Vì Sao Em Đồng Ý Bên Cạnh Tôi ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yujin đi lên phòng, mở cửa sổ he
hé. Ánh sáng bên ngoài dội thẳng
vào mắt khiến cô giật mình, nhanh chóng khép rèm lại. Với tay bật đèn ngủ. Có chút ánh sáng nhân tạo vẫn tốt hơn. Lại nằm ền trên giường.

- Tránh xa Yujin ra đi, nó là con
quỷ dữ đó, coi nó kìa, ghê quá.....

- Ớ, coi mặt nó hung dữ chưa
kìa, nó mới hút máu người đó. - Mấy đứa bạn xúm lại nhìn
đứa nhỏ đang ngồi ở một góc
khuất, miệng dính đầy máu, liền
cho rằng Yujin vừa hút máu ai đó xong. Nhưng thật ra lần đó Yujin bị tróc da môi, căn bệnh lạ này thường xuyên khiến da cô trở nên bong tróc, tứa máu.

- Nó không ra nắng được đâu,
bởi vì nó là ma cà rồng đó, mình nghe mẹ mình nói như vậy, phải tránh xa nó ra. Nó cắn là chết toi.

-Ghê quá, đừng chơi với nó nữa.

Bọn nó chạy đi, bỏ lại đứa nhỏ đáng thương bị hất hủi, bỏ rơi, không ai
đếm xỉa tới. Mà mấy người bảo mẫu cũng né cô ra, vì cho rằng cô bị bệnh truyền nhiễm. Lần đó, sau khi bị bạn bè chọc ghẹo, cô liền cắn mỗi đứa một cái vào cổ, rồi nghênh mặt lên :

- Ừ, tao là ma cà rồng đó, tụi
bây tránh xa tao ra..........biến
hết đi..........cút.....aaaaaaaaa...

Yujin nằm trên giường, ứa nước
mắt nhớ lại. Bản thân từ nhỏ đã không hiểu tại sao mình khác
người như vậy, tại sao mình lại
không giống các bạn ? Tại sao ánh nắng mặt trời đẹp đẽ kia sẽ khiến
da mình đau rát, môi mình lại hay
bị nức nẻ rồi tứa máu ? Mắt mình
sẽ đỏ lên khi tức giận ? Tại sao lại không chơi với Yujin ? Yujin đâu có tội gì ? Yujin đâu có muốn. Tại sao ? Tại sao ?

Bỗng dưng tiếng xe dập tan suy nghĩ trong cô. Cô đi đến cửa sổ, mở khẽ
khẽ ra, đưa mắt ra ngoài. Thấy Wonyoung  về cùng với ba mẹ, đồ
đạc lỉnh kỉnh.

Yujin trề môi một cái rồi đi đến giường, nằm ền ở đó. Bao lâu
rồi không ra ngoài ? Hồi trước cô
vẫn xuống nhà ăn tối với ba mẹ,
lâu lâu cũng hay đi ra ngoài hóng
gió vào buổi tối. Nhưng dạo tầm 2 năm nay, từ khi Yujin chia tay với
cô gái kia, cô liền nhốt mình trong phòng, cho rằng bên ngoài toàn là
lũ người rác rưởi, lợi dụng, thương
hại cô.

Cô nằm đó, mắt đảo quanh căn
phòng. Tự hỏi sao nàng về rồi mà không lên đây ? Mình có nên đi
xuống dưới nhà không ? Ơ thôi, kì lắm. Thế là lại nằm đó, nghĩ xem trước giờ mình thường sinh hoạt
như thế nào ? À để xem

Buổi sáng sẽ có gia nhân hoặc ba
mẹ đem thức ăn sáng vào, ăn xong
thì sẽ nghe nhạc hoặc đọc sách đến trưa.

Trưa có người đem đồ ăn trưa vào,
ăn xong thì ngủ trưa. Thức dậy lại
vùi đầu vào mấy trang sách, tưới
một ít nước cho cây xương rồng.

Buổi chiều sau khi ăn chiều sẽ mở
cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đen kịt ngoài kia, hóng từng cơn gió lùa vào da thịt rồi lại đóng cửa lại, kéo rèm. Chuẩn bị đi ngủ.

Ơ, thật nhàm chán. Một con người đâu có như vậy. Tạch lưỡi một cái, Yujin ngạc nhiên, sao tự dưng hôm nay nghĩ ngợi nhiều quá vậy ? Bình thường đâu có vậy đâu. Thấy mình nghiêm túc hẳn.

Yujin không phải ma cà rồng, Yujin chỉ xui xẻo bị hội chứng đó thôi. Có hơi khác người nhưng Yujin đâu có làm hại ai ? Là bản thân tự nhốt
mình trong phòng chứ có ai xa lánh cô đâu. Cô cảm thấy gia nhân cũng thích nói chuyện với cô mà, bằng chứng là sáng nay, gặp cô từ trên
lầu xuống, họ đã líu ríu hết cả lên. Hay họ thương hại ? Chắc là vậy rồi.

* Cạch * - Tiếng mở cửa thật khẽ. Yujin thấy một thân ảnh gầy gò
đang tiến vào phòng. Ánh sáng hắt
hiu từ bên ngoài rọi vào, đủ để Yujin nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng. Đẹp lắm. Tuy có hơi gầy nhưng vẫn rất đẹp. Đôi mắt nàng sáng quắc, gò má cao kiêu ngạo, sóng mũi cao vút, đôi môi mỏng màu hồng hồng.

- Ra ngoài.......- Như một thói
quen khi có ai vào đây, cô ra lệnh.

- Tôi mua cho chị mấy cái áo
sơmi, mẹ nói chị thích áo sơmi. - Wonyoung đặt cái túi lớn trên giường, bên cạnh Yujin.

- Cô nghĩ tôi mặc nó đi đâu ? Đi
ngủ chắc ? - Yujin bật ngồi dậy.
Nhìn túi đồ. Yujin rõ ràng không
thể đi ra ngoài vào buổi sáng, lại
mua cho cô mấy thứ này là có ý gì ?

- Mẹ nói chị vẫn ra ngoài vào
buổi chiều được mà. - Wonyoung vẫn đứng đối diện nhìn Yujin đang ngồi trên giường, ánh mắt kia hôm nay có lẽ đã dịu bớt.

- Quăng hết đi. Rồi ra khỏi đây,
biến đi........- Yujin cầm túi đồ,
quăng xuống nền lạnh lẽo, hầm hầm

Wonyoung cúi xuống nhặt túi
quần áo, lắc đầu nhìn Yujin. Nàng quay bước ra cửa thì nghe tiếng cô hỏi :
- Tại sao lại đồng ý lấy tôi ?

Wonyoung quay lại, nhìn ánh mắt đang chờ đợi câu trả lời. Nếu nói
vì tiền thì có hơi trơ trẽn một chút không ? Nhưng rõ ràng là vì tiền mà.

Nàng cắn chặt môi dưới, hớp một ngụm không khí, chuẩn bị trả lời, dù biết rõ sau câu trả lời này, có lẽ sẽ bị cô một phát đạp ra khỏi phòng.

- Vì.........

- Hôm qua mẹ sang đường mà không nhìn đèn đỏ, Wonyoung
đã cứu mẹ. Mẹ thấy con bé có duyên, nên mới hỏi ngày tháng
năm sinh xem có hợp với con không ? Ai ngờ hợp, mà
Wonyoung cũng muốn chữa
cho con lành bệnh, phải không ? - Bà Ahn từ bên ngoài đi vào, giải vây cho nàng, tự bà bịa một câu chuyện. Rồi nhìn nàng.

- Ơ dạ đúng.....- Nàng thấy bà
nháy mắt, liền gật đầu lia lịa.

- Ra ngoài. Tôi muốn yên tĩnh. - Yujin nghe xong câu hỏi, mắt có
hơi hòa hoãn, phun ra mấy chữ
lạnh lẽo.

Dưới bếp, bà Ahn ngồi đối diện
với Wonyoung. Đưa cho nàng một
bản hợp đồng.

Bản hợp đồng hôn nhân mà nàng thường thấy trên mấy phim ngôn
tình. Nhưng nàng hiện thời là không phải kí với chồng, mà là với mẹ
chồng.

Bản hợp đồng ghi rõ nàng phải làm một việc duy nhất là chăm sóc Yujin. Sau ngày cưới, nàng sẽ nhận được số tiền là 500 triệu để trả nợ cho cha mình. Sau đó mỗi tháng sẽ nhận
được một khoản tiền, xem như tiền lương, được đưa thẳng vào thẻ ATM
cá nhân.

Bản hợp đồng sẽ được bí mật,
không để Yujin biết.

Và điều quan trọng, là bản hợp
đồng sẽ có hiệu lực trong vòng 1
năm. Nói cách khác, sau một năm,
cho dù Yujin có khỏi bệnh hay không, nàng cũng sẽ được trả tự do

------------------------------------------------------
End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro