Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Sau một hồi giảng giải, Lệ Sa mới được khai sáng. Hóa ra cái cân mà blogger nói chính là cân điện tử nhà bếp, chuyên dùng để cân những nguyên liệu nấu ăn này.

Cô nhanh chóng chốt đơn mua một cái trên mạng, sau đó bảo đảm với blogger lần tới nhất định sẽ học lại.

Roses Are Rosie: [Làm nhiều là tự nhiên sẽ biết thôi (*^^*)]

Dududu: [Không có nhiều thời gian để làm mấy này. Bình thường toàn gọi cơm hộp.]

Lệ Sa đợi một phút không thấy hồi âm, nghĩ thầm chắc là bận rồi. Làm một blogger có mười vạn fans, người ta có thể giúp cô trả lời những vấn đề linh tinh, vô vị như vậy đã tốt bụng lắm rồi, không cần phải nghe cô lảm nhảm mấy chuyện thường ngày.

Lệ Sa vừa thả điện thoại xuống thì điện thoại lại rung. Cô mở ra xem, thấy blogger thế mà lại gửi cho cô mấy đường liên kết, tất cả đều là những tiệm cơm hộp có danh tiếng khá tốt.

Này cũng... quá tốt bụng rồi đấy?

Dududu: [Cảm ơn, lần tới sẽ thử mấy quán này. Cơ mà những quán này đều ở thành phố B hết à?]

Roses Are Rosie: [À phải rồi! Quên hỏi, bạn có phải người thành phố B không?]

Dududu: [May quá, tôi ở thành phố B.]

Roses Are Rosie: [Mình cũng vậy đó! Trùng hợp ghê!]

Dududu: [Bắt tay. Thấy trên Weibo của Rosie nói gần đây vừa tìm được công việc mới?]

Roses Are Rosie: [Đúng rồi. Việc mới khá tốt, chỉ có vụ xã giao là hơi rầu. Cuộc sống khó khăn, meo meo thở dài.jpg]

Dududu: [Có thể là do chưa hòa nhập được thôi, quen rồi sẽ khá hơn.]

Roses Are Rosie: [Nhận lời chúc của bạn! Ôm ôm.jpg]

Hừm... còn rất nhiệt tình nữa, hẳn là không lớn tuổi đâu nhỉ?

Lệ Sa phối hợp gửi lại cái hình ôm ôm, cảm giác tâm hồn mình cũng trẻ trung hơn một giây.

Cơ mà nhắc đến chuyện xã giao, tối qua lúc đưa Hứa Hoan về, cô có nghe cô nàng nhắc qua mấy câu, nói là hình như Thái Anh bị xa lánh.

Cô chưa hướng dẫn sinh viên thực tập bao giờ, chuyện công việc thì có thể chỉ dẫn đôi chỗ nhưng phương diện xã giao thì lại không tiện quyết định. Cô cũng không rõ rốt cuộc là Thái Anh chủ động từ chối hay là bị cô lập.

Thân là cấp trên, không tiện đi tìm Thái Anh nói mấy chuyện riêng tư. Những lúc thế này thì một cấp trên ưu tú nên làm gì?

Nghĩ đến đấy, Lệ Sa dò hỏi: [Rosie, có thể mạo muội hỏi một chút không? Rosie nói xã giao không tốt là chỉ xã giao với đồng nghiệp hay là cấp trên?]

Roses Are Rosie: [Ầy, chỉ là vài đồng nghiệp thôi. Cấp trên của mình siêu tốt!]

Roses Are Rosie: [Là cấp! Trên! Tốt!! Nhất! Trên đời.]

Cách màn hình cũng cảm nhận được sự tâng bốc của đối phương, xem ra cấp trên này là tốt thật.

Hâm mộ quá. Nếu nhân viên và sinh viên thực tập của cô cũng hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.

Dududu: [Vậy Rosie có muốn cấp trên giúp Rosie giải quyết vấn đề quan hệ với đồng nghiệp không?]

Roses Are Rosie: [Đương nhiên không muốn! Mình có thể xử lí được. Xử không được cũng không muốn để chỉ biết. Quá mất mặt uhuhuhu.]

Lệ Sa bật cười.

Vậy mặc kệ đi, để Thái Anh tự xử lí.

Roses Are Rosie: [Mình đi trước đây, 88.]

Lệ Sa sửng sốt một lúc mới ngộ ra 88 có nghĩa gì, bèn trả lời: [886*]

*88 là "bye-bye". 886 là "bye-bye liễu", "bye-bye nha".

Ầy, đây là cảm giác già nua sao?

Ăn cơm trưa xong, Thái Anh lại bắt đầu loay hoay với luận văn, nhoáng cái đã làm đến chạng vạng.

Chuông điện thoại vang lên, cô nhìn tên người gọi, ngón tay giật giật, mãi một lúc sau mới bắt máy.

"Đang bận à?" Phác Đình Viễn hỏi.

Thái Anh: "Viết luận văn."

"Mai về nhà không?"

"Chắc không được đâu, bận lắm." Thái Anh cắn răng nói.

Đầu bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng: "Được rồi, vậy chị làm đi." Nói xong là cúp máy luôn.

Hình như giận rồi. Thái Anh khó hiểu nhìn điện thoại. Cô không về không phải càng tốt sao? Khỏi phải quấy rầy cuối tuần sum họp gia đình của tiểu tử thúi này.

Không biết nghĩ đến điều gì mà Thái Anh lại nằm ườn ra bàn, chán chường bấm điện thoại. Mãi đến khi tình cờ ấn mở album, thấy người đẹp say giấc trên màn hình, cô mới sực tỉnh táo mà nhìn chăm chú vào bức ảnh, sau đó chuyển nó vào album riêng tư, đặt tên là "Mặt trời".

Tối đến, Thái Anh vận động trên máy chạy bộ một lúc, nghe thấy điện thoại không ngừng vang chuông báo leng keng. Cũng vừa đến lúc xả hơi, cô bèn cầm điện thoại lên đọc tin nhắn.

Trong nhóm chat có mấy chục tin mới, nhưng ở phía trên nhóm chat còn có hai ba tin nữa. Cô ấn vào cuộc trò chuyện với Yến Chính Hạo trước.

- Ăn cơm chưa?

- Hôm nay mình phát hiện một quán Nhật rất ngon, cậu có hứng thú không? Lần sau cùng đi ăn thử nhé?

- Mình và Hồ Hàm Xảo chỉ là bạn học cũ thôi, lên đại học gần như là chẳng liên hệ mấy. Lần này thực tập chung, mình cũng không ngờ. Nếu cậu ấy có nói gì không phải thì mình xin lỗi cậu.


Thái Anh chỉ chọn ngay trọng điểm mà trả lời một câu: [Tên quán ăn là?]

- Lần tới mình dẫn cậu đi.

Thái Anh: [Không nói thì thôi vậy.]

Thái Anh không để ý đến cậu ta nữa, chuyển sang đọc tin nhắn bên nhóm chat công việc. Các đồng nghiệp trong team đang khoe món ăn tối nay.

Cô kéo lên trên mấy cái mới phát hiện nguyên nhân mà họ khoe hình đại tiệc, hóa ra là để chọc thèm Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa: [Tôi đang tập gym, không tám đâu.]

- Tụi tui ở đây ăn uống thả cửa, cô lại ở sau lưng tập luyện, muốn âm thầm vượt mặt tụi tui hả? Đáng giận! Xem cua của tui đây!

- Cơm chiên của má nuôi em không thua đâu!

- Thịt nướng thịt nướng của tui nữa!

- Lạp công chúa đây là đi Danh Thượng nữa rồi hả?

Thái Anh tìm kiếm trên bản đồ, phòng tập thể thao Danh Thượng, cách đây hơn mười cây số!

Cô nhìn chiếc máy chạy bộ trong nhà, miệng lẩm bẩm: "Xài hai ba năm rồi, chắc chức năng cũng đã thoái hóa hết? Có phải nên đổi một cái tốt hơn chút không nhỉ?"

Nói là làm, Thái Anh thay một bộ đồ thể thao rồi gọi taxi đi đến phòng tập Danh Thượng.

Nửa tiếng sau, cô bước vào phòng tập. Vì trông lơ ngơ, cứ nhìn dáo dác nên nhoáng cái đã bị nhân viên tiếp thị túm lấy, bước đến giới thiệu, dẫn cô đi tham quan.

Từ đầu tới cuối, Thái Anh vẫn luôn giữ khoảng cách với nhân viên tiếp thị, âm thầm quan sát mọi người chung quanh. Đảo một vòng cũng không thấy được người mình muốn gặp.

Chẳng lẽ về rồi?

"Người đẹp, làm thẻ không?" Tiếp thị mong chờ hỏi.

Thái Anh gật gật đầu. Thẻ thì chắc chắn là phải làm rồi, sau này sẽ có lúc tình cờ gặp gỡ.

Vừa định kí tên thì tiếp thị đột nhiên lên tiếng: "Cô Lạp, phải về rồi à?"

Ngòi bút Thái Anh khựng lại, sau đó nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng "Ừ" bình thản.

Đúng là cái giọng này rồi! Hóa thành quỷ cô cũng nhận ra!

Thường hay nói tiêu tiền lúc kích động là không được, có thể thấy kích động lên thì đưa ra bất kì quyết định gì cũng không được. Tiếng bước chân từ từ đến gần. Sắp ra trận thì Thái Anh lại bắt đầu lùi bước, hối hận.

Đại học B cách nơi này xa như thế, có khi nào Lệ Sa sẽ hỏi tại sao cô lại lặn lội xa xôi đến đăng ký ở phòng tập thể thao này hay nghi ngờ mục đích của cô hay không?

Nghĩ thế, Thái Anh lại từ từ cúi đầu, cả người sắp rúc hết vào ghế, lùi ghế ra sau, lòng điên cuồng mặc niệm: Không thấy mình không thấy mình không thấy mình...

Vốn Lệ Sa chỉ nhìn thẳng đằng trước, nào ngờ bóng người ngồi đưa lưng về phía cô ở góc xéo thật sự quá kì quái, đã thu hút sự chú ý của cô.

Ngay lập tức, cô tiến lên một bước: "Cẩn thận!"

"Rầm", là tiếng ghế ngã cùng với dập mông.

Mọi người chung quanh đồng loạt nhìn sang, thấy không hiểu sao mà người vốn ngồi trên ghế kia lại té xuống, mông lau sàn nhà.

Từng tràng cười nối tiếp nhau vang lên trong phòng tập.

Thái Anh: "..."

Lại là một ngày muốn khởi động lại cả thế giới 🙂

Nhân viên tiếp thị cũng trợn tròn.

Lệ Sa bước lên, vươn tay đỡ lấy cánh tay Thái Anh: "Cô không sao chứ? Mông có ổn không?"

Thái Anh liều mạng nghiêng mặt, vùi đầu vào cái lan can bên cạnh, xấu hổ đến mức muốn tìm cái khe mà chui vào.

Lệ Sa: ???

"Cô quen tôi đúng không?" Lệ Sa thẳng tay véo cằm đối phương, kéo mặt người ta quay lại, sau đó kinh ngạc nói, "Sao lại là em?"

Thái Anh sắc mặt cứng đờ, hơi thở thoi thóp: "Hi?"

Lệ Sa: "... Hello?"

_____________

Lệ Sa: Em là ai?

Thái Anh: Em, Phác Thái Anh, chuyên gia đội quần không có gì nổi bật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro