Chương 132. Mùi mẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này Thái Anh mới nhớ mình đã quên làm chuyện gì, lúc rời khỏi đại học Giang Lâm, cô đã quên đem lịch sử trò chuyện với giảng viên Ngô xoá đi.

Cũng may các cô còn chưa có nói chuyện gì, chỉ có giảng viên Ngô đơn phương nhắn qua cho cô.

"Người này là giảng viên của đại học Giang Lâm." Thái Anh vừa thấp thoảng vừa bất an mà đem thân phận nói cho Lệ Sa, ở phương diện này cô không dám nói dối Lệ Sa.

Lệ Sa nâng cơ thể Thái Anh lên, để cho hai mắt Thái Anh nhìn cô trả lời, "Vì sao em lại kết bạn với cô ấy?" Lệ Sa liếc mắt nhìn lịch sử trò chuyện, thông báo hệ thống là giảng viên Ngô chủ động thêm Thái Anh.

Học đại học bốn năm, cô không nhớ trong trường có giảng viên Ngô, Lệ Sa trả điện thoại lại cho Thái Anh, cầm lấy điện thoại của mình nhắn tin, làm cho người đi tra tư liệu của giảng viên Ngô.

"Giảng viên Ngô hỏi em chuyện quyên góp tiền cho trường học." Thái Anh nắm lấy góc áo Lệ Sa, "Lúc trước toàn gọi điện thoại, cô ấy cảm thấy có chút phiền nên thêm bạn với em."

Nghe được hai chữ quyên góp, tim Lệ Sa đập nhanh, "Em đồng ý sao?"

"Đương nhiên rồi, em vẫn luôn muốn quyên góp tiền cho trường học, lần này có cơ hội cho nên đồng ý."

Thái Anh cười lấy lòng Lệ Sa, Lệ Sa ôm lấy mặt cô, "Nếu là quyên góp tiền, vì sao cô ấy lại nói với em câu kia?"

"Em cũng không biết." Thái Anh đè tay Lệ Sa sau đó hôn lên lòng bàn tay Lệ Sa, cánh môi lạnh áp lên lòng bàn tay, tâm Thái Anh có chút lâng lâng, cái miệng nhỏ chu ra một chút, "Chị xem đi, em đâu có trả lời cô ấy."

Điện thoại rung hai cái, tư liệu của giảng viên Ngô gửi đến điện thoại Lệ Sa, tư liệu bao gồm ảnh chụp, bằng cấp, xác nhận được thân phận của giảng viên Ngô là giảng viên đại học Giang Lâm, Lệ Sa vứt điện thoại sang một bên, ôm lấy Thái Anh, "Không được trực tiếp liên hệ với giảng viên Ngô."

Giọng nói của cô nồng mùi ghen tị, Thái Anh cười khẽ, "Vâng, Lạp tổng. Chuyện quyên góp em sẽ giao cho trợ lý Hoa làm."

Còn chuyện khác thì cô vẫn cứ liên hệ thôi.

Trên hàng lang bên ngoài, trợ lý Tô nhấc tay lên rồi lại hạ tay xuống, do dự không biết con nên gọi Lạp tổng và Phác tổng đi ăn tối không.

Vân Tạ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy trợ lý Tô, liếc mắt nhìn cửa phòng của chị mình và Thái Anh, trực tiếp đi qua hỏi, "Muốn gọi hai người đó đi ăn tối sao?"

Không đợi trợ lý Tô trả lời, cô đã giơ tay gõ cửa.

"Đừng..." Trợ lý Tô muốn ngăn cản nhưng không còn kịp nữa rồi.

Lệ Sa nghe được tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn sang cửa rồi kéo Thái Anh ngồi dậy, "Là Vân Tạ, chắc là đến gọi chúng ta đi ăn tối."

Cô nhận ra được cách gõ cửa của Vân Tạ.

Thái Anh đứng ở mép giường sửa sang lại quần áo bị nhăn nhó, Lệ Sa một bên sửa lại quần áo rồi đi về hướng cửa, mở cửa, ở ngoài là trợ lý Tô và em gái.

Thấy cô, trợ lý Tô khẩn trương, "Lạp tổng, không quấy rầy chị với phu nhân chứ."

Lệ Sa tặng cho cô một ánh mắt, em nói xem?

Vân Tạ âm thầm nhìn vào bên trong, rồi cong môi lên cười, "Ăn tối thôi."

Sửa sang xong quần áo, xác định trên áo không có vết son môi hay có dấu vết nào khác, Thái Anh đi ra, cười hỏi cô em, "Đi đâu ăn?"

"Dưới khách sạn có tiệm lẩu, có muốn đi ăn không?" Vân Tạ đề nghị.

Lệ Sa quay sang nhìn Thái Anh, Thái Anh muốn ăn gì thì cô ăn cái đó, Thái Anh gật đầu đồng ý, "Được, ăn lẩu đi."

Ăn lẩu dễ bị ám mùi đồ ăn lên quần áo, ăn xong bốn người đi khỏi tiệm lẩu, trên người có hương vị không dễ chịu. Gần khách sạn có công viên, bốn người không về phòng, đi qua bên đó tản bộ, đem cái mùi này tản ra bớt.

Công viên cũng có không ít người, Lệ Sa nắm tay Thái Anh dắt đến một con đường hai bên có dàn cây xanh, trợ lý Tô suy xét, nhắc nhở hai người, "Lạp tổng, đừng đến nơi ít người, không an toàn."

Đèn đường chỗ tối chỗ sáng, mà công viên là nơi mà ai cũng có thể đến rồi đi, Lệ Sa dừng bước chân lại, đứng một lát rồi xoay người đi vào trung tâm công viên.

Càng đến gần càng náo nhiệt.

Lệ Sa dắt tay Thái Anh đi về phía trước, Vân Tạ và trợ lý Tô đi theo các cô ở phía sau, vẫn duy trì khoảng cách 30cm.

"Trợ lý Tô, cô đi cả ngày hôm nay rồi, sao lại không thấy bạn gái cô tìm cô?" Vân Tạ tuỳ tiện mà kiếm một đề tài để nói.

Hai người đi ở phía trước, nghe được hai chữ bạn gái, cũng dừng bước chân lại quay đầu nhìn lại, trợ lý Tô xấu hổ, "Tôi không có bạn gái."

Cô và Tần Phụ Tuyết không danh không phận mà nắm tay ở thư viện, đến bây giờ còn không có xác định quan hệ.

Cô không đi tìm Tần Phụ Tuyết mà Tần Phụ Tuyết cũng không chủ động liên hệ cô.

Vân Tạ chỉ ừ rồi trầm mặc xuống dưới.

Thái Anh thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng hỏi Lệ Sa, "Cuộc họp giữa Lạp Thị và Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật lần thứ hai, chị muốn dời lại đến lúc nào?"

Bởi vì Lệ Sa đột ngột đi công tác, cho nên cuộc họp đã định vào ngày mai bị dời lại, cụ thể chậm lại đến ngày nào thì cả cô, người bên gối cũng không biết.

"Em sốt ruột quá vậy?" Lệ Sa nghiêng đầu cười nhạt nhìn Thái Anh, "Ngày mai chúng ta về lại Giang Lâm, cuộc họp hợp tác có để đặt lịch vào ngày kia."

"Vậy sáng ngày kia 9h thì sao?" Thái Anh liếc mắt nhìn về phía sau một cái, ánh sáng tối tăm, cô không thấy được biểu cảm trên mặt trợ lý Tô, "Công ty mới có một vị cố vấn kỹ thuật mới, em giới thiệu cho chị nhận thức."

Giới thiệu riêng cho cô? Lệ Sa cảm thấy hứng thú, "Có sơ yếu lý lịch không? Gửi chị xem trước đi."

Thái Anh cười gãi gãi lòng bàn tay Lệ Sa, "Chờ ngày kia nhìn rồi sẽ biết." Cô đang tưởng tượng cảm xúc của trợ lý Tô khi nhìn thấy vị cố vấn kỹ thuật của công ty cô, trên mặt Thái Anh ý cười càng sâu, "Nói không chừng chị lại muốn mang cố vấn kỹ thuật bên công ty em đào đi."

"Người công ty em làm sao chị dám đào." Lệ Sa không nhịn được mà bật cười, nhưng mà đúng thật là Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật có người muốn cô đào đi, đem Thái Anh đào đến công ty cô, mỗi ngày cùng nhau tan tầm.

"Chị không dám sao?" Thái Anh đếm số nhân viên mà bên Thịnh Thác Khoa Học Kỹ Thuật đã đào đi, đỉnh mày nhướng một cái, "Chỉ có một mình Lưu Ngâm tận tâm và trung thành mà đi theo em."

Lệ Sa cúi người dán lên bên tai Thái Anh thì thầm, "Vị giám đốc Lưu kia, có phải thích em hay không?" Giọng nói lại mang mùi giấm.

"Chị nói bậy gì đó!" Thái Anh véo cánh tay Lệ Sa.

Cánh tay bị véo đau, Lệ Sa nhẹ nhàng mà dỗ Thái Anh, "Chị sai rồi, hắn không thích em, người thích em là chị."

Không thèm quan tâm đến hai người ở phía sau, lấy tay xoay mặt Thái Anh quay sang mà hôn một cái.

Trợ lý Tô lơ đãng quay đi chỗ khác vờ như đang xem cảnh quan, Vân Tạ cúi đầu nhìn mặt đất vờ như đang xem đường, ai cũng coi như không nhìn thấy hai cái người kia ve vãn đánh yêu, chơi trò giận dỗi rồi hôn hôn.

Trở lại khách sạn, ai về phòng người nấy.

Nghĩ đến cách vách là chị mình và Thái Anh, Vân Tạ mở game ra chơi, trợ lý Tô không ngủ được, nằm ở trên giường xem tư liệu từ công ty mang theo.

Sáng mai mở họp, buổi chiều còn phải đi cùng Lạp tổng gặp người quan trọng, thời gian sắp xếp rất kín, đêm nay cô cần phải đọc hết văn kiện để hỗ trợ Lạp tổng.

Lệ Sa nhớ rõ sắp xếp của ngày mai, tắm rửa xong an phận mà ngủ, không có động tay động chân với Thái Anh, đắp cùng một cái chăn đơn thuần nói chuyện phiếm.

Thái Anh trở mình, cơ thể lơ đãng mà cọ tới cọ lui vào cơ thể mềm mại của Lệ Sa, Lệ Sa vẫn luôn khắc chế bản thân, cuối cùng không kháng cự được mà ôm lấy Thái Anh, khẽ khẽ hôn lên cổ, giọng nói hơi khàn, "Đừng lộn xộn nè."

Chỉ là cô trở người thôi, đâu có lộn xộn.

Thái Anh lại xoay người, đối mặt với Lệ Sa, tay đặt lên vòng eo, dựa vào trong lồng ngực Lệ Sa, "Được, bất động."

Mình sẽ bất động đến sáng mai.

Thái Anh giống như con thỏ đang đi ngao du gặp được thợ săn, nằm bất động không dám nhúc nhích, Lệ Sa ngừng thở nhìn người trong lồng ngực, cuối cùng khẽ thở dài.

Cô chắc phải phân giường không ngủ cùng Thái Anh, thân người mềm mại nằm trong ngực, cô không có biện pháp nào mà không động tâm được với Thái Anh.

Nhưng mà trước kia cô đã làm thế nào mà có thể ôm Thái Anh đơn thuần ngủ, không làm gì hết vậy?

Trước kia cũng không gọi là không làm gì.

Ôm Thái Anh ngủ, đợi Thái Anh ngủ rồi cô sẽ lén mà trộm hôn.

Thái Anh vẫn chưa có ngủ, nghe tiếng thở dài bên tai, mở mắt ngẩng đầu xem Lệ Sa. "Làm sao vậy? Vấn đề của công ty khó giải quyết lắm sao?"

Lệ Sa lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt Thái Anh, "Là do em đó, em làm chị không có cách nào ngủ được."

"... vậy em đi lấy một phòng nữa nhé?" Thái Anh nói, "Hay là em nói Vân Tạ lại đây ngủ, em qua phòng em ấy ngủ."

Cái này cô chỉ thuận miệng đưa ra đề nghị, không nghĩ tới Lệ Sa thực sự nghĩ vậy, "Chỉ có thể như vậy thôi, để chị nói Vân Tạ qua đây."

Lệ Sa duỗi tay cầm lấy điện thoại trên đầu giường, nhắn cho Vân Tạ bảo con bé đi qua, Thái Anh ôm chặt lấy Lệ Sa, "Không được, em không muốn."

Hơi ấm của cơ thể người bên cạnh làm Lệ Sa rung động, Lệ Sa do dự, đem tin nhắn chưa gửi đi xoá mất, buông điện thoại ra ôm lấy Thái Anh, chôn ở cổ cô mà rầu rĩ, "Vậy chị chỉ có thể ráng nhịn."

Ngày hôm sau, Lệ Sa một mình đi ra khỏi phòng, sắc mặt mệt mỏi, cùng trợ lý Tô và Vân Tạ đi xuống nhà hàng ở dưới ăn sáng sau đó đến công ty.

Vừa đến công ty, Lệ Sa bảo trợ lý Tô pha cho cô một ly trà đậm đặc, uống xong ly trà, cô mở họp với cấp lãnh đạo của công ty.

Thái Anh ở khách sạn cả ngày cũng không đi ra ngoài.

Mọi việc giải quyết thuận lợi hơn so với dự đoán, giải quyết việc công ty con bên này, Lệ Sa lập tức cùng Thái Anh về Giang Lâm.

Ở nhà vẫn là thoải mái nhất.

Về đến nhà, Lệ Sa kéo Thái Anh đi tắm, tắm hơn một tiếng, làn da trắng nõn dần chuyển sang hồng, các dấu hôn mới lại được đóng dấu.

Ngồi ở trên sô pha sấy tóc, máy sấy tuỳ tiện đặt lên bàn, Lệ Sa ôm lấy Thái Anh nằm xuống sô pha, từ sô pha đến phòng ngủ, chơi đến sức cùng lực kiệt, mới ôm nhau ngủ.

...

Hôm nay có cuộc họp thứ hai của hai công ty, Thái Anh tỉnh dậy, điện thoại đã có nhiều tin nhắn gửi đến.

"Dậy sớm vậy em?" Lệ Sa cũng tỉnh dậy theo, khoé môi đi kèm theo nụ cười, cười vui vẻ xem Thái Anh nhắn tin lại.

"Hôm nay, em đến công ty chị họp." Trả lời lại tin nhắn của trợ lý Hoa mới một nửa, Thái Anh ôm lấy mặt Lệ Sa mà hôn hôn, màn hình điện thoại lạnh lẽo áp lên mặt Lệ Sa, tạo ra một dấu vết nhạt.

Lệ Sa lấy tay từ trong chăn ra, đè lấy gáy Thái Anh, đem nụ hôn chào buổi sáng sâu hơn.

Một khi đã hôn rồi thì khó mà tách rời.

Điện thoại reo.

Thái Anh đẩy Lệ Sa ra mà nghe điện thoại, xốc chăn lên đi đến tủ quần áo, nói chuyện điện thoại xong, quay đầu nhìn Lệ Sa đang lười biếng nằm trên giường mà nhìn cô, Thái Anh tìm quần áo mặc trước, "Rời giường thôi, em đến công ty trước, sau đó lại qua bên chị."

"Không cùng chị đến công ty sao?" Lệ Sa rời giường đi qua bên chỗ Thái Anh, ôm lấy cô từ sau lưng, quấy nhiễu Thái Anh đang mặc quần áo, "Đến công ty cùng chị đi, để người bên em tự qua được không?"

"Chỉ sợ không được." Thái Anh quay đầu cười với cô, "Cố vấn kỹ thuật mới đến công ty còn đang chờ em ở văn phòng, trước khi họp em còn có một số vấn đề cần thảo luận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro