46. Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đương nhiên, tôi biết cô không thể nào buông tha cho Trương thị. Cho nên, có thể có một cách toàn vẹn cho cả đôi bên —— chúng ta kết hôn."

Trương Nguyên Ánh vẻ mặt khó có thể tin biểu tình.

"Cô không ngại hãy nghe tôi nói hết." Khương Quỳ không cho là đúng cười cười,

"Hôn nhân với cô mà nói cũng chỉ là một công cụ. Cô không thật sự thấy rằng, cô có thể có một ngày cùng nữ cảnh sát kia tu thành chính quả sao?"

Nguyên Ánh không mở mắt, không hề nhìn hắn, sắc mặt hiểm ác.

"Cho nên, kết hôn với tôi đối với 2 người mà nói, là 1 cách che giấu tốt nhất. Tôi không cần cô làm các nghĩa vụ của 1 người vợ, cô không cần băn khoăn mà tiếp tục chuyện của 2 người. Tôi chỉ cần 1 vị trí ở Trương thị, cô thấy, so với nữ cảnh sát kia không phải quan trọng hơn nhiều sao? Như vây đối vói cô, với tôi và với cô ấy đều là lựa chọn tốt nhất."

Khương Quỳ nói tới đây dừng lại, nhìn phản ứng của Trương Nguyên Ánh. Nhưng cô vẫn đang im lặng, không nhìn hắn cũng không tỏ vẻ gì, như cũ không phản ứng gì. Giống như đang nghe, lại giống như để tâm ở chỗ khác.

Khương Quỳ hơi buồn bực, thái độ coi thường của Trương Nguyên Ánh từ lâu khiến hắn khó chịu. Đây lại là cơn tức không chịu nổi, giọng điệu trầm xuống,

"Nhưng mà, nếu anh không nghĩ nói như vậy ——" một tiếng cười lạnh,

"Email cô cũng nhìn thấy, hình ảnh của cô so với tôi nhiều người có hứng thú hơn. Nhất là ông nội thái thượng hoàng."

Trương Nguyên Ánh giương mắt nhìn hắn, Khương Quỳ thực vừa lòng với hiệu quả mang đến, đắc ý,

"Ngoài ra, mặc kệ cô vì danh dự Trương gia, hay hình tượng nhân viên công chức của cô ấy, tức cả không phải trò đùa, ha ha..." Lại đến gần rồi một ít,

"Không thể tưởng tượng được thoạt nhìn lạnh như băng Nguyên Ánh cô... Cũng sẽ có lúc mãnh liệt tình cảm như vậy..."

Trương Nguyên Ánh móng tay hung hăng nắm chặt trong lòng bàn tay, mới kiềm chế xúc động không tát hắn 1 cái.

"Tôi biết, Trương gia các người đều là những người tàn ác, đối phó với các người phải ác hơn mới được."

Những lời này, Khương Quỳ biểu cảm lại tàn nhẫn đáng sợ, "Chuyện này tôi dám làm, cũng đã chuẩn bị trả bất cứ giá nào. Cô phải biết rằng, phương tiện truyền thông bây giờ, cũng có loại gọi là định giờ phát tán. Cái thứ cho cô xem qua cũng sẽ được lưu đâu đó, chỉ cần làm theo ý tôi, tôi đương nhiên sẽ không phát tán, nếu cô dám đυ.ng vào 1 sợi lông của tôi, cho dù là tôi, cũng không khống chế được hậu quả. Không cần phải nói gì, cô chắc chắn hiểu rõ hơn tôi?"

Cảm giác lạnh thấu xương từ phía sau bắt đầu lan tới Trương Nguyên Ánh, người trước mắt, bộ dạng mê hoặc gây hiểu lầm cho nhiều người, những gì che giấu trước đây đã dừng lộ ra. Đằng sau ánh mắt cuối cùng đã lộ ra chân tướng, mà hoàn toàn tương phản với bên ngoài.

"Tôi suy nghĩ một chút."

"Tôi không có kiên nhẫn." Khương Quỳ cười lạnh.

Nguyên Ánh lại tiếp tục im lặng, nấn ná thật lâu, cuối cùng không có kết quả. Chỉ phải hít sâu 1 hơi, bình tĩnh, thong thả mở miệng,

"Được, tôi đồng ý."

Sắc mặt Khương Quỳ chỉ trong chốc lát, không chút che giấu vẻ đắc ý, "Quả nhiên là thông minh, tội gì không đi con đường 2 bên cùng có lợi, đi chi đường không nên đi đυ.ng đầu chảy máu thì sao?"

Xoay người sang chỗ khác bước đi thong thả trong phòng phòng làm việc của Nguyên Ánh,

"Với cô và năng lực của tôi, tương lai Trương thị không gì sáng lạn bằng. Nguyên Ánh, đợi đến ngày đó, cô có lẽ sẽ không kịp cám ơn việc làm của tôi hôm nay."

Trương Nguyên Ánh sắc mặt tái nhợt, phóng xa ánh mắt, thần thái mơ hồ nhìn Khương Quỳ, cũng không có gì muốn nói với hắn. Trong đầu đã bắt đầu bão táp sóng gió nổi lên, vẫn chưa nghĩ ra được kế sách đối phó với tai họa bất ngờ này. Mà Khương Quỳ vô cùng đắc ý với thắng lợi của mình, ngôn ngữ đang bắt đầu thao thao bất tuyệt về kế hoạch lớn của đời người. Nhìn Trương Nguyên Ánh không có hùa theo ý hắn, cũng không so đo, cong cong khóe môi cười cười,

"Đừng nói gì, bà nội kêu chúng ta hôm nay về nhà dùng cơm. Đợi cùng nhau đi đi?"

Cho dù không muốn, nhưng hiện tại Trương Nguyên Ánh không có lựa chọn nào khác. Tạm thời ổn định hắn, đó là cách tốt nhất.

Nhìn Trương Nguyên Ánh và Khương Quỳ cùng nhau trở về dùng cơm, Trương lão phu nhân cùng dì Chu đều mừng rỡ, nhanh chóng thu xếp. Trương Ân Thái cùng Khương Quỳ vào phòng sách, Trương Nguyên Ánh có chút khẩn trương, thỉnh thoảng cứ liếc mắt nhìn cửa phòng sách. Động tác trong mắt Trương lão phu nhân lại mang ý nghĩa khác, cười trêu chọc cháu gái luôn luôn hỉ giận không lộ ra,

"Không có việc gì, tiểu Quỳ cũng không phải lần đầu tiên tới, cho bọn họ tâm sự nhiều cũng tốt."

Trương Nguyên Ánh miễn cưỡng cười cười với bà nội, trong lòng áp lực càng tăng thêm.

Trên bàn cơm, không khí vẫn rất là hòa hợp. Khương Quỳ ở Trương gia từ trước đến nay luôn có biểu hiện hiền lành, hiện tại cùng vợ chồng Trương Ân Thái tán gẫu rất thân thiện. Trương Nguyên Ánh cảm xúc không vui, nhưng cũng không dám biểu hiện rõ ràng, nỗ lực ứng phó. Ánh mắt lợi hại của Trương Ân Thái đảo qua cô vài lần, lúc Nguyên Ánh giương mắt bắt gặp, trong lòng bồn chồn.

Ăn xong, trái cây, tráng miệng cũng bưng ra. Trương Nguyên Ánh không có ăn uống gì, mệt mỏi dựa vào ghế sopha. Phía sau, Trương Ân Thái chống gậy đứng lên,

"Trương Nguyên Ánh."

Nguyên Ánh nhanh đáp lời, "Ông nội."

"Theo ông tới đây một chút."

Trong lòng trầm xuống, Nguyên Ánh cực nhanh liếc Khương Quỳ một cái. Hắn đang hăng say tán gẫu với Cận lão phu nhân, cũng không để ý gì. Nhất thời không rõ ý đồ của Trương Ân Thái, không yên lòng đi theo. Từng động tác nhỏ của cô không qua khỏi mắt của Trương Ân Thái, gương mặt ông vẫn uy nghiêm không có chút dao động, không nói một tiếng gì bước vào phòng sách.

Trương Nguyên Ánh đỡ Trương Ân Thái đến ghế ngồi xong mình mới ngồi ở một bên, hơi cúi đầu, chờ Trương Ân Thái phân phó. Lão gia tử đem bình trà để qua một bên, mang ly trà lên nhấp một hơi, im lặng nhìn cháu gái không nói gì, cũng không có nóng lòng mở miệng.

Hai ông cháu vẫn im lặng, cảm giác như rất lâu, Trương Ân Thái vuốt râu, mở đầu câu chuyện,

"Gần đây, Khương Quỳ ở trong công ty biểu hiện thế nào?"

"Cũng tuân theo phép tắc." Trương Nguyên Ánh không biết rõ mục đích của ông nội, chỉ có thể ứng phó trả lời.

Trương Ân Thái gật gật đầu, "Vậy, con đối với hắn, có ý kiến gì không?"

Nguyên Ánh trầm ngâm một chút, trong đầu rất nhanh phân tích, sau đó mới cẩn thận mở miệng,

"Không quá giỏi, nhưng có thể dùng được."

Trương Ân Thái khoát tay, "Ông không hỏi năng lực của hắn, ông hỏi cách nhìn của con đối với hắn."

Trương Nguyên Ánh không có trả lời vấn đề này, mặc kệ ánh mắt ông nội thăm dò gương mặt mình, luôn luôn im lặng.

"Như thế nào? Khó nói?"

"Ông nội là nói..."

"Con đối với hắn, có —— ý khác không?"

Trương Ân Thái cũng tìm từ thực cẩn thận, mỗi một từ đều có hàm xúc. Trương Nguyên Ánh trong lòng rối bời, âm thầm suy nghĩ trong đầu làm lão gia tử tăng thêm hiểu lầm.

Nếu phủ nhận, thì khi đáp ứng yêu cầu của Khương Quỳ nếu ông nội biết, thì như tự mình tát mình, khẳng định sẽ làm cho ông hoài nghi. Nhưng một khi thừa nhận, thì coi như không còn đường sống. Mặc dù, cô bắt đầu có thái độ bi quan về mối quan hệ với Hữu Trân, nếu bị ép buộc lâm vào cảnh không thấy ánh mặt trời, làm thế nào cô cũng không cam lòng.

Hiện tại, Khương Quỳ ngoài trừ cái thứ trong tay, còn một thứ trọng điểm khác chính là Trương Ân Thái. Hắn biết rõ Trương Ân Thái ở Trương gia tuyệt đối có quyền uy, nhận biết là Trương Nguyên Ánh sợ nhất chính là làm cho Trương Ân Thái biết. Cô vô cùng sợ hãi, lo lắng, suy ngẫm không biết có nên nói với Trương gia không. Thôi thì làm cho Trương Ân Thái biết trước cũng là 1 điều tốt.

Từng chút một, có lẽ, còn có một tia hy vọng.

Trương Nguyên Ánh điều chỉnh hơi thở, trong mắt hào quang hiện lên,

"Ông nội, con có chuyện muốn nói với ông."

Lão gia tử không có gì phản ứng, bình tĩnh chờ cháu gái nói tiếp.

"Con... đang yêu đương với một người."

"Khương Quỳ?" Trương Ân Thái giọng nói bình thản.

"Không phải."

"Hả?" Lúc này mới nhướng mày, dường như bất ngờ.

"Khi Hiền Thư bị bắt cóc, ông nhớ không, có một nữ cảnh sát chịu trách nhiệm phá án? Chính là cô ấy." Trương Nguyên Ánh chỉ ra giới tính của Hữu Trân, quả nhiên, Trương Ân Thái sắc mặt run lên.

"Nữ cảnh sát?"

"Đúng vậy."

"Cái người ——tóc quăn, vóc dáng rất cao?"

"Đúng, chính là cô ấy."

Trương Ân Thái dùng ánh mắt quan sát con mồi chăm chú nhìn cháu gái mình.

Trong lòng Nguyên Ánh, chưa bao giờ lo lắng như bây giờ, thái độ của ông nội, 1 loạt hành động sẽ quyết định sau đó, cũng sẽ quyết định tương lai của cô và An Hữu Trân, cô không thể khϊếp đảm lùi bước.

"Trương Nguyên Ánh." Lão gia tử giọng điệu nghe không có vẻ giận dữ, "Con cảm thấy đây là điều con muốn nói với ông sao?"

"Ông nội, con biết, lựa chọn của con, là vượt ra ngoài phạm vi thừa nhận của ông. Nhưng mà, tình cảm thì không khống chế được."

"Tình cảm không khống chế được, là con lúc trước chọn con đường tình cảm, bản thân không có sức phán đoán hậu quả ra sao?" Trương Ân Thái hiển nhiên không dễ dàng đối phó.

"Con thừa nhận, con phóng túng cảm tình..."

Trương Ân Thái căn bản là không cho phép bị nghe nữa, "Ông dạy con như vậy sao? Mà hôm nay, con cho ông biết, là còn muốn tiếp tục nữa?"

"Ông nội, " Trương Nguyên Ánh cắn cắn môi dưới, lấy hết can đảm,

"Con lần đầu tiên, yêu một người như vậy..."

"Yêu? Con có chắc, sao có thể qua loa nói ra từ này?" đôi mắt như phóng ra 1 thanh đao sắc bén ghim thẳng vào ngực Nguyên Ánh,

"Con có biết gì về cô cảnh sát kia, trong đầu đối với con có mục đích gì? Mục tiêu của cô ấy, là con? Hay là Trương thị sau lưng con?"

Nguyên Ánh nhẹ nhàng thở dài, "Ông nội, mỗi ngày sáng sớm bước ra khỏi nhà, sẽ không biết buổi tối còn có mạng trở về nhà không, cô ấy có thể âm mưu ở con chuyện gì? Mưu đồ Trương thị cái gì? Con thật muốn dùng gia tài bạc triệu mua cả đời bình yên cho cô ấy, nếu cô ấy cho con cơ hội!"

"Trương Nguyên Ánh, ông không biết là, con lại là 1 người không hiểu chừng mực."

Trương Ân Thái, đôi mắt sáng quắc lên, giọng điệu bình thảng, như trời quang mây tạnh trước khi bão táp nổi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro