Chương 9. Ngọn lửa âm ĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một lúc lâu sau, trên ghế dài chỉ còn hai người là Lệ Sa và Thái Anh, Tạ Trăn đã chạy đi khiêu vũ.

Lệ Sa cúi đầu uống một hớp rượu, vùng xung quanh lông mày nhíu chặc, nhưng cố giãn ra.

Tuy biểu cảm trên gương mặt cô chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng vẫn bị Thái Anh bắt được.

Tay Thái Anh cầm ly rượu đặt lên đùi, thuận tay lắc lắc ly rượu trong tay, mỉm cười nhìn Lệ Sa, tay kia nhanh chóng cầm đôi đũa chung trên dĩa gắp chút đồ ăn đặt vào dĩa sứ của Lệ Sa, nói, "Ăn chút đồ ăn đi, chỉ uống rượu dễ hại bao tử."

"Ồ." Lệ Sa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười trên mặt Thái Anh, trong lòng hồi hộp, cô nhớ tới mực mù tạt đêm đó, ngay sau đó cô cảm thấy món ăn trong miệng mùi vị rất bình thường, không sặc cũng không cay, do dự vài giây sau đó to gan ăn thêm hai miếng.

Thái Anh rất lưu ý với hành động của Lệ Sa, chỉ cần nghĩ một chút liền biết đối phương đang suy nghĩ cái gì. Cô cười nói, "Sao đây? Sợ tôi hạ độc em?"

Ý cười trong ánh mắt của cô càng đậm hơn, giọng nói nũng nịu không tả được, giống như yêu cơ bên cạnh hôn quân.

Mu bàn tay cô nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh đẹp kia, nhìn Lệ Sa nuốt đồ ăn, nói, "Bạn nhỏ có tính cảnh giác rồi, là chuyện tốt nhưng đừng quá mức, nếu như tôi hạ độc thì bây giờ em đã ngã xuống."

Lệ Sa nhìn Thái Anh cười liền muốn ngất xỉu, bất giác nuốt đồ ăn trong miệng xuống. Cô thầm nghĩ, thảo nào hôn quân vô đạo để dỗ được mỹ nhân cười ném cả nửa giang sơn.

Lúc này hai gò má cô đỏ lên, ánh mắt bình thường lãnh đạm lúc này đan xen tia nóng bỏng bí ẩn giống như đóa hoa trắng nở trong đêm tối, lẳng lặng thiêu đốt dẫn tới hấp dẫn ánh mắt người qua đường.

Cô Phác qua đường không hề nâng cằm, ánh mắt từ trên mặt đời đến bàn tay trắng nõn của Lệ Sa, ly rượu trong tay lắc lư, nói một câu không đầu không đuôi, "Cổ tay của em còn mỏi không?"

Nếu là người khác nghe thấy nhất định sẽ cảm thấy khó hiểu, vừa rồi còn mới nói cảnh giác mà đúng không? Sao bây giờ bỗng dưng nói cổ tay có mỏi hay không?

Đêm trước Lệ Sa nhất định nghe cũng không hiểu.

Trời sinh ánh mắt của Thái Anh đã đa tình, khi cô ấy lẳng lặng nhìn một người đã đủ để người đó đỏ mặt tim đập nhanh, đồng thời hốt hoảng dời tầm mắt của mình, không dám đối diện.

Mà giờ khắc này, trong ánh mắt của Thái Anh lại thêm một phần quyến rũ, từ trong đôi mắt đó phóng ra dây tơ chuẩn xác quấn lấy cô sau đó từng chút từng chút một kéo cô vào phạm vi săn mồi của mình.

Nếu Thái Anh xuất hiện trong các bộ phim nhiều năm trước thì đã là tay thợ săn bẩm sinh, mặc dù chưa từng có kinh nghiệm thực chiến nhưng cũng sẽ không vì vậy làm suy yếu bản năng săn bắn từ trong xương tủy.

Cô ấy ngụy trang thành con mồi để làm đối thủ lơ là cảnh giác, liền thu hoạch được một bữa ăn tối thịnh soạn.

Nếu đổi thành một đối thủ khác thì đã sớm bị biểu hiện giả dối này mê hoặc, ngay lập tức kéo vào lãnh địa của cô ấy.

"Cũng tàm tạm." Lệ Sa cúi đầu, khẽ chuyển động cổ tay, "Không mỏi."

Thái Anh hơi nhướng một bên lông mày, có vẻ rất ngạc nhiên với việc con mồi không bị mắc câu.

Người mới quen Thái Anh đều sẽ cảm thấy cô là người không tập trung rất tùy hứng, chỉ có bạn bè lâu năm mới biết tính cách chân thật của cô. Tạ Trăn biết rõ cô có chút kinh nghiệm, càng trò chuyện thì cô là người rất nhây.

Đối với Thái Anh khi đã nhìn trúng con mồi thì nhất quyết không có đạo lý buông tha.

Thái Anh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lệ Sa, nhớ tới mùi vị hút hồn đêm đó, cô cắn môi, khẽ nói, "Vậy thì tốt."

Lời này của cô để người ta nghe thấy càng không hiểu hơn: Tốt? Tốt cái gì? Tốt chỗ nào?

Mà Lệ Sa nghe thì hiểu, cô nhìn chằm chằm Thái Anh.

Lúc này bầu không khí giữa các cô mập mờ tới cực điểm, mặc dù là người qua đường cũng có thể nhận thấy được sự mập mờ đó lượn quanh.

Đến mức này thật sự không cần nói gì thêm nữa, giữa người trưởng thành nên biết điểm dừng.

Thái Anh nhờ bạn bè đưa Tạ Trăn về nhà, vừa tiễn bước Tạ Trăn, cô quay lại quán bar Xuân Phong D.O, tính toán đi đến bên cạnh quầy bar.

Lệ Sa tò mò đi theo sau Thái Anh, nhìn thấy người này đi vòng qua quán bar, cho rằng người này làm rơi đồ hoặc có lẽ muốn uống thêm hai ly, ai ngờ người này dừng lại bên cạnh quán bar.

Một người pha chế rượu khá trẻ tuổi đứng sau quầy bar đang lắc lư thoăn thoắt bình lắc, sau khi nhìn thấy Thái Anh thì động tác có vẻ khựng lại, sắc mặt cũng trở nên bất an, giống như không biết thực hư chuyện này.

Thái Anh mỉm cười với cô bé này, nói, "Em gái nhỏ, em chụp chị mấy tấm hình nha."

Không chờ cô bé này trả lời, cô nói tiếp, "Xóa chưa?"

Cô bé này vội nói, "Em xóa rồi."

Nói xong trên mặt ngượng ngùng, không phải không đánh mà đã khai rồi sao? Rõ ràng còn có thể giãy giụa một chút.

Cô bé này tuy đã làm việc vài năm nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, hơn nữa đối phương lại cực kỳ xinh đẹp, mỉm cười quyến rũ, bị đối phương gạ hỏi liền nói thật.

Mấy hôm trước bạn bè cô nói muốn tìm một người lại còn nhắn tới ngoại hình rõ ràng - cực kỳ xinh đẹp.

Cho nên hôm nay cô nhìn thấy vị khách này đã cảm thấy rất trùng khớp cho nên thử chụp vài tấm, trong lúc chụp lại chạm nhầm đèn flash, ngay lập tức vị khách này quay đầu lại, cười như không cười nhìn cô. Trước đó vị khách này không nói gì, cũng không làm gì cô còn tưởng vị khách này không phát hiện.

Tên người bạn của cô bé này đích thị là anh chàng pha chế nhận sự ủy thác của Khương Tư Điềm.

Cô bé này cũng không biết ngọn ngành, cũng không biết người bên cạnh Thái Anh là Lệ Sa, càng không biết Lệ Sa mới là người muốn tìm Thái Anh, cô nhìn thấy hai người thân mật nên cho rằng hai người có quan hệ tốt.

Vừa rồi Thái Anh và Lệ Sa uống rượu ở bàn 19. Cô có nhìn qua chỗ họ vài lần, lúc đầu cô cho rằng vị khách ở bàn 19 đã đủ xinh đẹp, đủ hiếm thấy, ai ngờ lúc sau lại xuất hiện thêm một vị với giá trị nhan sắc tương xứng. Hình ảnh hai người ở chung quả thật sướng tai no con mắt, nếu đóng phim thì ngay cả trong quán bar bình thường cũng trở nên cao cấp.

Chuyện tới nước này, cô bé pha chế không thể nào giãi bày, chỉ đành nói xin lỗi và bảo đảm, "Xin lỗi, em thật sự đã xóa ảnh rồi, chị không tin thì có thể xem điện thoại của em."

Cô quả thật đã xóa rồi.

Cô lấy điện thoại ra, nhét thẳng vào tay Thái Anh.

Thái Anh tiện tay xem vài lần rồi đặt điện thoại lên quầy, mặt bàn bằng gỗ phát ra tiếng 'cộp' nho nhỏ.

Trong ánh mắt của Thái Anh đầy ý cười, "Bạn nhỏ, sau này muốn chụp chị, em có thể trực tiếp đến nói với chị."

"Dạ?"

"Chị sẽ thẳng mặt từ chối em." Thái Anh nói.

Sau khi hai người rời khỏi quán bar, Lệ Sa rảo bước theo sau Thái Anh.

Trước đó một khoảng thời gian, Lệ Sa nhận được ảnh chụp của Thái Anh liền phát hiện Thái Anh có nhìn về phía ống kính. Cô cũng đoán được người này đã phát hiện, nhưng cô cũng không biết ai chụp. Lúc Thái Anh trở lại quán bar, cô cũng không nghĩ tới phương diện này.

Khi nãy Thái Anh nói chuyện với cô bé pha chế cô cũng khẩn trương không kém cô bé pha chế.

Ngẫm lại thì cô khẩn trương cái gì? Cô khẩn trương vì Thái Anh sẽ phát hiện tâm tư của mình, khẩn trương vì người ta phát hiện ra mình rất quan tâm chuyện của người ta?

Tuy cô lo lắng bị Thái Anh phát hiện nhưng lại không muốn cô bé kia vì mình mà bị chỉ trích, cô định chủ động thừa nhận chuyện này nhưng lúc sau lại phát hiện Thái Anh cũng không khó xử đối phương. Lúc này trong lòng cô xoay chuyển 180 độ, sau đó lại nhanh chóng bị vấn đề Thái Anh gọi người khác là "Em gái nhỏ" "Bạn nhỏ" quấy nhiễu.

Hóa ra cô không phải người đầu tiên bị Thái Anh gọi là "Em gái nhỏ" "Bạn nhỏ", và có lẽ cũng không phải người cuối cùng.

Cho nên suy cho cùng thì Thái Anh có bao nhiêu em gái?

Không khí trong nhà Lệ Sa khá nghiêm túc, mọi người trong nhà đều rất bận rộn, từ khi cô còn nhỏ đã bị người nhà yêu cầu phải hiểu chuyện, vì để trở thành đứa trẻ làm vui lòng người lớn cô cũng học được che giấu tâm tình của mình.

Lúc này cô cố che giấu nỗi thất vọng và dường như cô đã làm rất tốt, ngay cả Thái Anh cũng không phát hiện.

Khoảng mười phút sau, các cô đến khách sạn lần trước thuê phòng.

Thái Anh vừa vào phòng đã mở một bình rượu, như thể đó là thói quen của cô.

Cô uống một hớp rượu, quay mặt lại mỉm cười nhìn Lệ Sa, "Em tắm trước hay tôi?"

"Em tắm trước." Lệ Sa nói.

"Lần này sẽ không tắm lâu chứ?"

Nếu dựa theo bình thường, Lệ Sa có lẽ sẽ nói: Em tắm nhanh thôi.

Nhưng bây giờ cô hờ hững nói, "Không chắc."

Dù cô không thích Thái Anh xem cô như bạn nhỏ, nhưng rất chú ý tới việc Thái Anh gọi người khác là bạn nhỏ, cô không muốn để Thái Anh nhận ra điều này, nhưng khi Thái Anh không nhìn ra thì cô lại vì vậy mà cảm thấy... bực mình.

Lệ Sa thầm nghĩ: Hóa ra bản thân mình cũng khó ở đến vậy.

Thái Anh nhìn thấy Lệ Sa đi đến cửa nhà vệ sinh bèn nói, "Em giận à?"

Một chân của Lệ Sa đã bước vào cửa nhưng vẫn vì thế mà dừng bước chờ Thái Anh nói tiếp.

Thái Anh tiếp tục, "Em nhanh lên nha, tôi sợ tôi ngủ luôn đó."

Sau đó cô nhìn thấy bạn nhỏ rẹt rẹt vào nhà vệ sinh đồng thời ra sức đóng mạnh cửa, thậm chí còn khóa trái.

Tâm trạng của cô khá tốt, vừa rồi không đi thẳng đến trước mặt Lệ Sa nên không nhìn ra Lệ Sa khác lạ.

Lúc này nhìn thấy bạn nhỏ phản ứng lớn như vậy, cô giơ tay vuốt cổ, thầm nghĩ: Có lẽ bạn nhỏ xấu hổ.

Lệ Sa tắm xong đã là chuyện của mười phút sau, Thái Anh đã uống gần nửa bình rượu, càng uống càng hăng, thậm chí đã tính có nên gọi thêm phần đồ nướng không.

Thái Anh đi vào nhà vệ sinh, phát hiện bên trong đầy hơi nước, đầy dấu vết đã có người tắm, cô cảm giác mình không mệt mỏi, đồng thời hạ quyết tâm làm cho da thịt trở nên mơn mởn hơn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lệ Sa dùng điện thoại xem báo kinh tế mới nhất, vừa lật qua trang thì ánh mắt vô tình lướt qua đồng hồ ở góc bên dưới màn hình.

Lần trước Thái Anh vào 10 phút liền đi ra, lúc này thời gian đã nhân hai nhưng vẫn chưa thấy, Lệ Sa do dự, lo lắng nếu đến đó hỏi thăm thì có bị đối phương chê cười hay không.

Bất ngờ Lệ Sa nhận thấy đã khá lâu trong nhà tắm không có tiếng nước.

Bị té sao?

Cảm thấy có khả năng này, Lệ Sa lập tức đứng lên, bước nhanh đến cạnh cửa, khẽ gõ nhẹ lên cửa.

Cả nửa ngày không thấy Thái Anh phản ứng, trong lòng cô quýnh lên, lập tức đẩy cửa ra, vô cùng lo lắng hỏi, "Phác Thái Anh, chị bị sao vậy?"

Thái Anh đang ngâm mình trong bồn tắm nhưng lại vô tình ngủ quên, lúc cô đang mơ màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ.

Ngày sau đó có tiếng người gọi tên cô, cô liền tỉnh lại, ánh mắt hơi khó chịu nên cô phải chớp vài lần sau đó ngước nhìn bạn nhỏ đang đi tới, "Sao em biết tên tôi?"

Cô xác định nghe thấy tên của mình, điều này làm cô hơi bất ngờ.

Lệ Sa nhìn thấy Thái Anh nằm trong bồn tắm, cô cho rằng đối phương bị ngất nên vội vàng bước tới, muốn kéo đối phương ra khỏi bồn tắm lớn, nhưng cô mới đi tới cạnh bồn tắm màu trắng thì đối phương đã mở mắt, ánh mắt lim dim, dường như vô tình ngủ quên.

Cô nghe thấy đối phương hỏi trong lòng thở phào đồng thời cũng chính lúc này mới nhớ tới trong tình huống cấp bách mình đã gọi tên đối phương.

Cô không biết nên bắt đầu từ đâu, dường như đối phương không muốn để mình biết tên, trước đó ở quầy bar đối phương cũng nói bóng nói gió.

"Ngày đó trong quán bar âm thanh ầm ĩ, tôi chưa nghe rõ tên em, em có thể lập lại lần nữa cho tôi biết được không?" Sự mệt mỏi vừa rồi đã bị quét sạch, đôi mắt long lanh, hàm chứa ý cười, da thịt trắng nõn, đôi gò má bị hơi nóng làm cho ửng đỏ, nhìn qua cực kỳ quyến rũ.

Dáng vẻ khiêu khích này làm cho Lệ Sa nhớ tới dáng vẻ vừa rồi cô ấy gọi người khác là bạn nhỏ, khi đó cô ấy cũng mỉm cười với người ta.

Hơi nóng trong bồn xông lên.

Lệ Sa không biết bản thân bị hơi nóng ảnh hưởng hay bị nụ cười của Thái Anh làm mụ mị đầu óc, cô thật sự không nhịn được nữa, buồn bực nói, "Bình thường chị đều quan tâm người nhỏ hơn chị à, đều gọi họ là bạn nhỏ sao?"

Quái xế Thái Anh không nghĩ nhiều quả quyết chỗ lật thuyền, cô giơ cánh tay thon dài ôm lấy Lệ Sa nói, "Không phải vậy, xinh đẹp, người ta mới gọi là bạn nhỏ."

Thái Anh cho rằng đây là chơi trò tình thú, không lường trước được đối phương bất ngờ lui về sau.

Lệ Sa định rời khỏi phòng tắm nhưng lại nuốt không trôi cục tức này, cô nhìn Thái Anh một lúc, sau đó quyết định hành động.

Vừa rồi nói xong Thái Anh mới ý thức được bạn nhỏ giận dỗi, đang định nói thì bạn nhỏ đã sát đến, hôn cô đến đầu óc quay cuồng.

Môi của cô bị đau, kêu thành tiếng bạn nhỏ mới thỏa mãn buông tha, còn nói bên tai cô, "Sau này không được gọi em là bạn nhỏ... gọi Lạp Lệ Sa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro