Chương 45 : Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh đã sớm ngày khao khát được chiếm hữu Mạc Hàn. Hôm nay, đột nhiên nghe người mình thích yêu cầu gần gũi, hiếm nữ nhân nào có thể từ chối.

Vậy nên Đới Manh liền đứng dậy, không nói không rằng đã ôn nhu ôm Mạc Hàn vào lòng. Cử chỉ nhẹ nhàng nhưng vô hạn che chở, biểu hiện rằng: "Em luôn có sự bảo hộ của tôi, em không có gì phải sợ hãi cả."

Mạc Hàn khịt nhẹ mũi, nàng vòng tay ôm lại Đới Manh . Thông thường, nàng là người rất coi trọng quy tắc, nhưng không rõ làm sao gần nhất nàng bắt đầu không kiểm soái được mình.

Tình cảm sẽ kích thích con người có những hành động kì lạ, vậy nên hôm nay khi nghe sắp phải xa Đới Manh . Mạc Hàn lại kiềm không được mà luyến tiếc.

Mười năm... cả mười năm khó nhọc bôn ba. Từ bàn tay trắng các nàng dựng nên đại nghiệp hôm nay, một đế chế S thị hùng mạnh. Nhưng cuối cùng, sắp tới Mạc Hàn lại phải rời khỏi tòa thị chính này, quay về làm một omega bình thường. Rồi có thể, nàng sẽ kết hôn và sinh con... Nhưng nếu rời xa Đới Manh , nàng thực không muốn.

Đới Manh ôm lấy thân hình mềm mại vào lòng, vị đạo đặc trưng trên người Mạc Hàn tràn vào hô hấp nàng. Thật dễ chịu.


Nàng thì thầm bên tai Mạc Hàn: " Hàn, em sao vậy?"

Mạc Hàn yên lặng, nàng cũng không biết nên nói thế nào. Chỉ thở dài rất khẽ, nhưng Đới Manh có thể nghe ra nàng đang rất mệt mỏi.


Cuối cùng, chỉ nghe thấy ngữ khí Mạc Hàn mỏng manh: "Thị trưởng... có lẽ, tôi..."

Đới Manh chuyên chú nghe, bất quá, lúc này lại có điện đàm từ quầy lễ tân. Họ bảo Dương tiên sinh đã đến.

Đới Manh không quan tâm lắm, nàng nhìn Mạc Hàn, như thể muốn nghe hết lời nàng ấy muốn nói. Bất quá Mạc Hàn lại lãng đi, khẽ nói: "Thị trưởng, ta nên đi thôi."

Đới Manh nhìn ra tránh né trong mắt Mạc Hàn. Nàng sẽ không bức ép, vậy nên từ tốn vén gọn tóc cho Mạc Hàn, nhẹ giọng: "Lúc em theo tôi, tôi hứa sẽ chiếu cố cho em thật tốt. Vậy nên, nếu em có khó chịu, phải nói cho tôi biết, được không?"

Mạc Hàn cảm thấy vành mắt mình đỏ lên.

...

Lúc Đới Manh cùng Mạc Hàn đến phòng chờ đã là 2 giờ kém năm phút. Đây là phòng đón tiếp riêng trong tòa thị chính. Dương Triết cùng Dương gia chủ đã ngồi được vài phút. Nhân viên tiếp tân mang cà phê nóng lên cho hai người. Thấy các nàng đến hai người họ liền đứng lên đón tiếp.

Dương gia chủ là một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, ánh mắt gian xảo như cáo già. Vừa nhìn là biết ông ta là kẻ lão luyện trên thương trường. Trông thấy Đới Manh ông liền đứng dậy, niềm nở bắt tay: "Ngưỡng danh đã lâu, Đới thị trưởng."


Đới Manh cười lịch thiệp, dung mạo ngọc khắc không biểu tình: "Dương chủ tịch, khách khí."

Dương gia chủ lại cười ha hả, dáng vẻ làm thân nhưng rất tự nhiên. Dương Triết đứng bên cạnh, vóc người cao ráo nhưng lại yếu đi một tầng khí thế. Đứng cạnh một alpha thành đạt lại khí tràng cường hãn như Đới Manh , quả thực hắn bị yếu thế.


Đới Manh ra hiệu mời hai người ngồi xuống. Mạc Hàn lại đặt tập giấy tờ xuống thì lui về, ngồi xuống thủ hộ sau nàng.

Đới Manh lật tập giấy tờ, rồi đẩy về phía phụ tử Dương gia. Nàng nói: "Bản thảo hợp đồng lần trước tôi đã xem qua. Quả thật khá tốt, bất quá vẫn còn vài điểm nghi vấn. Tôi nghĩ cần được Dương thị làm rõ trước khi chính thức hợp tác."

Dương gia hai người kia nhìn nhau, lại hỏi lại: "Không biết thị trưởng còn gì không ổn mà từ chối?"

Đới Manh chậm lắc đầu, nàng nói: "Không phải từ chối. Bất quá, tôi muốn hỏi phía Dương thị, vì sao lại muốn có hạng mục xây dựng chung cư này?"


Dương chủ tịch vốn là tên cáo già, chẳng khó đã uốn nắn theo hướng lấy lòng Đới Manh : "Hiện nay tình trạng vô gia cư của S thị tăng nhanh. Nếu xây dựng được một khu chung cư với giá cả phải chăng, sẽ giải quyết được chỗ ở cho rất nhiều dân lao động trung lưu và người điều kiện khó khăn."


Đới Manh  cười nhạt: "Mục đích là như vậy. Thế làm sao các vị lại muốn dựng hộ chung cư theo loại cao cấp, còn muốn rao bán với giá thành cao như vậy?"


Đây chính là Mạc Hàn báo lại cho Đới Manh . Lần trước đàm thoại cùng Dương Triết, đôi bên đã thống nhất xong vấn đề này. Nhưng sau đó, phía Dương thị lại gửi đến một bản thảo hợp đồng khác, với mục đích xây dựng theo hướng khác. Lúc đó, các nàng đang bận bịu chuyện Cát San, đến hôm nay mới có thời gian xử trí.

Dương Triết ngồi bên cạnh lại nói: "Đất ngoại thành nhiều năm nay không phải luôn xây dựng biệt khu riêng cho thượng lưu sao. Chúng tôi yêu cầu như vậy thì có gì sai?"

Đới Manh nhíu mày, đuôi mắt không dấu vết liếc Mạc Hàn. Mạc Hàn đẩy nhẹ gọng kính trên sóng mũi, từ cười lạnh hóa thành tiếu ý xã giao lịch thiệp. Nàng nói: "Dương tiên sinh, ngay từ đầu, khi chúng tôi đã nói muốn dựng thầu khoảng đất này là để giúp beta vô gia cư có chỗ ở. Các vị lại muốn dựng thành chung cư cao cấp dành cho thượng lưu. Giá cả thế nào, hẳn các vị cũng thấy rồi đó. Vậy mục đích cuối cùng, chúng tôi làm sao ăn nói với người dân?"

Dương thị là một lũ cáo xảo quyết. Khoảng đất ngoại thành S thị vốn là nơi đắc đỏ nhất S thị, giá đất cao ngất ngưỡng dành cho các phú gia thích yên tịnh ở. Bất quá, Đới Manh lại để cả một vùng rộng lớn để làm thầu xây dựng. Đây không phải một miếng mồi béo bở hay sao.

Bọn họ vờ muốn dựng nhà cho người vô gia cư, cuối cùng lợi dụng tòa thị chính rối ren mà lật lọng, đòi dựng chung cư cho thượng lưu để thu nhiều lợi nhuận hơn. Nhưng hiện tại, Đới Manh ở đây, làm sao có thể để bọn họ muốn gì cũng được chứ?

Dương Triết bị Mạc Hàn nói đến á khẩu. Dương chủ tịch lại khinh nhíu mày, ông ta cảm nhận được, nữ nhân theo chân thị trưởng là một omega. Nhưng làm sao có khí tràng mạnh tới vậy.


"Cái đó... Mạc Hàn, dù sao cũng là chỗ quen biết, em hà tất phải nói nặng như vậy?" Dương Triết nói.

Lần này, đổi lại ba người kia đều nhíu mày. Dương chủ tịch nắm bắt được trọng điểm: "Chỗ quen biết? Triết nhi, con cùng Mạc trợ lý đây có quen biết sao?"

Dương Triết lại nhướn mày nhìn Mạc Hàn, sâu trong mắt chợt lóe khiêu khích, hắn đáp: "Thưa ba, Mạc Hàn đây trước kia là đồng học khá thân thiết của con."

Không rõ ảo giác hay không, hai chữ "thân thiết" được Dương Triết mơ hồ nhấn mạnh. Quả nhiên trong mắt Dương chủ tịch chợt lóe, ông nhìn kĩ Mạc Hàn lần nữa.

Một omega lại có được bản lĩnh đứng tại nơi quyền thế. Dung mạo tốt, tiền đồ tốt, lại là người ở bên cạnh Đới thị trưởng quyền cao chức trọng. Đúng là đối tượng tốt để kết thân. Nhìn vào tuổi tác, không chừng phù hợp với Dương Triết nhà ông.

Nếu trong nhà có một con dâu như vậy, khỏi nói Dương thị có bao nhiêu cơ hội để luồn lách khỏi pháp luật. Càng nhìn, ông càng thấy Mạc Hàn rất hợp mắt. Vậy nên bật cười ha hả: "Thì ra là người quen, thế thì càng dễ nói chuyện. Không biết Mạc trợ lý đây gia đình thế nào?"


Mạc Hàn nội tâm vô cùng khó chịu. Nhưng nàng không biểu hiện ra mặt, chỉ xã giao đáp: "Nhà tôi chỉ có mẹ tôi, tôi vẫn chưa lập gia đình. Dương chủ tịch vẫn không nên vì chuyện nhỏ này lãng phí thời gian."

Dương chủ tịch ý cười càng đậm, gật gù đầu. Lại quay sang Đới Manh : "Đới thị trưởng, thật ngại quá, là phía chúng tôi suy nghĩ chưa thấu đáo. Lần này nếu có thể hợp tác, chúng tôi chắc chắn sẽ xây dựng hoàn chỉnh. Cụ thể, chúng tôi sẽ gửi bản vẽ xây dựng công trình cho thị trưởng. Thị trưởng cũng có thể cho người đến công trình đang thi công giám sát. Khi hoàn thành, tất nhiên chúng tôi sẽ để ngài ấn định giá cả."

Đây chính là lợi cực lớn cho phía Đới Manh . Điều kiện không tệ.

Đến đúng 2 giờ 45 phút, hai bên ra về với bản hợp đồng vừa ý.

Dương Triết thấy ba mình chịu nhượng bộ như vậy không giống tác phong đào vét tiền thường ngày của ông. Bất quá, nếu đã chấp nhận, chắc chắn có huyền cơ. Vậy nên không dị nghị gì thêm.

Nhìn ba con Dương gia đi xa, Mạc Hàn lại nghiêm cẩn nói: "Thị trưởng, ngài có thể cho tôi vài phút giải quyết chuyện riêng không?"

Đới Manh ôn nhu cười: "Tất nhiên rồi."

Mạc Hàn cúi người ba mươi độ với Đới Manh xong mới đuổi theo cha con Dương gia. Thấy vậy, bọn họ cũng dừng chân chờ nàng.

"Dương tiên sinh, tôi có thể nói chuyện với anh một lúc không.

Tại góc khuất hành lang tòa thị chính, Mạc Hàn thẳng thừng nói rõ: "Dương tiên sinh, nếu có gì mạo phạm mong anh bỏ qua. Nhưng mà, thời giờ của thị trưởng chúng tôi rất quý giá.

Sau này trên bàn họp tác, mong anh không để việc tư quấy nhiễu việc công như vậy. Rất lãng phí thời gian của thị trưởng chúng tôi. Anh biết đó, chúng tôi luôn làm việc vì nhân dân, nếu làm lãng phí thời gian của nhân dân. Anh sẽ không thể dùng tiền để mua lại đâu. Chào anh."

Sắc mặt Dương Triết phi thường khó coi. Nhìn Mạc Hàn quay đi, hắn vô cùng chán ghét, lạnh giọng: "Cô cũng đừng quá tự cao! Tôi nghe Yên Nhi nói cô từ chối đến dự tiệc? Là sợ hay sao?"

Mạc Hàn bước chân vẫn không vi loạn, tiếng giày cao gót đều đặn thanh thúy. Nàng lạnh nhạt: "Tôi không có lý do để trả lời câu này." Nói xong nàng cũng đi mất.

Dương Triết cơ hồ nghiến răng lầm bầm gì đó.

Dương chủ tịch vốn đợi Dương Triết trong xe, thấy hắn vào liền hỏi: " Mạc trợ lý gọi ngươi có việc gì?"

Dương Triết chán ghét hừ lạnh: "Lên mặt thị uy vài câu."

Dương chủ tịch không giận còn cười: "Nếu càng thân hơn thì tốt, ta thấy con bé đó không tệ."

Dương Triết cả kinh: "Ba, ngài nói gì vậy?! Con cùng cô ta là không có khả năng!!"

Dương chủ tịch liền lạnh lùng liếc hắn: "Không tiền đồ, không có đầu óc. Ngươi nghĩ, nếu cô ta chịu làm nội ứng cho Dương thị chúng ta, thì qua mắt pháp luật dễ thế nào không? Chưa kể đến còn có nhiều mối quan hệ tốt với quan chức."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro