Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ Chu Di Hân đang nghiêm túc nghiên cứu.

Nghe thấy Bách Hân Dư nói muốn mua một hộp khác, nàng sửng sốt, vội quay đầu lại muốn ngăn cản.

Kết quả chưa kịp mở miệng, đột nhiên thấy Bách Hân Dư đang giơ một viên sô-cô-la, ánh mắt đầy sự chờ đợi và hưng phấn.

Giống như đứa trẻ đang chia sẻ món kẹo yêu thích với bạn bè vậy.

Chu Di Hân nhìn cô, tim bỗng đập chậm lại một nhịp.

Chẳng lẽ chị không biết giữa người trưởng thành khi cho nhau đồ ăn thì ái muội thế nào sao?

Cái đồ tiểu cẩu nhà chị đúng là ngốc mà!

Chu Di Hân ho một tiếng, mặt đỏ lên, nghĩ thầm muốn giơ tay nhận viên sô-cô-la, nhưng cơ thể như không nghe theo sự điều khiển của chính mình, vô thức nghiêng người về phía trước.

Nhìn vào mặt của Bách Hân Dư, nàng cúi đầu cẩn thận ngậm lấy viên sô-cô-la.

Đó là sô-cô-la nhân dâu tây, ăn vào miệng mang theo hương vị tinh khiết và mùi thơm của sữa, ngọt ngào mà không ngấy.

Là sô-cô-la ngon nhất mà nàng từng ăn.

"Có ngon không?" Bách Hân Dư thấy nàng ăn, vội vàng hỏi.

"Ngon, ngon lắm." Chu Di Hân nhanh chóng giơ ngón tay cái lên, "Cực kỳ ngon luôn."

Không ai không thích được khen ngợi.

Bách Hân Dư nghe nàng khen, môi ngay lập tức nở một nụ cười, thần sắc khẩn trương lúc trước biến mất, mắt ánh lên vẻ hài lòng.

"Tôi đã nói là ngon mà." Cô hừ nhẹ, kéo lá gói bánh chưng về phía mình, "Gói thành bánh chưng chắc chắn sẽ càng ngon."

Có lẽ cũng không hẳn...

Chu Di Hân thầm nghĩ, cười tươi gật đầu để thể hiện sự đồng tình, rồi tiếp tục nghiên cứu cách làm bánh chưng sô-cô-la.

Không khí nhanh chóng trở lại yên tĩnh, hai người mỗi người làm việc của mình.

Nhưng hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán hay phiền muộn, đứng chung một chỗ như vậy cũng làm tâm trạng trở nên bình tĩnh và dễ chịu.

Chu Di Hân suy tư một lát, cuối cùng tìm được từ đúng để miêu tả cảm giác này.

Có lẽ... đây chính là cảm giác an tâm.

Cảm giác như căn phòng nhỏ hẹp của nàng bỗng chốc trở nên có vẻ ấm cúng hơn nhờ có Bách Hân Dư ở đây.

Giống như có nhiều ánh sáng nhỏ đang nở rộ trong lòng vậy.

Bách Hân Dư không vào bếp, cô chỉ biết nấu những món ăn nhanh, lúc này ôm lá gói bánh chưng suy nghĩ nửa ngày, ngay cả cách cuốn cũng không biết.

Chu Di Hân liếc nhìn vẻ vụng về của cô, trong lòng có chút buồn cười.

Khóe miệng nàng cong lên, nhưng vẫn lo lắng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nên nhanh chóng thu lại nụ cười.

Suy nghĩ xong, nàng cầm lấy lá gói bánh chưng và một ít gạo nếp.

Nhìn Bách Hân Dư, nàng nhẹ giọng nói: "Bách tổng, để em thử gói một cái trước."

"Đã lâu rồi em không gói bánh chưng." Nàng nói, "Không biết có bị lóng ngóng không."

Lời này nghe như nàng cũng chưa có kinh nghiệm nhiều lắm.

Bách Hân Dư nghe vậy liền tự tin hơn, nhanh chóng gật đầu: "Được, em gói đi, tôi sẽ xem."

Ngữ khí rất nghiêm túc, dáng vẻ như đang giám sát.

Thực ra là để học lỏm kỹ thuật.

Chu Di Hân nhìn thấu hết nhưng không nói toạc ra, cố ý làm chậm tốc độ để cô học lỏm, gói xong một cái còn giả vờ như có cảm xúc, muốn gói một cái khác.

Bách Hân Dư học rất nhanh.

Gói xong hai cái, cô nhanh chóng nắm được kỹ thuật, gật đầu khen Chu Di Hân một câu, rồi tự mình bắt đầu gói.

Gói rất tinh xảo, không chỉ hình dạng đẹp, mà ngay cả dây cột trên cùng cũng được cột thành hình dạng nơ con bướm xinh đẹp.

Nhìn vào là thấy rất hợp với thẩm mỹ của cô.

Bách Hân Dư gói xong bánh chưng cảm thấy rất tự hào, miệng cong lên, rồi đưa bánh chưng cho Chu Di Hân xem, như đang khoe khoang: "Em xem cái bánh chưng này của tôi đi."

Chu Di Hân mắt đầy ý cười: "Khá tốt ạ."

"Chỉ có điều..." Nàng nói, rồi bỏ lửng câu nói.

"Chỉ có điều gì?" Bách Hân Dư hạ mi, mặt lập tức trở nên nghiêm túc, như muốn nghe cho rõ ràng.

Chu Di Hân không nói gì, chỉ tiện tay lấy một viên mứt táo từ chén ra, lắc lắc trước mặt cô.

Chỉ một động tác như vậy, Bách Hân Dư ngay lập tức hiểu ra.

Một cảm giác xấu hổ từ đáy lòng ập đến, cô nhìn Chu Di Hân, rồi lại cúi đầu nhìn cái bánh chưng, một hồi lâu không biết phải giải thích thế nào.

May mà Chu Di Hân đã giải vây cho cô.

"Không sao đâu, Bách tổng." Nàng cười, nhận cái bánh chưng từ tay Bách Hân Dư để sang một bên, ngữ khí rất chân thành, "Em không thích ăn táo, trước đây khi ăn bánh chưng thường lấy táo ra."

"Lần này thật ra chị đã giúp em bớt việc." Nàng còn nói, "Cảm ơn chị."

Dù sao đây là lần đầu tiên cô gói bánh, làm được như vậy đã rất tốt, cũng nên khen ngợi.

Như vậy là được rồi.

Bách Hân Dư không biết suy nghĩ trong lòng, nhìn vào biểu cảm của Chu Di Hân, thấy có vẻ không có vấn đề gì, tin tưởng đã phục hồi lại.

Cuối cùng không tự bế, tiếp tục cầm lá gói bánh chưng và bắt đầu gói.

Chu Di Hân sợ ảnh hưởng đến cô, nên dứt khoát qua bên cạnh rửa rau, hai người ai làm việc của người nấy.

Hiệu suất bất ngờ cao.

Gần 12 giờ, toàn bộ đồ ăn cuối cùng cũng hoàn thành, từng món được Chu Di Hân và Bách Hân Dư bưng lên bàn.

Rất nhiều năm rồi Chu Di Hân chưa chuẩn bị một bàn ăn phong phú như thế này.

Nàng nhìn chằm chằm bàn ăn với một chút cảm khái, trầm ngâm vài giây, rồi theo phản xạ móc điện thoại ra chụp vài tấm hình.

Lưu lại làm kỷ niệm, biết đâu sau này không có cơ hội nữa.

Nàng từ nhỏ đã biết, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, một ngày nào đó những người mà mình để ý sẽ rời xa mình, vì thế việc lưu giữ lại những khoảnh khắc là rất quan trọng.

Nàng thở dài, tự nhủ rằng hôm nay mình thật là đa sầu đa cảm, vội lắc đầu xua tan những ý nghĩ đó.

Khi quay đầu lại, nàng bỗng phát hiện Bách Hân Dư cũng đang giơ điện thoại lên chăm chú chụp ảnh.

Có vẻ như cô định đăng lên Weibo, và chụp cũng rất nghiêm túc, thậm chí đến cả lông mày cũng nhíu lại.

Chu Di Hân dừng thở, lén lại gần xem, suýt chút nữa thì té ngã tại chỗ.

Trước đây nàng luôn nghĩ rằng Bách Hân Dư chỉ chụp ảnh một cách tùy tiện, chỉ dựa vào may mắn, không nghiêm túc. Nhưng không ngờ cô lại rất nỗ lực!

Tuy nhiên, nhìn vào biểu cảm chuyên nghiệp của Bách Hân Dư và thành phẩm... thật sự không thể diễn tả nổi.

Chu Di Hân cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn cô một hồi lâu, dự định sẽ chỉnh sửa lại cho đúng, nhưng sợ làm tổn thương cô, nên đành mặc kệ cho cô tự chụp.

Thế nhưng vẫn hứa hẹn, chờ sau khi ăn xong thì chia sẻ một ít ảnh chụp hôm nay cho nàng.

Bách Hân Dư gật đầu đồng ý, nghĩ đến việc Chu Di Hân muốn chia sẻ, càng nỗ lực chụp thêm vài bức, để lại một đống ảnh kém chất lượng.

Cuối cùng, Chu Di Hân không thể chịu đựng nổi nữa, nhẹ nhàng gọi cô lại ăn cơm, thì mới khiến cô dừng lại.

Hôm nay nàng đã chuẩn bị không ít món ăn ngon.

Ngoài xương sườn mà Bách Hân Dư yêu cầu, còn có cá hấp, thịt kho tàu, và thịt thăn chua ngọt.

Nàng nghĩ Bách hân Dư cần bồi bổ sau những ngày làm việc mệt mỏi, nên cố ý nấu canh gà, và có thêm rau xanh với đậu que xào.

Mọi thứ đều rất phong phú, không thua kém gì nhà hàng.

Đặc biệt là tiết kiệm được một khoản tiền.

Bách Hân Dư rất hài lòng, chỉnh trang lại rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ mà Chu Di Hân đã chuẩn bị cho cô.

Vừa cầm lấy đũa, cô liền nghe thấy Chu Di Hân hỏi: "Bách tổng, chị mau nếm thử xem có ngon không?"

Bách Hân Dư gật đầu, kẹp một miếng thịt cho vào miệng nhai, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì, cô nếm rất lâu mới nuốt xuống.

Sau đó, không đợi Chu Di Hân lên tiếng, cô lại gắp thêm một ít rau xanh cho vào miệng.

Làm Chu Di Hân cảm thấy rất căng thẳng.

Vậy rốt cuộc là món ăn có ngon không?

Nàng dừng lại một chút, rồi cuối cùng căng thẳng hỏi: "Bách tổng, chị thấy thế nào ạ?"

"Có hợp khẩu vị không?"

"Khá ngon." Bách Hân Dư không nghĩ nhiều, trả lời ngay, "Vị mặn nhạt vừa phải, thịt cũng không dai, rất hợp khẩu vị."

"Chỉ có điều, có vẻ hương vị rất quen thuộc."

"Quen thuộc?" Chu Di Hân có chút ngạc nhiên, "Chị đã từng ăn món này ở đâu khác chưa?"

"Ừm." Bách Hân Dư suy nghĩ vài giây, rồi đột nhiên nói, "Có chút giống hương vị khi còn nhỏ, đến nhà bà ngoại ăn."

"Giống món bà ngoại làm."

Chu Di Hân: "..."

Ồ.

Nàng hơi bối rối và mơ hồ gật đầu, không tìm ra từ nào để đáp lại, chỉ có câu nói "bà ngoại" của Bách Hân Dư đang quẩn quanh trong đầu, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Vậy nên, nàng lại từ Samoyed biến thành bà ngoại sao?

Thật bất ngờ.

Nhưng ít nhất, có tiến bộ.

Chu Di Hân cảm thấy bất đắc dĩ, cười ngượng ngùng, rồi cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Bất chợt, một ý tưởng lan tràn trong đầu nàng.

Nàng rõ ràng muốn theo đuổi Bách Hân Dư, nhưng sao cuối cùng lại càng theo đuổi càng trật vậy?

Làm sai ở chỗ nào ta...

Sau khi ăn xong, hai người không vội dọn dẹp, mà ăn thêm hai cái bánh chưng.

Chu Di Hân vận may khá tốt, lấy được bánh chưng bình thường, không có hương vị gì đặc biệt, nhìn chung còn ngon.

Bách Hân Dư lại lấy được bánh chưng nhân sô-cô-la, ăn vào có vẻ kỳ cục, nhưng thật ra rất ngon.

Chu Di Hân sợ cô ăn nhiều sẽ bị đau răng, nên lên tiếng ngăn cản, rồi tự mình dọn dẹp chén đũa vào phòng bếp.

Sau đó, nàng chuẩn bị chút nước ấm để pha trà cho Bách Hân Dư.

Khi vừa chuẩn bị xong, nàng thấy Bách Hân Dư đang ngồi trên sofa xem các bức ảnh cô tự chụp.

Chu Di Hân mới nhớ ra việc chia sẻ ảnh chụp, vội vàng mở điện thoại ra tìm WeChat của cô để gửi ảnh.

Khi chia sẻ được nửa chừng, Bách Hân Dư đột nhiên nói: "Tôi cũng gửi cho em ảnh tôi chụp, khá đẹp đấy."

Đẹp cái gì cơ chứ.

Chu Di Hân cảm thấy bất lực, nhưng sợ làm cô buồn, chỉ có thể đồng ý.

Tuy nhiên, khi Bách Hân Dư chưa mở album ảnh thì nước đã sôi.

Chu Di Hân nói với cô rằng sẽ quay lại ngay, rồi vào phòng bếp chuẩn bị pha trà.

Trong lúc nàng thả lỏng, điện thoại nằm trên bàn.

Bách Hân Dư gật đầu đồng ý, tiếp tục chia sẻ ảnh của mình.

Tốc độ mạng khá nhanh, vừa nhấn gửi cho Chu Di Hân thì ngay lập tức có âm báo, tiếp theo là âm thanh khác biệt, tổng hợp lại nghe như một bài hát.

Bách Hân Dư nghe thấy âm thanh, cảm thấy tò mò, liếc mắt nghiên cứu một chút.

Rồi bỗng nhiên, trên màn hình của Chu Di Hân xuất hiện những dòng chữ lớn, dường như là ghi chú của nàng dành cho chính mình.

Khá dài, Bách Hân Dư vừa xem vừa lẩm bẩm trong lòng: "Học sinh tiểu học mít ướt mới hai tuổi rưỡi."

"..."

Hửm???
———————————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro