Chương 150. Áo cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu là cố ý thì càng không được.

Lệ Sa không cao hứng mà liếc Vân Tạ.

Vân Tạ nhìn thấy ánh mắt này lập tức ngoan ngoãn, vươn tay ra chuẩn bị lấy luận án của mình lại, "Chị, luận án tốt nghiệp em tự xem được rồi, không nhọc lòng chị và chị dâu."

Lệ Sa đem luận án trong tay đưa cho cô, "Trở về văn phòng của em mà xem."

"Vâng, chị." Vân Tạ cầm lấy luận án của mình, cười ngoan ngoãn với hai người, "Hai người từ từ mà làm việc, em sẽ không đến quấy rầy."

Đóng cửa lại, Thái Anh tò mò hỏi Lệ Sa, "Vân Tạ từ khi nào có văn phòng riêng?"

Vân Tạ không có chức vị chính thức, vẫn luôn lấy thân phận thực tập sinh đi theo trợ lý Tô xử lý công việc hàng ngày.

Chức vị của trợ lý Tô là trợ lý, nhưng cấp bậc tính ra thì cũng ngang với phó tổng Thẩm, cũng là phó tổng, sẽ có văn phòng làm việc riêng, trong khoảng thời gian này, Vân Tạ đều ở văn phòng của trợ lý Tô.

"Sáng hôm nay, mới vừa sắp xếp cho em ấy." Lệ Sa duỗi tay kéo Thái Anh, nhìn Thái Anh mà cười, "Sau khi xong biện luận, Vân Tạ không cần phải đến trường nữa, trực tiếp vào công ty làm việc, con bé sớm hay muộn cũng sẽ có một cái phòng thuộc về nó thôi."

Vân Tạ là em gái của cô, cũng là người thừa kế của Lạp Thị, nếu bắt đầu làm việc, có thể bắt đầu từ vị trí giám đốc hoặc phó tổng.

Bắt đầu từ một nhân viên ngồi trong một cái chỗ nhỏ xíu, không có khả năng.

"Cũng đúng." Giờ này Thái Anh mới phát hiện mình bị người kia buộc chặt, cô giơ tay vén tóc của Lệ Sa ra sau tai, "Công việc xử lý xong rồi sao?"

"Không có." Nụ cười trên miệng Lệ Sa càng tươi hơn, hôn hôn Thái Anh, "Nghỉ một lát rồi làm tiếp."

Tới ôm ấp cũng đã ôm ấp rồi, không hôn sao có thể làm việc tiếp được, thật lãng phí.

"Được, chị nghỉ một lát đi." Khảy mấy sợi tóc trên vai Lệ Sa, Thái Anh cười nhắm mắt lại, lúc Lệ Sa hôn lên, cô chủ động duỗi lưỡi ra câu lấy lưỡi của Lệ Sa, cơ thể khuynh đảo, mang theo Lệ Sa ngồi trên sô pha.

Ở trên sô pha, hai người hôn nhau khó mà tách rời.

Trợ lý Tô ở văn phòng, nhìn màn hình máy tính mà phát ngốc, màn hình máy tính không có sử dụng một thời gian sẽ tự tắt, sau đó có một gương mặt hiện lên trên đó.

Điện thoại trên bàn bỗng nhiên rung lên, trợ lý Tô lấy lại tinh thần, cầm điện thoại mở khoá, nhìn nhìn lên, đối diện với thư ký Phó mới nhắn tin qua.

Thư Ký Phó lộ ra hàm răng trắng cười với cô, lại nhắn một cái tin [Có muốn ăn bánh uống trà chiều không?]

[Tôi không đói.] Nhắn tin trả lời lại thư ký Phó, sau đó lại giả thảm với Tần Phụ Tuyết, [Tôi đói bụng, muốn ăn chiều.]

Sau khi cùng với Thái Anh tách ra, Tần Phụ Tuyết trở về nhà mình, lúc nhận được tin nhắn của trợ lý Tô, cô đang ở trong phòng ngủ thay vỏ chăn.

Nhắn lại [Ăn đi.] Tần Phụ Tuyết đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục thay vỏ chăn.

Trợ lý Tô chống cằm, [Sẽ béo.]

Đợi hai phút, Tần Phụ Tuyết không nhắn tin lại, qua mười phút lại xem tin nhắn, Tần Phụ Tuyết vẫn không trả lời tin nhắn.

Trợ lý Tô than ngắn thở dài, thôi cô không nên trông cậy Tần Phụ Tuyết sẽ có lời ngon tiếng ngọt với cô.

Nửa tiếng sau, cửa văn phòng bị gõ, Tần Phụ Tuyết xuất hiện ở cửa, trong tay còn xách theo bánh cookie handmade cùng với bánh kem nhỏ.

Trợ lý Tô mở to mắt nhìn cô, Tần Phụ Tuyết đi vào văn phòng, đem đồ ăn đặt lên bàn làm việc.

Trợ lý Tô lấy lại tinh thần, "Sao em lại đến đây?" Mở túi ra thì thấy là đồ ăn ưa thích của cô, "Mua cho tôi sao?"

"Ừm." Tần Phụ Tuyết lấy bánh kem và bánh cookie ra, "Yên tâm mà ăn đi, nếu béo em sẽ chịu trách nhiệm."

Hành động vĩnh viễn luôn ngọt ngào hơn so với lời nói, trợ lý Tô còn chưa ăn đã cảm thấy ngọt lắm rồi.

Cô nắm lấy cổ tay Tần Phụ Tuyết muốn hôn lên, nhưng mà Tần Phụ Tuyết đã lấy cái tay khác chặn cô lại, đem trợ lý Tô ấn ngồi trở lại trên ghế, rồi nói lời tạm biệt, "Em đi đây."

Nhanh như vậy đã đi rồi sao?

Trợ lý Tô nhìn Tần Phụ Tuyết không chớp mắt, giữ cô lại, "Ở lại với tôi một lát đi."

"Em còn có việc." Lúc ra cửa, cô đem chăn gối ném vào máy giặt, hiện tại về nhà lấy đồ ra phơi.

Tần Phụ Tuyết lấy tay lại, trợ lý Tô thay đổi chiêu thức, bán manh với cô, "Tiểu Tuyết, ở lại với tôi đi."

Vừa nghe người này gọi cô là Tiểu Tuyết, Tần Phụ Tuyết không chịu được mà bật cười, "Đồ em giặt còn ở trong máy giặt, em phải về phơi cái đã."

Máy giặt không có chức năng sấy khô, để chăn gối lâu sẽ có mùi ẩm.

"Chăn gối?" Trợ lý Tô quét mắt nhìn đồng hồ góc phải màn hình máy tính, "Buổi chiều em không đi làm à?"

"Em là cố vấn kỹ thuật, thời gian rất tự do." Tần Phụ Tuyết mở chiếc bánh kem nhỏ ra, đưa nĩa cho trợ lý Tô, "Ăn xong rồi thì chăm chú mà làm việc."

Tần Phụ Tuyết đi rồi, trợ lý Tô ôm cái bánh nhỏ ăn, trên mặt nụ cười không tắt, thư ký Phó từ phòng tài chính đi về, nhìn thấy cô đang ăn, quay xe đi vào trong văn phòng cô.

"Không phải cô nói không đói bụng sao? Thế mà lại lén lút ăn chiều không rủ?" Nhìn thấy chiếc bánh đã ăn hơn phân nửa, thư ký Phó duỗi tay định lấy bánh cookie mở ra ăn.

Trợ lý Tô lập tức lấy hộp bánh cookie bỏ vào ngăn kéo, "Ở gian trà nước có bánh quy, không được ăn của tôi."

"...." Từ khi nào mà trợ lý Tô nhỏ mọn như vậy?

Thư ký Phó sờ cằm, nhìn trợ lý Tô đánh giá.

Lần trước trợ lý Tô đem hết đồ ăn vặt tặng cho mọi người, nói cái gì mà muốn giảm cân, thư ký Phó nhắc nhở cô, "Trợ lý Tô, tôi còn nhớ cô hình như nói muốn giảm cân nha."

"Độc thân mới cần giảm cân." Trợ lý Tô uống miếng nước.

Thư ký Phó "......" Trợ lý Tô đang trào phúng hắn là cẩu độc thân ư?

Vẫn là nên đi đưa văn kiện trong tay đến văn phòng tổng tài, không cần cùng với trợ lý - có bạn gái - Tô này nói chuyện.

Mà nhìn lại, hắn có nên đem mắt hướng đến Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật không?

Phu nhân của Lạp tổng là tổng tài của Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật, bạn gái của trợ lý Tô cũng là cố vấn của Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật, nói không chừng bạn đời của hắn cũng đang ở Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật đợi hắn.

Đi đến cửa thư ký Phó quay bước chân lại, "Trợ lý Tô, về sau đến Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật, nhớ mang tôi đi theo."

"Tại sao?" Trợ lý Tô nghi hoặc.

"Qua bên đó tìm đối tượng."

"...." Lời nói này mà để Lạp tổng nghe được, sợ là khỏi đi làm luôn.

Đến văn phòng tổng tài, thư ký Phó không một tiếng động đi vào, đặt văn kiện, nhanh chân rời đi.

Nhìn thấy thư ký Phó vội vàng đi, tay Thái Anh tăng thêm lực, "Lực như vậy đủ chưa?"

"Được rồi, thực thoải mái." Thái Anh khống chế lực rất tốt, Lệ Sa thoải mái nheo đôi mắt lại, một bên hưởng thụ mát xa của Thái Anh, một bên xem văn kiện.

Xử lý xong văn kiện cuối cùng, Lệ Sa khép lại đặt qua một bên, Thái Anh cúi người từ sau ôm lấy cô, "Thời gian còn sớm, tiếp theo mình làm gì?"

Lệ Sa cười cười hôn lên má Thái Anh, "Mình đi thử áo cưới."

Lệ Sa mang Thái Anh đi thử áo cưới, trợ lý Tô cũng đi theo, Vân Tạ nghe vậy cũng đi theo luôn.

Áo cưới trắng được trưng bày trong tủ kính, làm người nhìn thật sự có cảm xúc muốn kết hôn, nhà thiết kế tự mình đón tiếp các cô, đích thân giới thiệu thiết kế của mình với các cô.

"Phác tổng thích váy cưới này sao?" Nhà thiết kế theo ánh mắt Thái Anh dừng trên chiếc áo cưới, bảo nhân viên đưa áo cưới xuống, "Nếu thích thì có thể thử."

Áo cưới từng mũi kim xỏ chỉ đều làm thủ công, những lớp váy áo cưới tầng tầng lớp lớp mỏng trên đó lại thêm hoa văn, mỗi một chi tiết đều rất tinh xảo, làn váy uốn lượn mềm mại.

Tâm Thái Anh bị cuốn hút vào đó, "Được."

Ánh mắt Lệ Sa dịu dàng nhìn Thái Anh và nhân viên đi vào phòng thử đồ.

Nhà thiết kế ở lại bên ngoài, cùng với Lệ Sa nói chuyện phiếm, "Lạp tổng, áo cưới ở đây mỗi một cái đều là độc nhất vô nhị, nếu Phác tổng thích loại áo cưới đó, tôi có thể căn cứ theo dáng người của Phác tổng mà sửa chữa."

Lệ Sa gật gật đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng ở phòng thử đồ.

Trợ lý Tô ở bên này cũng dạo xem, thấy một cái váy hợp mắt, Vân Tạ thấy được, đi qua nói, "Trợ lý Tô, cô muốn thử váy không?"

"Không cần." Trợ lý Tô lắc đầu.

Nhân viên đi tới, mỉm cười nói với các cô, "Không có sao, cô có thể thử một lần, không nhất định phải mua."

Sợ thử rồi lại muốn mua.

Trợ lý Tô thu hồi ánh mắt lại, vẫn là cự tuyệt nhân viên.

Thay áo cưới rất tốn thời gian, Lệ Sa trông mòn con mắt, trợ lý Tô ngồi lại sô pha, một lát lại đi xem áo cưới.

Vẫn là cái áo mà cô nhắm đến lúc nãy.

Giống như nụ hoa đang chớm nở, vòng ngực lại được ẩn náu che giấu một cái gì đó hấp dẫn, tràn ngập dụ hoặc, ngay hông có dây ren quấn quanh, còn có mấy bông tuyết ở trên đó.

Không biết từ lúc nào, Lạp tổng đã đi đến bên cạnh cô, lên tiếng, "Thích thì thử đi."

"Lạp tổng..." Trợ lý Tô quay đầu nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Lệ Sa ra hiệu bảo nhân viên đưa áo cưới xuống, "Lát nữa tôi sẽ nói Vân Tạ chụp cho em mấy tấm hình, em đem hình gửi cho cô ấy xem em mặc áo cưới đi."

Gửi cho Tần Phụ Tuyết xem hình cô mặc áo cưới sao?

Tâm trợ lý Tô đột nhiên hồi hộp khẩn trương.

Chỗ này có sáu phòng thử đồ, nhân viên mang trợ lý Tô đi đến phòng kế bên Thái Anh thử đồ, Thái Anh vẫn chưa ra, Lệ Sa ngồi lại ghế sô pha, kiên nhẫn chờ đợi cùng chờ mong.

Cửa cuối cùng cũng mở ra.

Thái Anh mặc váy cưới, trên mặt còn nét thẹn thùng, nắm lấy làn váy đi ra khỏi phòng thử đồ, đi tìm Lệ Sa.

Người ngồi ở trên sô pha ngây người.

"Lệ Sa." Thái Anh gọi cô một tiếng, khẩn trương hỏi Lệ Sa, "Chị thấy sao?"

Ánh mắt Lệ Sa sáng rực nhìn cô, từ sô pha đứng lên, đi đến bên cạnh cô, "Em mặc áo cưới rất đẹp."

Cô nắm lấy tay Thái Anh, mang cô đến trước gương nhìn, mùi nước hoa từ trên người Thái Anh chiếm lấy hô hấp của cô.

Nhìn trong gương, Lệ Sa bỗng nhiên nghiêm túc nói, "Chị hối hận."

"Cái gì?" Trong lòng Thái Anh rụng rời.

Lệ Sa nắm chặt lấy tay cô, quay sang nhìn Thái Anh, "Chị thật hối hận khi để hôn lễ sang năm tổ chức." Ánh mắt dịu dàng lại còn có chút mê man, "Chị thực sự muốn tổ chức hôn lễ càng nhanh càng tốt."

Lập tức cử hành hôn lễ luôn đi.

Vân Tạ ôm lấy mặt mình, vì sao cô lại đi đến đây xem áo cưới làm gì? Là do bản thân ăn cẩu lương chưa đủ sao?

Nhưng mà sự thật thì Thái Anh mặc áo cưới quá đẹp.

Nhà thiết kế đi qua cùng các cô thảo luận, Thái Anh nhìn mình trong gương đưa ra vài ý nghĩ của mình, khi đó có áo cưới sẵn rồi thì chuyện ý tưởng về áo cưới rất dễ.

"Được." Nhà thiết kế trong lòng đã có sẵn bản thiết kế mới.

"Lệ Sa, còn chị thì sao?" Từ lúc đi vào tiệm áo cưới đến giờ, chỉ có một mình cô thử áo cưới, cùng với nhà thiết kế nói chuyện.

Lệ Sa nhìn nhà thiết kế một cái, "Áo cưới của chị đã thiết kế xong, đến ngày tổ chức hôn lễ sẽ cho em xem."

Phải chờ đến ngày tổ chức hôn lễ.

Chờ đợi là điều tra tấn nhất, Thái Anh bị câu đến tâm ngứa, "Có thể xem sớm hơn không?"

Lệ Sa cười xoa đầu cô, "Không thể nha."

Một vị khác thay xong áo cưới từ phòng thử đồ đi ra, Lệ Sa và Thái Anh cùng quay đầu lại nhìn, trợ lý Tô khẩn trương hỏi, "Thế nào?"

Đôi vợ vợ đồng thời khen cô, "Rất đẹp."

"Phu nhân càng xinh đẹp hơn." Trợ lý Tô nhìn Thái Anh, khen thật lòng.

Hai người đang mặc áo cưới, không khách khí mà khen lẫn nhau, Lệ Sa cười ôn nhu, nhéo nhéo tay Thái Anh, Thái Anh ngưng nói quay sang nhìn cô, "Em đi thay áo cưới ra."

"Chị giúp em." Tâm Lệ Sa bây giờ chỉ có Thái Anh, để cho nhân viên ở bên ngoài chờ, cô và Thái Anh đi vào phòng thay đồ.

Cởi áo cưới và mặc áo cưới đều phức tạp như nhau.

"Trợ lý Tô, nhìn tôi nè." Vân Tạ cầm điện thoại của trợ lý Tô, trợ lý Tô nghe tiếng gọi quay đầu nhìn Vân Tạ, thẹn thùng cười, Vân Tạ rất nhanh đã chụp giúp cô hai tấm.

Vân Tạ rất hài lòng với kỹ thuật chụp hình của mình, dùng điện thoại chỉnh sửa lại màu sắc, cô đưa điện thoại qua cho trợ lý Tô, "Cô nhìn đi, rất đẹp nha."

Nhìn hình mình mặc áo cưới, trợ lý Tô đỏ mặt, trước tiên gửi tin nhắn cho Tần Phụ Tuyết.

Tần Phụ Tuyết nhận được ảnh chụp, nhất thời không biết phản ứng sao [Trang phục phù dâu là như vậy sao?]

Cái này thoạt nhìn giống áo cưới hơn.

Ủa chính là áo cưới mà!

Trợ lý Tô "....."

Sau nửa phút trầm mặc, trợ lý Tô chuẩn bị nói cho Tần Phụ Tuyết biết, cô mặc là áo cưới, Tần Phụ Tuyết đột nhiên thu hồi tin nhắn lúc nãy, đã nhắn một câu nói khác qua

[Chị mặc áo cưới thật đẹp!]

Cô cùng với Tần Phụ Tuyết nói chuyện đã lâu, đây là lần đầu tiên Tần Phụ Tuyết dùng dấu chấm than.

[Chị đang ở cửa hàng áo cưới nào? Hiện tại, em đi qua đó.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro