Chương 15. Làn váy không theo quy tắc, mơ hồ Lộ ra đôi chân trắng nõn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rạng sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Thái Anh liền tỉnh, cả người cô bủn rủn, ngay cả xuống giường chân cũng run run.

Đừng thấy bạn nhỏ ở dưới giường chỉ là một thỏ trắng bé nhỏ yếu đuối, một khi lên giường thì giống như sói con mới sinh. Bản thân cô cũng không nhớ nổi, biết rõ bạn nhỏ không dễ chọc nhưng nhất định phải chọc vào, chọc đến người ta không còn lý trí, không nói lời nào liền nhào tới, suýt chút nữa xương cốt già nua này bị bẻ thành mảnh vụn.

Dù rất muốn ngủ tiếp, mặc kệ công việc.

Thái Anh xoa xoa eo, rón rén đi đến sofa bên cạnh, nhặt chiếc váy ngắn suýt bị xé toạc lên, trong lúc cử động cô vô tình kéo ra bản nháp trong góc phòng ra.

Cửa sổ trong phòng có chừa một khe hở, gió ấm thổi vào thoáng đẩy rèm cửa sổ với hoa văn thêu tinh tế ra, ánh sáng chiếu vào, chậm rãi xuyên vào trong, trong phòng cũng nhanh chóng không còn quá tối.

Thái Anh nhẹ nhàng mặc quần áo vào, dường như không muốn đánh thức người vừa ngủ không được bao lâu kia. Cô vừa mặc vừa mở xem bản vẽ trên mặt đất, ánh mắt vô tình lướt qua nội dung bên trong, chợt khựng lại.

Hôm qua lúc cô xem Lệ Sa vẽ, Lệ Sa vẽ một người đàn ông ngồi trên thảm cỏ, mà bây giờ trên tờ giấy cô lại thấy...

Một cô gái ngồi ở đầu giường nhìn điện thoại, chân mày hơi nhíu lại, mặc váy ngủ màu phong phanh, đai lưng hơi tuột xuống, lại không rảnh quan tâm, đôi chân vừa thon vừa dài duỗi thẳng đặt lên nhau, gót chân có chút dấu vết.

Thái Anh nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn chân của mình, gót chân bị tróc da nên đỏ lên, cũng không đau nên không phát hiện. Mấy ngày nay đi gặp khách hàng, liên tục mang giày cao gót.

Cô thầm nghĩ trong chốc lát sau đó cầm điện thoại chụp lại bức vẽ này, sau đó đặt bản vẽ về vị trí cũ, nhìn sơ thì không giống bị đụng vào.

Hơn hai giờ chiều, trong văn phòng tòa cao ốc Tây Lĩnh.

Tạ Trăn đẩy laptop trước mắt ra, dựa lưng về phía sau, ghế làm việc vang lên tiếng cọt kẹt khi bị đẩy về sau, giống như thoát khỏi sự tra tấn trong công việc, cô xoa xoa bụng, nói với người bên cạnh, "Mình không chịu được rồi, đầu óc đã không thể phản ứng, mình cần bổ sung năng lượng."

Thái Anh đã sớm dự đoán được sau công cuộc giảm cân thất bại lần trước của Tạ Trăn, lúc này cô không có thời gian để nói đùa, ánh mắt chăm chú nhìn vào laptop. Một tay vội vàng gõ bàn phím, một tay cầm điện thoại, chuẩn xác ném vào lòng Tạ Trăn, "Tự gọi đồ ăn bên ngoài đi."

"Lão Phác, thỉnh thoảng cậu làm người ta cảm động quá nha." Tạ Trăn nói, "Cậu muốn ăn gì, buổi trưa chỉ ăn có cái sandwich."

"Cho mình ly Americano thêm đá không đường."

"Tới bây giờ thì cậu đã uống ba ly cafe gói rồi, xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua đi ăn trộm hả?"

"Suỵt!" Thái Anh vẫn không rời mắt khỏi màn hình, vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng nói, "Đừng hỏi, mình sợ làm cậu đau lòng."

Tạ Trăn, "..."

Tạ Trăn nghiến răng, "Mua, mua cho cậu chục ly luôn."

Cô mới đặt xong đơn thì thấy Wechat của Thái Anh nhảy ra tin nhắn mới, "Lão Trần hỏi cậu có tuyển designer mới chưa, cậu ta sắp gánh hết nổi rồi."

"Suýt chút nữa mình quên, hôm qua cậu ta làm cái kia có mấy vấn đề chi tiết, mình đã khoanh lại rồi, cậu giúp mình gởi cho cậu ta đi." Thái Anh nói, "Cậu nói với cậu ta, càng đến giây phút khủng hoảng sống còn thì càng thử thách lòng quyết tâm cả tinh thần can đảm đương đầu, cắn chặt răng không hề buông bỏ, thề phải mang lá cờ thắng lợi cắm lên đỉnh núi. Qua giai đoạn này sẽ tăng lương, nhất định tăng lương."

"Chỉ có câu cuối cùng nghe giống tiếng người." Tạ Trăn mở album ảnh chuẩn bị tìm ảnh chụp màn hình, ánh mắt vô tình nhìn phải tấm ảnh mới nhất, 'Ơ' một tiếng sau đó liền quơ quơ màn hình điện thoại, vừa lắc vừa nói, "Tranh này vẽ rất khá, designer mới vẽ hả?"

Trên màn hình là bức vẽ cô gái ngồi ở đầu giường trên bản vẽ.

Ánh mắt của Thái Anh vừa chạm vào màn hình liền dời đi, cô nhớ là do mình chụp vào buổi sáng, bàn tay vẫn không ngừng, nói, "Không phải."

"Tranh này không phải của cậu? Nhìn rất sinh động, hơn nữa có chút... cảm giác gì đó không nói ra được. Ai vẽ vậy?"

"Bạn nhỏ ở quán bar."

Tạ Trăn lập tức phản ứng, "Nhóc đó học Mỹ thuật?"

"Có lẽ vậy, tối hôm qua mình đón em ấy ở Viện Mỹ thuật sau đó tụi mình cùng đi ăn lẩu, sau đó..."

"Có thể dừng được rồi, mình không muốn nghe." Ánh mắt của Tạ Trăn lướt qua vết đỏ trên cổ Thái Anh, mặt không cảm xúc nói lời từ chối.

Không biết Thái Anh nghĩ đến cái gì, khóe môi nở nụ cười khẽ.

Nụ cười của Thái Anh trong mắt Tạ Trăn rất mất thuần phong mỹ tục, cô thầm nghĩ, vẫn không biết xấu hổ, tối qua bận rộn công việc không có thời gian nghe vở Công lao vĩ đại.

Một lúc sau đồ ăn mua bên ngoài được đưa đến, Tạ Trăn cực kỳ phấn khởi ăn cơm, Thái Anh cũng quyết định nghỉ ngơi, cử động gân cốt.

Cô nhấp một hớp cafe đậm đắng, cảm giác tinh thần phấn chấn hơn, sau đó cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn Wechat chưa đọc, rồi lạch cạch trả lời, xử lý xong liền nhìn thấy ảnh đại diện Wechat của bạn nhỏ - là một bức tranh đồng không mông quạnh dưới bầu trời đêm.

Khung trò chuyện của hai người dừng lại ở ngày hôm qua, cho đến bây giờ bạn nhỏ vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.

Bạn nhỏ vô lương tâm, không biết đang làm gì.

"Lệ Sa, Lệ Sa."

Xe của trường đã đến bãi đậu xe gần Trường Hồ, sinh viên trong xe đều thu dọn đồ chuẩn bị xuống xe. Các bạn cùng phòng của Lệ Sa đã thu dọn xong, nhìn thấy Lệ Sa còn đang ngủ, vội nhẹ nhàng đánh thức Lệ Sa, cười nói, "Sao lại buồn ngủ đến vậy? Nhún nhảy cả đêm à?"

Lệ Sa xoa xoa mí mắt đỏ lên, thầm nghĩ, tối hôm qua cũng không khác gì nhún nhảy lắm.

Cô đứng lên gom đồ của mình, theo bạn bè xuống xe.

Bãi đậu xe gần công viên Trường Hồ, từ chỗ này chỉ cần đi vài bước là tới, Trường Hồ là nơi có phong cảnh được lòng người, mặt hồ sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba du thuyền, dưới bóng mát của tán cây bên hồ có vài người rảo bước đi bộ thảnh thơi.

Chủ nhiệm chưa đến, Lệ Sa làm lớp trưởng nên có trách nhiệm quản lý các bạn học, nhìn thấy mọi người đều nóng lòng muốn thử cô cũng không nhiều lời, thông báo thời gian tập hợp đồng thời dặn dò mọi người không nên xuống nước bơi, không nên làm những hành động nguy hiểm bên bờ hồ, sau đó giải tán.

Cô cùng bạn cùng phòng và vài bạn học của lớp khác tìm một vị trí trống trãi, ngồi dưới bóng cây, bắt đầu vẽ.

10 phút sau, bạn cùng phòng duỗi người, cầm điện thoại chuẩn bị trốn việc, cô cũng tùy ý nhìn qua những người xung quanh, chỉ thấy có Lệ Sa ngồi gần đó, đeo tai nghe, vẻ mặt điềm tĩnh vẽ vời.

Ánh mắt của bạn cùng phòng lướt qua tay cầm bút của Lệ Sa, cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi, "Lệ Sa, sao cậu dùng tay trái vẽ?"

Cô vừa dứt lời, những người khác cũng cũng ngừng bút trong tay, nhìn về phía Lệ Sa.

Lệ Sa vẫn cúi đầu, không chút hoang mang, "Thử vẽ tay trái."

Chờ đến khi những người kia không nhìn cô nữa, cô mới khẽ chuyển động cổ tay phải ê ẩm.

Tối hôm qua... bàn tay này dùng lực quá nhiều.

Người tài của học viện Mỹ thuật Bắc Nguyên tầng tầng lớp lớp, đa phần đều có thể vẽ đồng thời bằng tay trái và tay phải. Những mỗi lần Lệ Sa vẽ tay trái đều làm cho các bạn học hiếu kỳ bởi vì Lệ Sa không thuận tay trái, khi Lệ Sa dùng tay trái vẽ ra bức tránh thì hầu hết mọi người đều không nhận ra khác biệt.

Vẽ được một nửa, Lệ Sa định nghỉ ngơi một chút, cô lấy bản vẽ xem lại bức tranh vẽ tối hôm qua trong khách sạn...

Cô gái với khí chất quyến rũ ngồi ở đầu giường chơi điện thoại.

Cô vừa chỉnh sửa chi tiết hình ảnh bên trong vừa hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua, lỗ tai liền đỏ lên.

Cuối cùng cô trầm tư, mơ hồ nhớ lại nét mặt của cô gái đó, làm cho người ta không biết rõ là ai, cô cầm điện thoại mở Weibo đem bức tranh đã chụp lại chuẩn bị đăng, cô nhìn khoảng trống "Chia sẻ câu chuyện mới..." lại suy tư một hồi sau đó chậm rãi gõ một chữ "Đêm" rồi chỉnh tới chỉnh lui sau đó đăng kèm bức tranh.

Bạn trên mạng nhanh chóng bình luận: Người đầu tiên, Lice sẽ trả lời tôi chứ?

Bởi vì tên Weibo của cô là "lalalice" cũng hơi hơi được mọi người trên mạng quan tâm, mặc định gọi cô là "Lice".

Lúc này Lệ Sa trả lời: Có chứ.

Bạn trên mạng: Đây là tranh Lice tự vẽ mình sao? Rất đẹp.

Bạn trên mạng: Mình thấy không giống, cô gái bên trong nhìn rất thần bí, khá là có cảm giác xa cách, chắc là Lice quan sát vẽ.

Bạn trên mạng: +1 đẹp nha.

Bình luận nhiều hơn so với bình thường, phản hồi cũng rất tốt.

Lệ Sa xem từng bình luận về bức tranh liền mở tranh ra xem lại. Xem tới xem lui không biết bao nhiêu lần, 10 phút sau, rốt cuộc cũng kiềm chế được tâm tư xao động, tự nói với mình nếu cứ xem tiếp thì hôm nay sẽ không hoàn thành được bài tập.

Cô điều chỉnh ổn thỏa tâm trạng, tiếp tục vùi đầu vào vẽ thực ở Trường Hồ.

Mãi cho đến tối, cô mới nhớ tới tấm hình trên Weibo, liền mở xem thử, phát hiện lượng fan tặng thêm mấy chục người, lượt like đã vượt qua tổng số like của mấy bài đăng trước.

Buổi chiều đăng Weibo được một Weibo vẽ khá nhiều fan chia sẻ lại, nhưng đối phương không có ghi gì thêm, cũng cùng lúc đó, đối phương cũng chia sẻ Weibo của những người khác.

Trong lòng Lệ Sa cảm thấy kỳ lạ, không biết tại sao mình được chia sẻ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô cho rằng có lẽ đối phương chỉ tiện tay chia sẻ.

Bình luận bên dưới bài đăng của cô có rất nhiều gương mặt lạ.

Sau khi trả lời một vài bình luận, Lệ Sa nhìn lại bức tranh đăng lúc chiều thì nhớ tới cảnh tối qua triền miên, trong lúc vô thức lại mở ra phần mềm vẽ trên IPad vẽ vài nét.

Một lát sau, Wechat xuất hiện thông báo kết bạn. Một tài khoản Wechat tên là Không gầy xuống 95 cân* không đổi tên gửi lời mời kết bạn: "Chào Tiểu Sa, chị là Tạ Trăn, chúng ta đã từng gặp mặt, Thái Anh là út cưng của chị."

"98er tiểu lão hổ", Lệ Sa liền hiện lên cái tên này, chấp nhận kết bạn, đồng thời gửi tin nhắn: "Chào chị."

*95 cân=47 kí rưỡi.

Người kia nhanh chóng trả lời: "Chào em, còn nhớ chị không?"

Lệ Sa: "Nhớ chứ."

Một lúc sau, Lệ Sa không thấy đối phương trả lời nên soạn tin nhắn gửi đi: "Xin hỏi chị có chuyện gì không?"

Lệ Sa vốn dĩ không thêm người lạ, không có chuyện gì khẩn cấp hay họ không trả lời cô cũng sẽ không chủ động bắt chuyện.

Nhưng vì Tạ Trăn là bạn của Thái Anh cho nên....

"Không có gì." Tạ Trăn trả lời: "Em học Mỹ thuật phải không?"

Lệ Sa vốn định trả lời 'Dạ' nhưng lại cảm thấy quá xa cách nên soạn "Đúng vậy" còn thêm vài chữ "Có gì không chị?"

Trong lúc chờ Tạ Trăn trả lời, Lệ Sa mở xem ảnh đại diện của đối phương, định sửa biệt danh, khi liếc nhìn ảnh nhỏ chỗ thông tin bạn bè trong vòng - dưới ánh đèn mơ màng, cô gái che mặt nghiêng đầu nhưng vẫn toát ra được vẻ xinh đẹp từ góc nghiêng đó.

Lúc đầu cô không muốn xem vòng bạn bè của Tạ Trăn nhưng bị tấm ảnh này hấp dẫn liền mở vào xem, cô phát hiện hoạt động 5 phút trước.

Bận rộn cả ngày, ngày mai vẫn phải tiếp tục, mệt quá đi, đi ra ngoài giải sầu thôi.
(hình ảnh) (hình ảnh)


Tấm thứ nhất là cảnh bên trong quán bar, tấm thứ hai là tấm chụp góc nghiêng Lệ Sa vừa thấy.

Dưới trạng thái này có roses rosie bình luận: Mình đẹp quá.

Tạ Trăn trả lời roses rosie: Mỗi lần chụp cậu đều trốn, có bản lĩnh lần sau đừng có núp.

roses rosie: Lúc trước cậu chụp mặt mình bự như cái mâm, chờ khi nào trình độ chỉnh sửa ảnh của cậu được nâng lên thì mình sẽ mở mặt ra.

Tạ Trăn trả lời roses rosie: Tại sao cậu không nói lần trước cậu chụp mình thành 5 5*.

*Từ này thường được sử dụng trong ngôn ngữ nói, là để mô tả cơ thể của một người. Người Trung bình thường thích vóc dáng chân dài, vì vậy nếu một người nào đó chân ngắn, sẽ mô tả người đó là 5 hoặc 5 5, tóm lại là tỷ lệ cơ thể không tốt. Đừng nói lời này trước mặt người khác.

roses rosie trả lời: Người cậu lúc đó không...

Tạ Trăn: Cút.

Roses Rosie là tên Wechat của Thái Anh, ảnh chụp Lệ Sa vừa thấy cũng chính là Thái Anh.

Tạ Trăn hỏi Thái Anh Wechat của Lệ Sa là để hỏi đối phương có thể vẽ cho mình một bức tranh không. Cô nghĩ chờ đến khi quá quen với Lệ Sa sẽ nói chuyện này, giờ nói trực tiếp thì ngại quá.

Lệ Sa không đi sâu vào nghiên cứu nguyên nhân Tạ Trăn kết bạn với mình, ánh mắt của cô lướt qua tin nhắn với Tạ Trăn, trong lòng có chút ý niệm.

Buổi chiều từ công viên Trường Hồ trở về thì mọi người được hoạt động tự do, Lệ Sa đang chỉnh sửa tranh trong phòng, sau khi cô nhận được tin nhắn của Tạ Trăn liền đứng lên thu dọn, đeo cặp sách rời khỏi trường.

Gần Viện Mỹ thuật Tây Linh có mấy con đường có nhiều quán bar, tuy không sầm uất như đường Trường Dương nhưng vẫn có nhiều người đến.

Vừa rồi Tạ Trăn gởi vị trí quán bar cho Lệ Sa, Lệ Sa thấy rất gần nên trực tiếp đi qua. Cô mở chỉ đường ra, quẹo vào trong một hẻm nhỏ hẹp, tuy rằng có thể nghe thấy âm thanh ồn ào khá lớn, cũng có thể nhìn thấy ánh sáng từ hai bên tòa nhà nhưng đi lâu đi sâu vào vẫn có cảm giác bất an.

Rẽ ra giao lộ phía trước là có thể đến quán bar kia rồi. Lệ Sa thầm nghĩ.

Trong lúc cô đang cảm thấy lo lắng không yên thì bỗng nhìn thấy một đốm lửa mơ hồ cách đó không xa, có người dựa vào tường hút thuốc.

Cô gái này mặc chân váy đuôi cá xẻ tà, lúc này làn váy không theo quy tắc mơ hồ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, khi nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ liền quét ánh mắt nhìn qua, trong ánh mắt lạnh như băng thoáng chốc có tia ấm áp.

Thái Anh cười nói, "Bé con, chị đang nhớ em, em liền xuất hiện."

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc nhở ấm áp: Buổi tối vì sự an toàn của bản thân tốt nhất là đi đường lớn, đi nhiều người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro