Chương 36: Lần này, thật sự là náo nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế giới này thật nhỏ, thế giới này thật khéo, kỳ diệu đến vô lực phỉ nhổ!

Chu Di Hân lạnh lùng nhìn Đỗ Việt Hàng đứng dưới đèn, một cảm giác bất lực bất ngờ chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu. Nàng bản năng nắm tay xiết chặt túi xách, sợ chính mình nhất thời nóng lên sẽ đập bể đầu Đỗ Việt Hàng.

Bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn ba mẹ ngồi trên sô pha, bất giác thở dài.

"Sao vậy?"

Chu Di Hân đứng ngay cửa nửa ngày không nhúc nhích, Trần Kha đi vào, vừa hỏi xong, nghiêng đầu thấy vẻ mặt Chu Di Hân không ổn, theo tầm mắt nàng nhìn qua. Lúc nàng phát hiện Đỗ Việt Hàng đứng đó, nàng sửng sốt mấy giây mới tỉnh táo lại, cuối cùng không kìm được khẽ mắng một câu 'tam tự kinh', quay đầu nhìn Chu Di Hân, không biết phải nói gì.

"Hân Hân, Trần Kha, mau vào." Không biết hai người này đang mắng chửi, mẹ Chu vui cười hớn hở ngoắc ngoắc hai người, nói: "Ta đang muốn giới thiệu với hai đứa."

Giới thiệu?

Chu Di Hân hung hăng nắm túi xách trong tay, nàng cố gắng nén xuống vẻ mặt tức giận của mình, thay dép đi vào nhà.

Theo như sự hiểu biết của con với anh ta, con phải giới thiệu anh ta với hai vị đây so ra còn không ít hơn đâu!

Chu Di Hân trong lòng hung hăng oán thầm, nàng nghĩ, lạnh lùng liếc Đỗ Việt Hàng một cái, nghĩ rằng nếu Đỗ Việt Hàng dám can đảm đem chuyện quá khứ của hai người nói ra, nàng nhất định khiến anh ta chịu không nổi.

"Ba, mẹ." Chu Di Hân trước kêu ba Chu mẹ Chu, vẻ mặt không đổi, hờ hững nói: "Không cần giới thiệu, con biết Đỗ tiên sinh."

"Các người quen biết?"

Ba Chu hiển nhiên có chút giật mình, Chu Di Hân lặng lẽ tìm hiểu phản ứng của ba Chu, trong lòng bất giác nhẹ nhàng thở ra. May mắn, nếu ba Chu giật mình, vậy xem ra Đỗ Việt Hàng cũng không đề cập đến chuyện trước đây của mình và anh ta, nghĩ vậy, tảng đá trong lòng Chu Di Hân mới được hạ xuống.

"Vâng, chúng con lúc trước là bạn học, Đỗ tiên sinh là học trưởng." Chu Di Hân chọn lời giản thích đơn giản nhất, bỏ qua râu ria, nàng nói xong, cười hỏi Đỗ Việt Hàng: "Phải không, Đỗ tiên sinh?"

"...... À, phải." Đỗ Việt Hàng tựa hồ không dự đoán được Chu Di Hân gặp biến không sợ hãi, anh ta giật mình, cuối cùng gật đầu thừa nhận.

"Vậy thật trùng hợp, ba của Việt Hàng là bạn của ta, sau đó lão ta ra nước ngoài phát triển, tính ra chúng ta đã nhiều năm không gặp. Hôm nay Việt Hàng là riêng thay ba cậu ta đến thăm ta, mẹ con thích náo nhiệt nên gọi mấy đứa cùng đến." Ba Chu nhẹ nhàng bâng quơ, nói xong, ông quay đầu nhìn Trần Kha, "Nếu là bạn học, vậy Trần Kha khẳng định cũng biết Việt Hàng?"

Ba Chu là người vui buồn không hiện ra sắc mặt, nay ông lộ ra bộ dáng vui vẻ, Chu Di Hân vừa nhìn là biết ông đối với Đỗ Việt Hàng có thêm chút thưởng thức, nghĩ vậy, Chu Di Hân không tự giác bĩu môi, cảm thấy chuyện thành ra như vậy, thật có chút phức tạp.

"Vâng, có biết." Trần Kha so với Chu Di Hân cũng không vui hơn bao nhiêu, nàng lúng túng đáp, ngồi xuống cạnh Chu Di Hân, lo lắng nhìn nàng vài lần, sợ nàng nhịn không được sẽ nổi giận.

Chu đại tiểu thư không chỉ có ngạo kiều, tính tình cũng rất lớn, lúc trước Đỗ Việt Hàng đòi chia tay, tâm tình Chu Di Hân có bao nhiêu xấu, Trần Kha rõ nhất. Giờ Đỗ Việt Hàng lại đứng trước mặt Chu Di Hân, nàng cảm giác Chu Di Hân chính là một trái bom hẹn giờ, có khả năng phát nổ bất cứ lúc nào. Mà nếu Chu Di Hân thật sự nổi giận thì không có người nào có thể ngăn cản.

Trần Kha đang còn tự rối rắm với suy nghĩ của mình, Chu Di Hân đã mở miệng trước, hỏi ba Chu: "Sao con không nghe ba nhắc qua ba còn có một người bạn già?"

Thật ra Chu Di Hân muốn nói là, thế giới này thật khéo, thế giới này thật nhỏ, chạy ra nước ngoài yêu đương lại có khả năng gặp phải con trai bạn già của ba, thế giới này còn có thể như nàng hay nói giỡn là mở lớn một chút sao?

"Xem con nói, ta nhiều năm nay quen biết bao nhiêu bạn bè, sao có thể từng người từng người đều giới thiệu hết cho con được?" Nghe Chu Di Hân có chút bất mãn chất vấn, mẹ Chu nhận ra, sau đó cẩn thận đánh giá Đỗ Việt Hàng, cảm thấy thật sự là càng nhìn càng vừa ý.

Chu Di Hân không thèm nhắc lại, bây giờ đầu óc nàng rối loạn, ánh mắt của mẹ Chu, nàng liếc một cái là có thể hiểu được ý bà, bĩu môi, cảm thấy lát nữa nếu không kiếm cớ chuồn đi, thì tiệc tối nay chắc chắn không yên thân.

"Anh tên Đỗ Việt Hàng?" Chu Di Hân đang muốn tìm cơ hội chuồn đi, còn chưa nói, Đan Ny vẫn thành thành thật thật ngồi một bên đột nhiên lên tiếng. Nàng nhìn từ trên xuống dưới Đỗ Việt Hàng, cuối cùng khanh khách cười rộ lên, nghiêng đầu tò mò bộ dáng đáng yêu cực.

"Đúng." Đỗ Việt Hàng nghe vậy, cực kỳ thân sĩ hướng Đan Ny gật gật đầu.

"Rất soái." Đan Ny che miệng cúi đầu cười, nàng nói xong, khóe miệng cong lên, nói:"Tôi thấy, kết đôi với chị Chu Di Hân rất thích hợp."

Đan Ny sở dĩ vẫn có thể hưởng thụ nuông chiều của trưởng bối, phần lớn bởi vì Trịnh Đan Ny hiểu được tâm tư các trưởng bối, lại ngay đúng thời điểm trợ giúp, có thể nói ra tâm ý của họ. Nay ánh mắt của mẹ Chu đã quá rõ ràng rồi, nàng đương nhiên mừng rỡ chỉ dùng một câu khiến mẹ Chu vui vẻ.

Nhưng mẹ Chu vui vẻ, chứ Chu Di Hân sẽ không thấy vui nổi. Nàng vừa nghe Đan Ny nói xong, thiếu chút nữa nhảy khỏi ghế, nàng hung hăng quay đầu liếc Đan Ny một cái, cảm thấy con nhóc này thật sự càng ngày càng không đáng yêu.

Đương nhiên, nàng tuyệt đối tin tưởng, Đan Ny nói vậy, mục đích tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn lấy lòng mẹ Chu. Phỏng chừng là còn nhớ trước mình trả thù nàng, vừa lúc này có cơ hội, hung hăng trả đũa.

"Đan Ny." Trần Kha đúng lúc gọi lại Đan Ny, đang muốn hoà giải, đã thấy Chu Di Hân chạy tới bên cạnh Đan Ny, ra vẻ vô cùng thân thiết vân vê tóc Đan Ny, hào phóng nói: "Đan Ny hay thích nói đùa, Đỗ tiên sinh không cần để ý."

Chu Di Hân tay là hạ lực đạo, rất cố trừng phạt Đan Ny lắm mồm gây chuyện, nàng nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Đan Ny với Đỗ Việt Hàng lấy một cái, chỉ quay đầu nói với ba Chu cùng mẹ Chu: "Con đi toilet một lúc."

Đỗ Việt Hàng chết tiệt, lúc quen nhau còn không biết hai nhà có giao tình, nay xem ra Đỗ Việt Hàng sau năm năm xuất hiện, chắc chắn chính là có âm mưu từ lâu. Anh cho là lấy lòng ba mẹ tôi, anh có thể lập được chút ít công to để nối lại tình xưa sao?

Nằm mơ đi!

"Vậy các người nói chuyện đi, hôm nay ta tự mình xuống bếp, làm một vài món Trung Quốc cho Việt Hàng ăn." Chân trước Chu Di Hân vừa đi vài bước, chân sau mẹ Chu cũng đứng dậy đi theo.

Ra khỏi phòng khách, Chu Di Hân lập tức bị mẹ Chu giữ chặt, còn chưa kịp phản ứng, đã bị mẹ Chu kéo vô phòng bếp.

"Hân Hân a, con thấy đứa nhỏ Việt Hàng này thế nào?" Chu Di Hân vừa giãy dụa khỏi tay mẹ Chu, chợt nghe đến mẹ Chu hỏi, nàng phiên cái xem thường, không lưu tình chút nào nói: "Không được tốt lắm."

"Nói bừa, mẹ vừa mới hỏi giùm con, điều kiện của người ta đều rất tốt đó."

"......" Vậy mẹ còn hỏi con làm gì, trong lòng mẹ rõ ràng đã tính kế hết rồi! Chu Di Hân hít sâu một hơi, trong lòng quả thật chính là có nổi khổ nói không nên lời, lười không muốn nói, nàng trực tiếp tránh qua mẹ Chu đi ra ngoài. "Nấu cơm của mẹ đi, việc này không cần mẹ bận tâm."

Chu Di Hân nói xong bước đi ra phòng bếp, để lại cho mẹ Chu nhìn thấy một cái bóng dáng tiêu sái.

Lúc đi ra toilet, Trần Kha sớm đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Chu Di Hân, nàng vội vã cúp điện thoại, đi tới bên cạnh Chu Di Hân, thật cẩn thận quan sát nàng.

"Nhìn cái gì?" Bị Trần Kha nhìn nhìn, Chu Di Hân khoát tay, nói: "Đừng nhìn, mình không sao. Trên thực tế, vài ngày trước mình đã biết anh ta trở lại, cũng đã chạm mặt."

Đi ra toilet, Trần Kha cùng Chu Di Hân không có quay lại phòng khách, mà lạng lẽ lên lầu hai đi ra ban công. Nghe Chu Di Hân nói, lúc này Trần Kha mới yên tâm, nàng cười nói: "Y tính tình của bồ, khẳng định không thiếu việc thóa mạ anh ta một trận."

Chu Di Hân liếc Trần Kha một cái, 'hừ' một tiếng, từ chối cho ý kiến.

"Vậy giờ bồ tính sao?"

"Tính sao cái gì, anh ta nếu năm đó lựa chọn chia tay, chẳng lẻ còn hy vọng hiện tại mình quay lại?" Ngắt véo hoa cỏ lá cây ba Chu cẩn thận trồng trên ban công, Chu Di Hân nhớ lại năm đó, tay không tự giác tăng thêm vài phần lực đạo.

"Bồ bây giờ đương nhiên không có khả năng quay lại." Trần Kha nói mang theo chút trêu chọc, chính là chắc như đinh đóng cột, nàng nói xong, khóe miệng cong lên, cười đến thật rõ ràng. "Bởi vì bồ đã sớm bị Bách Hân Dư ăn sạch rồi."

Nếu khi nhắc tới Đỗ Việt Hàng, Chu Di Hân phần lớn là xuất phát từ phẫn nộ cùng khinh thường, vậy giờ Trần Kha nhắc tới Bách Hân Dư, Chu Di Hân chính là chân chính nóng nảy cùng tức giận. Nàng nghẹn một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Kha, đột nhiên đi qua lại ở ban công.

"Đang êm đẹp bồ nhắc cô ta làm gì?"

"Ê, Chu Di Hân." Ánh mắt Trần Kha ánh mắt đột nhiên nghiêm chỉnh lên, tươi cười cũng đột nhiên thu lại không ít, còn thật sự nhìn Chu Di Hân, hỏi: "Chẳng lẽ bồ tính như trước nay cùng Bách Hân Dư cứ dây dưa như vậy sao?"

Trần Kha hỏi vấn đề nghiêm túc vô cùng, Chu Di Hân cũng không thể không dừng lại trước ánh mắt Trần Kha, nàng nuốt một ngụm nước miếng, dưới vấn đề vô tâm của Trần Kha, đột nhiên khẩn trương lên.

Không thể phủ nhận, vấn đề Trần Kha hỏi thật ra cũng là vấn đề Chu Di Hân suy nghĩ cho tới nay, nàng xác nhận mỗi giờ mỗi phút đề bị vấn đề này quấy nhiễu, cho dù ngoài miệng nàng cậy mạnh thế nào, nhưng trong lòng vẫn hy vọng. Loại qua hệ thân mật này, sớm dã không thể thỏa mãn Chu Di Hân giữ lấy Bách Hân Dư. Nàng muốn, từ lâu không phải quan hệ thân mật như thế này, mà là một loại quan hệ danh chính ngôn thuận khác.

"Nhưng năm năm trước mình đã làm sai rồi, bồ cũng biết, năm năm trước..."

Chu Di Hân nói xong, đột nhiên xuyên qua ban công nhìn đến dưới lầu, một chiếc xe thể thao màu bạc bên dưới cổng lớn. Lời nói trong miệng liền im bặp, nàng không chớp mắt nhìn bóng người từ trong xe bước ra, sắc mặt lập tức thêm khó coi.

Trần Kha chú ý tới biểu tình Chu Di Hân cứ như kẻ địch kéo tới, tò mò nhìn xuống dưới, đợi đến khi nàng thấy người đến là ai, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Lần này, thật sự là náo nhiệt mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro