19. Thượng luỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 30 tháng 12.

Cứ mỗi mùa đông, vào lúc đêm tối, gió Bắc gào thét dữ dội làm cho người qua đường đều co vai, chân bước nhanh hơn. Mấy ngày sau Lễ Nô-en là tết Nguyên Đán, mọi người đều rất vui vẻ mong chờ, nữ cảnh quan An Hữu Trân cũng không ngoại lệ. Một đêm đông vốn rất bình thường nhưng những năm sau đó khi hồi tưởng lại, cô đều chìm đắm trong tâm tư không thể giải thích được.

Cục công an từ giữa trưa liền phái vài người đến khách sạn Vạn Giang, phối hợp với nhân viên ở đó cùng nhau điều chỉnh, thử thiết bị và bố trí hội trường, chuẩn bị cho hoạt động buổi tối. Đại sảnh ở lầu bốn thay đổi hoàn toàn mới để chuẩn bị cho các bữa tiệc đón tân niên, đồ trang trí màu sắc nhẹ nhàng, sáng sủa sạch sẽ, ngay cả thảm cũng không nhiễm dù chỉ 1 hạt bụi. Trương Nguyên Ánh đã đặc biệt dặn dò, quản lí tầng trệt tự nhiên không dám coi thường, mọi chuyện lo chu đáo.

Sau hôm ngủ lại đó, An Hữu Trân biến mất hơn một tháng, lần này Trương Nguyên Ánh cũng không nóng vội, bận rộn giải quyết những sự việc cuối năm. Cô dường như đã ít nhiều quen thuộc với tác phong của Hữu Trân, khi cần xuất hiện sẽ tự nhiên xuất hiện.

Lúc các ngọn đèn rực rỡ được bật lên, công việc trong tay đã hoàn thành, Trương Nguyên Ánh bưng tách cà phê đã nguội đứng trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn bên ngoài nhấp nháy. Trên bàn di động đột nhiên vang lên, cô xoay người buông tách cà phê, liếc nhìn màn hình, không phát hiện ra đã mỉm cười khi bắt điện thoại.

"Không thể nào? Thật sự phải mời a? Cô sao còn chưa tới?" Giọng nói An Hữu Trân không được tốt lắm, xung quanh là tiếng người ồn ào.

Trương Nguyên Ánh một tay cầm điện thoại, ngón trỏ tay kia thì ở cửa sổ thủy tinh sát đất nhẹ nhàng mà vẽ, không vội không chậm trả lời:

"Không phải đã sắp xếp hội trường thật tốt cho cô rồi sao? Còn muốn tôi qua đó làm gì?"

"Chính vì vậy mới phải cám ơn cô a! Mau đến, tôi có quà cho cô, đến chậm thì không kịp thấy a?"

An Hữu Trân giống như đang dự dỗ con nít, Trương Nguyên Ánh bật cười:

"Quà gì?"

"Cô đến rồi sẽ biết a? Nhanh lên nhanh lên, tôi chờ cô."

Chậm rãi, Trương Nguyên Ánh cúi đầu trả lời:

"Được."

Cánh cửa hội trường được trang trí phong cách Châu Âu, Trương Nguyên Ánh chợt nghe thấy tiếng người nhốn nháo ầm ĩ bên trong, mấy người phục vụ đẩy cửa ra như từ mới trốn thoát khỏi trại giam. Các quản lý ở sau lưng cô mặt nhăn mày nhíu vừa khinh thường vừa bất đắc dĩ:

"Thật sự là thô lỗ."

Đẩy cửa đi vào, âm nhạc đinh tai nhức óc làm cho tim đập thình thịch, một nam cảnh sát chỉ mặc đồ lót bên trong cảnh phục cầm que đánh trống. Phía dưới bốn mươi bàn rõ ràng dương thịnh âm suy, đội hình rất giống các anh hùng Lương Sơn tụ tập, có mấy bàn dùng bát uống rượu đế, uống càng thêm khí phách.

Trương Nguyên Ánh đứng ở cửa nhìn một vòng, không có thấy An Hữu Trân. Đương nhiên, có thấy cô ấy hay không cũng không sao. Bình tĩnh lại, dẫn theo quản lý phụ trách đi về hướng bàn của lãnh đạo cục.

Tiếng chạm cốc vang mạnh chói tai, đám đàn ông uống quá chén thấy băng sơn mỹ nhân Trương Nguyên Ánh cùng với ban quản lý xinh đẹp động lòng người, tuyến thượng thận bị kích thích tiết ra mức độ điên cuồng.

Trương Nguyên Ánh nhìn như không thấy, mặt không đổi sắc.

Vương mập mạp vẻ mặt tươi cười, thế nhưng âm lượng giọng nói rất cao, hai bên đều nghe không được nói cái gì, chính là nở nụ cười gật đầu rồi bắt tay. Có hài chỗ trống bên cạnh Vương mập mạp, Trương Nguyên Ánh ngồi xuống, cùng xã giao qua lại vài câu.

Cùng Vương mập mạp xã giao vài câu, trong hoàn cảnh quá thô lỗ và ầm ĩ, Trương Nguyên Ánh chịu không nổi. Trong lòng không hiểu An Hữu Trân kêu cô đến để làm cái gì, không thể lập tức đi, vừa nghiêng đầu, làm bộ như thưởng thức độc tấu đánh trống nghe không ra giai điệu gì.

Vài phút sau, đèn tắt hết ngay cả bóng dáng người đánh trống trên sân khấu cũng không thấy đâu. Trong bóng tối tiếng thét chói tai không dứt, dường như ai ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Trương Nguyên Ánh nhấc cánh tay, tò mò muốn nhìn một chút náo nhiệt.

Đèn màu lóe lên, âm nhạc cũng hợp thời vang lên, ánh đèn chiếu ra một cái vòng tròn, chiếu đến người ở giữa.

Trương Nguyên Ánh bắt đầu không có thấy gì cho đến khi cô thấy rõ ràng An Hữu Trân đang ôm một bó hoa hồng, cũng là lúc tiếng hát đã bắt đầu, làm cho mọi người xung quanh đều xúc động.

Thật bất ngờ, thậm chí hơi giật mình, cô không thể tưởng tượng được An Hữu Trân còn có một mặt như vậy. Ngang nhiên tự nhiên, mạnh mẽ, trong những trường hợp như vậy chỉ có những người có phong thái lãnh đạo..

Sau đó lại hát bài chúc năm mới, vui động lòng người, hoa hồng từng cành, từng cành từ trên sân khấu rải xuống, mọi người chạy lên tranh lấy, toàn bộ không khí buổi họp hằng năm đã bị đưa lêи đỉиɦ điểm. Trương Nguyên Ánh khóe môi không biết từ lúc nào từ từ cong lên, ánh mắt nhìn theo Hữu Trân từ trên sân khấu đi xuống, vẻ mặt thoải mái nhìn cô.

Theo tiếng hát, hoa hồng được chia cũng nhịp nhàng, cho đến khi tiếng hát kết thúc cũng là lúc cành hoa cuối cùng được dâng trước Trương Nguyên Ánh.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp, tiếng hò hét trầm trồ khen ngợi, vị tổng giám đốc tương lai thuận tình tiếp nhận hoa hồng đại diện tâm ý của chủ nhân.

Đèn sáng, tiếng vỗ tay vang như sấm.

Khi Trương Nguyên Ánh rời đi, An Hữu Trân bị các đồng nghiệp níu kéo, ngẩng đầu lên uống một ly rượu. Ánh mắt nhìn theo bóng dáng Trương Nguyên Ánh, nhìn cô biến mất ở phía sau cửa. Giọt rượu rơi xuống họng, An cảnh quan vô cùng phấn khởi, trong lòng khẩn trương, trong đầu cũng bắt đầu rục rịch ý tưởng khác.

Trương Nguyên Ánh nghe được " tiếng đập cửa "rầm rầm" vừa lúc mới tắm xong, đang dựa vào đầu giường xem báo cáo tổng kết cuối năm. Tiếng gõ cửa ầm ĩ này làm cô rất không thoải mái, đâu phải không có chuông cửa, muốn ăn cướp sao?

Cô cảnh giác nhìn lỗ tròn trên cánh cửa, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của An Hữu Trân đang ửng đỏ, híp mắt cười nhìn cô, bĩu môi, mở cửa.

An cảnh quan từng bước bước tới chỗ cánh cửa, quơ quơ chai rượu đỏ trong tay:

"Năm mới vui vẻ!"

Trương Nguyên Ánh bất đắc dĩ: "Ngày mai mới là năm mới a."

An Hữu Trân không cãi lại, mím môi miệng cười:

"Tôi đến tá túc!"

Trương Nguyên Ánh nghe xong không thấy có lý do gì mới, tự nhiên thở phào nhẹ nhõm thả tay đi vào phòng ngủ:

"Đóng cửa cho kỹ, chăn ở trong khách phòng."

An Hữu Trân có thói quen ngủ ở sofa, Trương Nguyên Ánh cũng kệ cô. Sau đó, về phòng dựa vào lưng giường, ôm lấy chăn khôi phục tư thế lúc nãy, tiếp tục xem báo cáo.

Bên ngoài, tiếng động lách cách, An Hữu Trân thay quần áo tắm rửa, tiếng động rất không nhỏ. Trong lúc tắm rửa có vẻ như đụng phải cái gì, còn rên một tiếng: "Áo!".

Không bao lâu, An Hữu Trân mặc áo tắm, gõ cửa phòng Trương Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh nhìn bóng người in trên cửa thủy tinh, An Hữu Trân ở chỗ cô qua đêm nhiều lần như vậy, chưa từng bước vào phòng ngủ của cô, cho nên việc gõ cửa này hơi kỳ lạ, nâng người ngồi thẳng dậy:

"Vào đi."

Cửa mở, An Hữu Trân đứng ở cửa, vẻ mặt quỷ dị. Trương Nguyên Ánh nhìn cô, nghi vấn không nói gì.

Không trả lời, An Hữu Trân đưa tay đóng cửa, liền đi tới chỗ Trương Nguyên Ánh.

Trước giường Trương Nguyên Ánh có ba bậc thang, An Hữu Trân bước từng bước một, đôi khi còn le lưỡi liếm liếm môi, híp mắt, vẻ mặt đầy âm mưu.

Trương Nguyên Ánh đặt tài liệu trong tay trên chăn, lực chú ý hoàn toàn bị hấp dẫn ở chỗ khác. An Hữu Trân một chân quỳ trên mép giường, sau đó một chân khác cũng đi lên, cúi người xuống, đi đến bên người Trương Nguyên Ánh, hơi nhào vào người cô, cách một lớp chăn ôm lấy cô.

Trương Nguyên Ánh nhíu nhíu mày. Dù đã tắm sạch sẽ, hai má Hữu Trân vẫn ửng đỏ, đôi mắt nhìn tuy tỉnh táo nhưng rõ ràng, hành vi đã không còn như ngày thường.

"Cô uống bao nhiêu?"

"Không bao nhiêu."

"Vậy sao lại như thế?"

"Thế nào a?"

Giọng nói An Hữu Trân cùng thái độ thân thiết quá trớn, Trương Nguyên Ánh cười mà như không cười, liếc mắt nhìn cảnh xuân lộ ra trước mặt cô, rút tài liệu bị kẹp ở giữa ra, tiện tay để một bên.

Ngay tại lúc cô phân tâm, An Hữu Trân gập chân quỳ lên, một tay đỡ lấy sau cổ Trương Nguyên Ánh, mặt cũng tiến lại gần, chưa kịp phản ứng, một cái hôn khẽ đầu tiên là dừng ở trên mí mắt, Trương Nguyên Ánh theo phản xạ nhắm mắt lại, kế tiếp liền bị hôn thật mạnh lên môi.

Mềm mại, sau đó là mùi vị bạc hà, hơi thở phà lên miệng mũi, chứng minh cái người to gan lớn mật nào đó cũng là đang khẩn trương. Trương Nguyên Ánh mơ màng, muốn hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Cảm xúc trên môi làm cô không tập trung, còn chưa kịp phản ứng, thì có đầu lưỡi đưa đến, đẩy khớp hàm của cô ra liền tiến quân thần tốc.

Vốn đang nhìn thẳng, Trương Nguyên Ánh bị kích thích liền ngẩng đầu lên, um, thật sự là hợp với tình hình. An Hữu Trân lại quỳ đứng lên, làm cho mình cao hơn, hai tay nhàn rỗi vòng qua vai cô ôm chặt, hôn không ngừng.

Trương Nguyên Ánh để tay ở trên vai Hữu Trân, cố đẩy nhưng không đẩy ra được, cô vốn cũng không sử dụng nhiều sức lực. Toàn thân bị Hữu Trân ôm cứng ngắc, phản kháng không có hiệu quả. Trong cổ họng bị quét tê dại tê dại, đầu lưỡi cương cứng hơi đau lại tiếp tục bị quấy rầy càng thêm kịch liệt.

Trương Nguyên Ánh cảm giác được tay An Hữu Trân run run, vì thế cô cũng bắt đầu run rẩy theo. Đây là trải nghiệm kỳ lạ chưa từng xảy ra trước đây. khi nụ hôn thật dài vừa chấm dứt, Hữu Trân vùi mặt ở cổ Nguyên Ánh, cúi đầu thở dồn dập.

Ngực Trương Nguyên Ánh phập phồng không ngừng, trái tim đập nhanh không thể tưởng tượng nổi, An Hữu Trân không buông tay, vẫn ôm chặt lấy cô, sự cứng ngắc của cô cũng vẫn không được giảm bớt. Sau đó, một bàn tay vuốt ve sau lưng cô, kéo đai áo ngủ của cô ra.

Khóa kéo thật dài, kéo dài tới tận hông, sau khi mở ra, toàn bộ mặt trước của áo ngủ bị đẩy xuống dưới. An Hữu Trân buông cô ra để cởϊ áσ ngủ ra, lúc này Trương Nguyên Ánh mới bắt đầu giãy dụa.

Kết quả, chậm một bước. Nếu tay An Hữu Trân tiếp xúc đến chỗ nào đó trên thân thể cô trước, như vậy trận giường chiến này nhất định sẽ chấm dứt vào thời khắc đó, nhưng không có, An Hữu Trân cực nhanh kéo xuống áo ngủ của Trương Nguyên Ánh, sau đó cả người dán sát vào người cô. Vừa rồi khi dây dưa áo tắm mở ra, bên trong không có một thứ gì, thân thể ấm áp, mềm mại, ôn hòa tiếp xúc lên, thân thể Trương Nguyên Ánh bị buộc chặt lập tức có phản ứng. Cái tay kia vuốt dọc sóng lưng cô, lòng bàn như có lớp kén mỏng ma xát da thịt làm cô vừa khẩn trương, vừa run rẩy, đầu gối gập lại, kẹp chặt cơ thể An Hữu Trân giữa 2 chân. Chân tay tiếp xúc da thịt trắng mịn, nõn nà ở bên hông An Hữu Trân, cảm xúc dễ chịu làm cho Trương Nguyên Ánh nhịn không được cũng muốn vuốt ve.

Động tác nhỏ này không khác gì châm dầu vào lửa, An Hữu Trân càng thêm dũng cảm, cô chỉ muốn thử thôi, giờ phút này một chút băn khoăn cũng biến mất. Trương Nguyên Ánh còn nửa nằm nửa ngồi, An Hữu Trân nửa quỳ nửa phủ ở trên người Trương Nguyên Ánh, thân mình xụi lơ không buông tay, miệng lưỡi thay thế cho tay, khi nhẹ khi nặng duyện hôn, cơ thể phát nóng như bị đốt lửa.

Trương Nguyên Ánh gắt gao cắn môi dưới, toàn thân đều phát run, không có lấy một tiếng rên ɾỉ. Khi An Hữu Trân buông tay, cô mềm nhũng, nhưng sớm bị bàn tay ở dưới của Hữu Trân giữ lại.

Thắt lưng bộ đồ ngủ và đồ lót nhanh chóng bị xé rách, và sau đó lấp bằng lòng bàn tay, vào vùng kín của mình và giữa nệm của mình. Cổ tay bị giữ chặt, Trương Nguyên Ánh chỉ ngồi dậy và kéo áo choàng tắm của An Hữu Trân, không biết làm thế nào để ngăn cản. Bàn tay ở dưới cơ thể cô nghịch ngợm, lúc lắc, lòng bàn tay trơn ướt, cô cố gắng dùng 1 chút sức lực nâng người để tạo khoảng cách tránh đi, đúng ngay lúc đó ngón giữa vừa kịp cong lên, khi Trương Nguyên Ánh hạ sức nặng cơ thể mình xuống, ngón tay lập tức đi thẳng vào.

Trương Nguyên Ánh hít một hơi, An Hữu Trân cũng cảm thấy được đau đớn, nhưng vẫn không nghe thấy âm thành gì từ miệng của cô. Hữu Trân thấy mặt cô dần thả lỏng, lần này cô thực sự dùng sức đẩy ra. Trương Nguyên Ánh đẩy cô, một tay đặt trên vai trần trụi của cô, tay còn lại nắm lấy cổ áo, hết sức đẩy mình xa ra. Nhưng do tay bám trên người Hữu Trân không có chỗ mượn lực, càng hoạt động càng đau. An Hữu Trân nghiêng đầu, lại tiến gần đến, ngậm lấy môi Nguyên Ánh, hôn nhẹ nhàng.

Trương Nguyên Ánh bị dời lực chú ý đi, lực níu cổ áo thả lỏng, mềm nhũn khoát trên cổ Hữu Trân. Cơn đau trong cơ thể cũng từ từ tan, miệng lưỡi bao nhiêu nhu tình mật ý.

Ngón tay An Hữu Trân từ từ nghịch ngợm, thử tìm kiếm cái gì có thể làm thây đổi trinh nữ, tay kia nâng eo Trương Nguyên Ánh đặt nằm xuống, thuận lợi cho tay cô ra vào. Trương Nguyên Ánh không hề phản kháng, cổ ngẩng ra phía sau, từ từ hòa hợp với tiết tấu động tác của Hữu Trân, thở dốc, ánh mắt mê ly, biểu tình cũng trở nên yếu ớt.

An cảnh quan cũng không phải là tay già đời hoan trận, cô căn bản cũng là trong lúc sờ soạng đi tới. Cho nên, bất hạnh cho Trương Nguyên Ánh từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn là đau khổ nhiều hơn sung sướng. Trận trải nghiệm quan hệ mạc danh kỳ diệu này đối với cô mà nói đã không chuẩn bị lại không hề tình nguyện, đơn giản đối phương là An Hữu Trân, làm cho tâm tình và tinh thần cô bị mê loạng. Mà người khởi xướng An cảnh quan cũng là hưng phấn mà đến, nhìn thấy Trương Nguyên Ánh mặt nhăn mày nhíu tràn đầy mồ hôi, mấy lần cô có ý nghĩ bỏ dở nửa chừng, chẳng lẽ uống mấy ly rượu vào thật sự làm cho đầu óc không tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro