Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn Alston phá lệ tổ chức tuyển dụng người mới ở trường học, tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ khoa thiết kế thời trang đại học Z đều xôn xao.

Trước đây nghe Dạ Lăng nói, Lâm Tư Nguyệt theo bản năng cảm thấy tin tức không chính xác, không có nói cho bạn học biết, cho nên khi nàng ở trên lớp nghe được tin thì trong lòng ngoại trừ vui mừng, còn có vô cùng kinh ngạc.

Nàng không dám lộ ra chính mình đã sớm biết, khi đó tuy rằng bán tín bán nghi, nhưng trái lại vẫn chậm rãi bắt đầu chuẩn bị, hiện tại nếu bạn học biết nàng đã vụng trộm chuẩn bị, nàng nhất định sẽ bị phỉ nhổ đến chết.

Nhưng niềm vui sướng trong lòng khó có thể xem nhẹ, khiến cho nàng sau khi kết thúc khoá học, liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Dạ Lăng, ngoại trừ nói với cô tin tức đó còn cám ơn cô dã dặn dò nàng chuẩn bị trước, còn hẹn cô ra ngoài chia xẻ tâm tình khẩn trương hưng phấn.

“Không nghĩ tới là thật!” Trong nhà hàng tràn ngập hương vị của lẩu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tư Nguyệt tràn ngập hưng phấn.

“Trước đây đã nói với em là thật rồi, là em không tin tôi.” Dạ Lăng liếc xéo, thấy nàng hưng phấn như thế, cô cũng cảm thấy thật tốt.

“Thực xin lỗi, bởi vì thật sự là chuyện xưa nay chưa từng có.” Nàng chu miệng, trước hết tươi cười nói xin lỗi, không biết rằng bộ dáng như vậy trong mắt cô thực xinh đẹp đáng yêu biết bao.

Qua lại hơn một tháng nay, khiến cho bọn họ càng trở nên quen thuộc hơn, Tư Nguyệt vốn tính tình hoạt bát đơn thuần, đối với Dạ Lăng hoàn toàn không có đề phòng.

Nhưng dù vậy, cô vẫn là không dám tiến lên, bởi vì cô biết bên người nàng còn có một hộ hoa sứ giả, thời khắc này, cô tham gia vào cũng không có phần thắng.

“Vậy rốt cuộc em có chuẩn bị trước không?” Dạ Lăng hỏi, cũng giúp nàng đem thức ăn bỏ vào trong nồi lẩu.

Dù đã trải đường tốt cho nàng rồi, nhưng nàng vẫn phải cố gắng một ít, để cô không cần phải thiên vị một cách quá mức khoa trương, trở thành chủ đề bán tán đối với nàng là không có lợi.

“Thật ra thì có rồi...” Nàng lanh lợi cười ha ha. “A, nói đến chuyện này, em thật muốn cám ơn chị khi đó đã căn dặn em lần nữa!”

“Khách khí như vậy sao?” Cô nhíu mày, con ngươi đen sâu xa liếc nhìn về phía nàng. “Vậy bữa này em mời khách là được.”

Nghe vậy, Lâm Tư Nguyệt không khỏi bật cười.

“Lại là em mời khách, chị trả tiền sao?”

Cô mỗi lần đều miệng nói muốn nâng mời khách, nhưng khi nàng muốn trả tiền thì cô lại giành trước, sau đó nói lần sau để nàng trả, chẳng qua là nói đùa với nàng.

“Em vẫn là sinh viên thôi! Huống hồ, mỗi bộ quần áo em gửi bán kiếm tiền đều tốn rất nhiều tinh thần cùng tâm huyết mới hoàn thành, còn phải chờ đúng lúc có khách mua mới có thể thu về, cho nên em mời khách, tôi trả tiền.” Cô cưng chiều sờ đầu nàng, nụ cười yếu ớt mà đầy ôn nhu.

Lâm Tư Nguyệt có chút thất thần, trái tim bởi vì động tác thân mật bất ngờ mà lỡ mất một nhịp, mà nụ cười thản nhiên của cô, giống như những viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng nàn, tỏa ra vô số gợn sóng.

Chưa từng có người khác phái đối với nàng như vậy, ngay cả người yêu lớp trên đã qua lại nửa năm cũng chưa từng, nàng không hiểu, chỉ là động tác sờ đầu đơn giản mà thôi, tại sao lại khiến nàng sinh ra cảm giác kỳ dị này?

“Nhanh ăn đi, không phải em nói em rất đói sao?” Cô đem đồ ăn đã chín bỏ vào bát của nàng, hành động chăm sóc này chỉ với nàng là ngoại lệ.

“Vâng, được rồi.” Nàng vội vàng lấy lại tinh thần, môi nở nụ cười.

Thái độ chị Dạ đối với nàng tựa như chị gái đối với em gái, thần kinh nàng chắc có vấn đề rồi nên mới có thể sinh ra cảm giác kỳ quái!

Gặp gỡ vài lần, nàng cảm thấy cô thành thục chững chạc lại rất có phong độ, đối với thời trang không chỉ có kiến thức mà còn có cách nhìn riêng, đối xử với nàng cũng rất tốt, có thể kết giao với bạn bè như vậy, nàng nên thực sự quý trọng.

※ ※ ※

Tập đoàn Thời trang Alston, trong văn phòng tổng tài khu vực Châu Á, Dạ Lăng ngồi ở sau bàn làm việc, lật xem tư liệu trong tay, nhìn một lát, khóe miệng không tự chủ được dần dần cong lên.

“Tổng tài, xin hỏi ngài có phải có dặn dò gì đối với việc chọn người của ngành thiết kế chúng tôi hay không?”

Giám đốc thiết kế Richard, hơn 40 tuổi hiểu biết và quan sát rất tốt, thấy lần này đột nhiên bị triệu kiến, tổng tài còn tự mình xem danh sách tuyển dụng mới, làm anh ta không khỏi phỏng đoán dụng ý của cấp trên.

Nhưng Dạ Lăng chỉ cười không nói, xem xong tư liệu, mới chậm rãi khép lại tập hồ sơ thật dày.

Trước khi đưa ra kế hoạch tuyển dụng, cô đối với trình độ cùng thành tích của Lâm Tư Nguyệt đã có hiểu biết nhất định, hơn nữa còn đề cao điều kiện tuyển dụng, thu nhỏ lại phạm vi, cho nên cô nắm chắc nàng có thể trúng tuyển.

Mà sự thật chứng minh, phán đoán của cô không hề sai, trong danh sách lựa chọn sau cùng quả thực có tên cùng tác phẩm của Lâm Tư Nguyệt.

“Đối với tác phẩm của sáu sinh viên này, anh có ý kiến gì không?” Cô không đáp mà hỏi ngược lại, trước tiên muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp, nếu không cần thiết, cô sẽ cố sức không ra mặt can thiệp.

Cho dù một tay an bài kế hoạch đem nàng tới bên cạnh mình, cô cũng không hi vọng làm sáng tỏ quá sớm, nếu không yêu nàng lại hoá ra hại nàng, lộng xảo thành chuyên (chữa tốt thành xấu)!

“Đứng ở lập trường của tôi, tôi coi trọng nhất là khả năng thiết kế, công sức chế tác quần áo chỉ là thứ yếu. Ở phương diện thiết kế, có một sinh viên họ Lý thiết kế khá thu hút nhưng thành phẩm không được tốt lắm, mặt khác sinh viên họ Trương thì vừa vặn ngược lại... Đúng rồi, còn có một sinh viên họ Lâm, biểu hiện ở hai phương diện đều khá cân bằng.” Richard nói ra phương hướng chọn lựa của mình.

Lần tuyển dụng này, ngoại trừ điều kiện cơ bản, các sinh viên còn phải giao ra ba tới năm bản thiết kế y phục phân biệt cùng một bộ y phục thành phẩm, thời gian chuẩn bị là bốn mươi ngày, kỳ thật đã quá dư dả rồi.

Nghe thấy Richard nói ra họ “Lâm”, trong lòng Dạ Lăng vui mừng reo lên một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung thản nhiên. 

“Anh tính chọn mấy người?” Cô nhìn Richard hỏi. “Trong lòng đã chọn được người chưa?”

“Có ba người.” Richard nghiêng người mở hồ sơ trên bàn, chỉ ra từng thí sinh vừa ý.

Dạ Lăng nhìn, đồng ý gật đầu, cong môi nở nụ cười.

Ba ngày sau, hơn 10 giờ sáng, Lâm Tư Nguyệt cầm di động trốn trong bụi cỏ dưới sân trường, mừng rỡ như điên cười nói: “Đậu rồi! Chị Dạ, em được Alston chọn rồi!”

“Chúc mừng nhé.” Giọng của nàng lớn tiếng truyền ra khỏi di động, Dạ Lăng nhịn không được đưa điện thoại ra xa một chút, để màng nhĩ không bị thương tổn, bất quá, vẻ nghiêm túc trên mặt cô trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy sự yêu chiều.

Giờ phút này, cô đang đi giao thiệp, thảo luận cùng giám đốc hai bộ phận kế hoạch, thấy điện thoại của nàng, cô liền tạm dừng chính sự, đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại.

“Em rất vui, nhưng không thể biểu hiện trong lớp học, bằng không sẽ bị bạn học bao vây tiêu trừ, nhịn cười đến sắp nội thương rồi!”

Lâm Tư Nguyệt ôm di động, quỳ gối trên cỏ, vừa nói vừa vung vẩy tay chân, vui mừng đến nghiêng ngả, chỉ thiếu nằm ở trên cỏ lăn lộn nữa mà thôi.

“Vậy bây giờ em đang ở nơi nào?” Cô tò mò hỏi.

Nghe nàng nhảy nhót vui mừng như vậy, cô thật muốn ở bên nàng, có lẽ lúc nàng hưng phấn còn có thể cho cô một cái ôm thật chặt!

“Em ở trong bụi cỏ dưới sân trường, ha ha a...” Được gia nhập vào công ty nàng mơ ước, cho dù hiện tại làm bạn với kiến, nàng vẫn rất vui sướng.

“Trong bụi cỏ?” Đáp án thật quá bất ngờ làm cô không khỏi kinh ngạc lặp lại, hoài nghi chính mình đã nghe lầm.

“Đúng vậy, không thể quá lộ liễu, cho nên em đành trốn đi gọi cho chị, ha ha a...” Cảm giác vui sướng căng tràn trong lòng, nàng vui vẻ cười ngây ngô không dứt.

“Tối nay gặp mặt đi, tôi ăn mừng cho em.” Cô đưa ra lời mời, muốn nhìn thấy bộ dáng nàng hưng phấn vui vẻ, nhất định rất đáng yêu.

Lâm Tư Nguyệt ngừng lại, có chút nuối tiếc nói: “Đêm nay không được, em và người yêu có hẹn.”

Một cây kim nhọn bất thình lình đâm vào tim cô, nụ cười trên môi Dạ Lăng trở nên cứng nhắc.

Đúng vậy, cô thiếu chút nữa đã quên nàng còn có người yêu... “Vậy coi như em không có lộc ăn, qua hôm nay sẽ không tính nữa.” Cô cố ý nói như vậy, theo bản năng đấu tranh, hi vọng nàng sẽ chịu không nổi dụ dỗ, hủy bỏ ước hẹn với người đó mà đáp ứng cô...

“A, không được...” Nàng nhịn không được làm nũng cầu xin. Dạ Lăng rất thông thạo, chọn quán ăn rất ngon, bỏ qua cơ hội sẽ rất đáng tiếc!

“Được rồi, cho em nợ.” Nàng nói làm cô bật cười, tâm tình đang nàng đơn nháy mắt lên cao.

“Chị nói nha, không được xạo đó!” Lâm Tư Nguyệt nhanh bắt lấy cơ hội.

“Được, lời chị nói với em tuyệt đối đều làm được.”

Trong lời nói của cô có ẩn ý, ẩn chứa lời hứa hẹn, nhưng cô bé đơn thuần này một chút cũng không có phát hiện, chỉ vì chiếm được chút lợi mà đắc ý cười lanh lảnh.

Âm thanh vui tươi tràn đầy sức sống vừa biến mất, bốn phía trở nên thật yên tĩnh, không khí sinh động mới rồi dường như cũng trầm lắng lại, Dạ Lăng ngẩn ra, trống trải cùng cô đơn không hề báo trước thổi quét qua cô.

Người yêu và bạn chung quy vẫn có phân biệt, mà cô thuộc loại sau, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận xếp sau người yêu nàng... Lúc ban đầu nhìn thấy nàng, cô cũng đã thấy qua người yêu nàng chạy xe máy rời đi, sớm biết rằng bên người nàng đã có một hộ hoa sứ giả. Lúc này cô cần gì phải khuấy động mọi việc, khiến cho mình khó chịu như vậy?

Ai, chỉ có thể trách trái tim không tự chủ được, không thể nào phớt lờ nàng!

“Ách... Tổng tài, chúng ta tiếp tục được không?”

Thấy cấp trên phát sinh “tình trạng khó hiểu”, nhìn cửa sổ sát đất đến ngẩn người, hai vị quản lí trong văn phòng cố gắng cao giọng thu hút sự chú ý của cô.

“Tiếp tục.” Xoay người quay đầu lại, Dạ Lăng đã khôi phục vẻ mặt uy nghiêm khi đối mặt với công việc, trở lại chỗ ngồi, xử lý chính sự quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh#cover