Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải biết rằng, ở xã hội hiện nay, chỉ có tài hoa là không đủ, còn phải có điều kiện khác mới có thể thể hiện tài năng, nếu không cũng sẽ chẳng có nhiều người có tài nhưng không gặp thời tới vậy, oán thán không gặp mặt được Bá Nhạc, đợi không được thời cơ.

Ước chừng nửa tháng sau, dưới đề nghị của Dạ Lăng, Lâm Tư Nguyệt đem bản vẽ trong sổ thiết kế scan lên máy vi tính, lưu vào trong USB, đưa cho nhà thiết kế trong công ty nàng nhận xét. Trước mắt tuy rằng đang giữa mùa hè nắng nóng, nhưng bên trong công ty đã khẩn trương chuẩn bị trang phục mùa đông, cho nên nàng không khỏi âm thầm kỳ vọng thiết kế của mình ít nhiều có thể được sử dụng, đáng tiếc kết quả là toàn bộ bị trả về.

Buổi tối tại quán cà phê Nhật An, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, lấp lóa ánh sáng vàng ấm áp, Dạ Lăng cùng Lâm Tư Nguyệt ngồi trên ban công, hưởng thụ làn gió tự nhiên hiếm có cùng mùi hoa lạ phiêu đãng trong không khí.

“Đều không được?”

Dạ Lăng nghe lời của Lâm Tư Nguyệt xong, âm lượng đột nhiên tăng cao, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Ha, nhà thiết kế Hà Lỵ nói thiết kế của em xem qua thì thấy cũng được, nhưng người chuyên nghiệp nhìn vào sẽ thấy ngay là chưa đủ hoàn thiện, chi tiết còn cần tỉ mỉ hơn nữa.” Lâm Tư Nguyệt thuật lại lời nhận xét, mặc dù có chút mất mát, nhưng nàng không có vì vậy mà cảm thấy uể oải, bởi vì còn có phương hướng cải tiến.

Dạ Lăng nhíu mày nhìn nàng, đáy mắt lộ ra nghi hoặc.

Ý nói là cô không phải dân chuyên nghiệp, cho nên cái nhìn không chính xác sao?

Cho dù cô không phải chuyên nghiệp, nhưng cô là kẻ kinh doanh, cô tự tin rằng độ nhạy bén với thị trường của mình tuyệt đối không thua kém với nhà thiết kế, ánh mắt cũng không đến nỗi kém như vậy, tác phẩm của Tư Nguyệt cho dù không lấy tư tâm mà nhận xét, cũng tuyệt đối có giá trị áp dụng, làm sao có thể toàn bộ bị loại?

“Ai, nhất định là có chỗ nào đó không tốt mới có thể bị trả về, đây cũng không phải chuyện gì lớn, người mới đều là như vậy đúng không?” Thấy cô có vẻ đang suy nghĩ muốn bất bình giùm nàng, làng trái lại lên tiếng trấn an. “Đáng mừng là, em có nhận được ý kiến và hướng dẫn của nhà thiết kế, về sau có thể tiếp tục sửa chữa, tiếp tục tiến bộ.”

“Em nói cũng đúng.” Cô ung dung nhếch môi, không khỏi thưởng thức thái độ học tập khiêm tốn của nàng.

“Đúng rồi, tôi có mua một món đồ chơi nhỏ cho em.”

Nàng nhìn thấy bình thuỷ tinh đựng đầy những hạt tròn màu hồng, buồn bực hỏi: “ Đây là cái gì?”

“Cái này gọi là cây trồng ion âm (anion plant: không biết gọi là gì nữa), em đem hạt giống bỏ vào trên hạt màu, thêm nước cho cao bằng chúng, mỗi ngày tưới nước, đại khái từ năm đến mười hai ngày nó sẽ nẩy mầm.” Đây chính là thứ cô phát hiện ở trên bàn thư ký, cảm thấy chẳng những thú vị còn rất ý nghĩa, liền muốn thư ký giúp cô mua một cái. Nhưng bởi vì bên trong có chứa huyền cơ, cho nên cô đã vứt đi vỏ bao có tiết lộ đáp án, đem bí mật cất giấu ở trong đầu.

“Muốn em trồng hoa, tu thân dưỡng tính sao?” Nàng vừa thưởng thức, vừa cười hỏi.

Trồng hoa là sở thích của chị hai, cho nên cây cối ở ban công trong nhà đều là chị hai gieo trồng chăm sóc, mà nàng bình thường chỉ phụ trách thưởng thức thôi.

“Nếu em chăm sóc nó tốt, sẽ phát hiện một bí mật.” Ánh mắt cô nhìn nàng thâm thúy, mang theo dụng ý sâu xa mỉm cười dụ dỗ nàng.

“Bí mật gì?” Lòng hiếu kỳ bị khơi mào khiến ánh mắt nàng sáng ngời.

“Nói ra sẽ không có ý nghĩa nữa, phải đợi chính em tự khám phá.” Dạ Lăng cố ý thừa nước đục thả câu, biết như vậy mới có thể hấp dẫn cô bé này ngoan ngoãn chăm sóc nó.

“Hừ, quỷ hẹp hòi, nói cho người ta một chút cũng đâu có sao đâu!” Nàng bĩu môi liếc nhìn cô, cầm lấy bình thủy tinh nhỏ cố gắng nghiên cứu, muốn nhìn ra được manh mối, đột nhiên lại lo lắng. “Không phải đến cuối cùng sẽ nở ra cái gì quái dị đó chứ?”

“Đáp đúng rồi, sẽ nở ra một cái cây hình thù quái dị.” Cô phản ứng rất nhanh mở miệng phụ họa, hé môi cười với nàng. “Như vậy em hài lòng chưa?”

Nàng tức giận làm cái mặt quỷ, cùng cô tranh cãi lên, thời gian vui vẻ trôi qua, mãi đến khi mưa bụi theo gió thổi đến gần, da thịt cảm giác được ẩm ướt, hai người mới giật mình nhận ra thời tiết thay đổi.

“Trời mưa rồi!” Nàng chìa tay cảm nhận nước mưa, ngay sau đó nhớ tới thời gian, nhanh chóng nhìn vào đồng hồ.

“A, đã trễ như vậy rồi, ngày mai em còn phải đi làm nữa chứ!”

Mắt Dạ Lăng nhìn đồng hồ, cũng cảm thấy kinh ngạc. “Đúng rồi, bất tri bất giác đã mười giờ rồi!”

Ở bên nàng đúng là có cảm giác thời gian qua mau, mỗi lần chia lìa đều cảm thấy rất khó khăn, hận không thể có cái nút khống chế làm chậm thời gian, tốt nhất còn có có chức năng ngừng, giữ lại thời khắc vui vẻ, cũng giữ cả nàng lại.

“Thừa dịp hiện tại mưa còn nhỏ, đi nhanh thôi.” Lâm Tư Nguyệt đứng dậy, lục cây dù trong túi xách ra.

“Được.”

Cô cầm hóa đơn xuống lầu trả tiền trước, hai người che chung dù đi ra khỏi quán cà phê, Dạ Lăng một tay cầm dù, một tay nắm bả vai nàng, chiếc dù nho nhỏ giống như đang giữ hai người bọn họ trong vùng trời riêng.

Mưa càng lúc càng lớn, bọn họ càng dựa càng gần, Tư Nguyệt cho dù dây thần kinh có thô hơn nữa cũng cảm giác được khoảng cách thân mật giữa hai người, cùng với sự biến chuyển tinh tế trong không khí...

“Vào gần đây một chút, ướt hết rồi!” Phát hiện bả vai nàng bị ướt, cánh tay mạnh khỏe dùng sức kéo nàng vào trong dù, nhưng dù quá nhỏ, anh đành hy sinh chính mình nửa người lộ ra trong mưa.

“Nhưng chị cũng không che đủ...”

“Tôi không sao.”

Nàng ngẩng đầu nhìn người con gái bên cạnh, đầu tóc cô toán loạn, nước đọng ở trên trán, đôi mắt đen trong đêm tối sáng như ánh sao, mà phản chiếu trong đó, là nàng.

Nàng bỗng nhiên rung động, tim không tự chủ được mà tăng tốc.

Từ khi biết cô tới nay, cô luôn nhường nhịn nàng, che chở nàng, thật sự chỉ là xuất từ tình bạn thôi sao? Nếu cô đối với nàng đã tốt như vậy rồi, hẳn cô đối đãi với người yêu khẳng định còn chu đáo hơn?

Nghĩ đến mình không phải là người duy nhất cô cưng chiều, thậm chí còn xếp hàng thứ yếu, lòng của nàng đột nhiên cảm thấy chua xót, có chút khó chịu... Nàng giống như trở nên tham lam, đối với cô sinh ra ham muốn giữ lấy, không muốn có một ngày sẽ mất đi cô, mất đi sự cưng chiều của cô!

“Chị Dạ, ngoại trừ mẹ em, hai chị, chị là người đối với em tốt nhất.”

Nàng mỉm cười với cô, ngọt ngào giống như kẹo.

“Vậy có được coi là người rất quan trọng trong lòng em không?” Cô thử hỏi, muốn biết phân lượng của mình.

“Đương nhiên rồi!” Nàng không chút do dự đáp, còn thực phóng khoáng kiễng chân khoác lên bả vai của cô. “Chẳng qua có lúc em cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao lại có người vô duyên vô cớ đối với em tốt như vậy chứ?”

Hành động của nàng cùng câu hỏi thẳng thắn làm cô bật cười, cô nàng này thật đúng là thiếu lãng mạn, cô đang muốn diễn màn tình cảm, nàng lại khoác vai như kiểu anh em, làm hỏng cả không khí.

Bất quá, cũng chính vì nàng tự nhiên đáng yêu như vậy, có chuyện liền nói thẳng, không hề làm ra vẻ giả dối, cô mới yêu thích nàng đến thế!

“Em xác định tôi là vô duyên vô cớ sao?” Cô chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm ẩn giấu nhu tình mật ý, nửa thật nửa giả nói. “Tôi có tâm cơ, có mục đích đó.”

“A?” Bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn, hơn nữa nghe cô bất ngờ tuyên bố, hại tim nàng lỡ mất một nhịp. “Cái gì, mục đích gì?”

“Bởi vì tôi thích em, cho nên hi vọng em quen với sự tồn tại cùng che chở của tôi, dần dần cũng thích tôi...” Ngón tay thon dài chạm vào hai má trắng min của nàng, ánh mắt thâm thúy mang theo ý cười phát ra mị lực mê hoặc người khác. “Em nói xem, tâm kế của tôi có thành công hay không?”

Nhìn vào ánh mắt của cô, Tư Nguyệt liền hoa mắt chóng mặt, trong lòng như có vài đội trống đang đánh loạn, bên tai nàng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, cùng tiếng nói trầm thấp của cô đang tỏ tình, toàn bộ thế giới như ngừng quay, chỉ còn lại có nàng cùng người hôm nay đặc biệt mê hoặc lòng người - Dạ Lăng.

Cô hỏi nàng, kế hoạch thâm nhập vào trái tim có thành công hay không?

Nếu như không có thành công, làm sao nàng có thể cùng cô thường xuyên lui tới như vậy?

Nếu như không có thành công, làm sao nàng có thể vừa gặp phải chuyện sẽ không tự chủ mà nghĩ đến cô, muốn cùng cô chia xẻ hỉ nộ ái ố của nàng, muốn độc chiếm sự yêu thương che chở của cô

Đây... Đáp án đã rõ rành rành rồi!

Nhưng nếu không có suy nghĩ kỹ càng, nàng còn không biết, chính mình đã thích cô từ lúc nào, tự nhiên mà đem cô để ở trong lòng như vậy rồi!

“Không trả lời, chính là chấp nhận.” Cô ung dung hé môi, sủng nịch điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, nhu tình trong đáy mắt nhộn nhạo dâng lên, trở nên mãnh liệt nóng bỏng.

“Chị Dạ...” Tư Nguyệt hoảng sợ tim đập loạn nhịp, mặt đỏ tai nóng, ngây ngốc nhìn chằm chằm cô, cảm thấy cô đột nhiên trở nên rất không giống cô.

Cô kiềm nén nhiệt tình xúc động, chỉ kiềm chế cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nụ hôn dịu dàng mà bá đạo ── “Trở về chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngày mai thức dậy, tôi không còn là chị Dạ của em nữa.”

※ ※ ※

Bình thường, một khi đầu dính vào gối rồi là Lâm Tư Nguyệt rất khó mất ngủ, nhưng hôm sau nàng lại mang theo hai quầng thâm quanh mắt đi làm, cả một ngày trời lòng không yên tinh thần không tập trung, về đến nhà, ăn cơm tắm rửa xong muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cả đầu đều xoay quanh Dạ Lăng.

Cô nói “Ngày mai dậy, tôi không còn là chị Dạ của em nữa” rốt cuộc là có ý gì chứ?

Chẳng lẽ, cô sẽ không đối tốt với nàng nữa sao?

Chỉ là nghĩ đến đây thôi, lồng ngực của nàng liền giống như là bị đá đè, buồn bực khó chịu.

“Đúng rồi!” Nàng mở ngăn kéo ra, Dạ Lăng ngày hôm qua có cho cô cái bình thủy tinh, Tư Nguyệt bỏ hạt giống vào, chạy huỳnh huỵch đi tưới nước, sau đó quay lại phòng ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường, nghiêm chỉnh nghiên cứu bình thủy tinh. “Có cái gì bí mật đây? Đáp án có phải ở trong này hay không?”

Không đúng, ý tứ trong câu nói kia của cô không phải là không đối tốt với nàng nữa, bởi vì khi đó ánh mắt cô nhìn nàng rất khác lạ, hơn nữa còn hôn trán của nàng... Hồi tưởng lại một màn kia, nàng đến bây giờ vẫn còn cảm thấy tim đập nhanh.

Ai, thật đáng ghét mà! Cũng không nói rõ ràng một chút, hại nàng miên man suy nghĩ, đầu cũng sắp trướng to lên rồi!

A, không nghĩ ra thì lên tiếng hỏi rõ ràng, điện thoại phát minh ra làm cái gì chứ?

Lấy di động ra, nàng nhìn thời gian, hiện tại cũng đã hơn bảy giờ tối rồi!

Bình thường nàng chưa có hết giờ làm đã nhận được điện thoại của cô rồi, nhưng ngày hôm qua cô bỏ lại một câu làm cho nàng như lạc trong sương mù xong, tại sao hôm nay lại không hề có động tĩnh gì chứ?

Bấm một dãy số, nàng che lấy tim, chờ đợi đầu bên kia nhấc máy.

Số điện thoại này nàng đã gọi nhiều lần, nhưng chưa bao giờ lại khẩn trương giống như lần này, trái tim đập thình thịch thật nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh#cover