Chap 2: SAY SOMETHING

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VOTE và FOLLOW để nhận được thông báo về truyện nhanh hơn :>
____________________

Jennie và Lisa đang kiên nhẫn chờ Rosé khám thần kinh. Jisoo vẫn còn bận rộn với album của cô khi mà Rosé cần gặp bác sĩ. Cô chỉ nói rằng cô ấy cần kiểm tra và Jisoo chẳng vướng bận chút ngờ vực nào đối với bạn gái mình.

- "Như thế nào rồi?" Jennie sải bước đến. Rosé đưa cho cô và Lisa một tệp tài liệu. Lisa mở nó và đọc một cách cận thận.

- "Rối loạn lo âu, tổn thương hoảng loạn?" Lisa nhíu mày

- "Unnie?"

- "Chị... thường xuyên gặp ác mộng khi ở cùng Jisoo." Rosé cúi đầu xuống

- "Chị không biết nữa..."

- "Nhưng em không thể ngủ nếu Jisoo không ở bên cạnh mà phải không?" Jennie hỏi.

- "Đúng thế... Điều ấy làm phiền em" Rosé thở dài

- "Giải pháp của bác sĩ như thế nào?"

- "Ông ấy..." Rosé cắn môi dưới

- "Ông ấy nói em cần có khoảng cách với Jisoo.."

- "Làm sao chị có thể?" Lisa mở to mắt vì sốc.

- "Jisoo sẽ ghét như vậy cho xem." Jennie thở dài.

- "Em sẽ cố nói chuyện với chị ấy." Rosé nói từ phía ghế phụ

- "Chúng em cần ở cùng nhau. Em mong là Jisoo biết câu trả lời."
---------

Rosé đặt giấy khám sức khỏe trên tủ. Jisoo vừa gọi và nói cô ấy sẽ về trong khoảng mười phút nữa. Rosé nhìn vào bức ảnh của họ đặt gần giấy khám sức khỏe. Nụ cười của Jisoo chính là viên thuốc hạnh phúc của mình. Làm sao Rosé có thể xé nó đi?

- "Chị về rồi." Tiếng Jisoo vang vọng căn nhà, khiến tâm trạng cô tốt lên.

Cô gái lớn đặt túi xuống và tháo áo khoác ra trước khi đi đến bên Rosé. Cô hôn nhanh lên môi rồi vòng tay quanh eo Rosé.

- "Em khám như thế nào rồi? Có ổn không nếu đến Pari và LA vào tuần tới."

- "Ổn cả, bác sĩ Han nói vậy." Rosé nuốt khan cổ họng nói

- "Hôm nay chị thế nào Soo?"

- "Chị hoàn thành hơn một nửa album rồi."

- "Tự hào về chị lắm" Rosé tiến tới hôn Jisoo, cô gái lớn đáp trả. Jisoo nghiêng đầu nhấm nháp môi cô. Họ tách ra vì cần không khí. Jisoo mỉm cười trước Rosé - người đang nhìn âu yếm vào đôi mắt cô.

- "Em biết điều gì làm chị hạnh phúc mỗi ngày không?"

- "Gì?"

- "Nhớ rằng luôn có em đợi chị ở nhà. Dù cho em bận công việc. Chị vẫn luôn thấy sự hiện diện của em trong ngôi nhà này."

Rosé nuốt khan lần nữa... Jisoo sẽ như thế nào nếu ngôi nhà này không còn giống như trước.
Tiếng dạ dày Jisoo càu nhàu khiến họ cười khúc khích. Rosé đã học một sỗ kỹ năng cơ bản, cô ấy có thể nấu một số món cho bạn gái mình.

- "Để em nấu cho chị vài món nhé." Rosé rời khỏi cái ôm

- "Tắm và thay quần áo đi. Em đã chuẩn bị pajamas ở phòng tắm rồi."

- "Okay, baby"
---------

Jisoo mỉm cười khi thấy bóng lưng của Rosé trên bếp. Cô muốn ôm cô gái trẻ nhưng lại thấy cô ấy đang cầm con dao, chỉ sợ rằng cô gái tóc vàng sẽ đe dọa cô bằng con dao kia mất.
Cô ngồi vào ghế khi Rosé hoàn thành xong món ăn của mình và phục vụ cho cô.

- "Mì ý?" Jisoo cười khúc khích. Rosé quả nhiên là Rosé, nấu ăn phụ thuộc vào tâm trạng của mình.

- "Đó cách nhanh nhất. Em sẽ không đối phó nổi với cái bụng càn nhàn của chị được nếu em làm cà ri hay cơm chiên đâu."

- "Ay ay ~ chỉ huy!" Jisoo cười, dùng dĩa của mình bắt đầu ăn.

- "Soo?" Rosé gọi bạn gái của cô giữa bữa ăn.

- "Hmm?" Jisoo ngẩng đầu lên khỏi đĩa mì. Khuôn mặt ngốc nghếch ấy làm cho Rosé từ bỏ ý định nói về căn bệnh của cô. Thay vào đó, cô chạm vào má của Jisoo vuốt ve nó nhẹ nhàng.

- "Ăn chậm thôi."

Jisoo gật đầu và tập trung trở lại vào đĩa mì của mình. Rosé không thể ngừng cười khúc khích khi quan sát Jisoo. Cô yêu Jisoo với tất cả những trò đùa của mình. Thi thoảng chị ấy là Jisoo vừa đơn độc, vừa lơ đãng. Nhưng đôi lúc lại trở thành Kim Jisoo mà Park Chaeyoung yêu nhất.

- "Nếu em mệt chị có thể nói CEO hủy vài lịch trình của em" Jisoo đặt dĩa xuống, cô ấy đã ăn xong và đang uống nước bên cạnh. Mắt cô dán lên mắt Rosé, cô luôn tò mò tại sao gần đây Rosé thường trông rất mệt mỏi.

- "Em không sao."

- "Bệnh thiếu máu của em ổn chứ?"

- "Mmh-hmm... Vẫn tốt." Rosé gật đầu

- "Được rồi." Jisoo đứng dậy và đặt đĩa cô ấy lên máy rửa bát

- "Chị chỉ lo lắng về bọng mắt của em thôi. Tối nay em có việc gì không?" Kim Jisoo bảo vệ quá mức đã trở lại. Điều ấy hiện lên rõ ràng qua tông giọng của cô.

- "Thật ra là có."

- "Hủy nó đi." Jisoo thở hắt

- "Đã bao nhiêu lần chị nói em cần nghỉ ngơi đầy đủ rồi Chaeng? Em đã làm những gì trước khi chị về? Em lại làm việc à?" Rosé thực sự ghét cái tông giọng mà Jisoo dùng.

- "Chaeng..." Giọng Jisoo mềm mỏng đi

- "... ý chị là....... "

- "Em biết... " Rosé cắt ngang

- "Em nên nghỉ nhiều hơn..."

- "Lại đây." Jisoo dang hai tay để mời Rosé vào lòng. Cô gái trẻ ôm cô và thở dài khi Jisoo hôn lên tóc và hai bên đầu cô.

- " Tất cả đều vì muốn tốt cho em" Jisoo thì thầm

-"Chị yêu em."

- "Em yêu chị nhiều hơn, Jisoo."

- "Em có đến tiệc sinh nhật của thầy Yang ngày mai không?" Jisoo vuốt ve má Rosé, người nằm cạnh cô.

- "Thầy có mời em, em nghĩ em sẽ đi."

- "Được rồi, chị sẽ đón em"

- "Yeah." Rosé mở mắt, nhận thấy cặp mắt đen ấy đang nhìn vào cô.

- "Soo..."

- "Hả?!"

- "Em gặp Seulgi và Yeri của Red Velvet hôm nay. Họ nói họ rất phấn khích về album solo sắp tới của chị"

- "Ah..."

- "Khi em đến SM, Irene unnie nói với em Seulgi và Yeri thường tặng chị kẹo và nước uống"

- "Chae..."

- "Em có nên đưa chị kẹo khi đi làm không? Gummy bear? Nói em nghe đi, Soo?"

- "Này..." Jisoo di chuyển bàn tay từ má đến xương đòn Rosé vuốt ve nhẹ nhàng

- "Em có phải đang ghen không?"

- "Không, tại sao?" Rosé lắc đầu, tránh đi khỏi đôi mắt của Jisoo.

- "Nhìn chị này"

- "Em kh... "

Jisoo đã làm những gì Jessica thích, cắt lời với nụ hôn nhẹ trên môi.

- "Soo, em kh... " Một nụ hôn nữa lên môi cô.

- "...không có ghen"

- "Có thật không?" Jisoo cười toe toét trước khi hôn Rosé một lần nữa. Cô thở dài khi thấy Jisoo cười tươi. Thú vui của cô là nhìn ngắm khuôn mặt bụ bẫm của Jisoo. Cô ấy là của riêng cô.

- "Chị là của riêng em thôi." Jisoo thì thầm, đặt nụ hôn cuối lên trán cô. Rosé nên hạnh phúc, phải không? Jisoo tuyên bố cô ấy là của cô, không ai có thể đổi đầu với mình. Nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy không an toàn?
----------

Bữa tiệc sinh nhật người đứng đầu YG ENTERTAINMENT được cường điệu như thường lệ. Jisoo và Rosé tham gia như hầu hết các nghệ sĩ khác. Tại đây còn có nhiều khách mời đặc biệt đến từ các công ty liên kết khác. Lisa không ở đây vì em ấy phải chụp ảnh họa báo ở nước ngoài.

Bầu không khí thật sự ấm áp cho Rosé. Cặp đôi luôn gắn bó với nhau cho đến khi Rosé xin phép vào nhà vệ sinh một lúc. Khi quay lại, cô ấy thấy Seulgi và Yeri đến gần Jisoo. Họ thậm chí còn đặt tay lên cánh tay lên vai Jisoo và cười khúc khích xung quanh. Quá mức sững sờ, đột nhiên tim Rosé đập rất nhanh. Nó như nhảy ra từ xương sườn, cô cảm thấy toàn thân đau đớn.

- "Chaeng!" May mắn thay Jennie, Hyeri cũng đến nhà vệ sinh và bắt gặp cô đang bị đau. Rosé ôm chặt lấy quần áo, cảm thấy khó thở.

- "Chaeng, có chuyện gì vậy?" Hyeri quỳ xuống kiểm tra Rosé, người đang chảy mồ hôi lạnh trên trán. Giống như một tiếng chuông, Jennie nhớ ra cái gì đó. Cô gọi cho Jisoo ngay lập tức để lấy xe và về nhà. Có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.

- "Nini?" Hyeri hỏi Jennie người trông đang hoảng sợ trong lúc chờ Jisoo.

- "Em sẽ nói với chị sau unnie." Jennie nói

- "Mang Rosé unnie về trước."

Jisoo đỗ xe ở sảnh, Hyeri và Jennie giúp đưa Rosé vào. Người yêu của cô đang run rẩy và trông rất xanh xao.

- "Jen, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Jisoo đã định tháo dây an toàn, nhưng Jennie ngưng cô lại.

- "Không, đừng dừng ở đây. Đưa unnie ấy đến chỗ nào đó có thể giúp chị ấy bình tĩnh lại đi."

- "Nhưng..."

- "Không nhưng gì cả..." Jennie gần như hét lên.

- "Được rồi..."

Jisoo lái xe nhanh nhất có thể đến sông Hàn. Đó là nơi yêu thích của họ, cô hy vọng Rosé có thể bình tĩnh hơn trước. Khi đến nơi, cô vội vàng tháo dây an toàn, kéo Rosé lại ôm. Cơ thể cô lạnh toát và run rẩy.

- "Em..." Jisoo thì thầm hôn tóc cô ấy

- "Có chuyện gì sao?"

Rosé chỉ yên lặng cho đến tận khi chuông điện thoại của Jisoo đổ chuông.

- "Chào?"

-" Xin lỗi, chị đã rời khỏi bữa tiệc mà không nói với các em."

- "Yeah, chúng ta có thể tiếp tục vào lúc khác. Chị xin lỗi."

- "Thật sự rất khẩn cấp."

- "Yeah, gặp em khi khác." Jisoo cúp máy và hướng sự tập trung lại vào Rosé.

Cô gái trẻ thoải mái hơn trước. Cô siết chặt cái ôm và vùi mặt vào Jisoo.

- "Chaeng... " Giọng nói của Jisoo khiến cô run rẩy trở lại. Jisoo không hiểu chuyện gì đang thực sự xảy ra với bạn gái của mình. Cho đến khi cô gái tóc vàng lẩm bẩm vài lời.

- "Về nhà thôi, Soo!"

Jisoo dẫn bạn gái đến sofa và chạy vào bếp phía sau. Cô pha trà ấm và quay lại với Rosé, người vẫn bất lực rên rỉ trên chiếc ghế dài. Rosé chỉ đặt lòng bàn tay lên cốc, nhận lấy hơi ấm.

- "Cục cưng Chaeng..." Jisoo chạm vào má Rosé khi cô gái tóc vàng quay đầu lại.

- "Chị có thể lấy giấy khám sức khỏe và thuốc của em không, Soo?" Ngay cả Jisoo cũng nhíu mày, cô ấy nghe theo những gì Rosé nói. Cô đặt thuốc và giấy khám sức khỏe xuống, cô gái trẻ lấy ly nước uống ngay lập tức.

- "Soo mở tập tài liệu ra đi." Jisoo gật đầu và lấy giấy khám sức khỏe ra. Cô mở to mắt khi đọc toàn bộ báo cáo, cũng như lưu ý của bác sĩ Han về sức khỏe của Rosé.

- " Chaeng, nói với chị rằng đây chỉ là một trò đùa đi!"

"..."

- "Cố ngủ trong phòng riêng? Hay sống riêng? Ông ấy có điên không?!" Jisoo đứng lên, vuốt tóc trong thất vọng. Cô đi tới đi lui lầm bầm.

- "Không! Không ai có thể tách chúng ta ra! Không một ai, Rosé. Ngay cả bác sĩ của em!"

- "Jisoo..."

- "Nói với chị, Chaeng! Nói với chị rằng em sẽ không đồng ý với đề nghị của ông ấy đi!"

- "Kim Jisoo..."

- "Chị không thể sống... không thể sống mà không có em."Rosé đứng dậy, ôm lấy Jisoo từ phía sau, cố gắng trấn tĩnh cô ấy.

- "Không... Chaeng... Đừng bỏ chị lại..."

- "Em không bỏ chị."

- "Yeah, tốt rồi"

- "Em luôn ở trong tim chị, ngay cả khi về mặt thể xác chúng ta không bên nhau..." Jisoo muốn gạt tay cô và quay đi nhưng cô thì thầm ngăn Jisoo lại.

- "Đừng đi..." Những giọt lệ chạy dài trên khuôn mặt cô

- "Đừng...Soo! "

- "Chaeng..."

- "Bây giờ tớ không thể gặp cậu, Soo."

- "Chaeng, đừng mà... "

- "Nếu đây là giải pháp tốt nhất, là những gì chúng ta có thể làm... "

- "Không!" Jisoo hét lên

- "... Không! Đừng!"

Cứ như thế Park Chaeyoung ôm Kim Jisoo thật chặt, để những giọt nước mắt buồn ấy thấm đẫm ướt cả bờ vai nhỏ bé cũng đang rung lên của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro