí của thím Hương rất chắc chắn: "Chuyện lần trước con nhờ ta tìm hiểu, ta cũng đã tra qua, trường hợp tương tự thế này chỉ có ly hồn mà sách cổ đã đề cập đến, tuy trạng thái của linh hồn dưới tình huống này giống một hồn ma, nhưng không thể bỏ qua những trường hợp đặc biệt... Có điều ta cũng nói thật cho con, ta vẫn cho rằng đây chỉ là chuyện hư cấu trong tiểu thuyết, đời thực chưa từng thấy qua, người bình thường không thể nhìn thấy linh hồn, linh hồn và người vốn thuộc hai thế giới khác nhau mà."



"Nhưng, đó là thật." - Lâm Vỹ Dạ nghĩ thầm, Lan Ngọc bây giờ càng ngày càng giống người rồi.



Thím Hương trầm ngâm một lúc lâu mới nói: "Cũng không chắc chắn, thế giới này không gì là không thể, bất kỳ dạng chuyện kỳ lạ nào cũng có thể xảy ra, đây cũng không tính là gì, con phải để ý người bạn đó một chút, nếu cô ấy không có vấn đề gì về sức khỏe hay xui xẻo gì đấy, vậy chắc chắn là vô hại, nhưng nếu ngược lại, nếu có gì khác thường, vậy phải lập tức rời khỏi linh hồn kia!"



Có lẽ do trước đây có ví dụ như trong truyện, thím Hương không dám nói quá mức, ly hồn có thể tổn hại gì đến con người hay không?



Về điểm này Lâm Vỹ Dạ đã có đáp án: "Vẻ mặt cô ấy phấn chấn, tinh thần rất tốt." - Nhìn thế nào nàng cũng không có cảm giác bị yêu quái hay hồn ma hút khí dương, mà hoàn toàn ngược lại, nàng cảm thấy càng ngày càng dễ chịu, khụ, không loại trừ tác dụng của âm dương điều hòa.



"Vậy thì tốt." - Thím Hương ngắt máy.



Đến khi Vỹ Dạ sắp ngủ Lan Ngọc mới trở về, vừa về liền bò thẳng lên giường ôm nàng vào lòng hôn: "Vợ à Ngọc về rồi."



"Kết quả thế nào?"



"Thử một chút rồi, chỉ có thể duy trì khoảng nửa giờ, một lúc sau Ngọc cảm thấy có vẻ không được nữa, sau đó thực sự biến mất. Ngọc thử lại cũng không được."



Cô vô cùng ủ rũ, nhưng nàng lại rất vui vẻ: "Không tệ không tệ, ít nhất chồng em cũng được thấy trong một ngày, vui quá rồi."



Lan Ngọc cũng liền trở nên vui vẻ, ghé vào tai Vỹ Dạ, xấu hổ nói: "Vậy vợ à, chúng ta có thể..."



"Không được." - Nàng thẳng thắn từ chối, "Trong vòng 3 ngày, Ngọc nghĩ cũng không được nghĩ." - Để tránh cho cô suy nghĩ miên man, nàng sờ sờ đầu cô, "Em còn chưa tốt đâu, phải qua vài ngày nữa."



Lan Ngọc hiểu chuyện gật đầu: "Ngọc biết rồi, vợ à Ngọc không phài trẻ con nữa, Ngọc đã là trưởng thành rồi."



"Ý Ngọc là em không thể sờ đầu Ngọc nữa sao?" - Nàng trừng cô, tục ngữ đều nói mông và đầu là không thể sờ loạn, nhưng nàng không bỏ được thì thế nào?



Sách lược ứng phó của Lan Ngọc là vùi đầu vào lòng Vỹ Dạ để nàng tiếp tục vuốt. Lâm Vỹ Dạ hài lòng, có một người chồng như vậy còn mong gì nữa, ngay cả thú cưng cũng có thể tiết kiệm bớt.

---------------------------

Quốc khánh đã qua, đương nhiên là phải đi làm, nhưng mọi người dường như vẫn chưa nghỉ đủ, ngày đầu tiên đi làm vẫn có vẻ lười biếng, bao gồm cả Trương Thế Vinh, hắn cảm khái với nàng "Một khi đã vào đường cao tốc thì sẽ không hãm phanh lại được nữa."



Từ lúc cải tà quy chính đến nay hắn đều một lòng một dạ chú tâm vào việc kinh doanh của công ty, cho dù trong lúc đó có ăn chơi cũng không thể đạt được cảm giác thành tựu, hôm nay công thành danh toại, thoải mái một chút liền không nhịn được nhớ lại những tháng ngày vui vẻ đó.



Mà biểu hiện trực tiếp là... hắn lại có bạn gái mới. Lâm Vỹ Dạ đã chết lặng, Trương Thế Vinh hoàn toàn là một tên cặn bã, nàng đã không muốn nghĩ đến lúc Nam Thư biết chuyện nữa rồi.



Trương Thế Vinh dường như thấy được biểu tình của Lâm Vỹ Dạ, mỉm cười: "Cảm thấy tôi rất cặn bã?"



"À," - Lâm Vỹ Dạ thu hồi nét mặt của mình, quy củ nói: "Đó là quyền tự do của mỗi người."



Trương Thế Vinh ký tên vào văn kiện, nhàn nhạt cười nói: "Tôi sẽ hết lòng với vợ tương lai của mình, nhưng quan hệ giữa bọn họ và tôi không lấy hôn nhân làm tiền đề, chỉ theo nhu cầu mà thôi."



Lâm Vỹ Dạ không phải người trong cuộc, vì vậy nàng không có lập trường để nói, nhìn Khả Như lúc trước mà xem, sau khi xong việc với Trương Thế Vinh không phải cũng nhanh chóng đi tìm kim chủ mới à, nhưng còn Nam Thư thì sao... đối với chị ấy, Trương Thế Vinh nghĩ thế nào?



"Về phần Nam Thư" - Trương Thế Vinh đặt bút xuống, "Ngay từ đầu tôi đã nói với cô ấy, chúng tôi không có khả năng."



Lúc này trên mặt Lâm Vỹ Dạ không khỏi xuất hiện vẻ ngạc nhiên, Trương Thế Vinh bất đắc dĩ thở dài: "Cô ấy giỏi giang hiếu thắng, có thể trở thành người cộng tác tốt nhất của tôi, tôi cũng bồi dưỡng cô ấy như vậy, nhưng trong lúc đó nếu tình cảm của chúng tôi vẫn tiếp tục, đương nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề, hoàn toàn không có lợi đối với sự phát triển của công ty."



"Nhưng, cũng có rất nhiều cặp vợ chồng cùng làm việc trong một công ty mà." - Lâm Vỹ Dạ cẩn thận thăm dò, Trương Thế Vinh nhíu mày sắc: "Cô cho rằng tôi có thể tự quyết định hôn sự sao?"



Ừm, đúng vậy, Trương Thế Vinh trừ việc là tổng giám đốc còn là con cháu thế gia, hơn phân nửa người như vậy kết hôn đều chỉ vì lợi ích gia tộc.



Lâm Vỹ Dạ đã hiểu ý của Trương Thế Vinh, hắn hy vọng Nam Thư trở thành người tài giỏi đắc lực bên cạnh, cùng hắn sóng vai chiến đấu trên thương trường, bây giờ hắn chưa kết hôn, hai người vẫn có thể duy trì quan hệ mập mờ, nhưng nếu một ngày hắn kết hôn, hắn nhất định sẽ phải có trách nhiệm với vợ tương lai, cho dù dựa vào tình cảm hay nhu cầu gì khác, đến lúc đó thân phận của Nam Thư cũng sẽ rất xấu hổ.



Kẻ thứ ba, vợ bé, hay tình nhân? Nam Thư chắc chắn sẽ không nguyện ý làm một trong những lựa chọn trên, từ các biểu hiện lúc trước của chị ấy, có thể thấy được chị ấy cũng là một người háo thắng sĩ diện.



Mà người vợ sau này của Trương Thế Vinh chắc chắn cũng không phải đèn đã cạn dầu!



"Chuyện của Khả Ngân, tôi sẽ nói cho Nam Thư biết," - Trương Thế Vinh đương nhiên cũng rất đau đầu với chuyện nghĩ cách nào để khéo léo báo cho Nam Thư, nên tiếp tục để cô thư ký nhỏ này ra trận, "Nếu cô và cô ấy là bạn bè, vậy thì trợ giúp một chút đi."



Lâm Vỹ Dạ đã rất mệt mỏi, vô tình vô ý, nhưng lần này không có cách nào không quan tâm, liền phải nhạt nhẽo đồng ý: "Tôi sẽ làm hết sức."









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro