Trong Một Ngày Đè Nhau Đến 3 Lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau, Yujin thức
dậy thấy cơ thể cũng có chút khỏe khoắn hơn bình thường. Vì sao
vậy ? Vì hôm nay đi thử áo cưới
sao ? Tầm bậy, không phải đâu.

Cô lê cơ thể còn ngáy ngủ vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, rồi ngắm nhìn mình trong gương, nhìn cũng
" điển trai " phết, chỉ có đôi mắt hơi trũng xuống, mặt mày hơi tái, có lẽ
vì lâu quá không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên mới thế.

Tự hỏi hơn 2 năm nay, tại sao lại
cố nhốt mình trong phòng ? Là vì ngoài kia ai cũng tỏ ra xa lánh ghê
sợ cô. Tệ hơn là vì cô bạn gái cũ
sao ? Vì mặc cảm. Đúng, chính
xác là vì mặc cảm bệnh tật. Nhưng bệnh tật là điều đâu có ai muốn, là
vì xui rủi thôi.

Yujin ơi, tỉnh lại đi, ba mẹ khổ vì
mày nhiều rồi. Mày đã làm gì có
ích cho cái gia đình này, 25 năm
nay, chỉ toàn chui rúc trong chỗ
đen tối này. Mày có đang sống như một con người không ? Nhìn căn phòng đen ngủm, y như bị bỏ tù.

Cô bước lại ra ngoài. Ngồi bó gối
ở dưới sàn, ở một góc khuất khó
thấy.

* Cạch * - Cánh cửa được mở ra,
chắc là gia nhân đem thức ăn sáng
lên cho cô. Yujin lười biếng vẫn
ngồi bó gối ở đó, không nhúc nhích, không tiếng động.

- Yujin ơi.......- Là tiếng gọi của
nàng, gọi cô một tiếng Yujin nghe
dễ chịu làm sao.

Nàng rảo mắt nhìn xung quanh, chỉ mới hơn 6h, nhưng căn phòng tối
om, cả đèn ngủ cũng không bật,
nàng dùng tay mò mẫm ở thành giường, sờ sờ, không thấy ai. Tay lại tiếp tục đưa ra phía trước, đi nhích
lại phía bàn học, để xem có ai không.
Nhưng ở góc giường, chân nàng va phải cái gì đó, chính xác là nàng va phải ai đó đang ngồi ở đó, giật mình chới với, ngã ra phía trước, lập tức được một bàn tay ghị lại, kéo vào
lòng rồi ngã xuống sàn, nhưng lại được ai đó đỡ lấy cơ thể.

Mặt nàng ụp thẳng vào mặt của
người ta, hai cánh môi chạm vào nhau thật khẽ, hơi thở thoang
thoảng, nhè nhẹ mùi bạc hà xộc vào mũi Wonyoung, sự ấm áp bao trùm
cả hai. Trong một khoảnh khắc,
nàng cảm nhận rõ nhịp tim của
mình và của đối phương.

- Ưm, đứng dậy coi, nặng muốn chết. - Yujin cựa người, xô nàng ra. Tay quệt quệt môi.

Wonyoung lật đật ngồi dậy, phủi
phủi quần áo rồi lắp bắp :

- Tôi vô kêu chị xuống ăn
sáng......ai bỉu....ai bỉu ngồi
ở đó, phòng gì..... tối om

Nói rồi đi nhanh xuống lầu, mặc
kệ người ta có chấp nhận xuống
ăn không. Bỏ chạy để lấp liếm cái
sự bối rối trên khuôn mặt mình

Yujin bật cười với cái sự đỏng đảnh kia, rồi khuôn mặt e thẹn đó nữa, phòng này của tôi, tôi muốn ngồi ở đâu đến lượt cô quản sao cô Lan Khuê ? Chính là cô tự tiện vào đây
rồi té ngã lên người tôi mà....?

Tự dưng thấy có chút dễ thương =)))

Yujin thay một cái áo phông và
quần ngắn rồi bước xuống nhà,
ánh sáng soi rọi căn bếp làm cô có chút khó chịu, vội đưa tay che mắt.

- Ba mẹ.....chào buổi sáng. - Đã
lâu lắm rồi mới ngồi đây ăn sáng,
còn bày đặt chào buổi sáng

Ông bà Ahn nhìn con gái mình rồi cười tươi thật tươi, gắp cho cô đủ
thứ đồ ăn. Yujin vẫn thế, vẫn chăm chú ăn, không nói gì tới ai, nhưng
thái độ đã dễ chịu hơn nhiều.

Ông Ahn gật gù, chắc ông thầy bói Kim nói đúng rồi, chưa cưới Wonyoung về mà sức khỏe Yujin
đã có tiến triển, cưới về thì bảo đảm sẽ khỏi bệnh luôn. Ông cười cười,
phải khao ông bạn mình một trận hoành tráng mới được.

- Chị ăn thịt bò đi, bổ máu lắm
đó. - Wonyoung gắp cho Yujin 
một đũa thịt, nghe nói thịt bò sẽ
cân bằng được sự thiếu máu trong
cơ thể.

Yujin ậm ừ nhận lấy rồi ăn ngon
lành, miệng vểnh lên.

Buổi ăn sáng kết thúc, Wonyoung
dọn dẹp chén bát giúp gia nhân,
còn ông bà Ahn thì tranh thủ đi
ra shop.

- Hai đứa ở nhà, ba mẹ đi ra
shop. Yujin không trả lời, trực tiếp
đi lên lầu. Wonyoung dạ một tiếng
rồi tiếp tục công việc sau bếp.

Buổi trưa hôm đó, Yujin không thể xuống nhà dưới nên chỉ có thể nhấp nhỏm ngồi trong phòng, tại sao còn chưa đem đồ ăn trưa lên cho cô ? Cũng không phải cô đói khát gì,
chỉ là......chỉ là....ừm.....là muốn
nhìn thấy một chút thôi.

Đi tới đi lui trong phòng một hồi,
vẫn không thấy ai. Cô đưa tay lên
nắm đấm cửa, mở ra, cùng lúc nàng vừa bước vào. Wonyoung giật
mình, ngã nhào ra phía sau, lập
tức y như lúc sáng, được ai đó
quấn lấy chiếc eo thon, ngã vào
trong phòng, lại đè lên người ta.
Hơi thở hổn hển, đứt quãng của
người nằm dưới, nàng có thể
nghe thấy.

- Yujin, Yujin, chị có sao
không, đừng làm tôi sợ
nha. - Nàng lay lay cái người đang
bất động kia, thấy người ta nằm đó thở dốc thì liền sợ, có phải lại đau bụng không ?

- Không, không sao, cô lên đây......làm gì....hừ..?

- Tôi lên hỏi chị muốn uống
nước mát hay không ? - Nàng
thấy cô không sao liền mừng rỡ,
thở phào nhẹ nhõm.

Trong căn phòng yên tĩnh, nàng
nghe Yujin " ừm " một tiếng nên
vội vàng đi xuống dưới chuẩn bị
đồ ăn, không để người ta thấy cái
mặt đang cháy đen của mình. Cái
gì mà sáng giờ cứ ôm nhau hoài
vậy ? Có thân thiết gì lắm đâu >.<

..........................
Sau giờ cơm chiều, cả hai được tài
xế chở đến tiệm đồ cưới.

Wonyoung đã lâu lắm rồi mới được
ra ngoài, nhìn hết chỗ này tới chỗ
kia, thì ra bên ngoài vui như vậy, không như căn phòng của mình.

- Đẹp lắm đúng không ? -
Wonyoung bỗng dưng hỏi
một tiếng.

- Ừm

- Vậy sau này mỗi tối nên đi ra
ngoài chơi cho thoải mái, tôi thấy sắc mặt chị tệ lắm đó. Y như mấy đứa chết trôi.- Nàng mỉa mai.

Tài xế nuốt khan, cô hai họ Ahn từ nhỏ đã được ông ta chở đi học, tính tình thất thường của cô hai này, ông
là người hiểu rõ. Chưa ai dám nói chuyện với cô hai như vậy, vậy mà
mợ hai lại dám chê bai này nọ, ông còn tưởng sắp được thấy một trận cuồng phong từ cô hai. Vậy mà....
....chỉ nghe tiếng Yujin ậm ừ, tỏ vẻ hiểu rồi.

Chiếc xe đậu trước tiệm áo cưới,
hai người bọn họ bước vào trong.
Áo cưới từng cái từng cái được treo trong tủ kiếng, chờ đợi người ta
chọn lựa.

- Yujin, chị thích cái nào ? - Nàng
giơ lên hai cái áo vest, một cái
trắng, một cái đen.

- Ừm.....đen

Wonyoung gật gù, chọn cho cô hai
ba cái áo vest cùng màu khác kiểu, còn bản thân cũng chọn một cái
đầm cưới đơn giản màu trắng, sau lưng khoét sâu, trước ngực khoét
chữ V, có ren

Sau mấy tiếng đồng hồ trang điểm,
cả hai cùng lúc bước ra.
Yujin nhìn nàng không chớp mắt,
tại sao lại có thể đẹp như vậy ?
Người này sẽ là vợ mình sao ? Từ
bao giờ lại thích có một mái ấm
như vậy ? Thấy vui vui. Miệng vô

thức nhoẻn miệng cười. Nhưng
cũng đừng có mong cô khen nàng
nha. Đẹp cô giữ trong lòng được
rồi. >.<

C

ả hai tiến tới chụp ảnh cưới. Cũng vật vã lắm mới được mấy tấm ảnh đẹp. Cái ông thợ chụp hình cứ luôn miệng nói cả hai xích lại, ôm nhau, cười lên, ôm chặt hơn, xích gần hơn......Ặc, ngại muốn chết.

Đến khi chụp ảnh xong, Wonyoung
đi phía trước, Yujin đi phía sau,
chuẩn bị thay đồ cưới ra để đi về.
Thì bất chợt bàn chân hư hỏng của
ai kia khẽ đạp vào tà áo của nàng
làm nàng bị kéo ghị lại, chới với, ôi trời, lại bị ôm vào lòng, lần này
không ngã nhưng lại nằm gọn
trong ngực người ta.

- Cô đi đứng.....cẩn thận một
chút giùm tôi. Sáng giờ té mấy
lần rồi hả ? - Yujin miệng trách
mắng, nhưng sao cái tay vẫn ôm
chầm lấy người ta vậy hả ? >.<

- Tại chị đạp áo của tôi mà. - Nàng quay lại nhăn mặt, đáng lẽ không có thèm cãi với cô đâu, nhưng tự nhiên nàng bị nói là bất cẩn, nên mới cãi luôn.

- Tôi không có. - Yujin lắc đầu vẻ
vô tội.

- Chị có.

- Không có.

- Có.

- Không.

-......

-.......

Thế là có hai người cãi nhau chí
chóe.

------------------------------------------------------
End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro