Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai người vừa mới ngồi xuống không lâu sau giáo viên liền vào tới.

Giáo viên là cô gái chừng 30 tuổi nhìn rất có năng lực, một thân nữ tây trang, kính đen tóc ngắn, có một loại không thể nói nên lời chính là vẻ nghiêm túc và lỗi thời, nàng vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người giữ im lặng.

"Được rồi các bạn, từ hôm nay trở đi các bạn trở thành sinh viên đại trường đại học Z, rất có tiếng tăm ở thành phố G và cả nước. Vì thế rất mong các bạn không nên bôi nhọ danh tiếng đại học Z. Tôi là giáo viên hướng dẫn các bạn trong lần đào tạo này, tôi tên Koi, các bạn có thể gọi ta là Koi lão sư, đợi lát chúng ta phải ngồi xe bus đến trại huấn luyện, bây giờ yêu cầu các bạn học sinh mang hành lý đến thao trường tập hợp."

Mọi người lấy hành lý xong liền lục đục đi về hướng thao trường, lúc này có một nữ sinh tiến đến bên Becky Armstrong và Son hiếu kỳ hỏi:

"Hai người là chị em sao? Cả hai trong rất đẹp, hai bạn vừa đi vào, nam sinh trong lớp đều nhìn bằng ánh mắt như sói lang."

Nghe nữ sinh hình dung Son buồn cười nói:

"Hahaha... bọn mình cũng không muốn trở thành món ăn của bọn họ."

"Cũng phải, nhóm nam sinh trong lớp như thế nào có thể xứng với hai bạn. Xin chào, gọi ta là Dao, về sau xin chỉ giáo thêm"

Dao cười vươn tay.

"Mình là Son, còn đây là Becky Armstrong, xin chỉ giáo."

Son chỉ về phía Becky Armstrong sau đó bắt tay Dao.

Mà Becky Armstrong đang khó hiểu về vấn đề lúc hai nàng nói chuyện, có chút nghi hoặc quay đầu hỏi:

"Vì sao bọn họ ví chúng ta như thịt?"

Dao: "....."

Son: "Uhm... bởi vì bọn họ rất thích Bec Bec."

"Oh..."

Becky Armstrong gật gật đầu thế nhưng vẫn là nhịn không được nghi hoặc trong lòng, vì sao thích lại xem như là thịt? Vậy vợ có đúng hay không là thịt của mình?

Trên đường hướng về trại, ba người đã bắt đầu quen, Dao và Becky Armstrong có thể nói là vừa gặp liền thân, quan điểm của hai nàng không gì nói là phù hợp.

Dao dáng người không coi là mập mạp, thế nhưng cái dáng đô đô, má tròn tròn thoạt nhìn vào chỉ muốn nựng, xem nàng như con búp bê khải ái, tuổi tác đoán tầm chừng ở 15 - 16 tuổi, Becky Armstrong tuy là thân thể hoàn toàn trưởng thành, nhưng vẻ mặt ngây thơ, làm cho người khác có cảm giác chỉ là học sinh trung học đơn thuần, hai người chính là líu ríu thảo luận vài nhân vật trong phim hoạt hình, ý tưởng đều rất hòa hợp khi nói, đôi lúc còn làm động tác vỗ tay hay ôm lẫn nhau.

Nhìn hai nàng không khác gì khi còn bé, xe bus đi tới doanh trại, Koi cấp cho học sinh gian phòng tốt, sau đó dặn:

"Về ký túc xá sắp xếp xong hành lý sau đó lập tức đến thao trường tập hợp, hiểu rồi chứ?"

Becky Armstrong đây là lần đầu tiên ở bên ngoài, hơn nữa còn cùng nhiều người như vậy, ký túc xá họ ở tổng cộng có 6 người, Dao cũng được sắp xếp ở chung cùng các nàng.

Đi tới ký túc xá bên trong đã có một tóc ngắn, mang kính gọng đen, một nữ sinh vẻ ngu đần đang trầm mặt thu xếp hành lý.

Becky Armstrong lần đầu tiên thấy ký túc xá dùng giường hai tầng trên và dưới, trong mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ, tay chạm chạm sờ sờ, trong lúc Becky Armstrong đang thử tìm hiểu thì hai bên trái phải liền truyền đến tiếng cười nhạo.

"Giường tầng mà cũng chưa nhìn thấy qua sao!! Có gì đâu mà sờ mó!"

Một nữ sinh tóc dài mang theo hành lý đi vào phòng thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Becky Armstrong liền nhìn Becky Armstrong bằng ánh mắt xem thường.

Becky Armstrong bị nói liền có chút ái ngại, sờ sờ đầu nhỏ giọng ý xin lỗi, sau đó liền chạy về phía Son và Dao các nàng, Dao nghe nữ sinh cười nhạo Becky Armstrong, cũng nhịn không được mà phản khán:

"Sờ sờ đó rồi có sao không! Chưa từng thấy qua cũng không được hay sao? Giường đó là của nhà ngươi à, chạm vào tý có mất miếng thịt nào của ngươi không?"

"Được rồi, không cần đôi co với họ"

Son bên cạnh cũng lên tiếng.

"Các ngươi...... hừ"

Nữ sinh kia muốn phản bác nhưng chính là tìm không ra lý do.

Lúc này lại một giọng khác truyền đến:

"Aida... giường như thế này làm sao mà ngủ, vừa cũ, vừa cứng, sớm biết sẽ không đến nơi này chịu khổ."

Một cô gái mặc váy màu trắng mang theo túi nhỏ nhìn gian phòng cũ mà phàn nàn.

"Khó tính..." nữ sinh tóc dài nhỏ giọng nói thầm.

Sắp xếp xong hành lý, mọi người liền đi đến thao trường tập hợp, chính thức nhận quân phục, bắt đầu cuộc sống quân huấn trong vòng 7 ngày.

Vương Phùng gần đây rất chán nản, quen nhau cùng bạn gái đã 7 năm, bởi vì chịu không nổi bản thân làm trong quân đội, mỗi tháng chỉ có vài ngày gặp nhau, vừa vặn lại có một đội tân sinh viên mới mà bản thân phải tiếp nhận giáo huấn, vì vậy người đầy lửa giận toàn bộ phát tiết lên người sinh viên.

"Đứng thẳng lên, các ngươi.... là sinh viên luôn được nuông chiều sung sướng, nắng mới một chút liền chịu không nổi. Đứng nghiêm, không được nhúc nhích, bất kỳ ai nhúc nhích cả đội liền bị phạt đứng 4 tiếng."

Dưới trời nắng, mọi người đều đứng thẳng tắp, Becky Armstrong các nàng cũng trong số đó, đột nhiêu một giọng kêu to:

"Huấn luyện viên, có người ngất xỉu, mau đưa bạn ấy đến phòng y tế."

Nữ sinh té xỉu chính là cô gái tóc dài khi sáng cười nhạo Becky Armstrong, lúc này vẻ mặt tái nhợt mà té trên mặt đất.

"Té xỉu, cái gì té xỉu! Sinh viên các ngươi, chịu không nổi thì giả bộ bất tỉnh, hàng năm đều có những người như thế này mà trốn tránh huấn luyện, đặc biệt... là những nữ sinh, mệt một chút liền chịu không nổi, vô dụng. Đứng lên, đừng giả bộ bất tỉnh."

Vương Phùng nhìn nữ sinh té xỉu kia làm bản thân không khỏi nhớ tới bạn gái, liền một trận tức giận:

"Được, không dậy phải không, cứ để cô ta ngất, các ngươi tiếp tục đứng cho ta, đứng đến thời gian nghỉ ngơi thì mang nàng đi đến phòng y tế."

Các sinh viên nhìn vẻ mặt dữ tợn của huấn luyện viên, giận mà không dám nói gì.

"Huấn luyện viên, ngươi nói nữ sinh chúng ta vô dụng, vậy xin hỏi như thế nào thì mới gọi là hữu dụng."

Becky Armstrong nghe Vương Phùng nói, có chút tức giận hỏi.

Những ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Becky Armstrong, Vương Phùng cũng là một trận kinh ngạc nhìn nàng, có chút khinh bỉ nói:

"Được, có lá gan, ngươi muốn biết thế nào là hữu dụng sao, đánh ngã ta... chỉ cần ngươi đánh ngã ta ngươi sẽ không cần quân huấn."

"Vậy huấn luyện viên, nếu như ta có thể đánh ngã ngươi, như vậy ta liền có thể đưa nàng ấy đến phòng ý tế chứ."

Dao bên cạnh nhẹ nhàng kéo kéo góc áo, ý bảo nàng không nên, nhưng Becky Armstrong vẫn là kiên định nhìn chằm chằm Vương Phùng nói.

Vương Phùng cười khinh bỉ, còn nghỉ rằng nữ sinh nghe thế liền rút lui, không nghĩ tới nàng thực sự muốn khiên chiến.

"Được, chỉ cần ngươi đánh ngã ta, ngươi muốn thế nào liền như thế ấy."

"Được"

Becky Armstrong đi ra khỏi đội ngũ cùng Vương Phùng bắt đầu đấu.

"Tới đây, ta nhường ngươi động thủ trước."

Bĩu môi, Becky Armstrong không nói nhiều, liền một bước xông lên, xoay người một cái, "phanh" một tiếng Vương Phùng ngã xuống đất, tất cả mọi người chứng kiến há hốc mồm kinh ngạc.

"Huấn luyện viên, xin hỏi nữ sinh chúng ta hiện tại đã hữu dụng chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro