Chap 64: Công Tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giáng Sinh qua đi là đến Tết Nguyên Đán. Lần này Lan Ngọc đã thông minh hơn, không nói đến chuyện ra ngoài chơi mà ngược lại ngoan ngoãn ở nhà cùng nàng



Tuy nói là không có chuyện gì, thế nhưng vào lúc này trong lòng Lan Ngọc vẫn tương đối căng thẳng. Lâm Vỹ Dạ vừa kéo Lan Ngọc lên ban công chụp mấy bức ảnh để gửi cho ba mẹ nàng



Sau đó họ liền gọi điện cho nàng, hỏi tất cả những chuyện liên quan đến Lan Ngọc. Tất nhiên nàng không thể nói chuyện Lan Ngọc ly hồn, chỉ có thể nhắm mắt bịa chuyện nói dối: "Vào lúc con đi công tác thì tình cờ gặp chị ấy... Vâng,nhà ở Bắc Kinh, điều kiện cũng được, đối xử với con cũng tốt."



Nói chung nàng có sao thì nói vậy.Trong lòng nàng thầm mặc định rằng hai người vô tình gặp nhau ở thành phố Hải, sau đó thì yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.



"Sao rồi?" - Lan Ngọc sốt sắng hỏi.



Nàng liếc cô  một cái " Về nhà ăn Tết cùng em."



"Ngọc lo quá!" - Cách ngày ăn Tết một tháng, Lan Ngọc liền bắt đầu lo lắng. Buổi tối trong lúc ăn cơm cùng Ninh Hoài Linh ở nhà họ Ninh, cô ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi: "Ông nội, cháu phải làm như thế nào để họ yêu thích cháu."



Ninh Hoài Linh vô cùng xem thường vẻ mặt nịnh nọt này của Lan Ngọc, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép



"Cháu có tiền đồ một chút được không?" - Phải để cháu gái bảo bối của ông phải phục thấp làm thiếp trước ba mẹ người khác, trong lòng Ninh Hoài Linh đương nhiên không thoải mái.



Và Lan Ngọc đương nhiên không hiểu được tâm trạng khó chịu của ông, cô chán nản nhìn trời: "Có tiền đồ thì bà xã sẽ chịu gả cho cháu sao?"



"Đã làm cha mẹ, tất nhiên không ai muốn con mình phải chịu khổ cả." - Ninh Hoài Linh lạnh nhạt nói. "Cho nên cháu cũng đừng trách ông nói thật, muốn kết hôn với con gái nhà người ta đương nhiên là càng có tiền đồ thì mới càng khiến người ta yên tâm."



Lan Ngọc nhẹ nhàng nói: "Cháu biết, trước kia bà xã là con gái cưng của nhà họ Lâm, sau này gả cho cháu rồi, bà xã sẽ trở thành con dâu nhà họ Ninh. Cô ấy phải yêu cháu rất nhiều mới sẵn lòng rời nhà để sống cùng cháu, cháu rất hạnh phúc."



"..." - Ninh Hoài Linh hừ lạnh trong lòng một cái, không mặn không nhạt nói: "Vậy cháu muốn nói thế nào về công việc của cháu?"



"A?" - Lan Ngọc mắc nghẹn. Hiện tại cô không việc làm, không nghề nghiệp, không học lực, không bằng cấp, là một người "ba không" điển hình, làm sao có thể khiến người ta yên tâm giao phó con gái cho cô đây?



Lan Ngọc lại một lần nữa ngã vào cái hố mà lão hồ ly đã đào sẵn, cuối cùng cam tâm tình nguyện nói: "Ông nội, cháu muốn đi làm."



"Làm việc?" - Ninh Hoài Linh hơi động đậy lông mày "Thứ nhất cháu không có bằng cấp, thứ hai cháu không có kinh nghiệm, cháu định làm cái gì bây giờ?"



Không kinh nghiệm đã đành, Lan Ngọc đến đại học còn chưa tốt nghiệp đại học... Như vậy thì có thể tìm việc ở đâu? Cho nên Lan Ngọc trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày, ý tưởng chợt lóe lên: "Hay là cháu đi chuyển gạch ở công trường nhỉ."



"...Thật không muốn nhận cháu là cháu ta" - Ninh Hoài Linh tức giận đến đau cả ngực.



Lan Ngọc vô tội nháy mắt: "Nếu không như vậy thì phải làm gì ạ?"



Ninh Hoài Linh tức giận, không đoán được Lan Ngọc ngốc thật hay là giả ngốc. Dù thế nào thì cũng là ngốc đến mức tận cùng rồi, không phân biệt địch ta mà đều công kích: "Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường mà không thực hành, có học nhiều lý thuyết hơn nữa cũng vô dụng. Bắt đầu từ ngày mai, cháu theo ông làm việc."



" Vâng." - Lan Ngọc đáp lại một tiếng, trên mặt không có vẻ gì là vui mừng. Thế nhưng đợi lúc Lâm Vỹ Dạ vừa cắt hoa quả đi ra, cô chần chừ một lúc rồi chậm chạp làm nũng nàng "Bà xã, Ngọc muốn theo ông nội làm việc."



Nhanh như vậy? Tính sơ qua cũng chưa đến hai tháng, cô đã muốn thực chiến rồi? Nàng tuy bất ngờ, nhưng thấy vẻ mặt cầu xin khen ngợi của cô, liền mỉm cười: "Ngọc phải cố gắng lên."



"Ừ."



Lan Ngọc trịnh trọng gật đầu.



"Ngọc sẽ học thật tốt."



Ở đây phải nói rõ hơn tình huống của nhà họ Ninh, hiện tại Ninh Hoài Linh được ví như Chu Công thời hiện đại, nhìn qua là có thể thấy ông giàu có đến cỡ nào, ông sở hữu một tập đoàn khổng lồ, tài sản cá nhân cũng không nhỏ. Ninh Hoài Linh chỉ có con trai độc nhất là ninh Trấn Thành, bởi vậy phần lớn tài sản là do hắn quản lí. Nhưng ông vẫn chưa chính thức ủy quyền chonNinh Trấn Thành, trung tâm của tập đoàn Ninh thị vẫn là ông.



Nhưng vì muốn rèn luyện Lan Ngọc, ông cũng tốn không ít tâm tư. Nếu như tùy tiện đưa Lan Ngọc vào một công ty nào đó, dựa theo tính tình Lan Ngọc, có khi hại nhiều hơn lợi. Mà với tình hình hiện tại của cô, tốt nhất là nên có người ở bên cạnh dạy dỗ cô, như vậy sẽ hiểu vấn đề nhanh hơn.



Biện pháp tốt nhất vốn là theo Ninh Trấn Thành học tập. Tuy Ninh Trấn Thành đối xử với Lan Ngọc không tốt, nhưng trong chuyện làm ăn, hắn lại rất cố gắng, xử lí tài sản Ninh thị ngay ngắn gọn gàng. Dù vậy nhưng Ninh Hoài Linh vẫn không yên lòng vì sự bất công của hắn.



Kết quả, ông lại tìm được một cơ hội hiếm có. Lúc trước vì Lâm Vỹ Dạ , nên ông đã ra tay giúp đỡ Trương Thế Vinh, nhà họ Ninh sẵn sàng góp cổ phần vào công ty mới của Trương Thế Vinh. Tuy chỗ cổ phần đó không tính là nhiều, nhưng cũng là một loại thái độ. Mà Trương Thế Vinh lớn hơn Lan Ngọc vài tuổi, bản lĩnh cũng không tồi. Bởi vậy Ninh Hoài Linh đã tìm thời gian hàn huyên tán gẫu cùng Trương Thế Vinh, cười híp mắt sắp xếp Lan Ngọc làm việc ở công ty mới của anh, chức vụ cố vấn. Trên thực tế là giúp Lan Ngọc học tập tốt hơn.



Chuyện này Lan Ngọc không biết, Lâm Vỹ Dạ cũng không biết. Cho nên lúc đi làm, nàng theo Trương Thế Vinh  gặp cố vấn... hai người đều trợn tròn mắt.



Lúc đầu, Lâm Vỹ Dạ nghĩ bản thân mình nhìn lầm rồi... Bình thường, ở trước mặt nàng Lan Ngọc chỉ mặc quần áo ở nhà, thậm chí có lúc không mặc gì. Nhưng bây giờ lại vận Âu phục, đeo cà vạt một cách trịnh trọng, đàng hoàng. Nàng chưa từng nhìn thấy cô thế này bao giờ.



"Oa, bà xã."



Lan Ngọc không nhịn được, hóa thành một con chó lớn nhảy vào trong ngực nàng, dường như ở đốt sống cụt của cô còn mọc thêm một cái đuôi lớn đang ra sức vẫy.



"Sao em lại ở đây?"



Lâm Vỹ Dạ đi giày cao gót, suýt chút nữa thì bước hụt: "Dừng lại, dừng lại." - Nàng tốn sức chín trâu hai hổ mới khiến cho cô đứng nghiêm túc ở một chỗ, quay lại thì thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương Thế Vinh cùng với Nam Thư



Xong rồi, bây giờ nàng biết giải thích thế nào đây? Lâm Vỹ Dạ vô cùng lúng túng, Nam Thư đã phản ứng lại, suy nghĩ nói: "Người yêu em?"



"Vâng." - Nàng nhìn cô một lúc, cũng nghi ngờ hỏi: "Sao Ngọc lại ở đây?"



"Ông nội bảo Ngọc đến" - Lan Ngọc ngoan ngoãn nói "Để học thật tốt."



Ninh Hoài Linh đa mưu túc trí, Lan Ngọc đã coi trọng Lâm Vỹ Dạ tất nhiên sẽ không dám lười biếng ở đây. Thứ nhất là vừa có người đôn đốc, thứ hai là có Trương Thế Vinh ở bên cạnh, cũng để cho Lan Ngọc học thêm nhiều thứ. Ngộ nhỡ cô không học được khiến cho bà xã chuyển sang yêu người khác thì cũng không thể trách được ai.



Đúng là dùng nhiều tâm tư để suy tính



Không chỉ vậy, Ninh Hoài Linh còn muốn tung ra đòn quyết định, làm sao có thể chỉ hời hợt như thế này? Ngay tại lúc mọi người trong phòng còn đang bất ngờ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Trong chốc lát, một mĩ nữ vận áo bành tô chầm chậm bước đến, bên trong cô mặc một cái sườn xám được cắt may vô cùng tinh tế càng làm nổi bật thân hình quyến rũ, độ dài chiếc váy lại làm lộ ra cặp đùi thon dài khiến cho người ta nhìn mà chảy nước miếng.



"Xin Chào." - Vị mỹ nữ ung dung mỉm cười "Tôi là Hương Giang."



"Hóa ra là Giang quản lý." - Trương Thế Vinh mỉm cười khách khí "Mời ngồi"



Trên thực tế, vào lúc anh và Ninh Hoài Linh trò chuyện đã nói trước là không chỉ có một mình Lan Ngọc được nhận, mà còn có cả Hương Giang. Đây cũng chính là cô gái được Ninh Hoài Linh nhận nuôi ngày trước, đã từng học tập ở Mĩ. Đương nhiên ông cũng đã nói thẳng, việc sắp xếp Lan Ngọc cùng Hương Giang làm việc ở trong công ty không phải muốn phân chia quyền lực, mà chỉ muốn rèn luyện cho hai người mà thôi.



Trương Thế Vinh đương nhiên biết bọn họ không để ý công ty của mình, vì thế anh coi như trả ơn cũ,tâm trạng cũng rất thoải mái.



Lúc đầu Lâm Vỹ Dạ không nhớ vị mỹ nữ này là ai, Lan Ngọc thì ngược lại, dường như rất thù ghét cô ấy, nói thầm: "Sao cô ta lại đến?"



Tất nhiên Hương Giang cũng nhìn thấy Lan Ngọc, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, ý cười càng đậm: "Hóa ra là chị Ngọc, đã lâu không gặp."



"Chúng ta không quen biết." - Lan Ngọc không để cho cô ta chút mặt mũi nào "Cô không cần gọi bậy. Tôi là một kẻ ngu ngốc, sao xứng được với tiếng "chị" mà cô gọi."



Thái độ của Lan Ngọc với Hương Giang vô cùng ác liệt, mặc dù hồi nhỏ có ở cùng nhau mấy năm, nhưng không hề có tình nghĩa mà ngược lại, cô vô cùng căm ghét cô gái này. Mà khi Lan Ngọc vừa dứt lời, Hương Giang cũng biết ngay cô đã thay đổi, không còn là Lan Ngọc ngày trước, không còn là người con gái hiền lành kiệm lời nữa. Cô đã không còn ngốc nữa rồi...



Hương Giang chợt thở dài, trong lòng hối hận, sớm biết như vậy... ngày trước cô cũng không cự tuyệt Lan Ngọc. Cô vốn nghĩ mình có thể thuận lợi kết hôn cùng con trai ông trùm nước Mĩ, nào ngờ đối phương là loại trăng hoa, gây ra scadal ầm ĩ với mấy ngôi sao hollywood. Không, không chỉ scadal, cô gái Tây xinh đẹp kia còn mang thai con của hắn.



Mà Hương Giang mặc dù mang tiếng là cháu gái của Ninh Hoài Linh, nhưng không có quan hệ máu mủ với ông, cha mẹ lại mất sớm nên không có người chống lưng, cuối cùng cô và hắn vì không thể thỏa thuận được với nhau nên đã chia tay. Sau đó Hương Giang cũng nhanh chóng về nước.



Ninh Hoài Linh đối xử với cô vẫn hòa nhã dễ gần như cũ, còn nói cho cô biết rằng Lan Ngọc đã khôi phục bình thường, lại còn chuẩn bị học cách làm ăn buôn bán. Cô vốn là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa Quản lí ở nước Mĩ, cho nên Ninh Hoài Linh hi vọng cô có thể đi theo Lan Ngọc để hỗ trợ



Hương Giang luôn sống dựa vào Ninh Hoài Linh cho nên không thể không đồng ý với ông.



Thế nhưng không ai có thể ngờ Lan Ngọc lớn lên lại thay đổi nhiều đến như vậy. Hương Giang ăn nhờ ở đậu bao năm, tự nhiên có khả năng nghe lời đoán ý. Cô thấy Lan Ngọc ghét mình, cũng không cảm thấy lo lắng. Nếu cô lựa chọn quay về nước, tất nhiên cô đã phải tính toán thật tốt cho tương lai của mình.



Bởi vậy cho nên ý cười trên mặt Hương Giang không hề thay đổi: "Khi còn bé không biết giữ mồm giữ miệng, em xin lỗi, bây giờ em về đây coi như để đền tội với chị."



Cầm được thì cũng buông được, lúc nên cười thì cười, dù trong trường hợp nào Hương Giang cũng có thể ứng phó. Nhưng chính bởi thế mới thấy tâm tư của cô ấy sâu đến nhường nào.



Lâm Vỹ Dạ quan sát tình hình, tự nhiên cũng phòng bị Hương Giang. Lan Ngọc mặc dù thông minh, nhưng dù sao cũng đơn thuần như trẻ nhỏ, thông minh đến mấy cũng chẳng để làm gì, ngộ nhỡ Hương Giang dùng lời ngon tiếng ngọt lừa đi thì sao?



Đây cũng chỉ là lí do thứ nhất, thứ hai tất nhiên là.......... tình địch xuất hiện, nàng phải đề phòng tốt mới được.



Có câu nói: "Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình đạt luyện tức văn chương" Lan Ngọc từ nhỏ đến lớn vốn không tiếp xúc với nhiều người, sau đó lại gặp Lâm Vỹ Dạ. Hai người là người yêu cho nên tất nhiên sẽ ở cùng nhau. Trừ nàng ra thì cũng chỉ còn trưởng bối yêu thương cô. Còn đối với việc ở chung với người khác, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm. Đây cũng chính là một trong số nguyên nhân Ninh Hoài Linh muốn Lan Ngọc ra ngoài rèn luyện (Au: Thế Sự động minh giai học vấn, nhân tình đạt luyện tức văn chương: Muốn nhìn thấu chuyện đời cần học vấn, còn văn chương lại đến từ việc tu thân dưỡng tính)



Lan Ngọc hung dữ nói: "Không cần cô xin lỗi, cô đến đây làm gì?"



"Ông nội cho em tới." - Hương Giang cười, mắt đảo đến Trương Thế Vinh thì dừng lại: "Trương tổng nói đúng hay không?"



Tuy rằng cô có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng liên quan đến chuyện riêng của nhà họ Ninh, Trương Thế Vinh cũng chẳng muốn tham gia: "Là ông Ninh nói như vậy, Ninh tiểu thư làm cố vấn còn cô Hương Giang thì làm giám đốc."



Anh suy nghĩ một lúc rồi quay qua nói với Nam Thư: "Nam Thư, tôi còn một hội nghị cần tham gia, em ở lại đây giải thích cho bọn họ tình hình thực tế của công ty đi."



Nam Thư cười khanh khách đồng ý: "Vâng, Trương tổng"



Có lẽ là do đã chia tay với Trương Thế Vinh, cô cũng không suốt ngày lo được lo mất giống như trước, cho nên bây giờ khi làm việc, cô phối hợp với anh ta càng thêm ăn ý.



Trương Thế Vinh quay qua Lâm Vỹ Dạ: "Đi thôi."



Lan Ngọc không nỡ xa nàng, bị Lâm Vỹ Dạ lườm một cái nên cô chỉ có thể buông tay nàng ra, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhất định làm việc thật tốt, để mai sau bà xã ngày nào cũng chỉ phải đi theo cô mà không phải đi theo người đàn ông nào khác.



Trương Thế Vinh cố ý mang Lâm Vỹ Dạ đi, cũng bởi anh có chút cảm giác với nàng, một cảm giác đặc biệt vừa giống như yêu lại vừa không phải là yêu, không sâu đậm đến mức muốn ở cùng nàng, như cũng thích có nàng bên cạnh. Vì thế nên anh rất quan tâm để ý đến nàng. Hai người đi đến văn phòng ở tầng trên, Trương Thế Vinh cũng không mập mờ nữa mà nói thẳng: "Cô có quan hệ với Ninh tiểu thư?"



"Vâng"



Trương Thế Vinh cau mày: "Ngày đó ông Ninh cũng đã nói rõ ràng chỉ nói cô có ơn với nhà họ... Rốt cuộc là có chuyện gì?"



Đối với người ngoài, Lâm Vỹ Dạ cùng Ninh Hoài Linh đã thống nhất một lời giải thích, Lâm Vỹ Dạ rập khuôn đáp: "Ban đầu ở Hải Thành, tôi gặp Lan Ngọc, lúc ấy chị ấy trong tình huống khá đặc biệt, không tìm được đường về nhà, tôi liền đưa chị ấy về, sau đó...." - Nói đến đây Lâm Vỹ Dạ liền đỏ mặt " Tôi bắt đầu qua lại với chị ấy."



Trương Thế Vinh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tình huống của Ninh tiểu thư anh cũng biết, tuy rằng ngoài mặt không đề cập đến, nhưng ai cũng biết cô ta là một kẻ ngu ngốc, không nói tới chuyện gặp phải Lâm Vỹ Dạ, hai người còn ở chung? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có gì đó rất kì lạ.



Kì lạ hơn nữa là Lan Ngọc nhìn chẳng khác gì người bình thường, đâu có chỗ nào giống kẻ ngốc đâu.



Suy nghĩ một lúc, Trương Thế Vinh đắn đo một lát rồi thật lòng nói với Lâm Vỹ Dạ: "Chuyện nhà họ Ninh cô có biết không?"



"Tôi có biết một ít."



"Ông Ninh có địa vị rất cao, lại quen biết với những nhân vật lớn, hễ là người ở thành phố này thì đều phải nể mặt ông ấy." - Trương Thế Vinh nói uyển chuyển, cũng đề cập đến giá trị bản thân Lan Ngọc rất lớn "Đừng nói là trong nước, mà ở nước ngoài ông ấy cũng có tên tuổi, ông chỉ có một con trai, hai đứa cháu gái, đương nhiên nhà họ Ninh còn có cháu trai cháu gái khác,họ đều đang làm việc ở Ninh Thị thế nhưng người ông ta thương yêu nhất chỉ có mình Ninh Dương Lan Ngọc"




"Tôi biết."



"Cái hố này quá sâu." - Trương Thế Vinh cân nhắc nói "Sâu đến nỗi cô không thể tưởng tượng nổi, mỗi một người đều là quan to mặt lớn, bối cảnh hùng hậu. Gả vào nhà giàu tuy rằng rất nở mày nở mặt, thế nhưng tôi biết rõ cô không phải là người ham mê quyền quý, vì vậy..."



Trương Thế Vinh nói ra những lời ấy, đã vượt qua quan hệ cấp trên cấp dưới. Lâm Vỹ Dạ có phần cảm động nhưng cũng rất kiên trì: "Tôi yêu chị ấy, chị ấy cũng yêu tôi, tôi không muốn từ bỏ tình cảm này."



"Haizzz." - Lời anh muốn nói thì cũng đã nói hết: "Vậy cô có muốn tôi phân cô đến bên cạnh Ninh tiểu thư không?"



Nếu Lâm Vỹ Dạ kiên trì như vậy, anh cũng muốn giúp nàng một tay. Về tình về lý thì vụ buôn bán này anh không thiệt thòi chút nào. Ai ngờ Lâm Vỹ Dạ suy nghĩ một lát liền lắc đầu: "Không, tạm thời không nên tới."



"Nếu Ninh tiểu thư nói muốn..." - Trương Thế Vinh có phần do dự. Anh tất nhiên nhìn ra Lan Ngọc rất ỷ lại vào nàng, nhỡ Lan Ngọc chủ động đề cập đến, anh cũng không thể nào không để mặt mũi cô ta.



Lâm Vỹ Dạ nở nụ cười: "Chị ấy sẽ không."



Lan Ngọc từ trước đến nay luôn đặt suy nghĩ của nàng lên đầu, cho dù cô có suy nghĩ này, cũng sẽ chủ động đi quấy rầy nàng chứ sẽ không tìm đến Trương Thế Vinh













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro