Chap 52: Nỗ Lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm ngày hôm sau ngủ quên, Nam Thư đã gọi điện thoại tới, Lâm Vỹ Dạ vuốt vuốt huyệt thái dương, chỉ có thể xin phép nghỉ, tình huống của Lan Ngọc như vậy, nàng làm sao có thể ném cô một mình ở bệnh viện được, không biết phải giải thích chuyện này thế nào, cho nên nàng chỉ nói đơn giản



"Em gặp tai nạn giao thông, xin phép nghỉ một ngày."



Nam Thư "À" một tiếng, vội hỏi: "Tai nạn giao thông? Em không sao chứ, ở bệnh viện nào, chị đến thăm em."



Sau khi hai người bọn họ giải quyết khúc mắc, tình hữu nghị vững chãi hơn nhiều, đã không có Trương Thế Vinh quấy rầy, Nam Thư đối với Lâm Vỹ Dạ thật sự tốt không còn chỗ nói, chăm sóc nàng như chị em một nhà.



"Không có việc gì, vết thương nhẹ, ngày mai em sẽ đến." - Lâm Vỹ Dạ vất vả xua tan ý nghĩ muốn thăm bệnh của cô ấy.



Cúp điện thoại xong, nàng đã thấy Lan Ngọc tỉnh dậy, mở to đôi mắt xinh đẹp không chớp cười cười nhìn nàng, vô cùng dễ thương, nàng sờ lên trán cô, nhẹ nhàng thở một hơi nói "Bớt sốt rồi."



"Ừm." - Cô nói một câu bằng giọng mũi, chui ngược trở lại vào trong chăn, "Vợ lại đây để Ngọc ôm một cái."



"Ôm cái đầu Ngọc!" - Không có người ngoài ở đây, nàng lộ ra bản tính thật của mình, kéo lỗ tai cô hỏi, "Rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, em vẫn còn mơ hồ đây."



Lan Ngọc không dám phản kháng, xoa xoa lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Tại Ngọc nhìn thấy người đụng em là Thúy Ngân. Ngọc muốn xông tới, nhưng không biết vì sao, cơ thể không còn một chút sức lực nào, giống như sắp biến mất. Ngọc cứ nghĩ nếu như Ngọc trở về thân thể, không chừng Ngọc có thể tỉnh lại tìm cô ta tính sổ."



Lâm Vỹ Dạ im lặng, nàng cho là cả đời mình sẽ không thể kết hôn, cũng đã suy nghĩ rất nhiều lý do để giải thích cho người trong nhà hiểu, tương lai cũng dần dần thành hình, dưới tình huống như vậy, ngoài dự liệu của mọi người, không hề báo trước, Lan Ngọc hồi hồn rồi.



Đây quả thực là... không phải càng tốt sao?



"Vậy ông nội, ông bà ngoại của Ngọc thì sao, ba mẹ Ngọc đâu?"



Ngày hôm qua Lâm Vỹ Dạ vô cùng ngạc nhiên, những người thân thích đến rất đầy đủ, nhưng ba mẹ cô lại không thấy xuất hiện.



Lan Ngọc liếc mắt dò xét: "Thời điểm Ngọc ra đời mẹ đã mất rồi, Ngọc chưa từng gặp mặt bà ấy, còn ba... ông ta không thích Ngọc, ông nội nuôi Ngọc lớn lên, các cậu đối xử với Ngọc rất tốt."



Không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, cho dù là những chuyện cô tự mình trải qua cũng chỉ là một khoảng kí ức mơ mơ hồ hồ.



Nhưng lần này tỉnh lại, tất cả trí nhớ của cô lại vô cùng rõ ràng, giống như trong nháy mắt cô có được năng lực phân tích sự việc, không còn là một cục bột nhão như trước nữa.



Lâm Vỹ Dạ gật đầu, biểu hiện ngày hôm qua của bọn họ có thể thấy được sự coi trọng đối với cô, nhưng mà tên Lan Ngọc này không có lương tâm, ôm eo nàng giở trò nịnh nọt: "Tuy nhiên với Ngọc mà nói, vợ nhất định là quan trọng nhất."



"Không thể nói như vậy được." - Lâm Vỹ Dạ cau mày lại.



"Ba của Ngọc tuy không thương Ngọc, nhưng đối với Ngọc cũng có ơn sinh thành, ông nội nuôi Ngọc khôn lớn, ông bà ngoại và cậu quan tâm Ngọc như vậy, Ngọc không thể bên nặng bên khinh được."



Lan Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, Ngọc nghe vợ."



Lâm Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc hoàn toàn nghe lời giống như trước đây, đáng lẽ phải cảm thấy vui mừng, nhưng lúc này nàng lại thấy có chút lo âu.



Trước kia, cô nghe lời của nàng không sao, bởi vì cô là của riêng mình nàng



Nhưng bây giờ cô đã có người thân, bình tĩnh nhìn lại, ai mà thích con gái/ cháu gái/ cháu ngoại nhà mình suốt ngày chỉ biết bám lấy một người phụ nữ?



Nàng thích cô như vậy, đương nhiên cũng phải nghĩ đến chuyện tương lai của cô. Nhưng nếu kêu không bám nàng nữa, thì không thực tế cho lắm.



Nghĩ đến đây, Lâm Vỹ Dạ càng đau đầu.



Lan Ngọc chẳng thèm bận tâm điều gì, chỉ cần ở bên cạnh Lâm Vỹ Dạ là đủ, đầu của cô không còn chỗ trống để suy nghĩ đến bất kì chuyện gì khác, dĩ nhiên, nếu không thấy nàng, trong đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện khi nào nàng trở về, càng không nghĩ ngợi đến vấn đề khác.



Lâm Vỹ Dạ xuống giường vào phòng vệ sinh, bộ đồ trên người vẫn là bộ nàng mặc ngày hôm qua, sau một đêm ngủ dậy trở nên nhăn nheo, nàng rửa mặt, nói với Lan Ngọc: "Em trở về khách sạn thay quần áo rồi quay lại."



"Để Ngọc đi cùng!" - Lan Ngọc lập tức muốn xuống giường, liền bị Lâm Vỹ Dạ vỗ đầu: "Quên là mình vẫn còn bị bệnh rồi sao? Ngoan ngoãn nằm ở đây nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ quay lại ngay."



Lan Ngọc không chịu buông tay: "Em dẫn Ngọc cùng đi, được không?"



"Không được." - Lâm Vỹ Dạ nói như chém đinh chặt sắt, nhất quyết không chấp nhận lời đề nghị của cô "Đợi ở đây không được chạy lung tung, bằng không em không biết phải tìm Ngọc ở đâu, biết không?"



Lan Ngọc đồng ý với vẻ không vui, nàng sờ lên đầu cô, cảm thấy cô đã có cơ thể hay trong trạng thái linh hồn đều không có gì khác biệt, chỉ là... Ý nghĩ này nàng luôn không dám nghĩ đến, nhưng thật sự nó như một tảng đá nằm trong lòng nàng



Không giống như lúc trước, sau khi trở về thân thể, Lan Ngọc đã không còn là Lan Ngọc của mình nàng nữa rồi.



Cô giống như tất cả người trên đời này, đều có ba có mẹ có người thân, nàng không còn là toàn bộ sinh mệnh của cô nữa.



Nàng cuối cùng cũng hiểu được tại sao lúc ấy bản thân lại không muốn nghiên cứu kĩ càng thân thế của cô, có lẽ là bởi vì ngày đó, tận sâu trong đáy lòng nàng đã biết rõ một khi ngày này đến, nàng không thể tiếp tục có được cô một cách trọn vẹn.



Thế nhưng chuyện hôm nay ván đã đóng thuyền, nàng cũng không còn biện pháp nào khác.



Quay trở về khách sạn tắm rửa thay đồ, Lâm Vỹ Dạ không trở lại bệnh viện ngay lập tức. Nàng lại lẳng lặng ngồi trên sofa thật lâu, cảm thấy trong đầu như có một đống hỗn độn, cả buổi đều không suy nghĩ được cái gì.



Trước đó trong đầu rối loạn còn chưa suy nghĩ kĩ càng, hiện tại ngẫm lại, hai nhà ba mẹ Lan Ngọc hiển nhiên đều có địa vị, năng lực không nhỏ, nàng lại không lo lắng tự nhiên có vị hôn thê nào đấy xuất hiện như trong tiểu thuyết, nhưng vấn đề cũng rất rõ ràng, hiện tại trạng thái Lan Ngọc không tốt, mọi người mới chỉ chán ghét mình ở bên cạnh cô ấy, đợi đến lúc cơ thể cô tốt hơn chút nữa, ai biết sẽ thay đổi như thế nào nữa?



Phiền phức, không phải môn đăng hộ đối, nàng trèo cao không nổi, nàng chắc chắn không buông tha cho cô, khó lắm mới gặp được một người mình thích, nhưng làm thế nào có thể danh chính ngôn thuận ở chung thì thật khiến nàng đau đầu.



Lâm Vỹ Dạ đoán chắc, tình cảm của nàng và Lan Ngọc đang trong cửa ải quan trọng nhất.



Nghĩ đông nghĩ tây, càng nghĩ càng đau đầu, nàng dứt khoát lấy vài bộ quần áo, nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa, lúc quay về nàng có uống ly sữa đậu nành làm điểm tâm, bây giờ đã sớm đói bụng, tiện thể ghé cửa hàng tiện lợi mua sandwiches.



Cùng lúc đó, Lan Ngọc dĩ nhiên đã hóa thành hòn vọng thê, đôi mắt trông ngóng chờ nàng trở lại, thời điểm Ninh Hoài Linh bước vào, chứng kiến cháu nội nhà mình ngồi ngẩn người, hòa ái gọi: "Lan Ngọc."



"Ông nội." - Lan Ngọc chỉ cùng ông nói một câu, rồi nghiêng nghiêng đầu, để bản thân có thể trực tiếp nhìn ra cửa.



Khóe miệng lão Ninh co lại, tìm chủ đề: "Cơ thể cháu sao rồi?"



"Tốt hơn nhiều rồi." - Chỉ trong lúc nói chuyện, Lan Ngọc mới dời ánh mắt nhìn ông một cái, sau đó lại nhanh chóng quay về ngóng cửa ra vào.



Ninh Hoài Linh triệt để im lặng, ông thấy trước mặt Lan Ngọc bày một bàn cơm sáng hôm nay: "Ăn sáng chưa, hay vẫn không hợp khẩu vị?"



"Ông nội đói bụng thì cứ ăn đi." -Lan Ngọc đẩy tô mì hoành thánh trước mặt đi, cô tiếp tục nhìn chằm chằm về phía cửa: "Con không đói bụng."



Ninh Hoài Linh nhìn xung quanh: "Cô Lâm không ở đây à?"



Ông còn cho rằng sáng sớm vừa tới nhất định sẽ nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ nữa, thẳng thắn mà nói trong lúc này, bọn họ đều không biết phải đối đãi với nàng như thế nào, nhưng nhìn tình huống ngày hôm qua, vì để ổn định Lan Ngọc, tạm thời còn cần nàng ở bên cạnh.



"Vợ đi ra ngoài rồi." - Lan Ngọc ôm đầu gối co người trên giường, giọng nói mềm nhũn



"Con đang chờ cô ấy trở lại."



Đứa ngốc này, Ninh Hoài Linh tức giận đến dựng râu trừng mắt: "Trong mắt con chỉ có vợ mà không có ông nội rồi hả?"



Thanh âm trách mắng của ông khiến Lan Ngọc quay đầu lại.



Cô nở một nụ cười rực rỡ, gương mặt tươi cười hân hoan xinh đẹp như thế làm lòng ông mềm mại hẳn đi, đâu còn răn dạy được, đương lúc ông chuẩn bị nói điều gì đó để trấn an thì Lan Ngọc lại quay đầu đưa mắt chằm chằm về cửa ra vào.



Thật tức chết! Ninh Hoài Linh nắm chặt cây gậy thở hổn hển, dứt khoát đặt mông ngồi lên ghế salon sát tường, hộ lý bưng trà lên, ông cầm chén trà, thầm nghĩ để xem tên nhóc con này còn có thể không chú ý đến ta tới khi nào.



Lan Ngọc thực không phụ kỳ vọng của ông nội nhà mình, thẳng thắn xem nhẹ ông đến khi Lâm Vỹ Dạ trở về.



Nàng vừa mở cửa, chân còn chưa bước vào, Lan Ngọc đã nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống, như một chú chó lớn chào mừng người chủ về nhà bám vào người nàng "Em đi lâu quá."



Nàng theo thói quen sờ sờ đầu cô, sờ xong mới phát hiện ông nội người ta đang nhìn chằm chằm mình, nàng xấu hổ bỏ tay xuống: "Ông nội đã đến rồi."



"Hừm." - Ninh Hoài Linh phát ra âm thanh khinh thường trong mũi.



Càng nhìn nàng, ông càng không vừa mắt, đứa con gái từ đâu mà làm cháu gái nhà mình mê mệt đến choáng váng đầu óc, ngay đến trưởng bối cũng không quan tâm.



Lan Ngọc không chút biết rằng mình đã làm Lâm Vỹ Dạ kéo thêm oán giận, cô ủy khuất nói: "Vợ, đói bụng."



"Ôi, Ngọc còn chưa ăn cơm sao?" - Lâm Vỹ Dạ nhìn bữa sáng phong phú được bày biện đằng kia, "Không hợp khẩu vị sao?"



Lan Ngọc càng u oán: "Em không có ở đây Ngọc ăn như thế nào?"



"Em không có bên cạnh tại sao Ngọc lại không thể ăn." - Lâm Vỹ Dạ không hiểu được, hiện tại Lan Ngọc cũng không còn trong trạng thái linh hồn, chẳng lẽ không thể tự mình ăn uống sao?



"Ngoan, nhanh ăn cơm nào."



Lan Ngọc nhíu mũi: "Tay Ngọc đau."



Thiếu chút nữa quên mất điều này, ngày hôm qua hai lần ba lượt rút kim đã khiến cho hai cánh tay cô vừa đỏ vừa sưng, nàng đau lòng thổi thổi: "Nào em đút Ngọc ăn."



Lan Ngọc rốt cuộc cũng vui vẻ, ngồi xuống há miệng chờ nàng đút, một tô mì hoành thánh nhân thịt lòng đỏ trứng vẫn còn nóng hổi. Cô mở miệng, thưởng thức được mùi ngon, giương đôi mắt đang cong lên lộ ra nụ cười vui sướng, khiến cho Ninh Hoài Linh cuối cùng không thể giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc của bản thân.



Bất kể như thế nào, Lan Ngọc bây giờ đều tốt hơn so với trước kia.



Trong lúc Lâm Vỹ Dạ cho Lan Ngọc ăn cơm cũng không quên quan sát sắc mặt của Ninh Hoài Linh, phát hiện ông có vẻ buông lỏng, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nàng không phải là một người biết lấy lòng người khác, cũng không biết giao tiếp khéo léo, nàng chỉ có thể nỗ lực làm việc, đồng thời cũng không thể quá sức.



Thật sự rất khó khăn, lúc trước nàng khó hiểu, bản thân yêu người này đến nhường nào mới có thể cam tâm tình tình nguyện hiếu thuận với ba mẹ, người thân của người ấy.



Hiện tại mới hiểu được, thật sự sẵn lòng, không có bất cứ nguyên nhân gì, chỉ bởi vì thích, muốn cùng người đó đầu bạc răng long.



Lan Ngọc đại khái phát hiện, cô nuốt mì hoành thánh, hỏi Ninh Hoài Linh: "Ông nội muốn ăn không?"


"Ông nội không đói bụng, Lan Ngọc ăn đi."



Tuy đứa cháu nhà mình đã hơn 20 tuổi, nhưng Ninh Hoài Linh từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy nó vẫn còn là một đứa trẻ, đến cả giọng nói cũng như dỗ một đứa bé.



Vì vậy Lan Ngọc nhờ tay Lâm Vỹ Dạ, cuối cùng ăn hết một tô mì hoành thánh, ăn uống no nê, cô sờ sờ lên bụng mình, rồi ôm eo nàng làm nũng: "Vợ."



Nàng rút tờ giấy lau miệng cho cô: "Chuyện gì?"



"Ngọc muốn đi tiểu." - Lan Ngọc thẹn thùng trộm nhìn qua Ninh Hoài Linh, lặng lẽ nói nhỏ bên tai nàng



Lâm Vỹ Dạ quýnh lên: "Muốn đi thì đi đi."



Cô thẹn thùng nhìn nàng, Lâm Vỹ Dạ đã hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt Lan Ngọc, đầu đầy hắc tuyến: "Tự mình đi!"



Lan Ngọc không nói chuyện, cô chỉ bĩu môi, lại ủy khuất cúi đầu xuống.



Ninh Hoài Linh phát giác liền ân cần hỏi: "Lan Ngọc làm sao vậy?"



"Muốn đi tiểu." - Lan Ngọc nhỏ giọng nói.



Hộ lý bị xem nhẹ luôn luôn túc trực bên cạnh lập tức cầm bô tiểu tới, Lan Ngọc lại càng hoảng sợ: "Con không cần dùng cái này, con muốn cô ấy theo giúp con đi vệ sinh!"



Những lời này phát ra như tiếng pháo nổ giòn giã có thứ tự.



Sắc mặt Lâm Vỹ Dạ càng đen hơn, chỉ có Ninh Hoài Linh cơ bản không nghĩ sự việc theo hướng kỳ lạ, ông vẫn giống như một người ông ân cần với vẻ mặt ôn hòa: "Vậy nhanh đi, đừng nhịn không tốt."



"..." - Lâm Vỹ Dạ phản kháng không hiệu quả bị Lan Ngọc kéo vào toilet, nàng nhìn thấy biểu lộ đáng thương của Lan Ngọc, hồ nghi hỏi: "Thật sự muốn đi nhà nhỏ?" - Mà không phải muốn làm chút việc gì đó à.



Lan Ngọc gật đầu: "Ừ ừ." Cô vặn vẹo uốn éo cơ thể



"Nhịn không nổi, vợ nhanh tới giúp Ngọc."



Nàng tuy từng thân mật da thịt với cô, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thứ trong đũng quần, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên chứng kiến người khác đi nhà nhỏ...



Nàng cẩn thận từng li từng tí dùng hai ngón tay giữ lấy, giữ trong lòng bàn tay, Lan Ngọc nghiêng đầu, dùng giọng rất ngây thơ rất dễ thương nói với nàng "Biết tự mình tiểu, sẽ không đứt đoạn đâu."



"..." - Mặt Lâm Vỹ Dạ không biểu tình đánh lên ót Lan Ngọc một cái, nghiến răng thốt ra vài chữ



"Lên cái toilet nhà Ngọc đi."



Lan Ngọc giải quyết với tốc độ rất nhanh, Lâm Vỹ Dạ còn lấy tờ giấy giúp cô lau lau



Nhưng Lan Ngọc lại không nhúc nhích, tùy ý để nàng lau sạch rồi nhét trở vào, cô tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Không có gì khác nhau hả?"  (Au: tui để nguyên văn nha quý dzị 😌😌 bản gốc là nam nên cứ nghĩ bà Ngọc vậy đi nha 😌😌)



Cái kia lớn nhỏ bao nhiêu, cái này hẹp ngang bấy nhiêu, Lâm Vỹ Dạ quét mắt từ đầu đến chân một lần, đưa ra kết luận - hoàn toàn không có gì khác biệt.



Nàng đưa tay mở vòi nước, Lan Ngọc từ phía sau ôm chầm lấy nàng, lẩm bẩm: "Vợ à, em đừng bỏ Ngọc một mình, Ngọc rất sợ."



"Sợ? Tại sao?" - Lâm Vỹ Dạ hiển nhiên có chút khó hiểu, đây là nhà Lan Ngọc, cô cũng không cần phải đối mặt với nguy cơ hồn bay phách tán, người thân thoạt nhìn đều rất thân thiện, tại sao phải sợ?



Lan Ngọc cắn cắn môi: "Ngọc sợ em bỏ Ngọc."



Lan Ngọc nhìn sắc mặt Lâm Vỹ Dạ, ảm đạm nói, "Ngọc biết rõ sau khi Ngọc hồi hồn sẽ không thể giống như trước đây, cho nên Ngọc không muốn trở về chút nào, Ngọc muốn như trước, suốt ngày cùng em ở một chỗ, không ai có thể thấy Ngọc được...

Vợ à Ngọc thật hối hận, lúc ấy Ngọc làm vậy bất chấp chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như Ngọc có thể suy nghĩ một chút nữa thì tốt rồi."



Lâm Vỹ Dạ nghe vậy trong lòng không kìm được thở dài, xem ra không chỉ có một mình nàng cảm giác được, Lan Ngọc cũng rất nhạy cảm phát hiện nguy hiểm này, nàng sờ lên gương mặt của cô



"Lan Ngọc, hôm nay ván đã đóng thuyền, hối hận cũng không có tác dụng gì, có lẽ đó cũng không phải một chuyện xấu, tình yêu bình thường sớm muộn phải gặp tình huống như vậy, về sau chúng ta có thể tiếp tục bên nhau nữa hay không, phải xem bây giờ chúng ta có nỗ lực cố gắng hay không."



Lan Ngọc cảm thấy được an ủi, cô đụng vào ngực nàng "Để cho Ngọc đụng, có phải vợ không thích Ngọc đụng chạm em trước mặt người khác không?"



"Trước mặt người lớn, không thể như vậy." - Lâm Vỹ Dạ uyển chuyển nói



"Phải kiềm chế một chút."



Lan Ngọc rầu rĩ oán trách hồi lâu, ngẩng đầu lên: "Ngọc nghe lời em, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng ta nhất định phải ở bên nhau."



Cô nắm tay lại, ý chí chiến đấu tràn trề.



Lâm Vỹ Dạ nở nụ cười, hôn lên môi Lan Ngọc một cái: "Vậy cố gắng lên, chúng ta đi ra ngoài đi."



"Đừng lo lắng." - Lan Ngọc trái lại an ủi nàng



"Mặc kệ có chuyện gì, chúng ta cũng không xa nhau."



Trong khoảnh khắc, Lâm Vỹ Dạ hơi hoảng hốt...



Vậy sao?



Dù cho chuyện gì xảy ra ư?



Có thật là tương lai của chúng ta sẽ hạnh phúc và tràn ngập ánh sáng không?










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro