Chương 5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn biểu tình Becky Armstrong, Sarocha Chankimha dở khóc dở cười: "Em đúng là tên tiểu sắc lang mà..."

Thuận lợi được đáp ứng, Becky Armstrong đem đầu vùi vào cổ Sarocha Chankimha, cười như một con mèo con.

"Chỉ là sắc lang với vợ thôi..."

"....." Sarocha Chankimha không nói nên lời.

Buổi tối đến, ánh mặt trời bên trong phòng cũng dần biết mất, mà thay thế lúc này trên trần nhà là vòng tròn ánh trăng với vô số ngôi sao, hai con người trên chiếc giường cũng đã ôm nhau tiến vào mộng đẹp.

Mà vào lúc này, trong gara xe của Armstrong gia, sắc mặt không biểu tình, ông Armstrong dặn dò quản gia.

"Ngày mai các nàng có hỏi ta, cứ theo những gì ta dặn mà nói lại với các nàng, cho các nàng biết là ta đã rời thành phố G trong đêm đi đến Hoa Kỳ, nhờ nàng giúp ta chăm sóc tốt cho Bec Bec"

"Dạ! lão gia"

"Uhm" ông Armstrong hướng mắt nhìn về phòng Becky Armstrong, sau đó xoay người lên xe, dần dần khuất mất trong bóng đêm rời khỏi Armstrong Gia.

Ngày thứ hai..........

Trên bàn cơm, Sarocha Chankimha không nói gì nghe quản gia chuyển lời lại, nhịn không được trong lòng chút tự nói: nguyên lai còn cho rằng chí ít Ông Armstrong  sẽ quan sát nàng một thời gian mới có thể từ từ ủy quyền, để nàng tiếp quản tập đoàn, vậy mà lão già này cư nhiên vì quan hệ bạn bè mà rời khỏi thành phố G ngay trong đêm đi Mỹ, nói cái gì yêu thương, bất quá tựa hồ bà của Becky Armstrong cũng là một người ngoại quốc, thảo nào tóc nàng và cả màu mắt nàng không giống như bình thường.

"Freen tiểu thư, lão gia mời cô hôm nay đến tập đoàn tiếp nhận chức vụ Tổng tài, đây là hợp đồng lao động của cô, mời cô xem qua."

Quản gia hướng Sarocha Chankimha hơi cuối người, đưa nàng sắp hồ sơ.

Nói chung cũng không cần xem qua chi tiết hợp đồng này, Sarocha Chankimha không ngần ngại ký tên mình vào, nói trắng ra thì hợp đồng này chỉ là hình thức mà thôi, cũng không phải ai bước vào tập đoàn Armstrong liền có thể đảm nhiệm chức vụ Tổng tài, bất quá hợp đồng chỉ là xác thực việc nàng nhậm chức.

"Chuẩn bị xe dùm tôi, liền đi đến tập đoàn Armstrong " đem hợp đồng trả lại quản gia, Sarocha Chankimha tản mát ra khí chất cao quý.

"Vợ, chị muốn đi đâu?"

Becky Armstrong nhìn đến vẻ mặt nàng, rón rén kéo kéo góc áo của nàng, nhỏ giọng hỏi.

"À... Ông giao cho tôi chút công việc, cho nên bây giờ tôi cần phải đi làm, Bec Bec ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi về được không?"

Tay nhẹ nhàng vuốt ve máy tóc quăn Becky Armstrong, Sarocha Chankimha ôn nhu dỗ dành nàng.

"Được... em sẽ thật ngoan ở nhà chờ chị về, vợ phải trở về sớm nha!"

Becky Armstrong vẻ mặt dù có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn là đáp ứng nàng hứa, nhấn mạnh thực hiện nguyên tắc nghe lời vợ, cố gắng để trở thành người chồng tốt.

Nhìn Mạc Đại Linh hài lòng rời đi, Becky Armstrong nghiến răng nghiến lợi nghĩ: ông thật đáng ghét, bản thân rời đi thì thôi, còn bảo vợ đi làm cái gì gì công việc, làm hiện tại cũng không có ai chơi cùng mình! A a a! Chờ ông trở về, nhất định nhổ hết râu mép của ông quăn đi, tiểu ác ma Becky Armstrong trong tâm âm thầm giận dữ, nếu Ông Armstrong mà biết tiểu nữ ông thương yêu nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, hôm nay chỉ vì một người "bảo mẫu" mà toan tính muốn nhổ quăn đi râu mép của ông, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, Sarocha Chankimha tiếp quản Tập đoàn Armstrong đến nay cũng qua một tháng, vấn đề Tập đoàn Armstrong tuy là không lớn, nhưng nếu thời gian dài mãi không giải quyết, vấn đề nhỏ cũng sẽ biến thành cái đại sự, vì vậy vừa đảm nhiệm Tổng tài liền liên tiếp làm việc ngày đêm, làm cho Tập đoàn Armstrong đến mức gà bay chó sủa, còn bản thân làm đến sứt đầu mẻ trán.

Sarocha Chankimha bộn bề nhiều việc, cực kỳ bận, không chỉ chịu đựng áp lực từ phía hội đồng quản trị về việc tiến hành cải cách Tập đoàn Armstrong, trọng dụng tài năng trẻ, loại bỏ những nguyên lão kỳ cựu không phục, cuối cùng còn muốn phát triển rộng thêm, cấp thiết tạo nhiều mối quan hệ rỗng rãi xã hội làm vững vàng vị thế "Tổng" của mình.

Kết quả là Sarocha Chankimha đều mỗi ngày đi đến gần sáng mới về đến nhà, nhiều lần đi xã giao uống đến say khướt đành nhờ tài xế đưa về.

Thời gian Sarocha Chankimha đa phần bận rộn, thời gian Becky Armstrong ở chung cùng nàng tuy rằng càng ngày càng ít, nhưng dường như quan hệ của họ ngày càng trở nên thân mật hơn.

Nếu Sarocha Chankimha bận rộn đến khuya, Becky Armstrong sẽ ở phòng khách xem hoạt hình mà chờ, chờ đến khi Sarocha Chankimha trở về liền chạy đến ôm nàng một cái: "Vợ... chị về rồi"

Mà Sarocha Chankimha chính vì xã giao uống say đến mức tài xế chở về, Becky Armstrong hết sức ân cần chăm sóc, giúp nàng lau mặt, gọi người làm pha trà cho nàng uống giải rượu, sáng hôm sau, bên cạnh giường còn có một cốc nước mật ong giúp Sarocha Chankimha giảm bớt sự khó chịu sau khi say rượu.

Có đôi khi Becky Armstrong chờ nàng đến khi ngủ thiếp đi, Sarocha Chankimha đã từng khuyên bảo nàng, để nàng không cần đợi nữa, nhưng mỗi ngày về nhà đều thấy Becky Armstrong ngồi chờ trên sofa, làm cho Sarocha Chankimha có chút cảm động không nói nên lời.

Becky Armstrong mang cho nàng cảm giác, dường như không phải là vì lợi ích và quyền lực của Sarocha gia, lạnh lùng, xa lạ, không có một chút nhân tình tồn tại, mà như chân chính cái cảm giác ấm áp của gia đình, có người chờ đợi, có người quan tâm, có người đặt mình vào trong lòng.

Hôm nay, đang làm việc đột nhiên Sarocha Chankimha nhận được điện thoại của một người bạn.

"Freen, mình có người em gái muốn đến thành phố G để học, mà cậu không phải là đang ở thành phố G sao! Thế nên giúp mình chiếu cố em ấy được chứ!"

"Àh..ok! cô ấy khi nào tới....rồi ...rồi.., được đến lúc đó sẽ gọi điện liên hệ."

Bị cuộc gọi gián đoạn những vấn đề đang suy nghĩ, nhiều ngày qua đều rất bận rộn, Mạc Đại Linh đột nhiên muốn cho bản thân nghỉ ngơi một chút, vì vậy liền sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà, trên đường đi, nhân viên nhìn thấy cô đều gật đầu chảo hỏi cô mang theo vẻ ngạc nhiên, cô tựa hồ nghe thấy họ đang nói về chính mình là người tham công tiếc việc như thế nào hôm nay lại về sớm như vậy, không thể không tự chủ cười, xem ra hình tượng tham công tiếc việc của mình đã trở thành hình tượng phổ biến.

Trở về đến nhà, bỗng nhiên chợt nghĩ ra vẫn là muốn cho đứa trẻ kia một sự bất ngờ, bước đi cũng nhẹ và chậm hơn, lẳng lặng đi về hướng phòng hai người, muốn biết đứa trẻ thường ngày đều là trôi qua như thế nào. Cửa phòng không đóng kín, lộ ra khe hở nhỏ, mơ hồ từ bên trong truyền ra giọng nói:

"Vợ... vợ, Becky hôm nay cũng ngoan như vậy nha! Becky một mình ở nhà chơi cùng gấu bông, Becky rất biết nghe lời, vợ sẽ không giống như Cha - Mẹ còn có cả ông như vậy đi đến nơi rất xa rất xa không cần Becky, Becky không muốn ở một mình, Becky sẽ thật ngoan ngoãn ở nhà đợi vợ về á"

Sarocha Chankimha vì sợ Becky Armstrong ở nhà một mình buồn chán, nên đã nhờ người mua tặng nàng một con gấu hình dáng chó con màu vàng, một mình lẩm bẩm, dáng dấp cô đơn làm cho người khác khi nhìn không khỏi yêu thương.

Ngoài cửa, Sarocha Chankimha nhìn Becky Armstrong một mình lẩm bẩm như vậy, có thể tưởng tượng ra, một tháng mỗi ngày nàng đều là như thế mà trôi qua, nghĩ đến Sarocha Chankimha không khỏi tự trách, rõ ràng đã hứa chăm sóc nàng thật tốt, hiện tại lại để nàng một mình, sớm nên nghĩ đến, cho dù thân thể đã thành thục như một thiếu nữ, nhưng nội tâm nàng cũng vẫn chỉ là cô bé 12 tuổi, sợ cô độc mong muốn được quan tâm, đây là chuyện rất bình thường, thế nhưng bản thân lại không nghĩ đến, còn nói nàng phải biết học cách tự chăm sóc bản thân, nhưng quên dành cho nàng sự thương yêu quan tâm, để nàng một mình trong phòng chỉ có thể tự mình lẩm bẩm.

Sarocha Chankimha trong lòng lóe lên ý tưởng, đẩy cửa đi vào, ôm lấy cái con người đang lẩm bẩm cùng món đồ chơi kia, tựa đầu lên vai nàng, hít nhẹ hương thơm Becky Armstrong.

"Vợ... hì hì... chị như thế nào sớm như vậy đã trở về rồi? Đi làm mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lát hay không?"

Nguyên lai ban đầu khi nhìn thấy liền vui vẻ, chính là lời nói cuối cùng cũng biến thành tra hỏi khẩn trương, Becky Armstrong nhạy cảm lập tức phát hiện Sarocha Chankimha có gì đó không ổn.

Không trả lời, Sarocha Chankimha nhẹ giọng nói với Becky Armstrong.

"Bec Bec, đi học nhé."

"Đi học?? Becky có thể không?"

"Tất nhiên là được!! Becky nhà ta thông minh như vậy, tại sao lại không được!"

"Nhưng mà... em chỉ muốn ở cùng một chổ với chị."

Có chút động tâm lại có chút do dự, Becky Armstrong len lén nhìn Sarocha Chankimha.

"Hahaha... trong trường học có rất nhiều người nha, có thể chơi cùng Bec Bec, sau đó buổi tối Bec Bec tan học về nhà, tôi cũng tan tầm về đến nhà, như vậy lúc không có tôi Bec Bec sẽ không thấy buồn, buổi tối chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ mà."

"Thật không?" Becky Armstrong cắn cắn ngón tay, nghiên đầu bối rối nhìn Sarocha Chankimha.

"Thật."

"Vậy Bec Bec cũng muốn đi học!"

Sarocha Chankimha gọi điện cho quản gia, báo cho ông tìm cách sắp xếp cho Becky Armstrong vào học trường học kinh tế lớn tại thành phố G, để Becky Armstrong cùng cô em họ Jimm học cùng một lớp, như vậy chí ít ở trường cũng có người chăm lo cho nàng, mà nghe nói tân sinh viên cần phải tham gia khóa huấn luyện quân sự, Sarocha Chankimha vốn định trực tiếp từ chối, mà Becky Armstrong nghe đến huấn luyện quân sự không chỉ không có một chút nào chán nản, trái lại vẻ mặt lại hoàn toàn hào hứng và chờ đợi, nhìn vẻ đầy hào hứng của Đường Vấn, Sarocha Chankimha rốt cuộc đành chấp nhận.

Sau đó hai người cùng đi siêu thị, mua đồ dùng cần thiết cho Becky Armstrong.

"Vợ, em muốn uống cái này."

Becky Armstrong chỉ vào sữa chua trong tủ lạnh, biểu cảm hề hề nhìn Sarocha Chankimha, mà những người đi bên cạnh nghe Becky Armstrong xưng hô với nàng như vậy không khỏi nhìn hai người bằng ánh mắt hèn mọn.

Becky Armstrong vốn không hiểu về ánh mắt họ, cho nên chỉ là ngạc nhiên khi thấy nhiều người nhìn mình, mà Sarocha Chankimha lại rất rõ ràng ý tứ trong mắt những người này, bất quá nàng cũng không muốn để ý tới, lấy loại sữa chua mà Becky Armstrong muốn uống bỏ vào xe đẩy, liền nhận được một câu cổ vũ:

"Vợ... chị thật tốt", rồi tiếp tục mua sắm.

Tuy rằng Sarocha Chankimha không thèm để ý đến ánh mắt người khác, nhưng cũng có chút lo sợ người khác nói ra nhựng lời làm Becky Armstrong tổn thương.

Nàng nghiêm túc nhìn về phía Becky Armstrong nói:

"Bec Bec, ở bên ngoài đừng gọi tôi là vợ, được không? Đây là cách gọi thân mật giữa hai chúng ta nên chỉ có thể gọi như thế khi không có người ngoài."

"Được, vậy... ở bên ngoài em nên gọi như thế nào?"

Becky Armstrong hơi nghiêng đầu hỏi, mặc dù có chút ngây ngô cái gì không rõ, nhưng chỉ cần là vợ nói không cần biết đúng hay sai đều nghe.

"Gọi tôi là P'Freen đi"

Nhìn Becky Armstrong một cách vui vẻ, Sarocha Chankimha bỗng nhiên trong lòng có loại cảm giác được tin cậy.

Kết quả là, lần này đi mua sắm đồ dùng sinh hoạt cần thiết lại biến thành cả xe đẩy toàn đồ ăn vặt, Sarocha Chankimha nhìn Becky Armstrong với đống đồ ăn vặt cười khúc khích, khóe miệng hiện lên tia cười yếu ớt, có lẽ chính nàng cũng chưa từng phát hiện, mình như thế nào rất ôn nhu nhìn Becky Armstrong.

Mua sắm kết thúc, hai người uể oải trở về nhà, tắm rửa xong liền ngã trên giường. Lúc này Becky Armstrong đem thân thể tiến sát vào trong lòng Sarocha Chankimha, dùng âm thanh có chút khàn khàn bên tai nàng nói:

"Vợ... lại qua một tuần rồi á!!"

Nghe những lời này, Sarocha Chankimha sao còn không biết ý tứ của nàng, hôm nay là ngày tròn một tuần như thỏa thuận cùng Becky Armstrong, cũng chính là ngày bản thân hoạt động như một vú em...

"...Ai...em tự mình làm đi, ăn xong thì để yên cho tôi ngủ."

Chấp nhận số phận mình, nhắm mắt lại tùy ý để cho đứa trẻ kia trên người dần dần hoạt động.

Becky Armstrong cởi nút buộc áo ngủ của Sarocha Chankimha, hai mắt từ từ nhắm lại, Sarocha Chankimha có thói quen khi ngủ thường không mặc nội y, thế nên áo ngủ vừa cởi liền lộ ra cảnh xuân tràn đầy, bộ ngực trắng nõn dưới ánh trăng tựa hồ còn trắng hơn, Becky Armstrong vươn hai tay, nâng lên bên ngực trái Sarocha Chankimha, hôn lên khỏa anh đào đang đứng thẳng kia, miệng nhẹ nhàng mút vào, hàm răng thỉnh thoảng khẽ cắn, Sarocha Chankimha hai mắt nhắm chặt, nhịn không được than nhẹ.

"Đủ rồi... không nên được một tấc lại muốn tiến một thước"

Sarocha Chankimha thanh âm có chút thở dốc, chút ngượng ngùng cưỡng chế Becky Armstrong dừng ngay việc quấy rầy nàng.

Becky Armstrong tuy rằng vẻ không mấy tình nguyện, nhưng cũng nghe lời buông tha cho cây anh đào trong miệng ra, mang theo sợi chỉ bạc. Sarocha Chankimha vội vã xoay người sang hướng khác cột lại nút buộc, chỉnh lại áo ngủ, sau đó lại xoay người lại, đánh nhẹ vào trán Becky Armstrong một cái "ngủ."

Từ ngày sau khi mua đồ dùng cá nhân cần thiết, Becky Armstrong ngoại trừ cuối tuần như thường lệ được ăn đậu, còn có thêm một việc nàng bắt đầu nhớ đến chính là... đi học.

Trong phòng khách,

Tại bàn cơm,

Hay trong phòng ngủ...

Becky Armstrong không kiên nhẫn hỏi Sarocha Chankimha.

"Vợ... vợ...Bec Bec lúc nào mới có thể đi đến trường?"

Sarocha Chankimhalúc đầu trả lời quá vài lần sau đó là trực tiếp không nhìn tới, Becky Armstrong mỗi ngày đều hỏi qua không dưới mười lần, đứa trẻ này vì sao có thể ghi khắc cách sâu sắc như vậy, rốt cuộc để nàng đến trường là đúng hay sai....

Thời gian tới tháng tám, nhận được điện thoại Jimm, Sarocha Chankimha mang theo Becky Armstrong ra sân bay đón.

"A.... Freen, đã lâu không gặp!!"

Hai người mới vừa vặn vào đến sân bay, liền cách đó không xa truyền đến tiếng kêu to, một thân ảnh xinh đẹp đi về phía Sarocha Chankimha, ôm nàng một cái bất ngờ.

"Được rồi, được rồi, mới có bao lâu không gặp đâu. Cậu không phải lúc trước khi lên máy bay cùng mình nói đoạn video hay sao!"

Sarocha Chankimha bất đắc dĩ vỗ vỗ vào bạn tốt Jimm, nhiều năm như vậy tính cư thế nào vẫn là trẻ con.

Điều này làm Becky Armstrong đột ngột tức giận, nhìn người phụ nữ trang phục màu đỏ vội vàng chạy đến ôm vợ mình, mà vợ không những không tức giận, cư nhiên còn ôn nhu vỗ lưng cô ta, Becky Armstrong sinh khí đến mức mặt đỏ bừng, tức giận đi phía hai người, giật tay Jimm ra, chen vào giữa, dùng ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Jimm.

Nhìn Becky Armstrong hành động như tuyên bố chủ quyền, Jimm không nhịn được nở nụ cười.

"Ôi... đây là con nhà ai thế? Tính tình tiểu bá đạo, thật đáng yêu nha!" nhịn không được nhéo nhéo gương mặt cô bạn nhỏ, liếc nhìn Sarocha Chankimha ánh nhìn lạnh lùng tập trung tay mình, Jimm thấy chút kỳ lạ trong mối quan hệ của họ.

"Được rồi chị họ, đừng nháo!! Xin lỗi, chị họ tôi như vậy không đúng mực, xin đừng trách."

Một thanh âm dịu dàng truyền đến, chỉ thấy một người mặc váy liền màu xanh lam, khuôn mặt một nữ sinh điềm tĩnh kéo cái vali lớn hướng các nàng đi tới cúi chào một lần nữa, hướng Becky Armstrong xin lỗi.

Chưa từng gặp qua cảnh như vậy, Becky Armstrong có chút khẩn trương, nhìn về phía Sarocha Chankimha cầu cứu.

"Không cần như vậy, cũng chỉ là hay thích nói giỡn, Bec Bec sẽ không để tâm!"

"Ah... àh..." giống như phụ họa lời nói Sarocha Chankimha, Becky Armstrong liên tục gật đầu, nhìn Becky Armstrong dáng dấp ngớ ngẩn, cả ba đều không nhịn được cười.

"Hahaha!! Freen, cậu rốt cuộc là tìm từ đâu được kẻ khờ như thế, ngu ngốc một cách đáng yêu nha."

"Tôi không ngu ngốc, tôi rất thông minh!!"

"Đúng, bảo bối nhà ta không có ngốc, Bec Bec chỉ là tính tình đơn thuần thôi."

Âu yếm xoa máy tóc quăn Becky Armstrong, đáp lại nàng chính là nụ cười tươi sáng, Sarocha Chankimha cũng hướng nàng một cái mỉm cười.

Nhìn hai người trước mặt lộ ra vẻ đôi bên hài hòa như vậy, Jimm sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh hơn.

Bốn người đi hướng về một quán cà phê, Son và Becky Armstrong đi ở phía trước, Becky Armstrong tựa hồ rất thích sự dịu dàng của cô, chính là cứ líu ríu cùng Son thảo luận cái gì đó. Phía sau, Jimm có chút lo lắng hỏi Sarocha Chankimha:

"Cái đứa trẻ kia với cậu là quan hệ gì? Có phải hay không là loại đó?"

"Loại đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro