Chương 130. Bảo mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong thang máy chỉ có tiếng động cơ, rất nhanh đã xuống tới lầu 1, giảng viên Tiêu im lặng không nói, cửa thang máy mở ra, Lệ Sa thong thả ung dung đi ra khỏi thang máy.

Cô quay đầu nhìn giảng viên Tiêu, giảng viên Tiêu tháo mắt kính vàng trên mắt xuống, nhìn trẻ tuổi hơn hẳn, khí chất trên người cũng thay đổi, từ cẩn trọng thành cảm giác thân thiết nhu hoà.

"Tôi và Hà Chỉ, chỉ là quan hệ bạn bè." Giảng viên Tiêu chỉ tính toán đưa Lệ Sa đến cửa thang máy, là bởi vì vấn đề này cho nên mới đưa đến dưới lầu, "Lạp tổng đi thong thả, tôi tiễn cô đến đây."

Cửa thang máy khép lại, đem tầm mắt của hai người chặn lại, Lệ Sa rời khỏi toà nhà hành chính văn phòng, đi ra ngoài gọi điện thoại cho trợ lý Tô.

Trợ lý Tô lái xe vòng vòng ở bên ngoài, nhận được điện thoại Lạp tổng, lập tức lái xe tới cửa.

Không có người ở trong thang máy, giảng viên Tiêu thở ra nhẹ nhõm, đôi mắt Lệ Sa như nhìn thấu hết tất cả, trước khi rời đi còn liếc nhìn một cái, rõ ràng là nói cho cô biết, tôi biết quan hệ của các cô.

Hà Chỉ từng là sinh viên của đại học Giang Lâm, cô là giảng viên của đại học Giang Lâm, thể loại tình cảm giữa cô trò rất mẫn cảm, Tiêu Lan Mịch đeo mắt kính lên, ấn nút thang máy.

Tới lầu 3, cô lại biến thành trưởng phòng giáo vụ nghiêm khắc, bảo trì khoảng cách với sinh viên.

Cửa phòng họp không có đóng, trên đường trở về văn phòng, Tiêu Lan Mịch nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

Lại một người muốn mượn thư viện.

Thư viện rất ít khi tổ chức các buổi toạ đàm, vì chỗ này quá nhỏ, thứ hai trang thiết bị ở đây không được tiên tiến cho lắm, thường mượn thư viện là những đơn vị nhỏ thiếu kinh phí mới đến đây xin mượn thư viện.

Thái Anh dò hỏi quy trình mượn thư viện, giảng viên Ngô rất nhiệt tình mà nói cho cô nghe, cuối cùng nói cho cô, "Kỳ thật cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến học tập của sinh viên là tốt rồi."

Thư viện của trường có 12 tầng, mượn 1 tầng trong số đó chắc cũng không có ảnh hưởng.

Thái Anh đại khái hiểu được tình trạng, "Ngày nào mượn thì tôi chưa nghĩ ra." Cô vừa nói chuyện vừa nói bóng nói gió hỏi xem khi nào Lệ Sa mượn thư viện, "Giảng viên Ngô, cái người muốn mượn thư viện, cô ấy tính khi nào mượn?"

"Cái này à." Giảng viên Ngô cầm điện thoại xem giờ, "Tôi phải hỏi giảng viên Tiêu mới được," nói xong liền nhắn cho cô Tiêu.

Giảng viên Tiêu đang xem kế hoạch dạy bồi dưỡng, nhận được tin nhắn của giảng viên Ngô, liền trả lời, "Chưa xác định."

"Chưa xác định?" Trong lòng Thái Anh cân nhắc, Lệ Sa mượn thư viện làm gì cô có thể đoán được 8 phần, chắc chắn giống cô, dùng để cầu hôn.

Giảng viên Ngô cam đoan với Thái Anh, "Yên tâm đi Phác tổng, cho dù thời gian có đụng nhau thì thư viện lớn như vậy, cũng đủ cho mọi người sử dụng."

Chỉ sợ các cô mượn đều là ở lầu 8.

"Cứ tạm vậy đi giảng viên Ngô, khi nào cô ấy quyết định mượn thì tôi xác định lại." Sợ giảng viên Ngô còn lấn cấn vụ quyên góp tiền, Thái Anh nói, "Chuyện quyên góp tiền cứ theo thời gian chúng ta đã ấn định, tôi sẽ nói trợ lý chuyển khoản đến tài khoản của trường học."

"Aiizz nha, Phác tổng khách khí quá." Giảng viên Ngô cười như hoa nở, có thể giúp trường học nhận được 10 triệu, về sau con đường thăng chức của cô cũng được xem như thuận buồm xuôi gió.

Thái Anh nhìn đồng hồ, ở chỗ này cũng khá lâu rồi, "Như vậy đi, có việc tôi lại liên hệ giảng viên Ngô."

Cô đứng chuẩn dậy chuẩn bị cáo từ, giảng viên Ngô hết sức nhiệt tình, "Cũng đến giờ ăn trưa rồi, không bằng Phác tổng ở lại ăn cơm, nếm lại chút hương vị cũ."

Ở trường học có ba nhà ăn, mỗi nhà ăn đều có khu ăn uống riêng cho giảng viên.

Thái Anh uyển chuyển cự tuyệt, "Lần sau đi, tôi còn phải đi gặp khách hàng."

Giảng viên Ngô vẻ mặt đáng tiếc, tiễn cô ra ngoài.

Trước khi đi, Thái Anh vẫn là dặn dò giảng viên Ngô thêm, "Đúng rồi, giảng viên Ngô, chuyện tôi mượn thư viện, cô có thể đừng để người khác biết được không?"

Giảng viên Ngô làm ra động tác đáng yêu, đưa tay lên làm hành động khoá kéo miệng lại, "Yên Tâm, tôi sẽ bảo mật cho Phác tổng."

"Giảng viên Ngô, cô thật đáng yêu." Thái Anh bị giảng viên Ngô chọc cười.

Giảng viên Ngô tuổi cũng còn trẻ, đi du học ở nước ngoài về đã vào đại học Giang Lâm làm giảng viên, trước mắt là giảng viên, còn phụ trách công việc bên phòng hiệu trưởng, tuổi so với Thái Anh cũng không lớn bao nhiêu.

"Phác tổng trong suy nghĩ của tôi cũng không giống lắm." Giảng viên Ngô lấy điện thoại ra, "Phác tổng, chúng ta thêm bạn trên wechat đi, để cho dễ liên hệ."

Trước đây hai người chỉ có liên hệ qua số điện thoại và tin nhắn. Thái Anh không cự tuyệt, lấy điện thoại ra cùng với giảng viên Ngô thêm bạn tốt.

Ảnh đại diện của giảng viên Ngô là một con mèo trắng đáng yêu, biệt danh cũng thực đáng yêu, vừa nhìn là biết đây là wechat cá nhân.

Làm trò trước mặt giảng viên Ngô, Thái Anh đem biệt danh của giảng viên Ngô đổi thành ba chữ Giảng Viên Ngô, khoảng cách lập tức kéo xa ra.

Giảng viên Ngô không đặt ghi chú Thái Anh là Phác tổng mà trực tiếp sửa thành Phác Thái Anh.

Sửa tên xong, giảng viên Ngô gửi tin nhắn sang cho Thái Anh tin nhắn đầu tiên [Tên của tôi là Ngô Ngư.]

Thái Anh quay đầu nhìn giảng viên Ngô, mặt giảng viên Ngô hớn hở mà nhìn cô, "Tên của tôi là Ngô Ngư."

Giảng viên Ngô đến gần Thái Anh, "Phác tổng, cô có từng nghe qua một câu này chưa?"

"Câu gì?" Thái Anh khéo léo mà nhích gần đến thang máy, kéo khoảng cách giữa hai người ra.

"Nước trong quá ắt không có cá."

Nhìn tên Thái Anh rồi lại nhìn tên của mình, giảng viên Ngô ngước mắt hỏi, "Có phải cảm thấy chúng ta rất có duyên phận hay không?"

"Đúng vậy, rất có duyên." Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Thái Anh sợ hãi tột độ, cái này mà để vợ nhà cô nghe được, chắc sống không được lắm.

Thang máy đã lên tới, Thái Anh đi vào thang máy, "Giảng viên Ngô, gặp lại sau."

Giảng viên Ngô đi vào thang máy theo, "Tôi cũng đi ăn trưa, cùng nhau đi xuống đi."

Không khí trong thang máy có chút ái muội, hình ảnh của hai người phản chiếu bên trong thang máy, Thái Anh hơi do dự, quay sang hỏi người bên cạnh, "Giảng viên Ngô, cô kết hôn chưa?"

Giảng viên Ngô thẹn thùng cười, vén tóc ra sau tai, "Tôi còn độc thân."

Thái Anh thở ra, cong môi cười ôn nhu, cho đến khi giảng viên Ngô sắp hiểu lầm, cô mới mở miệng nói, "Tôi đã kết hôn."

Cửa thang máy mở ra, Thái Anh nghiêng người để giảng viên Ngô đi ra trước, không khí ái muội lập tức thành xấu hổ, giảng viên Ngô bước nhanh ra ngoài, cười chào tạm biệt Thái Anh.

Đang giờ ăn trưa, ở trong sân trường sinh viên đi lại khá nhiều, Thái Anh đi ra cổng, đi được một đoạn tìm được xe mình, ngồi trên xe một lát, chờ cổng trường sinh viên đã tản ra bớt, mới lái xe rời đi.

Nhớ tới câu nói của giảng viên Ngô "Nước trong quá ắt không có cá." Thái Anh đánh tay lái, chạy đến giao lộ quẹo trái, quay đầu xe đi đến tập đoàn Lạp Thị, trên đường đi gọi điện thoại cho Lệ Sa.

Lệ Sa vừa mới về công ty không bao lâu, nhận được điện thoại của Thái Anh, buông văn kiện trong tay cười hỏi, "Có việc gì sao Phác tổng?"

Trước khi đến trường học, Lệ Sa đã mang nhẫn kim cương đến công ty, đặt vào trong két sắt chung chỗ với hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Thái Anh đưa cô.

Nghe điện thoại của Thái Anh, Lệ Sa đi đến trước két sắt, Thái Anh nghe được tiếng mở két sắt, "Nếu không có thì em muốn đến đây ăn trưa với chị không?"

Trên đường gặp đèn đỏ, Thái Anh dẫm chân thắng lại, "Ừm, sắp đến công ty chị rồi."

"Trợ lý Tô đã gọi cơm rồi." Lệ Sa lấy nhẫn kim cương ra, nhìn vào đó mà cười vui vẻ, "Em trực tiếp đi lên đi."

Hai người vừa mới gặp mặt ở trường đại học, giờ đến đây vừa thấy nhau đã ôm dính lấy nhau, Lệ Sa cúi đầu, cằm đặt lên vai Thái Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn cổ Thái Anh.

Cảm giác tê dại bao quanh lấy vùng cổ, ngực Thái Anh như muốn bốc hoả, ôm chặt lấy Lệ Sa, "Đừng có lộn xộn."

Cửa văn phòng còn đang mở.

"Được, không lộn xộn." Lệ Sa cười xoa xoa đầu Thái Anh, đưa môi lên hôn trên má Thái Anh, lôi kéo Thái Anh ngồi xuống sô pha, "Cuối cùng em cũng có thời gian đến với chị."

Cái gì mà cuối cùng? Lệ Sa thực sự ăn giấm của Tần Phụ Tuyết, Thái Anh buồn cười, "Sau khi rời khỏi trường học, em và cậu ấy đã tách ra."

"Phải không?" Ánh mắt Lệ Sa sáng quắc mà nhìn cô, cảm giác nghĩ đến chuyện khác, tay không an phận mà tiến vào trong áo Thái Anh, cách một lớp áo sơ mi gãi gãi nhẹ vòng eo Thái Anh.

Thái Anh bị cào đến ngứa, cơ thể mềm mại dựa vào lồng ngực Lệ Sa, ngửa đầu ôm lấy mặt Lệ Sa mà vuốt ve, "Thật mà."

Cô hỏi lại Lệ Sa, "Chị thì sao, trực tiếp về công ty với trợ lý Tô sao?"

Lệ Sa nói dối mà mặt không hề đỏ tâm không hề áy náy, "Trực tiếp về công ty." Cô cúi đầu hôn giữa mày Thái Anh, đôi môi dọc theo sóng mũi dừng là ở chóp mũi, cưng chiều không thôi.

Lúc này trợ lý Tô đem cơm trưa vào văn phòng, nhìn đến trên sô pha một màn ân ái, ho khan một tiếng, đem ánh mắt dời đi chỗ khác, "Lạp tổng, phu nhân, ăn cơm."

"Đang ăn đây." Lệ Sa ngẩng đầu liếc trợ lý Tô một cái, mắt trợ lý Tô nhìn thẳng, làm bộ em không biết không thấy không hiểu ý của chị đâu, đi đến bàn làm việc, đặt bữa trưa lên đó.

Trên bàn đặt một ít văn kiện, trợ lý Tô thu dọn lại gọn gàng, từ trong túi lấy đồ ăn dọn ra bàn.

Thái Anh thoát ra khỏi lồng ngực Lệ Sa, đứng dậy nhìn Lệ Sa mấy cái.

Cô và Lệ Sa còn đang nói chuyện với nhau, chỉ là động tác có hơi thân mật một chút, ăn uống gì ở đây.

Lệ Sa đứng dậy theo, nắm lấy tay Thái Anh đi đến bàn làm việc, sự thân mật của hai người kích thích tới trợ lý Tô, trợ lý Tô nhìn hai người với ánh mắt u oán.

Ánh mắt này đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay, lần còn lại chính là ở thư viện, Thái Anh ngồi xuống ghế mà Lệ Sa kéo ra cho cô, quan tâm hỏi trợ lý Tô, "Trợ lý Tô, sao cô lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?"

Giống như cô đoạt vợ của trợ lý Tô không bằng.

Lệ Sa vòng qua bàn làm việc ngồi xuống đối diện Thái Anh, Thái Anh vừa hỏi vậy, Lệ Sa cũng tò mò nhìn về phía trợ lý Tô, trợ lý Tô vội vàng thu đôi mắt u oán, cười nói, "Tôi đi ăn cơm đây, không quấy rầy hai người."

Trợ lý Tô đi rồi, Thái Anh và Lệ Sa vừa ăn vừa nói chuyện, trên bàn có mấy văn kiện hợp tác, Thái Anh thấy được, lấy mở ra xem.

"Phác tổng, em trực tiếp xem văn kiện công ty của chúng ta không tốt lắm đâu nha." Lệ Sa nhìn cô yêu chiều nói, gắp một miếng ngó sen đút cho Thái Anh.

Thân ngó sen không thể ăn hết một lần, Thái Anh cắn một cái, tiếng giòn xốp phát ra làm ý cười trong mắt Lệ Sa càng ôn nhu, cô thu hồi chiếc đũa, đem nửa thanh ngó sen còn lại đưa vào trong miệng mình.

Thái Anh vừa nhai vừa nói, "Đây là dự án hợp tác của chúng ta, em xem cũng đâu có việc gì."

Đi tới cửa thấy chị mình đang đút đồ ăn cho người khác, Vân Tạ ngẩn người, không phải chị cô có thói quen ở sạch sao?

Lại nhìn thấy chị mình ăn miếng ngó sen Thái Anh đã cắn qua, cô đưa tay đỡ trán, thật là coi như không thấy đi.

Vân Tạ vẫn đi vào, "Chị, công ty con bên Tấn Thiên xảy ra chuyện, cần chị đi sang bên đó một chuyến."

"Khi nào?" Lệ Sa buông chiếc đũa, nhanh chóng nhập đầu vào công việc.

"Càng nhanh càng tốt." Vân Tạ đem tư liệu vừa mới in ra đưa cho Lệ Sa.

Nhân tiện chị cô đang xem tài liệu, Vân Tạ cầm lấy đũa của Lệ Sa gắp đồ ăn, bên cạnh còn còn ghế khác, Thái Anh xoay ghế nhường lại không gian cho cô em chồng ngồi xuống.

"Cảm ơn chị dâu."

Lệ Sa xem văn kiện rất nhanh, phát hiện đũa của cô đã không thấy, mắt nhìn về phía Vân Tạ, Vân Tạ đem chiếc đũa trả lại, Lệ Sa do dự rồi nói, "Em dùng đi."

Thái Anh đưa đũa của cô cho Lệ Sa, "Em ăn xong rồi." Tay cầm lấy văn kiện, "Chị từ từ ăn, em xem cái này."

"Được." Lệ Sa cầm lấy đũa Thái Anh, Vân Tạ không cao hứng, uỷ khuất mà nhìn chị mình, "Chị, chị ghét bỏ em."

"Không có." Lệ Sa cười với em gái, "Làm sao chị có thể ghét bỏ em, em là em gái chị mà."

Vân Tạ đưa đôi đũa qua, "Vậy tại sao đôi đũa này em mới dùng một chút thì chị không thèm dùng nữa?"

"Chị muốn dùng chung đũa với vợ nhà chị." Lệ Sa cười nhìn Thái Anh một cái, người đang cúi đầu xem văn kiện nghe được lời Lệ Sa nói, khoé miệng cong lên.

Thái Anh ngước mắt lén nhìn Lệ Sa, ánh mắt hai người chạm nhau, tâm rung động, Thái Anh cúi đầu xem văn kiện tiếp, Lệ Sa ôn nhu mà nhìn cô.

Vân Tạ nhìn hai người, buông đũa ưỡn ngực nói, "Chị, em nói trợ lý Tô đặt vé máy bay, chiều nay chúng ta lập tức bay sang đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro