Con Dâu Ahn Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, các dì các cậu tụm
lại nhậu nhẹt, hát hò.

Còn Yujin thì lôi tuột nàng ra ngoài đường hóng gió, chứ để vợ mình ở trong nhà, một hồi lại bị sai vặt.
Nhìn người ta bị chính người nhà mình ức hiếp, thấy xót xót. Không
biết có phải là đã yêu hay không ?
Chỉ biết chỗ ngực trái luôn đập một cách kì lạ khi ở bên cạnh người ta.

Đi dọc theo con đường vắng tênh,
hai bàn tay ngại ngùng không dám đan vào nhau, chỉ có thể đút vào
túi quần.

- Em đã từng yêu ai chưa ? - Yujin muốn phá vỡ không khí bức bối,
liền hỏi một câu, cũng như muốn
tìm hiểu một chút về người vợ này.

- Ừm, đã từng. Nhưng họ không muốn sống cuộc sống " một túp
lều tranh hai quả tim vàng " với
em. Nhưng cũng đã lâu lắm rồi. - Nàng chắp tay sau mông, kể cho cô nghe, mặt có hơi nhìn xuống bàn chân. Tuy ngoài miệng nói không buồn, nhưng khi nhắc đến vẫn còn thấy tủi tủi. Tại sao tình cảm lại có
thể tính bằng tiền chứ ?

Yujin nhìn sang vợ mình, thấy
nàng buồn buồn liền không hỏi
gì thêm, bàn tay khẽ nắm lấy bàn
tay nàng :

- Vậy cho tôi một cơ hội thực
hiện lời thề ở lễ cưới có được không

Wonyoung dừng bước vì câu nói
kia. Nhìn cô chằm chằm. Có phải
thật lòng không ? Tại sao ánh mắt
đó lại chân thành đến như vậy ?
Nàng không trực tiếp trả lời cô,
chỉ mỉm cười, nắm chặt tay cô hơn một chút. Nàng tuy có 8 phần chấp nhận cô, nhưng cũng cần thêm một
ít thời gian nữa.

********

Tiệc đám giỗ được dọn 8 bàn, mời
bà con, hàng xóm đến ăn uống.
Không khí vô cùng vui vẻ.

Wonyoung hôm nay 5h sáng đã
phải thức dậy giúp các dì dọn tiệc, mệt lữ nhưng vẫn không than vãn
lời nào.

Tiệc ăn uống được dọn ngoài sân trước, nhưng Yujin vì bệnh nên
không thể ra đó được, chỉ có thể
nằm trong phòng, mà cô cũng đâu
có ham hố gì mấy bữa ăn này đâu,
chỉ là về cho có mặt thôi. Nằm
trong phòng mà cứ nhấp nhỏm,
không biết nàng bị mấy bà dì bắt
nạt đến mức nào rồi. Chỉ là cô
không thể ra khỏi phòng, nếu
không đừng mong ai động vào
vợ cô.

Tiệc bắt đầu từ lúc 10 giờ. 9h45,
nàng đem vào phòng cho cô một
khay đầy ắp thức ăn.

- Chị ăn rồi ngủ trưa đi nha. - 
Wonyoung đặt khay đồ ăn lên bàn,
nói với cô.

Yujin nhìn vợ mình, đưa tay lau
mồ hôi đang chảy ròng ròng trên
trán nàng, lau luôn mấy vết lọ dính trên tay nàng.

- Em vất vả rồi, xong tiệc vợ
chồng mình lập tức về Seoul. - 
Yujin nói đến mấy chữ " vợ chồng mình " không chút ngượng ngùng,
y như nó được mặc định là như vậy.

- Em không sao mà, chị ăn đi,
nguội hết bây giờ, em đi ra ngoài đây. - Wonyoung biết cô lo cho
mình, nhưng cũng không dám
than vãn gì, kẻo cô lại đi cãi nhau
với mấy dì thì không tốt.

Nàng nhanh chóng đi ra bên ngoài. Nhà chồng đã đông đúc, đã vậy còn thêm hàng xóm.

Ba mẹ chồng  và bà ngoại phải
tiếp khách, mấy người chị chồng,
em chồng thì đã ngồi hết vào bàn,
chỉ có nàng còn lăn xăn chạy tới
chạy lui vì bị sai vặt. Đến khi được cho phép ngồi vào bàn cũng là lúc nàng thở hồng hộc, mặt mày cũng
đỏ ửng lên hết.

Nhưng ngồi chưa được bao lâu
đã nghe tiếng con của dì 2 gọi :

- Chị dâu, lấy cho em cái li khác
đi, em lỡ làm rơi cái li xuống
đất rồi.

Thế là Wonyoung phải chạy vào
bếp đem ra cái li cho nó. Sau đó
ngồi xuống, tay còn định gắp
miếng đồ ăn thì nghe tiếng con
gái của cậu 5 :

- Chị dâu, em không uống được nước ngọt, chị vào bếp rót cho
em li nước lọc đi.

Cứ vậy, người ta ăn uống cũng đã
no nê mà nàng vẫn chưa có cái gì trong bụng. Thức dậy từ lúc 6h đến giờ vẫn chưa có bất cứ thứ gì để ăn, mặt mày nàng say sẩm cả lên. Chống tay xuống bàn tiệc, chẳng buồn ăn nữa.

- Chị dâu, bàn này hết cháo rồi,
múc cháo thêm đi.

Wonyoung gật đầu, đứng dậy,
xoay người định vào bếp thì va
phải một người đứng sau lưng
mình, giật mình ngước lên :

- Yujin.....sao lại ra đây ? Vào
nhà đi.

Yujin không trả lời nàng, nắm chặt bàn tay đang run vì đói đó lại, nhìn một bàn 10 người chị em họ của mình, không màn lớn nhỏ, nói một câu :

- Ăn thì tự đi lấy, còn bại liệt thì
nói tao, tao mua cho mỗi đứa
một cái xe lăn. Vợ tao không
phải con ở cho tụi bây.

- Nè chị Yujin, chị làm gì lớn tiếng vậy, mẹ chị cưới chị ta cho chị
cũng chỉ để chữa bệnh, có yêu thương gì đâu mà làm quá vậy ? - Đứa con gái, con cậu 5 đứng dậy
nhìn họ, ánh mắt hằn lên tia tức
giận.

* Bốp * * Xoảng * - Cái bàn bị tay Yujin  đập xuống bằng một lực đập cực mạnh khiến nó rung rinh, mấy
cái chén ở đó cũng vì thế mà rơi xuống bể tan tành.

Mấy người lớn bên bàn bên đây
nghe tiếng động đổ vỡ liền dòm
qua, nhìn mấy đứa cháu mình đang đứng một vòng tròn quanh bàn tiệc,
y như là sắp ăn tươi nuốt sống nhau.

- Mấy đứa làm cái trò gì vậy ? 
Cậu 5 lớn tiếng hét.

- Cậu về dạy lại con gái của mình, dạy nó nói chuyện cho giống con người một chút. - Yujin nói xong
câu đó, trực tiếp nắm tay nàng lôi
vào trong nhà, không muốn nàng
nán lại bên ngoài này một chút nào.

Yujin đặt nàng lên giường ở phòng cuối dãy, ấn ấn vào trán nàng :

- Sao mà ngốc quá vậy, sao không gọi chị ra ? Rồi sáng giờ có ăn gì chưa ?

* Lắc lắc *

Yujin  nghe nói sáng giờ
chưa ăn thì càng bực mình hơn,
cô thề, cô mà không kiềm chế thì
khi nãy đã đập một đứa một trận
rồi.

Yujin để nàng ngồi dựa ở giường,
còn mình đến ba lô soạn đồ, chuẩn
bị về Sài Gòn.

- Chúng ta về Seoul. Trên đường
ra sân bay sẽ tìm cái gì đó cho
em ăn. Ráng chịu một chút.

Bà Ahn sau khi chứng kiến sự việc ngoài bữa tiệc liền chạy vào bên trong, gõ cửa rồi vào xem hai đứa
con của mình sao rồi.

- Yujin, Wonyoung, hai con
đừng giận mấy đứa nó, Yujin,
con biết tính tụi nó mà.

- Vợ chồng con về Seoul, ba mẹ
ở lại chơi đi. - Cô không nói gì
thêm về cái lũ chị em trời đánh
đó, chỉ nhanh tay gom đồ, cảm
thấy tay chân vô cùng đau rát.

- Ừ, vậy hai đứa về đi. Ba mẹ ở
lại nửa tháng rồi về lại. - Bà Ahn
gật đầu, rồi đi ra ngoài.

- Yujin, tay chị.....- Wonyoung
Vội chạy đến khi thấy tay Yujin
đang dần đỏ lên, bị Yujin gãi đến
mức tứa máu.

Chết tiệt, chắc chắn khi nãy chạy
ra đó, bị nắng chiếu vào da rồi.
Càng nghĩ càng bực cái lũ đó.

Yujin lắc đầu tỏ vẻ mình không
sao rồi mặc áo khoác dày vào,
khoác áo vào cho nàng rồi nắm
tay nàng đi ra ngoài.

Cả hai chào bà ngoại, các dì
dượng, cậu mợ rồi nhanh chóng
di chuyển ra xe. Khi đi ngang qua
đám em họ, thấy bọn chúng còn
ngồi ăn, cô còn cố ý nán lại liếc
chúng một cái :

- Ráng ăn cho đủ tạ !

- Chị........ - Cả đám hằn hộc, cái gì
mà ăn cho đủ tạ ? Còn không phải
nói bọn này là heo sao ?

Yujin hất mặt đi một nước, đụng
tới ai cũng được, đừng đụng tới
con người thù dai họ Ahn này.

------------------------------------------------------
End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro