Chương 20. Nhớ tôi à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lão tam đưa lưng về phía Lệ Sa chơi điện thoại. Tuy mang tai nghe nhưng vẫn nghe thấy lời của Lệ Sa nhưng cho rằng Lệ Sa đang hỏi mình liền thuận miệng trả lời, "Lướt Weibo."

"..."

Lệ Sa không ngờ bạn cùng phòng sẽ trả lời, mặt liền đỏ lên nhưng nhìn thấy cô bạn này vẫn chuyên tâm chơi điện thoại cô nghĩ có lẽ cô bạn không nhận ra điều gì, trong lòng thoáng bình tĩnh lại, "Ờm."

Giống như cô thật sự chỉ tùy tiện hỏi rồi cô bạn này cũng tùy tiện trả lời.

Thái Anh không mang theo tai nghe bên người, nhìn thấy bạn nhỏ gửi tin nhắn thoại tới liền trực tiếp ấn mở.

Giọng trong trẻo còn có chút khàn khàn, vang vọng khắp phòng làm việc yên tĩnh.

Thái Anh phớt lờ ánh mắt phức tạp từ Tạ Trăn bay tới, cô ấn ghi âm, nói: "Sao vậy? Nhớ chị à?"

Sau khi gửi đi cô lại mở lại file âm thanh, thưởng thức lại âm thanh êm tai của chính mình.

Âm thanh ma mị lười biếng quanh quẩn trong phòng làm việc hai lần.

Thái Anh không đùa nữa, cô nghiêm túc trả lời: "Bận việc à, mệt quá!"

Sự rối rắm phức tạp hiện lên trên gương mặt của Tạ Trăn, cô thật sự không thể nhịn được nữa, cô hậm hực tháo tai nghe bluetooth xuống, ném về phía Thái Anh, "Hai người các người đi qua chỗ khác ve vãn được không?"

Thái Anh nhận lấy một cách vững vàng, nắm trong lòng bàn tay, rồi chậm rãi rút tờ khăn giấy, ung dung lau lau, chậm rãi đeo vào tai.

Tạ Trăn nhìn hành động của Thái Anh, mặt đen lại, mắng, "Thích thì thích, trả lại đi!"

"Trăn Nhi đừng giận, mình biết đã khuấy động tâm trạng cô đơn của cậu nhưng mình cũng hết cách, bạn nhỏ hông ngủ được, nhớ mình á, nhất định phải tìm mình nói chuyện."

Tạ Trăn, "..."

Thái Anh lắc chiếc eo thon đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất.

Tạ Trăn hít sâu vài hơi, vỗ vỗ lồng ngực, không nên tức giận, tức giận là tạo lối thoát cho ma quỷ. Cô cảm giác mình đã khá hơn liền nhìn về phía cửa sổ.

Thái Anh dựa lên cạnh cửa sổ, chẳng biết nghe thấy gì mà khóe môi cong lên, trong ánh mắt đầy ý cười.

Nhiều năm trước Bắc Thành được mệnh danh là Bất Dạ Thành*, vô số người thường đều đổ về thành phố quốc tế lớn này, làm tăng thêm sự phồn hoa và huyên náo của nó, nung nấu tâm huyết làm cho nơi này trở thành thành phố không ngủ với từng ngọn đèn như đang hò reo.

*Thành phố không đêm

Nhưng chỉ có Tạ Trăn biết, mấy năm trước Thái Anh vẫn không phải như vậy, khi đó Thái Anh không thích cười, mặt lúc nào cũng lạnh lùng. Hồi đại học, Tạ Trăn khác lớp với cô, có một lần trường học cử Tạ Trăn đi hỗ trợ, chịu trách nhiệm bấm giờ cho các nữ sinh chạy tám trăm mét, lúc ban đầu Thái Anh dẫn đầu làm gương xông lên trước, vòng thứ hai bỏ lại mọi người mười mấy mét. Tốc độ đó, người không biết còn tưởng là sinh viên thể dục.

Lúc sau Thái Anh chạy chậm lại, càng ngày càng chậm lại, Tạ Trăn vẫn lưu ý, phát hiện Thái Anh gắng sức ôm bụng, mặt trắng bệch. Cô bấm đồng hồ sau đó ném cho bạn học đứng bên cạnh, vội chạy theo hỏi Thái Anh khó chịu chỗ nào.

Thái Anh mặt trắng như tờ giấy, dường như một giây tiếp theo sẽ ngay lập tức ngã xuống đất, phản ứng cũng chậm mất vài nhịp, nói, "Ngại quá, quên ăn."

Nếu đổi thành người khác, Tạ Trăn sẽ dạy dỗ một phen, thời gian kiểm tra thể lực đã thông báo mấy ngày trước, tại sao không ăn uống đầy đủ? Hay là nói người này đã gầy rồi, lúc này không nên giảm cân nhịn ăn nữa.

Lời mới vừa đến bên miệng lại nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Thái Anh ma xui quỷ khiến nuốt ngược vào. Trong lòng thoáng chút nghi ngờ, cô cảm thấy Thái Anh không phải vì giảm cân. Tạ Trăn liền đổi giọng, "Đừng chạy nữa, mình đưa cậu đi phòng y tế."

Thái Anh lúc này hơi thở mong manh, ngay cả bản thân nói gì cũng không biết, rất nhỏ, "Không được... kiểm tra không đạt chuẩn thì không lấy được học bổng cuối kỳ.
Lúc đó những lời này phần lớn là cổ vũ chính mình."

Tạ Trăn không nghe rõ liền hỏi lại, "Cậu nói gì? Bộ dạng của cậu không ổn rồi, đừng liều mạng như vậy, không đạt được hạng nhất thì có sao đâu, đi với mình lên phòng y tế."

Cô kéo tay Thái Anh muốn lôi ra khỏi đường chạy, đối phương dáng người gầy gò, lại không ăn nhưng không biết sức lực ở đâu ra làm cô không thể kéo nổi.

Thái Anh nhẹ nhàng mở tay cô ra, quay đầu nhìn cô cười nói, "Mình không sao."

Lại ngượng ngùng nói, "Mình đói quá, cậu cho mình viên kẹo được không?"

Sau đó Thái Anh dựa vào một viên kẹo trái cây, tạo ra sức mạnh ghê gớm xong ra ngoài, mặc dù vẫn ở trong nhóm cuối nhưng tốt xấu gì cũng đạt chuẩn.

Sau này rất lâu, Tạ Trăn mới biết được khoảng thời gian đó Thái Anh làm công mấy ngày liên tục, mới từ chỗ làm công chạy về trường, túi sạch hơn mặt, toàn thân không tìm ra được một đồng tiền, bụng đã đói suốt hai ngày.

Tạ Trăn thoáng hoàn hồn, ngắn ngủi mấy giây nhớ lại khiến cho tâm trạng có chút phức tạp, Thái Anh cảm nhận được ánh mắt của Tạ Trăn, trong mắt giả vờ thể hiện bộ dạng xấu hổ, làm bộ làm tịch nháy mắt với Tạ Trăn.

Tạ Trăn, "..."

Tạ Trăn, "Hừ hừ."

Nhất định là đèn bên ngoài quá sáng, chớp nháy khiến cô hoa mắt, làm cho cô suy nghĩ quá nhiều.

Mười phút sau, Thái Anh nhanh chóng trở lại.

"Nói chuyện xong rồi à?" Tạ Trăn liếc mắt nhìn Thái Anh hỏi.

"Bạn nhỏ đi ngủ rồi." Ngay cả khóe mắt của Thái Anh cũng nhuộm ý cười, ngón cái ấn xuống khớp các ngón tay, âm thanh thanh thúy vang lên, cô nương theo ánh sáng chiếu ra từ màn hình laptop, hai tay đặt lên bàn phím.

Trong phòng nhanh chóng tràn ngập tiếng gõ lên bàn phím 'cộc cộc cộc' theo tiết tấu.

Tạ Trăn nhìn vào màn hình máy tính của Thái Anh, tò mò hỏi, "Cậu nói cái này mai làm mà?"

"Dù sao bây giờ rảnh, làm luôn." Thái Anh nghiêm túc nhìn vào màn hình, ánh mắt không di chuyển. Cô ngừng lại chốc lát sau đó giọng trở nên phiền muộn không thôi, "Hai ngày nữa rảnh nhỉ? Bạn nhỏ hẹn mình đi công viên Trường Hồ chơi, không biết công viên có gì vui."

Tạ Trăn thầm nghĩ: Lại nữa rồi, chị đây xem cưng diễn.

Cô lạnh lùng nói, "Công viên không có gì chơi, khỏi đi đi."

Thái Anh thở dài, già mồm, "Cậu chẳng biết gì cả, trẻ con tâm tư luôn thích nơi ồn ào, cứ muốn mình đi cùng, haizz, mình hết cách."

"Vậy sao? Không nhìn ra Lệ Sa là người như vậy." Tạ Trăn vừa lấy điện thoại ra vừa nói, "Mình giúp cậu khuyên nhủ em ấy, dù sao gần đây cậu bận rộn em ấy sẽ thông cảm."

Tạ Trăn vừa mở Weibo, Thái Anh đã cướp điện thoại của cô, nói, "Cậu làm gì vậy? Bạn nhỏ mới ngủ, cậu đừng đánh thức em ấy, nếu không mình lại phải dỗ đó."

"Trả điện thoại cho mình."

"Mình hứa."

Tạ Trăn thở dài, vỗ vỗ Thái Anh, "Đừng diễn, chúng ta vẫn là bạn bè."

Hai ngày sau, công viên Trường Hồ.

Viện mỹ thuật Bắc Nguyên, mười mấy sinh viên ngồi ở hành lang vẽ vật thực.

Lão tam sờ con cá một hồi mới cầm bút vẽ, chuẩn bị tiến vào trạng thái vẽ, Lệ Sa ở bên cạnh bắt đầu sắp xếp giấy bút. Ánh mắt của cô lướt qua bản vẽ của Lệ Sa, ngỡ ngàng khiếp sợ, "Cậu vẽ xong rồi?"

Cô còn chưa bắt đầu nữa.

Lệ Sa Ừ một tiếng, nói, "Chỗ này mình vẽ xong rồi, đổi địa điểm vẽ."

"Rồi rồi, cậu đi đi." Lão tam chưa từng trong nỗi ngỡ ngàng khiếp sợ thoát ra, mất hồn mất vía nói.

Chờ Lệ Sa đi rồi, cô mới nhanh chóng thu hồi tâm tư, vung bút vẽ, tiến độ cũng không tệ lắm.

Sau đó tốc độ tay vẽ của các cô gái của phòng 301 mỗi lúc một nhanh hơn, các bạn học ở bên cạnh nhìn thấy hoa cả mắt, trong lòng rất lo lắng, mấy người này có chuyện gì vậy? Sao ai cũng hăng hái như vậy?

Lệ Sa không ngờ mình rời khỏi sẽ dẫn tới hiệu ứng cánh bướm liên tục như vậy. Những người đó cũng không ngờ Lệ Sa không phải đổi chỗ vẽ mà là đi hẹn hò.

Hai ngày trước Thái Anh nói muốn đi dạo công viên Trường Hồ, hỏi Lệ Sa có muốn đi không, Lệ Sa không nói hai lời liền đồng ý.

Lệ Sa vội chạy tới cổng công viên ngay lập tức nhìn thấy Thái Anh, nhìn thấy quần áo Thái Anh đang mặc phản ứng liền chậm nửa nhịp, cô ấy mặc T-shirt màu trắng tay ngắn, một chiếc váy jean màu xanh da trời, trang điểm nhạt hơn bình thường, vừa nhìn đã cảm thấy thuần khiết lại tươi trẻ, trẻ đi mấy tuổi, khí chất xen lẫn giữa ngây thơ và trưởng thành, giống như sinh viên mới tốt nghiệp không lâu.

Lệ Sa chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thái Anh, cô cẩn thận nghĩ lại, mình và chị ấy gặp mặt không phải ở quán bar thì là khách sạn, tất cả đều là những nơi trụy lạc.

Lồng ngực Lệ Sa chợt nóng lên... cho nên... đây là lần đầu tiên các cô hẹn hò trên danh nghĩa sao?

Gương mặt của Thái Anh nhìn qua rất thân thiện, thu hút hai bé gái một lớn một nhỏ tìm đến Thái Anh xin đổi tiền lẻ, tiệm tiện lợi cách đó không xa không nhận trả tiền bằng cách quét mã, chỉ lấy tiền mặt. Trong tủ bán hàng tự động sáng lóa bày mấy hàng xâu mứt quả óng ánh thu hút mấy đứa trẻ không chịu đi, các phụ huynh cứng rắn lôi kéo cũng không đi, chỉ đành nghĩ cách đổi tiền mặt.

Thái Anh xem ra tâm tình không tệ, cũng chịu khó mang theo mấy tờ tiền lẻ bên mình, tiện tay đưa ra liền nghe thấy đám trẻ nói muốn quét mã trả lại, Thái Anh liền nói,
"Bỏ đi, cũng không nhiều, cầm mua đồ ăn đi."

Cô bé lớn hơn một chút, gương mặt tròn trịa, có vẻ đang trong thời kỳ đổi giọng, giọng có chút trầm, vui vẻ nói, "Cảm ơn dì!"

Thái Anh biến sắc, thổn thức, rút lại tờ tiền trong tay cô bé, nói, "Gọi là chị."

Cô bé mở to mắt nhìn, sau đó miễn cưỡng gọi một tiếng chị.

Thái Anh khen Ngoan rồi mới đem tiền trả lại cho cô bé. Cô bé liền hào hứng đi mua mứt quả.

Đứa nhỏ nhỏ hơn một chút có vẻ 3, 4 tuổi vẫn đứng yên, có chút do dự, mắt bé trừng mắt lớn với Thái Anh.

"Được rồi, em cũng đi mua mứt quả đi." Thái Anh nói.

Lúc này đứa bé mới giơ tờ tiền chạy đi, trở lại bên cạnh ba mẹ mình, mà ba mẹ của đưa bé này thoạt nhìn không lớn lắm, có vẻ gia đình này vì chút chuyện vặt mà nhỏ tiếng khắc khẩu.

Lệ Sa nhìn qua sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bởi vì lời vừa rồi của Thái Anh làm cho cô cảm thấy buồn cười, cô nhịn cười đi đến bên cạnh Thái Anh, nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng trên trán cô ấy liền rút khăn giấy trong balo trên lưng ra, chỉ là bất cẩn một hộp đồ khác cũng rơi ra ngoài.

Hộp đồ đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Thái Anh cụp mắt xuống nhìn lướt qua, trước Lệ Sa một bước nhặt cái hộp màu xanh dương nhạt lên, đưa đến trước mắt Lệ Sa, ngón tay thon dài xoay xoay chiếc hộp, nói,
"Bạn nhỏ, sao trong balo của em có thuốc lá?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro