44. Cạm bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì Chu đã làm gia nhân vài chục năm cho Trương gia, trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thật sự đã gần như là thành viên trong gia đình. Vừa mới kết hôn, không lâu sau đó chồng mất, cũng không có con, nên khăng khăng một mực đối đãi Trương gia như người thân. Hiện tại dì Chu lớn tuổi, làm rất ít việc, nhưng mọi chuyện trong nhà Trương gia vẫn do dì Chu làm chủ, mà từ trên xuống dưới người Trương gia ai ai cũng đều tôn trọng bà, vợ chồng Trương Trung cùng 2 cô con gái cũng xem dì Chu như trưởng bối, cũng không quá khách sáo.

Đối đãi với Trương gia mỗi người khác nhau, ngay cả với 2 người cháu gái, dì Chu rõ ràng thiên vị với Nguyên Ánh một ít. Nguyên Ánh dường như là do 1 tay bà nuôi lớn, mọi khía cạnh cuộc sống đều do chính bà chăm sóc ; về phương diện khác, Nguyên Ánh tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng, ít lời kiệm nói, có thiệt thòi gì phần lớn đều ẩn nhẫn, điều này làm cho dì Chu cảm thấy rất thương tiếc.

Vì để thuận tiện cho công việc, Nguyên Ánh dành phần lớn ở nhà riêng của mình. Cũng ít khi có thời gian dọn dẹp, lại không muốn cho người lạ tùy tiện ra vào, dì Chu rất hiểu tính cô, nên lo luôn khoản này. Mỗi buổi sáng, sau khi Nguyên Ánh đi làm, dì Chu sẽ đi xe đến Cảnh Duyệt Vinh Viên, giúp cô hai dọn dẹp nhà cửa.

Hôm nay, Trương lão phu nhân sáng sớm đã dùng xe, trong nhà không có tài xế khác, dì Chu tính kêu xe ngoài. Đúng lúc, Khương Quỳ đem cây đến cho Trương lão gia tử, đang ở trong khuôn viên cùng người làm vườn bận việc trồng trọt.

Thấy dì Chu thay đổi quần áo ra ngoài, mở cánh cửa đi ra, Khương Quỳ lấy khăn ra lau tay, tươi cười chào đón.

"Dì Chu."

Khương Quỳ gần đây thường đến nhà Trương gia, dì Chu đã quen thuộc với hắn, hơn nữa cũng như phần lớn trưởng bối khác, hy vọng hắn có thể trở thành thành viên trong nhà. Thêm nữa gần đây Khương gia lui tới thường xuyên, ý đồ rõ ràng, Khương Quỳ lại đang ở Trương thị làm việc, là trợ thủ đắc lực của Nguyên Ánh, nếu thật muốn thành thân thuộc, thật sự là kết thúc có hậu.

"Ha ha tiểu Quỳ lại đến đây chơi?"

"Dạ, ông nội Trương có ở nhà không?"

Khương Quỳ nói xong nhìn vào trong nhà, thật cẩn thận hỏi. Hắn hơi sợ Trương Ân Thái, dì Chu hiểu rõ ràng nhất, mỉm cười nói cho hắn biết,

"Ở phòng sách, nhưng mà lúc này hẳn là đang nghe tin tức, lát nữa con hãy vào."

"Được. Dì Chu muốn ra ngoài?"

"Um, đi đến nhà tiểu Ánh."

Khương Quỳ trong mắt lóe sáng, "A. Vậy —— tài xế đâu?"

"Cùng bà chủ ra ngoài."

"Con chở dì Chu đi a."

"Không cần, dì gọi xe là được rồi."

"Dù sao con cũng không có việc gì, con đưa dì đi."

Sau 1 hồi từ chối, thấy không thay đổi được tình hình, dì Chu bèn gật đầu đồng ý. Khương Quỳ rất là vui vẻ đi rửa tay sạch rồi lái xe đưa dì Chu đi.

Lúc trong thang máy, Khương Quỳ làm bộ như lơ đãng hỏi,

"Nguyên Ánh có nói khi nào thì trở về không?"

Dì Chu không phát hiện ra cái gì, ngược lại là hé miệng cười tủm tỉm xem hắn,

"Vừa mới đi đã nhớ?"

"Không..." Khương Quỳ lập tức đỏ mặt, xấu hổ biện giải.

"Sao con không tự hỏi cô ấy? Lớn như vậy mà da mặt còn mỏng?"

Khương Quỳ có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, "Cô ấy ở công ty họp nói cuối tuần về công ty..."

"Chính là con muốn gặp đầu tiên?"

Dù Chu trêu tức lấy tay khủyu tay thúc thúc Khương Quỳ, cười trêu chọc.

"Dì Chu..."

"Ha ha."

Hai người nói xong, đi tới nhà Nguyên Ánh. Chu Di lấy chìa khóa mở cửa, dẫn theo Khương Quỳ đi vào.

"Con ngồi ở đây, dì dọn dẹp 1 chút, rất nhanh thì xong."

Khương Quỳ xắn tay áo, "Con giúp dì!"

"Không cần! Con trai sao lại làm việc nhà, con ở đây chờ được rồi."

Nói xong, mở cửa phòng ngủ Trương Nguyên Ánh, bắt đầu sửa sang lại. Khương Quỳ đứng ở cửa, rất nhanh hướng bên trong quét mắt một vòng, giường nệm ngăn nắp, có mấy tờ giấy rơi xuống, có vẻ hơi rối loạn. Đầu giường để tinh dầu hình người ngoài hành tinh của hắn, vừa thấy, Khương Quỳ nở một nụ cười lạnh.

Dì Chu đem khăn tắm gì gì đó, ôm hướng vào trong phòng tắm,

"tiểu Ánh đứa bé này à, cái gì cũng tốt, nhưng cuộc sống bận muốn chết. Con nói xem, công việc có cái gì mà bận dữ vậy, hoàn toàn kiệt sức, suy sụp cơ thể."

Khương Quỳ thừa dịp bà khép cánh cửa phòng tắm rửa tay, cực nhanh đi đến trước giường Trương Nguyên Ánh, nhanh chóng lấy bình tinh dầu bỏ vào trong túi, ngoài miệng còn đang trả lời,

"Nếu cô ấy không liều mạng như vậy, Trương thị sao có thể được như ngày hôm nay."

"Tuy nói vậy, nhưng cũng không phải người máy, Nguyên Ánh và Thư Thư san sẻ cho nhau thì tốt rồi."

Dì Chu dọn dẹp phòng tắm, đi ra, đóng kỹ cánh cửa. Khương Quỳ dường như không có việc gì đứng ở cửa phòng ngủ, trên mặt luôn nở nụ cười sáng lạn.

"Nguyên Ánh có khả năng, dì Chu hẳn là vui mừng mới đúng à."

"Con không đau lòng a?"

Dì Chu đối với hắn xem thường.

"A ——" Khương Quỳ nhất thời cứng họng, vò đầu.

"Ha ha, dì luôn hi vọng, có người có thể giúp đỡ tiểu Ánh chia sẻ gánh vác, biết lạnh biết nóng thương cô bé, dì cũng an tâm."

Đứng thẳng người, Khương Quỳ biểu hiện rất đơn giản, "Dạ!"

"Ha ha, xem biểu hiện a!"

Vừa cùng Khương Quỳ nói chuyện, dì Di tay không ngừng làm việc, rất nhanh thu xếp xong. Từ trong phòng giữ quần áo đi ra, cầm vài bộ quần áo dơ của Nguyên Ánh. Khương Quỳ liếc mắt thấy, 1 bộ quần áo trượt tuyết chen lẫn bên trong, rõ ràng không phải phong cách của Trương Nguyên Ánh, kiểu dáng rất quen thuộc hình như đã thấy ở đâu. Nhưng mà, trên mặt không lộ vẻ gì ra bên ngoài, lại dường như không có việc gì rời đi theo dì Chu.

An Hữu Trân thật vất vả mới có kỳ nghỉ, không ngờ Trương Nguyên Ánh dẫn theo Tiểu Quan đi công tác. Mấy ngày đầu, An cảnh quan như con dê được thả, không đi tìm F4 thì là đi tìm Hứa Lăng Quân và Du Khả, mỗi ngày oanh ca yến hót vui đến quên cả trời đất, có đôi khi cả đêm phải đi 2,3 nơi. Vài ngày sau có khi cái tên còn không nhớ nổi, mặc kệ làm gì cũng không khơi dậy nổi tinh thần, chỉ muốn đi đến Cảnh Duyệt Vinh Viên. Cho dù đi cũng không có ai, đành phải lang thang chờ, nhưng thành thật thú nhận vẫn hơn.

Thật vất vả mới bắt Trương Nguyên Ánh hứa ngày trở về, đêm trước ngày đó, An cảnh quan lại nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, đặc phái cô dẫn người đi Lâm Thị hỗ trợ phá án. Ngày giờ bay hoàn toàn trùng với chuyến bay của Trương Nguyên Ánh chỉ cách nhau 1 tiếng, An cảnh quan tức giận thiếu chút nữa chọi hư điện thoại.

Nhưng sau nhiều năm công tác, đã hình thành thói quen phục tùng mệnh lệnh, cô không muốn cũng không có biện pháp. Buổi sáng, thức dậy, vội vội vàng vàng ăn điểm tâm, mang hành lý thẳng đến sân bay.

Võ Khoan và Vệ Kiến Đông đã tới từ sớm đang đứng ở cửa chờ cô. Hữu Trân theo taxi bước xuống, tập hợp với bọn họ, cùng nhau đi vào phòng chờ.

Vừa đúng lúc này, Trương Nguyên Ánh gọi đến, Hữu Trân đem túi xách đổi qua 1 tay, bắt điện thoại,

"Alo?"

"Em đã về, mới vừa xuống máy bay."

"Um, tôi biết."

Trương Nguyên Ánh không nói nữa, chờ An Hữu Trân sắp xếp. Hiện tại so với lúc trước, thời gian càng dài không gặp càng cảm thấy không có lòng dạ nào muốn làm việc. Cảm giác muốn gặp mặt đặc biệt mãnh liệt.

An Hữu Trân ho khan một tiếng. Trương Nguyên Ánh nghe thấy tiếng khụ này, thực mẫn cảm cảm thấy được, có việc.

Quả nhiên, An cảnh quan ấp a ấp úng nói,

"Àaaa, tôi... tôi phải đi Di Động Thạch... Hôm qua mới vừa an bài, tôi bây giờ... Ở sân bay, vậy..."

"Um..."

Trương Nguyên Ánh lập tức đen mặt, dùng giọng mũi nói ra 1 câu không rõ ý nghĩa. Tuy rằng cách điện thoại An Hữu Trân không nhìn thấy, nghe cũng không đúng, vội vội giải thích,

"Cũng chỉ ba bốn ngày, rất nhanh..."

Cô hai không nói lời nào, rõ ràng mất hứng. An Hữu Trân còn muốn nói nữa, vừa ngẩng đầu, lại thấy được người đang nói chuyện điện thoại với mình.

Nguyên Ánh mặc áo sơmi màu đen, áo khoác vàng nhạt, thân hình mảnh mai, đôi chân thon gọn, mái tóc dài phất phới, vạt áo nhanh nhẹn, đôi mắt sáng lấp lánh, đôi môi anh đào tươi đẹp. theo sau là thư ký trung thành và bảo vệ, càng cho thấy thân phận đặc biệt. Hữu Trân đã quên muốn nói gì, từ vách kính ngăn cách, há miệng sững sờ nhìn người đối diện.

Trương Nguyên Ánh cũng nhìn thấy cô, di động đặt ở bên tai, hơi cúi đầu, thoáng liếc mắt một cái, nửa là oán hận nửa là lưu luyến, di chuyển không ngừng, rất nhanh đi thoáng qua.

Hữu Trân theo bản năng đi lại vài bước, dừng lại, tay cầm di động rũ xuống, đứng ở tại chỗ nháy mắt mấy cái, không biết đang suy nghĩ gì. Vệ Kiến Đông thấy cô không đi tiếp, kỳ lạ hỏi,

"Đội trưởng, làm sao vậy?"

An Hữu Trân ánh mặt kinh ngạc chỉ trong nháy mắt từ từ khôi phục thần thái, đôi môi mỏng từ từ cong lên, biểu hiện đắc ý một cách kỳ lạ.

Vệ Kiến Đông quơ quơ tay trước mặt cô,

"Ahhhhh! Đội trưởng? Cô bị quỷ nhập vào a?"

An Hữu Trân quăn hành lý vào trong lòng của hắn, "Cầm giúp tôi!"

Nói xong xoay người bỏ chạy. Vệ Kiến Dông vẻ mặt không hiểu, "Ôi chao? Cô đi đâu?"

"Phóng ~~ nước ~~ "

Ra khỏi sân bay, thấy xe đã chờ từ lâu. Tài xế mở cửa xe, Trương Nguyên Ánh mới vừa ngồi vào, liền thấy An Hữu Trân chạy đuổi theo tới đây. Tiểu Quan còn đứng ở cửa xe, nhìn thấy An Hữu Trân, cười tiếp đón,

"An cảnh quan."

Hữu Trân gật gật đầu, "Chào. Hô —— "

Thở hổn hển mấy hơi thở, "tôi có chút việc muốn nói với Trương tổng, vậy..."

Tiểu Quan tươi cười rất là ngọt, "Chờ."

Nói xong xoay người, nói với Trương Nguyên Ánh trong xe, "Trương tổng?"

Trương Nguyên Ánh giương mắt nhìn bên ngoài thấy An Hữu Trân còn đang thở dốc, bất động thanh sắc phân phó,

"Mọi người đi ra xe sau chờ tôi."

Tiểu Quan cùng tài xế đáp ứng, đi đến xe bảo vệ chờ. An Hữu Trân cười đắc ý, cúi đầu vào trong xe, thuận tay đóng cửa xe.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro