Chương 126. Biết được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Anh híp mắt lại, khoé miệng độ cong ngày càng lớn, Lệ Sa phát hiện ra, cúi đầu xem cô, "Vui vẻ vì chuyện gì vậy?"

Hai người rúc vào nhau, mười ngón tay rất tự nhiên mà đan vào nhau, Thái Anh cười cười gãi lòng bàn tay Lệ Sa, không dám nói ra cho Lệ Sa biết suy nghĩ của cô lúc ăn tối, "Có thể ở cùng chị."

Tâm Lệ Sa như bông hoa nở rộ, khoé miệng cũng cong lên theo, khẽ hôn tóc mai Thái Anh, đem cô ôm chặt hơn.

Mùi rượu tan đi, gió bên ngoài có chút lạnh, Lệ Sa đóng cửa sổ lại, nhìn về phía trợ lý Tô đang lái xe, "Trợ lý Tô, tối nay em về nhà mình à?"

Bất ngờ bị hỏi, trợ lý Tô không khỏi kinh hãi, mắt nhìn gương chiếu hậu, trả lời, "Ừm, em về nhà."

Cô không có lý do gì đi tìm Tần Phụ Tuyết.

Lệ Sa ừ một tiếng, không nói nữa.

Trong xe lập tức rơi vào trạng thái yên tĩnh cho đến lúc về đến nhà, Lệ Sa và Thái Anh cùng nhau lên lầu, xe để trợ lý Tô lái đi.

Rượu có thể giúp con người ta hưng phấn hơn. Đêm nay Lệ Sa thực sự rất hưng phấn, rất nhiệt tình. Hai người ở nhà tắm trong phòng ngủ tắm, áo khoác thì vứt ở trên sô pha trong phòng ngủ, hai người hôn nhau từ sô pha đến nhà tắm, dưới làn nước ấm từng thớ da chạm vào nhau, mùi hương mê người thoang thoảng ở trong làn hơi nước tràn ngập khắc nhà nước, tiếng rên rỉ bên tai không dứt.

Thái Anh hoàn toàn hoà tan trong sự ôn nhu của Lệ Sa, cả cơ thể không còn sức lực nằm ở trên giường, sau lưng là Lệ Sa đang ôm lấy cô mà nói những lời yêu đương bên tai.

Tóc vẫn còn ướt, Lệ Sa mặc áo ngủ vào, cầm máy sấy giúp Thái Anh làm khô đầu tóc, tiếng máy sấy cùng với làn gió ấm thổi ra làm Thái Anh buồn ngủ, Lệ Sa xoa xoa tóc cô, xác định đã khô rồi mới cúi đầu, ở bên tai ôn nhu mà nói, "Tóc khô rồi, em ngủ đi."

Thái Anh vừa mệt vừa buồn ngủ, trở mình nằm ngửa trên giường, mê man cố gắng mở mắt nói, "Chờ chị ngủ cùng em."

"Được." Lệ Sa hôn cô, sau đó ngồi ở mép giường sấy tóc.

Chờ cô sấy tóc xong, dọn dẹp máy sấy, tiến vào ổ chăn, rất nhanh có một cơ thể mềm mại dán lên người cô, Thái Anh ôm lấy eo cô, ở bên tai nhẹ nhàng mà nói ngủ ngon.

Thái Anh rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, Lệ Sa có chút tâm sự, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên gối, đại não ngày càng tỉnh táo, cô ở trong tối mở mắt nhìn Thái Anh mà suy tư.

Buổi sáng tỉnh dậy, Thái Anh câu lấy Lệ Sa rồi trao cho nhau cái hôn buổi sớm kịch liệt, kích thích đến Lệ Sa, lập tức cái chăn phủ lên đầu hai người, Lệ Sa đem Thái Anh ấn ở dưới người, tiến hành vận động vào buổi sáng.

Trước kia lịch trình làm việc của Lệ Sa bắt đầu từ lúc 8h đến 12h, còn bây giờ thì những việc quan trọng sẽ được sắp xếp bắt đầu từ lúc 9h30.

Hai người ở khu công nghệ của Phác Giang tách ra, Thái Anh đi vào công ty, còn Lệ Sa đến Lạp Thị.

Trợ lý Hoa pha một tách trà đặc đem vào văn phòng, Phác tổng của cô không phải đang xem văn kiện, mà tay đang chống đầu nhìn khung ảnh ở trên bàn phát ngốc.

"Phác tổng." Trợ lý Hoa đặt tách trà xuống, theo tầm mắt của Phác tổng mà nhìn về phía ảnh chụp, "Chị nhớ Lạp tổng sao?"

Cái này còn phải hỏi sao?

Thái Anh quay sang nhìn trợ lý Hoa, "Cuộc họp cùng với Lạp Thị là khi nào?"

"Ngày mai." Thời gian đến ngày mai còn xa, Thái Anh bưng tách trà lên, âm thầm cân nhắc lý do khác để đến Lạp Thị.

Trợ lý Hoa nhìn ra tâm tư của sếp, "Phác tổng, nếu chị muốn đi tìm Lạp tổng có thể trực tiếp đi tìm người, cô ấy cũng đâu có nói tiếng nào với chúng ta mà trực tiếp đến Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật."

Lời nói của trợ lý Hoa nhắc nhở Thái Anh một việc mà cô vẫn xem nhẹ, Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật của các cô có động tĩnh gì vào lúc đó, Lệ Sa liền biết ngay, sau đó còn đến đây.

Trong công ty có nhãn tuyến của Lệ Sa.

Thái Anh đánh giá trợ lý Hoa, trái tim nhỏ trợ lý Hoa co lại, lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn Phác tổng đề phòng, "Phác tổng, vì sao chị lại dùng ánh mắt đó nhìn em?"

Thật đáng sợ.

Không có khả năng là trợ lý Hoa, trợ lý Hoa vẫn luôn đi theo cô. Thái Anh thu hồi ánh mắt đánh giá, thổi trà hỏi, "Nếu trong công ty có người làm gián điệp, em cảm thấy nơi nào có khả năng nhất?"

Trợ lý Hoa ngẩn ngơ, "Phác tổng, từ khi chị bắt đầu làm ở đây em liền đi theo chị, em không có khả năng làm gián điệp!"

"..." Thái Anh tâm tình phức tạp, "Tôi biết."

Trợ lý Hoa không dám thở ra, "Chính là bị chị hỏi vậy, có nghĩa là chị hoài nghi em."

Giọng nói Thái Anh trầm lại, lời nói thấm thía, "Tiểu Hoa, em có thể bớt xem phim lại không?" Cô đây không phải là muốn thử mà thật sự muốn hỏi trợ lý Hoa ở góc nhìn của cô ấy, rốt cuộc trong công ty cái người mà nhiều chuyện nhất chính là người ở trước mặt cô đây.

Có những lời nói này, tâm trợ lý Hoa thoáng buông xuống, trong nhận thức của cô đối với mỗi người trong công ty, những gương mặt hiện lên trong đầu cô, trợ lý Hoa nhíu mày, "Đều có khả năng."

Thái Anh ra thêm chút điều kiện cần vào đó, "Có thể biết được ai đến công ty, biết được tôi đi đâu?"

"Vậy thì lễ tân ở sảnh, hoặc là trợ lý Thất." Trợ lý Hoa nhìn thoáng qua, tới gần Thái Anh hạ giọng, "Phác tổng, công ty chúng ta thực sự có gián điệp sao?"

"Nói nhãn tuyến thì đúng hơn." Thái Anh buông tách trà, "Giúp Lệ Sa trông chừng tôi."

"Lạp tổng?" Trợ lý Hoa như bừng tỉnh, ngồi dậy, đưa ra một cái kiến nghị, "Phác tổng, chị có thể trực tiếp hỏi Lạp tổng."

"Không cần thiết." Thái Anh thu hồi tâm tư, nhìn điện thoại, sắp đến giờ trưa.

Cô hỏi trợ lý Hoa, "Hôm nay không có chuyện gì quan trọng sao?"

Trợ lý Hoa lắc đầu, "Không có." Những văn kiện đang chờ phê duyệt chỉ là mấy sự việc hàng ngày, ký tên chậm một chút cũng không sao. "Chị muốn đi tập đoàn Lạp Thị sao?"

Mới tách ra với Lệ Sa không bao lâu, hiện tại đi qua sợ sẽ ảnh hưởng đến công tác của Lệ Sa, Thái Anh mở văn kiện trên bàn ra, nói, "Tôi ký xong mấy cái này đã."

Trợ lý Hoa không có quấy rầy cô, đi ra khỏi văn phòng.

Buổi chiều có mấy cái văn kiện đều đã ký xong, Thái Anh không nói cho Lệ Sa trước, trực tiếp đến tập đoàn Lạp Thị.

Lệ Sa đang mở một cuộc họp quan trọng, trợ lý Tô và thư ký Phó đều không có ở đây, một thư ký nhỏ trong văn phòng lại tiếp đãi Thái Anh.

Ai cũng đều biết thân phận của Thái Anh, nhiệt tình mà đưa cô đến văn phòng tổng tài.

Bình thường các thư ký nhỏ không thể ở văn phòng tổng tài lâu, đưa trà cho Thái Anh, để Thái Anh ở lại trong văn phòng tổng tài chờ Lạp tổng họp xong.

Trên bàn làm việc để một đống văn kiện, Thái Anh đứng ở bàn làm việc xem ảnh chụp của các cô, nhìn ở góc bàn có một tấm danh thiếp, cô tò mò cầm lên xem.

Cô cứ như vậy mà thấy được danh thiếp của người tổ chức hôn lễ.

Cái loại cảm giác như thiếu nữ lần đầu biết yêu, tâm như con nai chạy loạn lại tới, tâm Thái Anh giật lên, adrenaline tăng vọt, kích động muốn xuống lầu chạy vài vòng.

Cơ thể vì kích động quá mức mà run rẩy, Thái Anh chống tay lên bàn làm việc để ổn định lại, há miệng hít thở sâu.

Trạng thái của các cô có chút đặc thù, đăng ký kết hôn trước rồi mới tới yêu đương, rồi sau đó mới biết được cả hai yêu thầm nhau 8 năm.

Vậy thì trước khi tổ chức hôn lễ hẳn là cầu hôn, Thái Anh nâng tay trái lên nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, đoạn hôn nhân này của các cô, trình tự quá rối loạn.

Không có cầu hôn mà đã mang nhẫn lên rồi.

Cảm xúc đã trở lại, Thái Anh bình tĩnh nghĩ đến, Lệ Sa trong khoảng thời gian này cũng không có lộ ra ý tứ tổ chức hôn lễ, cô nhấp nhấp, đem danh thiếp thả lại trên văn kiện.

Thái Anh đi đến ghế sô pha ngồi xuống nhưng lại thất thần.

Cô nhớ đến thiết kế Từ.

Ngoài chiếc nhẫn này ra, các cô còn một cặp nhẫn kim cương khác.

Không chờ Lệ Sa họp xong, Thái Anh đã rời khỏi tập đoàn Lạp Thị.

Từ trong phòng họp đi ra, trợ lý Tô mới có thời gian xem điện thoại, trợ lý gửi tin nhắn cho cô, nói phu nhân Lạp tổng đến.

"Lạp tổng, Phác tổng đến."

Vẻ mặt nghiêm túc của Lạp tổng sau khi nghe được hai chữ Phác tổng lập tức lộ ra nụ cười, bước chân nhanh hơn, vứt đám người kia ở lại, đi đến thang máy lên lầu.

Giám đốc Tôn chạm chạm phó tổng Thẩm, nhỏ giọng thì thầm, "Lạp tổng nghe đến Phác tổng liền vui vẻ như vậy sao?"

Phó tổng Thẩm cười tủm tỉm nói, "Nghe thấy tên người mình yêu ai mà không vui vẻ, Phác tổng đó là phu nhân của Lạp tổng chúng tôi, ông nghe lão bà nhà ông đến tìm ông, ông sẽ không vui sao?"

"Nói cũng đúng." Giám đốc Tôn gật đầu, "Hiện tại tôi tan tầm có thể nhìn thấy lão bà của tôi, tôi cũng vui vẻ."

Nhân sĩ độc thân trợ lý Tô nghe được, dừng bước chân lại quay đầu nhìn bọn họ, phó tổng Thẩm đón nhận ánh mắt của cô, "Trợ lý Tô có việc gì muốn phân phó sao?"

"Không có." Trợ lý Tô thu hồi lòng hâm mộ của cô, lén mà nhớ đến Tần Phụ Tuyết, nếu mà Tần Phụ Tuyết đến tìm cô, cô cũng sẽ rất vui.

Đáng tiếc không có khả năng này.

Chỉ có khả năng cô đi tìm Tần Phụ Tuyết thôi.

Trợ lý Tô ấn thang máy, ánh mắt đột nhiên cứng lại, đến bây giờ cô còn không biết Tần Phụ Tuyết làm cái gì.

Ở bữa tiệc Thương Phong, Phác tổng nói giỡn với cô, Tần Phụ Tuyết là nhân viên tạm thời của Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

Vậy Tần Phụ Tuyết thật sự là nhân viên tạm thời của Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật sao, cho nên thời gian rất tự do, muốn đi làm thì đi làm, không muốn liền ở nhà?

Thang máy mở ra, đoàn người đi vào trong, trợ lý Tô đứng ở góc thang máy, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn về phía trước.

Thang máy đi lên trên, mỗi lần dừng lại có vài người đi ra. Đến cuối cùng chỉ còn lại một mình trợ lý Tô. Đến tầng cao nhất không ai nhắc nhở cô, trợ lý Tô ở thang máy sửng sốt một hồi, mới phát hiện đến nơi rồi.

Ly trà đặt trên bàn đã lạnh, nhìn qua thì giống như chưa uống được hai ngụm, Lệ Sa đứng ở sô pha, gọi cho Thái Anh.

Lúc trợ lý Tô đi đến cửa, vừa nghe được giọng nói mất mát của Lạp tổng, "Sao em không nói với chị một tiếng mà đi rồi?"

Lệ Sa ngồi ở trên sô pha, nghe người bên kia điện thoại giải thích, "Rất gấp sao?"

Thái Anh mang tai nghe bluetooth, một bên nghe điện thoại của Lệ Sa một bên lái xe, lo sợ bất an mà nói dối Lệ Sa, "Ừm, yêu cầu em lập tức về công ty."

Từ tập đoàn Lạp Thị về đến Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật không xa, lộ trình bình thường cần 20 phút, Thái Anh dừng xe lại, đỡ tay lái nói, "Em đến công ty rồi, không nói chuyện nữa."

"Được." Lệ Sa không đành lòng mà cúp điện thoại.

Trợ lý Tô đi vào cửa, "Lạp tổng, chúng ta có nên đi đến Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật không?"

Chúng ta? Lệ Sa quay đầu nhìn cô, "Em muốn đi Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật?"

Trợ lý Tô phủ nhận, "Em không nghĩ đến."

"Tôi đi một mình là được." Lệ Sa đứng lên, chỉ cái ly trên bàn, "Em dọn đi."

Trợ lý Tô nhanh sửa miệng lại, "Em muốn đi." Cô muốn đến Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật, sẵn tiện thăm dò hỏi chuyện nhân viên tạm thời.

Nhìn thấy Phác tổng trở lại công ty, biểu cảm của trợ lý Hoa nói không nên lời, nên kích động hay là lo âu, trợ lý Hoa nhanh đi theo vào sau.

Thái Anh ngồi xuống sô pha, nhớ tới chuyện hôn lễ, tâm loạn, trợ lý Hoa đứng ở bên người cô quan tâm, "Phác tổng, sao chị trở lại nhanh vậy?

Kỳ thật thì trợ lý Hoa càng muốn hỏi chính là Phác tổng sao chị lại về công ty?

Cô cho rằng sếp nhà cô đến Lạp Thị sẽ không trở lại công ty nữa.

Thái Anh không có trả lời cô, ở trên sô pha một lát, dặn dò trợ lý Hoa, "Nếu Lạp tổng đến đây, em nói cho chị ấy là tôi có việc quan trọng đi ra ngoài."

"Vâng." Đưa Phác tổng đến cửa, trợ lý Hoa trở về chỗ ngồi của mình, không quá hai mươi phút sau, đúng thật là Lạp tổng đến công ty các cô.

Không phải một người mà còn mang theo trợ lý Tô đến đây.

Nghĩ đến Phác tổng nói trong công ty có nhãn tuyến của Lạp tổng, trợ lý Hoa thừa dịp Lạp tổng nhìn cô mà nói, "Phác tổng trở về một lát lại đi ra ngoài, không có nói đi đâu, chỉ nghe nói là chuyện rất quan trọng."

Lệ Sa gật đầu, liếc mắt nhìn trợ lý Tô một cái, trợ lý Tô liền hỏi, "Trợ lý Hoa, tôi có thể hỏi một chút về nhân viên tạm thời của công ty các cô không?"

"Nhân viên tạm thời à?" Trợ lý Hoa vi lăng, "Cô nói chính là Tần Phụ Tuyết sao?" Công ty các cô chỉ có một nhân viên tạm thời là Tần Phụ Tuyết, đây là thân phận mà Phác tổng nói đùa.

Trợ lý Tô đã có đáp án, nở nụ cười, "Thật là có nhân viên tạm thời à."

Từ Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật đi ra, Lệ Sa vẫn còn đang suy nghĩ Thái Anh xảy ra chuyện gì, muốn gọi điện thoại hỏi nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế nhịn xuống.

Chờ đến lúc tan làm, Thái Anh chủ động gọi cho cô, Lệ Sa cong khoé môi cười, chưa cười được bao lâu đã nghe Thái Anh nói, "Đêm nay em không về nhà."

Lệ Sa hoài nghi cô nghe lầm, hỏi lại một lần nữa, "Em không về nhà?"

Thái Anh ngồi đối diện mẹ Phác, nhịn ý cười, "Ừm, không về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro