Chương 43: Loại nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43. Loại nào?

Editor: Lăng


Không ai để ý tới những người ở ngoài phòng kính đứng im lặng gần một tiếng đồng hồ. Giám đốc Diêu vẫn luôn lặng lẽ ngắm Lệ Sa vẽ tranh, vẫn là thiếu nữ như trong trí nhớ của bà, chỉ là nghe nói đã rời khỏi chỗ Bạch Diệp nhiều năm rồi.

Nhân tài xuất chúng như vậy, bà không biết Bạch Diệp sao lại nỡ để người đi được. Nếu là bà thì hận không thể mỗi ngày nâng giá vẽ cho Lệ Sa, hy vọng cô ấy có thể vẽ tranh mỗi ngày.

Có lẽ, suy nghĩ thiên tài cùng người thường bọn họ khác nhau.

Chẳng hạn như Lệ Sa, hay như cha mẹ Lệ Sa, lại như Bạch Diệp.

Giám đốc Diêu khẽ lắc đầu, người đi cùng đã đứng đến tê chân nhưng không dám di chuyển, nhỏ giọng hỏi: "Giám đốc, còn vào không ạ?"

"Không." Giám đốc Diêu nói: "Về thôi."

Bên trong thắng bại đã phân.

Lệ Sa chỉ dùng một nửa thời gian đã phỏng tranh được một nửa, nét mặt thoải mái tự nhiên, ánh mắt trầm tĩnh như nước. Mà Dư Bạch lại chỉ mới phỏng được một phần tư, lại vì không chuyên tâm nên còn mắc sai lầm ở vài chi tiết nhỏ.

Tiền Thân thấy thế thì lập tức nói với các phóng viên: "Về trước đi, mọi người đi về trước đi. Lát nữa chúng tôi còn phải thảo luận chuyện âm nhạc với Thái Anh nữa."

Cô ấy không am hiểu hội họa nhưng cũng biết Dư Bạch thua rồi.

Sao Dư Bạch không biết chứ? Cô nghiến răng, cố gắng lắm mới nắm chặt bút đến khi toàn bộ phóng viên rời đi. Nếu không phải Lệ Sa cùng Thái Anh còn ở đây thì hiện tại cô đã nổi bão rồi.

Bức tranh tự hào nhất lại bị Lạp Lệ Sa nói tầm thường.

Tài năng tự hào nhất lại bị Lạp Lệ Sa nghiền nát.

Cô không chịu nổi sự tủi nhục này!

Dư Bạch nắm chặt bàn tay, cắn chặt răng, một vệt máu rỉ ra từ môi, đôi mắt tủi hổ đỏ bừng, khóe mắt tràn nước.

Lệ Sa vẫn đang phỏng tranh, không hề bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, Thái Anh đến cạnh cô ấy, gọi: "Lệ Sa."

Cô nói: "Kết thúc rồi."

Lệ Sa lại không trả lời cô, tựa như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, cô ấy đang tỏa sáng trong thế giới đó. Thái Anh im lặng, cuối cùng quyết định không gọi cô ấy.

Dư Bạch ấm ức chịu không nổi nên ném bút chạy ra ngoài, lại va phải Tiền Thân đã quay lại, Tiền Thân hỏi: "Sao vậy?"

Cô ấy trừng mắt: "Có phải vừa rồi mình vắng mặt bọn Thái Anh nói gì không?"

Dư Bạch lắc đầu: "Không có."

Cô mở to đôi mắt đỏ hoe, lã chã rơi lệ: "Có phải mình vô dụng lắm không?"

"Nói gì vậy!" Tiền Thân nói với cô: "Đừng suy nghĩ lung tung, mình đưa cậu về."

Dư Bạch trước khi rời đi lại nhìn Thái Anh.

Chỉ là Thái Anh lại không nhìn cô lấy một lần.

Từ đầu đến cuối tầm mắt của cô ấy vẫn luôn đặt trên người Lệ Sa. Trong lòng Dư Bạch dâng lên cảm giác không cam lòng mãnh liệt, cô nắm chặt tay, được Tiền Thân dìu rời khỏi phòng vẽ tranh.

Trong phòng vẽ tranh yên tĩnh chỉ còn lại Lệ Sa và Thái Anh. Lệ Sa cúi đầu nghiêm túc phỏng tranh, Thái Anh đứng một bên, đột nhiên lấy điện thoại ra chụp Lệ Sa hai tấm, còn chưa cất thì lại nhận được tin nhắn của Triệu Nguyệt Bạch: [ Alo alo! Thái Anh, vợ cậu đi phá quán à? ]

*Ngày trước ở khu vực chuộng võ thuật như Thiên Tân và Quảng Đông, khi mà một võ quán khai trương mà các võ quán còn lại muốn phá hỏng hoặc không muốn võ quán đó làm ăn thì sẽ cử người đến thách đấu khiêu khích, việc này dựa theo quy tắc được đưa ra. Sau này thường hay dùng để chỉ việc gây cản trở.

Thái Anh cau mày: [ Không có ]

Triệu Nguyệt Bạch: [ Sao lại không! Không phải Dư Bạch đang gọi điện khóc lóc với Lâm Thu Thủy à? ]

Thái Anh dừng một chút: [ Sao cậu biết? ]

Triệu Nguyệt Bạch: [ Thu Thủy tới tìm mình tâm sự. ]

Thực tế thì bắt đầu từ tối hôm qua, Lâm Thu Thủy vẫn luôn hẹn cô gặp nhau. Cô thấy thành ý của Lâm Thu Thủy không tệ, bèn bớt thì giờ gặp cô ấy. Hai người còn chưa nói được vài câu thì Tiền Thân đã gọi điện đến, hỏi lịch trình sắp xếp cho Phác Thái Anh, Lâm Thu Thủy lập tức hỏi cô ấy hỏi làm gì.

Phác Thái Anh đã gắn bó với công ty nhiều năm như vậy nhưng Tiền Thân chưa từng hỏi đến một lần, hiện tại dáng vẻ còn nổi giận hùng hổ, không giống như là chuyện tốt. Lâm Thu Thủy không chịu nói nên Tiền Thân và cô ấy cãi nhau, sau đó Dư Bạch nghe máy.

Đến bây giờ còn đang khóc kia kìa.

Cô trợn trắng mắt, lập tức gọi Thái Anh mách lẻo: [ Chịu hết nổi, nhưng sao vợ cậu lại bắt nạt cậu ta? ]

Thái Anh không biết nên giải thích như thế nào, gõ chữ xong lại xóa, nhắn lại: [ Không có bắt nạt. ]

Triệu Nguyệt Bạch: [ Cũng có thể, tính nết của Dư Bạch chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đã thấy như bị bắt nạt rồi. Hơn nữa mình nói chứ, vợ cậu có bắt nạt cậu ta thì cũng không lạ, không phải là vì xót cậu sao! ]

Xót cô?

Thái Anh nhìn những dòng này thì im lặng, cất điện thoại, đến cạnh Lệ Sa tiếp tục nhìn cô ấy phỏng tranh. Mất khoảng thêm nửa tiếng nữa thì cô ấy mới vẽ xong, Lệ Sa ngẩng đầu nhìn phòng vẽ tranh yên lặng thì sửng sốt: "Người đâu rồi?"

"Bọn họ đi trước rồi."

Lệ Sa nhíu mày: "Tôi vượt quá giờ rồi à?"

Chẳng lẽ bệnh cũ lại tái phát? Chạm vào bút sẽ quên thời giờ, Thái Anh nhìn đồng hồ, nói: "Còn chưa hết."

Cô ấy và Dư Bạch hẹn một tiếng sau, Dư Bạch chịu không nổi nên sau khi phóng viên rời đi thì chủ động bỏ cuộc, lúc này Lệ Sa mới hiểu được. Cô ấy hơi gật đầu: "Vậy chúng ta cũng đi thôi."

Thái Anh cúi đầu nhìn bức tranh: "Không đem theo sao?"

Lệ Sa nói: "Chỉ là giấy vụn."

Thái Anh lại không nỡ vứt, cô nói: "Thế để em giữ."

Lệ Sa hờ hững thản nhiên: "Tùy Thái Anh thôi."

Hai người nói xong thì Thái Anh gấp bức tranh lại, cùng Lệ Sa đi ra ngoài. Sau khi lên xe hỏi Lệ Sa: "Lúc Sa học đại học thì học chuyên ngành hội họa à?"

Lệ Sa nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Không phải, học phụ thôi, nhưng có thầy dạy riêng."

Thái Anh gật đầu: "Khi đó cũng học cách vẽ tranh theo ký ức sao?"

Lệ Sa nói: "Từ nhỏ đã học rồi."

Thái Anh: "...."

Cô phát hiện dường như cô hiểu Lệ Sa rất rõ, nhưng lại như không hiểu chút nào. Không phải khi kết hôn họ đã trao đổi thông tin sao?

Lúc đó Lệ Sa nói như nào nhỉ?

Trước kia thì học vẽ, hiện tại làm việc tại Mạn Đồng, quan hệ gia đình đơn giản, cha mẹ khoẻ mạnh, con một, không có thói hư tật xấu, cha mẹ không can thiệp vào tình trạng hôn nhân...

Bây giờ nhìn lại thì có vẻ không sai cái nào.

Đúng là có học vẽ, chỉ là so với trong tưởng tượng của cô thì lợi hại hơn.

Cha mẹ khoẻ mạnh, con một, đúng thật là như vậy, nhưng đơn giản thì... Đơn giản là cô tra Baidu một chút là có thể biết được tư liệu của mọi người.

Không có thói hư tật xấu, đúng là không có. Thói quen và nhịp sống thường ngày của Lệ Sa, phàm là người ở với cô ấy một tuần là có thể nắm rõ.

Còn việc bố mẹ không can thiệp vào tình trạng hôn nhân.

Hiện tại cô thật sự không chắc lắm. Nếu cha mẹ Lệ Sa biết cô ấy kết hôn với mình thì có đồng ý không?

Thái Anh quay đầu gọi: "Sa ơi."

Lệ Sa nhìn qua, ánh mắt trầm tĩnh: "Ơi?"

Thái Anh nhìn vào đôi mắt kia thì tâm tình cũng yên tĩnh trở lại một cách kỳ diệu, cô nói: "Không có việc gì, muốn hỏi Sa tối nay muốn ăn gì, chúng ta đi mua đồ ăn."

Mua đồ ăn.

Thói quen sinh hoạt của hai người là có thêm một việc.

Lệ Sa nghĩ đến Thái Anh khi nghiêm túc nấu cơm, cô không phản cảm chuyện này lắm. Cô nói: "Gì cũng được."

Phác Thái Anh mang theo Lạp Lệ Sa Gì Cũng Được đến siêu thị, muốn để cô ấy chọn đồ ăn, kết quả lại phát hiện cô ấy nhìn trái ngó phải, cái gì cũng không mua mà vẻ mặt có chút ngơ ngác. Thái Anh thấy mới lạ, cũng không làm phiền cô ấy, mà chỉ lẳng lặng nhìn Lệ Sa, đáy lòng bị một cảm giác lập đầy, sinh ra mềm mại.

Cuối cùng Lệ Sa xua tay: "Tôi không biết chọn gì cả."

Thái Anh hỏi: "Muốn ăn mấy món hồi trưa không?"

Cô hỏi xong thì bảo đảm: "So với buổi trưa thì ngon hơn."

Lệ Sa gật đầu: "Có thể."

Hai người trăn trở đi mua nguyên liệu thức ăn tương tự buổi trưa, còn tiện thể mua thêm hai miếng đậu hủ. Thái Anh nhìn món canh cá đậu phụ trong thực đơn, cảm thấy rất đơn giản. Sau khi cô mua xong thì vẫn là Lệ Sa tính tiền, Thái Anh nghiêng đầu nhìn cô ấy bấm mật mã, đột nhiên sinh ra trạng thái hai người vừa mới cưới.

Chính chiếc điện thoại của cô đã phá vỡ sự ngọt ngào này.

Liễu Băng gọi điện thoại cho cô, hỏi: "Chị, chị muốn dọn về nhà ở không?"

Thái Anh sửng sốt: "Gì cơ?"

Liễu Băng nhún vai: "Mẹ hỏi là chị muốn dọn về nhà ở không?"

Thái Anh không nghĩ mình đã nói rõ đến thế rồi mà Hoàng Thủy Cầm vẫn quyết giữ ý mình, cô nói thẳng không cần nghĩ: "Không về."

Nói xong cô lại nói: "Em nói lại cho bố mẹ, chuyện của chị cùng Lệ Sa sau này không cần bọn họ lo nữa."

Liễu Băng đã quá quen với việc làm người chuyển lời, cô nhóc "Dạ" một tiếng, nhìn Hoàng Thủy Cầm ở đối diện. Hoàng Thủy Cầm lạnh lùng cúp máy.

Lệ Sa đã xách túi lên xe trước một bước, Thái Anh ngồi vào trong xe, nhìn thấy Lệ Sa đang nghịch điện thoại, lâu lâu lại có tin nhắn đến, nàng hỏi: "Ai vậy?"

"Cố Viên Viên." Lệ Sa nói: "Đã hai ngày tôi không đi lấy bánh mì rồi."

Trước kia là chuyện ngày nào cũng làm, hiện tại lại không đi, Cố Viên Viên còn tưởng có chuyện gì xảy ra nên lập tức nhắn tin hỏi thăm. Biết Thái Anh bắt đầu học nấu cơm thì cô ấy đã gửi một chuỗi dấu chấm than thật dài.

[ Đôi tay của cô ấy vậy mà lại dùng để để nấu cơm? Hai người quá lãng phí! ]


Lệ Sa cụp mắt.

Cố Viên Viên lại nhắn: [ Nhưng như vậy mới đúng chứ, thế mới có vẻ kết hôn, nào có chuyện cưới rồi mà ngày nào cũng gọi cơm hộp. ]

Không được à? Lệ Sa không hiểu lắm.

Cô không nhắn lại, cất điện thoại.

Rất nhanh đã về đến nhà, sau khi trở về Thái Anh vào phòng bếp bận rộn như cũ, Lệ Sa muốn giúp nhưng Thái Anh nói: "Sa đeo tạp đề giúp em đi."

Mới vừa mua, là loại chui đầu qua thắt dây sau lưng, vốn Thái Anh có thể tự làm được, nhưng cô thích Lệ Sa giúp hơn.

Lệ Sa đứng sau cô, giúp cô thắt lại, Thái Anh cúi đầu xem vài lần, nói: "Được đấy."

Nói tới đây thì cô hỏi: "Trước kia lúc Sa ở nhà thì bố mẹ ai nấu cơm?"

Lệ Sa nghe vậy thì nhìn cô, nói: "Trong nhà có đầu bếp."

Thái Anh: ".........."

Cô dừng một chút: "Trừ đầu bếp ra?"

Lệ Sa nói: "Ra ngoài ăn."

Thái Anh nhíu mày: "Bố mẹ Sa không làm cơm sao?"

Lệ Sa lắc đầu: "Không có, bọn họ cảm thấy rất phiền phức."

Thái Anh "ồ" một tiếng.

Vậy mà cô lại không cảm thấy câu trả lời này kỳ lạ???

Thật là kỳ quái!

Sau khi bảo Lệ Sa ra phòng khách thì Thái Anh bắt đầu rửa rau thái rau, so buổi trưa thì thành thạo hơn rất nhiều. Không cần xem công thức cũng có thể tiện tay làm được hai món, trước đó chỉ cần nêm nếm là xác định không thành vấn đề.

Cuối cùng là canh cá đậu hủ, cô chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu làm theo công thức Baidu. Mới vừa xem được một nửa thì Triệu Nguyệt Bạch gửi tin nhắn, nói là kết thúc, thật là sảng khoái, còn hỏi Thái Anh đang làm gì, buổi tối muốn cùng ăn một bữa cơm không.

Thái Anh bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi, tranh thủ thời gian trả lời cô ấy: [ Đang đọc sách. ]

Triệu Nguyệt Bạch: [ Đọc sách? ]

Sau đó cô ấy nhắn: [ Á hí hí, đọc sách gì vậy? Ở chỗ mình có cả trong nước và ngoài nước, động tác yêu cầu độ khó cao, cao H, còn có cả thắt nút, cosplay, cậu thích loại nào? Mình gửi cho cậu. ]

Thái Anh quay đầu nhìn thấy tin nhắn này thì bị nghẹn, trên mặt đỏ bừng, nóng rực. Cô nhíu nhíu mày, Triệu Nguyệt Bạch này nói gì lung tung thế nhỉ?

Cô vô thức nhìn Lệ Sa đang ngồi ở phòng khách, trầm mặc hai giây, nhắn lại cho Triệu Nguyệt Bạch: [ Thích hết, gửi hết cho mình đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro