2. Ăn sạch chị từ đầu đến chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ta nhẹ nhàng đặt Mình Triệu lên giường, tay chân vẫn bị trói chặt nhưng còn cố sức giãy giụa, trông Minh Triệu đáng yêu hơn. Một con thú nhỏ bị bắt và bất lực tìm cách thoát ra... Chị thoát được tôi sao? Cánh môi mọng đỏ nhếch lên mang tà khí. Tay nàng vốn bị trói vào nhau, giờ còn bị trói hẳn vào thành giường.

Ngoài khung cửa sổ, hoàng hôn đã bị bóng đêm dần nuốt chửng, không có gió, càng không có không khí dễ dàng lọt vào căn phòng này. Trước đây Minh Triệu cho xây ngôi nhà này cẩn thận dặn người làm phòng cách âm bởi bản thân khó ngủ. Giờ đây có lẽ điều đó chính là thứ đẩy nàng vào vực thẳm, vì giờ có la đến mất tiếng cũng chẳng ai nghe.

- Cô muốn gì? Thả tôi ra. - Cô gái ương ngạnh bây giờ nói giọng như muốn đàm phán, người kia nghe vậy bật cười, ngồi lên, ánh mắt thong dong lướt qua thân thể nàng từ đầu đến chân.

- Tôi muốn chị. - Đôi mắt thâm thuý không bị mặt nạ che khuất nhướn mày với nàng.

- Tha cho tôi đi, cô muốn gì tôi cũng đồng ý... Tiền, muốn bao nhiêu cũng được.

- À, xin lỗi, ngoài cơ thể của chị ra, bây giờ tôi không còn hứng thú với cái gì khác.

Vô liêm sỉ, ai cho chứ!

Chỉ là bây giờ Minh Triệu không có bất kì một khả năng phản kháng nào. Mắt cay xè tủi thân cùng cực, cái cảm giác bất lực và tuyệt vọng.

Cô ta không nao núng với biểu cảm đáng thương này, sau khi ngắm nhìn nàng, liền cúi xuống áp đôi môi nóng bỏng lên đôi môi bóng loáng của nàng, cảm giác ấm áp từ khuôn miệng truyền đến toàn thân Mình Triệu. Từ sâu trong tiềm thức, trong tâm khảm, có cổ nhiệt lưu chảy dài theo đường đi mạch máu, chạy khắp cơ thể. Chính xác là cái thứ có gì đó trong rượu đang thao túng nàng.

Môi rời môi, bởi nàng không chịu hợp tác, cắn chặt răng, chắc vì lẽ đó nên cô ta chán nản chăng, đôi môi có lửa ấy đã lần mò sang nơi khác, nơi chiếc cổ cao cao, thở nhẹ vào tai và cắn mút vành tai nàng, mặc kệ luôn chiếc hoa tai kim cương ngự trị ở đó.

Một bàn tay... Bàn tay thon dài, bàn tay càn rỡ, đê hèn đang mon men vuốt lần xuống vùng bụng phẳng lì, rồi luồn xuống dưới, tốc ngược chiếc váy nàng đang mặc, cách một lớp quần chip là có thể chạm vào da thịt chỗ nhạy cảm nhất... Aaaaa. Chưa vội vào bên trong, nhưng Minh Triệu đã cảm nhận rõ ràng từng ngón tay cô ta.

Cô gái nhỏ bắt đầu run rẩy, sự run rẩy làm ai đó càng hưng phấn hơn, ấn vào nơi nhô cao chỗ tay cô ta đang ve vuốt một cái. Nàng giật nảy.

Nước mắt chảy dài, lần đầu tiên có người xúc phạm đến thân thể nàng như vậy. Khốn kiếp! Nàng khóc không phải vì sợ, không phải vì đau, mà khóc vì sự tôn nghiêm của mình bị người ta chà đạp.

- Đừng khóc nào, tôi có làm gì mạnh đâu, từ từ chị sẽ dễ chịu.

Giọng nói trầm ấm vang bên tai Minh Triệu, cái gì chứ? Cô ta đang vỗ về? Nghe có vẻ giống như khiêu khích hơn.

Chiếc lưỡi ẩm ướt quét qua khuôn má nàng, hút lấy giọt nước mắt mặn đắng rịn ra từ khoé mi.

Trời ơi đồ biến thái!

Minh Triệu không khóc nữa, nàng là người cứng rắn nhất định không được khóc, tiểu thư lạnh lùng kiêu kì không việc gì phải khóc trong vòng tay cô ta.

Minh Triệu lắng hết cái nóng râm ran khắp châu thân, cắn chặt môi giữ thái độ lạnh ngắt quay sang một bên, chân mình như khúc gỗ, mặt kệ cô ta ve vuốt mình. Theo một nghiên cứu khoa học nào đó, khi bị hiếp dâm mà giãy giụa sẽ tăng kích thích cho kẻ biến thái, hơn nữa nếu làm loạn cả lên, nàng sẽ không còn...đẹp! Được, vậy cô ta muốn làm gì thì làm, có khi mất hứng sẽ thôi.

Con người kia cảm nhận sự lạ, liền xoay người nhổm dậy, nhìn biểu cảm cứng đầu của nàng một loáng liền nhếch môi. Đúng là cô gái thú vị!

Rất nhẹ nhàng, một bàn tay rê lên mặt Minh Triệu, kéo môi nàng chững lại, lần nữa áp môi vào môi, càng cứng rắn càng dễ thương mà... Chiếc lưỡi công kích nàng bị hàm răng đều tăm tấp chặn lại... Bất ngờ Minh Triệu cảm nhận một cái đau nhói, môi dưới bị người ta cắn mạnh, đau quá!

- A! - Nàng kêu khẽ một tiếng.

Chiếc lưỡi ma đạo tận dụng thời cơ chui tọt vào trong, thỏa thích khám phá, công thành liệt địa, rút hết ôxy trong nàng... Minh Triệu thất thủ.

Dù môi dưới bị cắn đến sưng đỏ, cũng phải chấp nhận bị người ta tiếp tục giày vò, đầu óc nặng trĩu của Minh Triệu buông thả dần, bỏ mặc cho ai đó tấn công kịch liệt, vét hết mật ngọt nụ hôn đầu đời. Phía bên dưới, bàn tay hư hỏng kết hợp nhuần nhuyễn môi lưỡi. Một cảm giác... đáng ghét.

Đôi môi chỉ buông ra khi nhận thấy mặt Minh Triệu bắt đầu tím lên vì mệt, vì khó thở, chỗ tư mật của nàng hình như cũng được buông tha.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì... Roẹtttttt.... Chiếc đầm bị xé rách.

Ưm... Cả cơ thể phô bày trước mặt người xa lạ, tất cả chỉ được che đậy bằng bộ đồ trong bé tí ti. Theo bản năng nàng co người.

- Đừng... Đừng nhìn. - Giờ mới thực sự biết cái gì là hoảng loạn.

- Chị thật đẹp... - Người đó nhoài người, trườn lên trên thỏ thẻ vào tai nàng.

Khen ư? Đồ khốn.

Tiếp theo là mặc kệ sự hằn học của Minh Triệu, cật lực chiếm lấy chiếc cổ quyến rũ, nụ hôn trượt dài xuống bầu ngực, thích thú cắn mút vùng da mềm mại xung quanh gò bồng đảo. Minh Triệu nghe thấy chút đê mê... Í không được, không được... Trấn hồn lại, nhất định không để lý trí bị người ta thao túng. Bị hãm hiếp mà vẫn cảm thấy sung sướng sẽ trở thành tự nguyện T.T

Người đó bây giờ nằm hẳn trên có thể Minh Triệu, ngã ba được che chắn bởi chiếc quần nhỏ của nàng tuy không bị năm con rắn kia quấy phá, nhưng lại bị cái đầu gối đê tiện liên tục cọ xát, rát bỏng... Nàng chết mất, cảm giác này... Rần rần...

Phựt...

Dây áo ngực cũng bị bứt ra, hai quả tuyết lê phô bày, người kia lại ngắm nhìn say mê, mỗi một lần món đồ nào trên người nàng rơi xuống, đều bị ánh mắt ấy xoáy vào, kéo dài sự tuyệt vọng, đau khổ, dằn vặt của Minh Triệu. Nếu được, nàng thà cắn lưỡi tự vẫn luôn để đỡ thấy tủi nhục ê chề.

Nàng lắc đầu, nước mắt lại rơi trong vô thức, vừa đó bầu ngực cũng vừa nằm gọn trong miệng người ta. Chiếc lưỡi tăng động quét khắp nơi trên đỉnh hồng hào, làm nó bóng nhẵn... Ôi rạo rực kinh hồn!

Giờ đây, Minh Triệu có muốn níu kéo lý trí cũng không còn khả năng... Hai gò bồng đảo đều bị ăn trọn, sao không nuốt hết luôn đi, đồ xấu xa... (Nuốt được là nuốt luôn rồi má ơi >.<). Mút mát chưa thoả, đôi khi còn dùng răng cắn nhây nhè nhẹ, dày vò khuôn ngực của nàng, ác ôn!

Minh Triệu không thể khắc chế được âm tiết phát ra thêm nữa, cổ họng không tự nguyện ư ử những từ ngữ khó nghe, như chú mèo nhỏ cong lưng gầm gừ. Cơ thể ngây thơ mỏng manh của nàng không còn chịu nổi sự kích tình mãnh liệt này. Nàng bất lực hoàn toàn, rùng mình từng đợt, bàn tay nắm chặt vào nhau nổi gân xanh gân đỏ.

Đầu óc mụ mị dần nàng không còn biết gì... Tất cả cơ thể như đang dựng đứng, căng đầy, sừng sững, mời gọi.

Roẹttttt... Một tiếng xé toạt khác vang lên, trống vắng to lớn xộc thẳng lên não, nàng vừa vặn biết rằng nơi tư mật của mình đang phô bày lồ lộ trước mắt cô ta... Aaaaa

- Đừng nhìn... - Trong hơi thở hỗn loạn, Minh Triệu van xin, hai chân khép chặt, chỉ nghe được có dòng suối róc rách chảy ra, nóng hổi, tựa bị hâm nóng, đốt cháy.

- Chậc! Ướt quá rồi cô gái, chị còn ngoan cố làm gì?

Đê tiện! Giọng nói nghe qua chỉ muốn tát một bộp tay cho chết đi, cho nghiêng ngã, sấp mặt, cho bung cái mặt nạ ấy ra.

Gương mặt nàng đã đỏ từ lúc nãy bây giờ còn đỏ hơn, không thể chối bỏ những lời cô ta nói, đúng là cơ thể nàng đang đòi hỏi, đòi hỏi cái gì không biết? Cảm giác nàng chưa từng trải qua. Chỉ biết từng mạch máu căng lên đỉnh điểm, sắp sửa bục trào.

Nàng ngửa mặt, nhắm mắt, nuốt một giọt xấu hổ cho nó chảy ngược vào trong, nhưng khi nhắm mắt lại, cảm giác khác lập tức truyền đến, ấm nóng, dịu vợi, mong lung, đê mê... Tất cả hoa bướm trải ngập trong lòng, như cả cơ thể bị một cái gì đó bao phủ... Không phải... chỉ có nơi tư mật nhạy cảm nhất bị đôi môi người ta bao phủ....

Nàng chết ngất giữa say mê, chới với trong dòng xoáy mị hoặc của khoái cảm, dục vọng, khát khao... Tư tưởng không còn bất cứ ý niệm nào, trống rỗng, nàng đang bước đi chầm chậm trên những tầng mây, từng nhịp bước bị dìu dắt bằng khuôn miệng ấy... Bất chợt cái lưỡi đáng ghét đó quét qua điểm G.

- Ưmmmmm Aaaaaaa... - Một tiếng rên rĩ dài phát ra từ khuôn miệng đẹp đẽ của cô tiểu thư kiêu kì, khoái cảm này quá lớn, nàng sắp không chịu nổi.

Âm thanh gợi tình cực điểm từ nàng, càng làm người bên trên bị kích thích hơn cả nàng, nhếch mép cười với sự khuất phục của mèo con. Thế này có phải ngoan không?

Âm thanh tế nhị nhất cũng đã phát ra ngoài thì còn cái gì giấu giếm nữa, những tiếng rên rĩ càng lúc càng kích thích thính giác, cơ thể uyển chuyển uốn éo ngọc ngà kích thích thị giác, chất dịch tuôn càng lúc càng nhiều kích thích vị giác... Người kia có lẽ không thể tiếp tục kiềm chế để dày vò Mình Triệu, lập tức dừng lại trườn lên trên.

Mình Triệu tức khắc cảm nhận tư vị của mình ngày trên miệng, ôi... Dưới kia chắc grap giường cũng đã ướt đẫm, loang lổ, ở đâu mà nhiều vậy?!

Bất chợt, có cái gì đó chui vào trong nàng... Một ngón, hai ngón, hay ba ngón... A! Ba ngón, lớn quá!

- A Đau... - Cô cắn răng rít một tiếng. Người kia chậm lại, có lẽ vì xót xa, dù đang rất hứng cũng phải tiết chế lại chiều chuộng nàng, thật ra là đang muốn nàng dễ chịu hơn. (Hãm hiếp có tâm).

- Thả lỏng đi chị... - Tiếng nói mang hàm ý vỗ về.

Minh Triệu chẳng hiểu sao ngoan ngoãn đột xuất, từ từ thả người...

- Aaaaaaa.... - Mấy ngón tay tuyệt tình đó đi thẳng vào trong lần nữa không báo trước, như có ai đó xé rách cơ thể mình... Chỗ ấy bị nong giãn tột độ.

Nước mắt lăn dài... Nhưng bao nhiêu giọt điều bị người ta liếm hết. Đang nâng niu cô sao? Đồ biến thái. Bất quá bây giờ Minh Triệu đã không còn tinh thần chửi rủa. Sự đau đớn được khoái cảm xoa dịu, thích thú dần rồi cuối cùng chuyển sang tận hưởng... Đều đặn nhịp nhàng...

Trong căn phòng bây giờ, chỉ còn âm thanh rên rỉ đầy ám muội, tiếng thở gấp mị tình... Và hơi thở trầm đục nồng nàn...

Từng đợt sóng trong nàng rung lên, cuộn trào... Rất nhiều cảm xúc được giải phóng. Nàng gục xuống giường, không còn biết gì.

...

Có ai đó ngồi ngắm Minh Triệu ngủ rất lâu, đôi mắt âu yếm trìu mến... Đưa bàn tay thon dài vén mấy sợi tóc bối rối loà xoà trên trán nàng, mái tóc bết lại vì mồ hôi tuôn nhiều.

Một hồi, bằng động tác nhuần nhuyễn dịu dàng, lấy nước ấm lau đi phần hạ thân nhớp nháp cho nàng.

Trong cơn mơ màng vì mệt lả, Minh Triệu vẫn cảm nhận được cái dễ chịu lan truyền từ chỗ vừa đau đớn dưới kia, loang dần khắp cơ thể.

Người đó lặng lẽ nhìn những giọt máu li ti đọng trên tấm grap trải giường, lòng bồi hồi kèm sung sướng. Bây giờ chị đã thực sự là người phụ nữ của mình, quả thật cứ như đi trên mây... Hạnh phúc quá!

Ngoài trời tối đen rồi! đèn đường hắt vào phòng mờ mờ, càng tôn nét đẹp của cô gái không một mảnh vải sau cơn động tình, tay chân bị trói đã được cởi ra để nàng ngủ thoải mái.

...

**************

Ánh sáng xuyên qua khung cửa đánh thức

Minh Triệu, cơ thể nàng mỏi nhừ, phần dưới không còn đau lắm nhưng không hề dễ chịu một chút nào. Nàng khó nhọc bò dậy, không còn thấy con người kia ở đó, quần áo trên người nàng chỉnh tề, một bộ đồ ngủ quen thuộc, hẳn được lấy từ tủ áo của mình. Đồ biến thái, biến thái, biến thái.... >.<

Nhất định nàng sẽ điều tra bằng được, không để cô ta được yên, nàng thề con người đó phải trả giá thích đáng cho chuyện này.

Bỗng điện thoại reo, Minh Triệu mò mẫm tìm, một số lạ.

- Chị dậy rồi sao? Khoẻ không?

Á tên chết tiệt, giọng nói này có hoá ra tro nàng cũng nhận ra.

- Im đi, không cần cô lo. - Minh Triệu lạnh lùng quát lớn.

Còn hỏi thăm, đồ khùng.

- Ồ, vậy tôi không cần lo, à, trên bàn làm việc của chị có một cái đĩa, trong đó hay lắm, chị xem thử đi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ đó, hẹn gặp lại mèo con.

Áaaaa... Nàng hét lên, ném cái điện thoại.

Gặp lại con khỉ >!< NO SEE YOU AGAIN. À không, hẹn một ngày cô cầu xin tôi tha mạng.

Nhớ lại nội dung câu nói của cô ta, liền hoảng hồn ngờ ngợ, lập tức chạy qua phòng làm việc, đúng là trên bàn có cái đĩa CD, đút nhanh vào máy tính.

Trời ơi, đất trời sụp đổ, toàn bộ cảnh ân ái đêm qua từ đầu đến cuối điều bị quay lại. Đồ khốn! Cô gục xuống bàn, không còn nỗi ê chề nào lớn lao hơn, lập cập gọi lại số vừa gọi cho mình. Thuê bao.

Cô là aiiiii??? Đồ biến thái!

_____

* Lu sợ CG mà thấy fic này chắc Lu ra đảo 10 năm quá hà T_T *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro