Chap 80: Âm Mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sơn trang suối nước nóng, nghĩa y như tên, là một nơi vừa có thể tắm suối nước nóng, vừa có thể dùng bữa, nghe nói nơi này được cải tạo lại từ nhà của một người nào đó thuộc hoàng tộc. Sau đó được người khác mua lại để mở nhà hàng, nhìn vị trí địa hình này và lịch sử xuất thân, cũng biết giá của nơi này chắc chắn rất phô trương: Tôi rất đắt, tôi rất đắt, tôi cực kì đắt!



Bữa cơm này chủ yếu là để mời Lan Ngọc, Lâm Vỹ Dạ và Hương Giang. Đối phương đến kí hợp đồng có một nam một nữ, nam cao lớn đẹp trai, nữ thì diêm dúa lòe loẹt, cứ thế bỗng dưng Lâm Vỹ Dạ lại trở thành người tầm thường nhất trong tất cả.



Không còn cách nào khác, dù là gả vào nhà giàu đi chăng nữa, miễn là không làm phẫu thuật thẩm mỹ, mặt nàng chẳng qua cũng chỉ là một giai nhân thanh tú mà thôi. Nhưng mà không sao, thế này càng tốt, nàng càng có nhiều cơ hội để quan sát đối phương.



Sếp lớn bên công ty kia họ Tạ, còn nữ thư kí lại có một cái tên rất Tây, Monica, cũng không biết đây chỉ là tên cô nàng này tự lấy, hay bản thân cô nàng này có quốc tịch ngoại quốc, nhưng cô nàng này thật sự rất xinh đẹp, có vẻ như có huyết thống ngoại quốc, nên ngũ quan rất sắc nét, đường nét rất tinh xảo, hơn nữa có vẻ như còn rất có tài. Cô nàng biết dẫn dắt đề tài, nịnh nọt cấp trên, hơn nữa lại có thể trò chuyện vui vẻ với Hương Giang, ngay cả một người vô hình như Lâm Vỹ Dạ cô ấy cũng không bỏ qua.



Cô gái này giống Nam Thư và Hương Giang, đều là những người phụ nữ xinh đẹp, năng động. Lâm Vỹ Dạ tự biết thân biết phận, chỉ lẳng lặng ngồi quan sát mọi người.



Lan Ngọc không thể uống rượu, vừa uống vài ly đã gục mặt xuống bàn. Giám đốc Tạ dường như có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói kết thúc bữa cơm, rồi bảo người đi sắp xếp chỗ ngâm suối nước nóng.



Cho đến lúc bữa cơm kết thúc, mọi chuyện đều rất ổn. Có vài người phục vụ tiến vào đỡ Lan Ngọc say khướt đi xuống, Lâm Vỹ Dạ định đi theo, nhưng đột nhiên Monica bước đến, vừa tao nhã, vừa lễ phép: "Từ từ, Lâm tiểu thư đợi một chút."



Vì người đến là phụ nữ, Lâm Vỹ Dạ không cảnh giác nhiều: "Chuyện gì thế?"



"Vừa rồi Ninh tổng uống say, chúng ta còn vài chi tiết nhỏ trong hợp đồng vẫn chưa bàn bạc cụ thể. Cô và Hương Giang tiểu thư có thể qua đây một chút được không?" - Monica làm một động tác tay, mời hai người đến phòng khách uống trà.



Lâm Vỹ Dạ cũng không thể nói mình phải đi chăm sóc Lan Ngọc, nên đành đồng ý, dù sao Monica cũng ở đây rồi, cũng chẳng thể xảy ra được chuyện máu chó gì.



Đến phòng khách, quả nhiên vị giám đốc nam và Hương Giang cũng đã ở đây. Hương Giang không hề nghĩ ngờ gì chuyện này, vì Lan Ngọc say nhanh quá, đúng là còn rất nhiều chuyện chưa kịp bàn bạc, nên tiếp theo chính là một khoảng thời gian đấu miệng, đấu trí. Động đến lợi ích của công ty mình, Hương Giang không hề nhân nhượng một chút nào. Đối phương cũng như vậy, bầu không khí liền trở nên căng thẳng, một hồi lâu sau mới thả lỏng lại, mọi người đều trở nên mệt mỏi.

--------------------

Thật ra Lan Ngọc cũng không đến mức say quá đến ngất đi, cô giả say nhiều hơn là say thật, đối với cô mà nói, mấy chuyện đi tắm suối nước nóng các thứ, phải đi với vợ mới phải, cần gì phải lãng phí nhiều thời gian đi uống rượu chứ?



Nhưng vừa vào cửa phòng, cô liền cảm thấy có gì đó sai sai. Nàng lại không đi vào cùng cô, đầu óc Lan Ngọc quay cuồng, không nghĩ gì được, nên cô quyết định nằm chờ thêm một lúc nữa vậy.



Nào ngờ không chờ được Lâm Vỹ Dạ, nhưng lại chờ được một người lạ nào đó. Người kia cứ rón ra rón rén lục tìm thứ gì đó trong phòng. Lan Ngọc hé mở mắt, nhìn lén xem đó là ai, chỉ thấy một cô gái rất trẻ đẹp, tầm hơi 20 tuổi, quan trọng nhất là có vài phần giống Lâm Vỹ Dạ, đều là kiểu người thanh tú, ưa nhìn.



Cô ta lén lén lật áo khoác âu phục của Lan Ngọc ra, không thấy có thứ gì đặc biệt, cô ta vẫn không cam lòng, còn lật hết lại các túi ra tìm thêm một lần nữa, cuối cùng thì quay lại nhìn Lan Ngọc một cái, xác định cô vẫn còn đang ngủ say, liền đi ra bên ngoài gọi điện cho ai đó. Lan Ngọc vểnh tai lên nghe, nhưng chỉ nghe được người phụ nữ kia nhỏ giọng nói: "Dạ, không phát hiện ra thứ gì, cô ta không mang theo."



Một lát sau lại thấy cô ta nói tiếp: "Dạ, em biết rồi."



Sau khi cúp điện thoại, cô ta lại đi vào phòng, khóa cửa lại, không nói lời nào, tự xé áo sơ mi của mình ra, để lộ ra bộ ngực trắng ngần, nhào vào người Lan Ngọc. Lan Ngọc bật dậy ngay trong tức khắc như bị giật điện, nhìn cô ta bằng ánh mắt bị xúc phạm: "Cô muốn làm gì?"



Cô gái kia sững sờ một lúc, không ngờ sẽ gặp phải tình huống này. Lan Ngọc đứng yên tại chỗ suy nghĩ vài giây, sau đó liền mở cửa chạy đi.



Trên đường đi, lại đụng trúng phải Lâm Vỹ Dạ đang đi về, trong một giây đồng hồ, nước mắt Lan Ngọc đã trào ra, cô nhào vào ngực nàng "Vợ ơi, cứuuuuuu."



Lâm Vỹ Dạ sửng sốt: "Thế này là thế nào?" - Sao lại như bị ma đuổi thế.



Lan Ngọc khóc lóc thảm thiết: "Có người muốn sàm sỡ Ngọc."



"..." - Lâm Vỹ Dạ nhìn thấy cô gái xinh đẹp, quần áo xộc xệch đang muốn nói lại thôi đi ra, mặt liền tối sầm lại, không nói hai lời, liền đẩy Lan Ngọc vào phòng, gọi một người phục vụ đi ngang qua đến, "Này, đến đây." - Nàng gằn từng chữ một, "Gọi quản lý nơi này đến đây!"



Nhà hàng càng sang trọng thì sẽ có những người quản lý và phục vụ càng chuyên nghiệp, mặc dù Lâm Vỹ Dạ đang nổi giận, nhưng người phục vụ kia vẫn tươi cười gọi giám đốc đến, đó là một người phụ nữ mặc đồ ngủ rộng rãi, chân đi đôi guốc mộc: "Xin hỏi tiểu thư cần gì?"



"Người này là ai? Sao lại vô duyên vô cớ xông vào phòng người khác?" - Lâm Vỹ Dạ không nhanh không chậm chỉ trích, "Biện pháp an ninh của nhà hàng sao lại kém đến thế nhỉ?"



"Đây là nhân viên của chỗ chúng tôi." - Người phụ nữ kia nhìn áo choàng tắm mới khoác lên của cô nhân viên kia, hơn nữa quần áo bên trong cũng xốc xếch, giám đốc cũng là nữ, nhìn một cái cũng tự tưởng tượng được những gì đã xảy ra, thấy đây chẳng qua cũng chỉ là một cô gái qua đường bị oan mà thôi, giọng bà cũng trở nên lạnh lùng hơn hẳn: "Có khi nào đây chỉ là hiểu lầm thôi không?"



"Hiểu lầm?" - Lâm Vỹ Dạ mím môi, "Người đang yên đang lành ngủ trong phòng, sao lại phải đi vào chứ?"



"Cô... Cô ta nhấn chuông." - Cô gái kia tỏ vẻ khiếp sợ, nhỏ nhẹ nói, còn lén đến nép sau lưng giám đốc: "Nhưng... Nhưng tôi vừa vào, cô ta đã lao vào xé áo của tôi."



Đen trắng bị đảo lộn hết lên, Lâm Vỹ Dạ tức đến sắp phát điên, sắc mặt của giám đốc lại càng khó nhìn hơn. Đúng lúc này, Lan Ngọc mặc quần áo tử tế đi ra, chỉ nói một câu: "Cô ta trộm đồ của tôi."




"Tiểu thư, cô đừng có vu oan cho người khác như vậy." - Cô gái kia là thực tập sinh mới đến vài tháng trước, tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, là một người rất khôn khéo, giám đốc không thể tin nổi rằng cô ta có thể làm được ra loại chuyện này.



Đối với người ngoài, Lan Ngọc luôn không có nhiều biểu cảm: "Không tin? Có thể sờ ngực cô ta, cô ta giấu đồ trong áo lót. Nhân lúc tôi uống say, cô ta lẻn vào trộm đồ của tôi."



"Cô... Cô... ngậm máu phum người!" - Cô gái kia tỏ vẻ cực kì oan ức, gò má đỏ ứng, ngực phập phồng - thật ra thì là oan thật, cô ta còn chưa kịp lấy thứ gì đi.



"Cô là trộm." - Lan Ngọc khẳng định, "Cô trộm một chiếc dây chuyền kim cương, giấu trong đồ lót."



Lâm Vỹ Dạ đi đến hỏi: "Vậy có thể cho chúng tôi kiểm tra một chút được không?"



"Mấy người muốn lục soát tôi?"



"Không hẳn là lục soát, chỉ là sang phòng bên cạnh, cởi quần áo ra để kiểm tra thôi." - Giọng Lâm Vỹ Dạ rất lạnh lùng, "Nếu không có, tôi sẽ xin lỗi cô, còn nếu có, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."



Giám đốc hơi do dự nhìn Lan Ngọc một cái, cũng biết hai người có thân phận, có địa vị, bà cũng không muốn đắc tội, vì vậy liền nói chậm lại: "Cô... " - Lời bà còn chưa dứt, đã có một tiếng "cạch" vang lên, một vật gì đó trượt ra từ vạt áo của cô ta , mà bất ngờ hơn, đó lại chính là một chiếc dây chuyền kim cương.



Vật chứng đã có, không thể cãi lại được nữa, mặt cô ta liền tái mét lại: "Không, không phải tôi."



Giám đốc nhìn cô ta với ánh mắt không thể ngờ đến, sau đó liền đổi lại thái đổ, rất quyết đoán nói: "Chúng tôi nhất định sẽ có lời giải thích cụ thể với hai người."



"Mong là sẽ vậy."

---------------------

Vừa vào nhà, Lâm Vỹ Dạ liền nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"



"Không biết, cô ta lục lọi đồ đạc của Ngọc, chắc là muốn tìm chỗ chứng cứ lần trước." - Suy bụng ta ra bụng người, chỉ vài giây sau Lan Ngọc liền đoán ra được kẻ chủ mưu: "Chắc là người do Thúy Ngân phái đến trộm chứng cứ, nhân tiện bêu xấu Ngọc"



Trộm đồ thì thôi, lại còn dám sai một người phụ nữ đến nói cô làm bậy, đây là chuyện không thể tha thứ nổi. Nếu không làm vậy, Lan Ngọc cũng không ném dây chuyền vào túi cô ta để gài tang vật: "Cũng may là sợi dây chuyền kia không để tặng vợ. Nếu không thì bẩn chết."



"Không phải tặng cho em?" - Sự chú ý của Lâm Vỹ Dạ liền chuyển sang việc khác, "Ngọc còn muốn tặng người khác?"



Lan Ngọc rút khăn tay ra, lau sạch lại dây chuyền rồi cất lại vào hộp: "Là của anh họ mua để tặng cho bạn gái anh ấy, nhờ Ngọc đi lấy về hộ. Ngọc sao có thể tặng đồ cho người khác được chứ."



"Nhưng mà... Sao lại trùng hợp như vậy, đúng lúc em và Hương Giang đều không ở cạnh Ngọc."



Cô ngáp một cái, tỏ vẻ muốn được nàng ôm: "Rất đơn giản, ông chủ Tạ kia là đồng lõa, mấy hôm trước cái cô Monica kia cứ như bị rút gân, cứ nháy mắt liên tục với Ngọc. Nhưng cô ta chỉ để lôi kéo sự chú ý của chúng ta mà thôi. Sau đó thì sai một cô nhân viên khách sạn đến trộm đồ. Thúy Ngân đúng là rất thông minh"



Hay nói đúng hơn thì đây là một kế hoạch đã được chuẩn bị rất chu đáo từ trước, dù là Monica hay cô gái kia, chỉ cần có một người làm được việc, dù là xảy ra chuyện gì đó với Lan Ngọc, hay trộm được đồ, Thúy Ngân đều có lợi.



"Nhưng đây nhất định không phải là vấn đề quan trọng nhất." - Lan Ngọc cọ cọ vào người Lâm Vỹ Dạ "Cũng may là Ngọc say nhanh, vẫn chưa kịp kí hợp đồng, mà hợp đồng này, nhất định không được kí."



Lan Ngọc có được kết luận này, cũng không phải là vì mọi chuyện quá trùng hợp. Mà thực ra, cô không hề có chứng cứ gì liên quan đến ông chủ Tạ và Monica, mọi chuyện đều là suy đoán của cô. Cô vẫn luôn cảm thấy cơ hội mà ông chủ Tạ đưa đến quá tốt, tốt đến mức khiến người ta phải nghi ngờ, liệu có cái bẫy nào ẩn sau nó hay không?



Chuyện hôm nay, cũng giúp cô củng cố hơn cái nhìn của mình mà thôi, "Dù ông chủ Tạ không liên quan gì đến Thúy Ngân, Ngọc cũng sẽ không thích anh ta, Ngọc cảm thấy anh ta sẽ sớm lỗ vốn."



Nói xong, chính cô cũng cảm thấy chẳng tự tin mấy, chỉ có thể ủ rũ: "Nhưng mà nếu như Ngọc đoán sai thì hỏng, mất rất nhiều tiền đấy..."



Nàng vội vàng an ủi cô: "Không có, không có, cẩn thận vẫn hơn."



Lan Ngọc lầm bầm: "Nếu như đúng vậy, thì tên Thúy Ngân này thật xấu xa, Ngọc mà bị lừa, thì dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ rất thảm."



Đầu tiên là mồi và bẫy của ông chủ Tạ, sau đó là mỹ nhân kế của Monica và cô gái kia. Dù ai thành công đi chăng nữa, Thúy Ngân cũng sẽ kiếm được lời, mà nếu như thật bại, cô ta cũng sẽ không chịu thiệt.



Nhưng không sao, ông nội cũng đã nói, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Lan Ngọc liền gạt chuyện đối phó với Thúy Ngân sang một bên, lúc này cô còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. "Vợ."



"Sao thế?" - Lâm Vỹ Dạ vừa đi tắm xong, da thịt trắng nõn, có chút ửng hồng, tóc nàng vẫn còn vương lại vài giọt nước, nhỏ xuống xương quai xanh rồi trượt vào trong vạt áo. Lan Ngọc thấy thể, nước miếng lại ứa ra, đang ngồi xếp bằng trên đất, cô nhào đến ôm lấy đùi nàng, khóc lóc: "Vợ ơi, Ngọc vừa phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ."



"Khó chịu chỗ nào à?" - Nàng ân cần cúi xuống, sờ sờ trán cô, "Chóng mặt à? Hay bị sao thế?"



Nhìn phần ngực trắng mịn trước mặt, Lan Ngọc  liền vùi đầu vào, hay tay vòng ra sau lưng nàng, còn không quên vừa khóc vừa kể: "Vợ, không xong rồi, sau khi bị người phụ nữ kia chạm vào, giờ Ngọc không có cảm giác nữa rồi? Làm sao đây?"



"Hả, cái gì cơ?" - Một lát sau Lâm Vỹ Dạ mới hiểu ra Lan Ngọc đang nói gì, liền cạn lời: "Sao có thể như thế được chứ?"



"Thật." - Lan Ngọc nước mắt lưng tròng, "Đột nhiên lại không có cảm giác gì hết, vợ, mau xem cho Ngọc đi."



"Nếu biểu cảm trên mặt Ngọc bớt hớn hở hơn, có lẽ em sẽ tin tưởng Ngọc hơn đấy" - Nàng lôi cô ra khỏi cổ áo mình: "Đừng liếm nữa, toàn nước miếng thôi."



Cô hừ hừ hai tiếng, tiếp tục vùi mặt vào ngực nàng, hơn nữa còn lè lưỡi ra liếm thêm một lần. Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc liếm đến run hết cả người: "Đừng nghịch nữa."



"Người ta bị bệnh." - Lan Ngọc tiếp tục giả bộ đáng thương, còn khóc thút thít một lúc, "Em còn không chịu xem giúp Ngọc."



"Xem giúp Ngọc thì em cũng có biết chữa đâu."



"Ai nói thế!" - Lan Ngọc hùng hồn: "Vợ, em không thử thì sao biết được, không chừng lại khỏe lên đấy. Nào, đến đây đi vợ, chúng ta chơi trò chơi bệnh nhân và y tá đi."



"Ngọc học mấy thứ xấu xa này ở đâu ra đấy?!?"




"Y tá, y tá, người ta muốn đến khám bệnh."



"..."



"Chị y tá xinh đẹp ~ Người ta cởi cả quần ra rồi, chị không muốn kiểm tra thật à?"



"... Xoay người lại, chúng ta tiêm trước đi."












Tobe Continue
(Au: Edit run cả tay *hự*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro