Chương 160. Thiệp mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị có muốn nghe điện thoại không?" Nhìn đến hiển thị cuộc gọi là Vân Tạ, Thái Anh dừng lại, lúc này không phải là lúc nghe điện thoại, Lệ Sa lắc lắc đầu, thở gấp định dùng trợ lý ảo trên điện thoại để từ chối cuộc gọi.

Giọng nói ngày thường giờ đây lại trở nên khàn khàn, Lệ Sa nghiêng đầu gần sát điện thoại, mở miệng nói có chút khó khăn, nhưng vẫn thuận lợi mà nói vào điện thoại, "Từ chối cuộc gọi."

Điện thoại: "Vâng, theo lệnh nhận cuộc gọi."

Lệ Sa "....."

Từng chữ cô nói không rõ ràng sao?

"Alo, chị." Điện thoại nhận cuộc gọi, giọng nói của Vân Tạ từ trong điện thoại truyền ra, tâm Lệ Sa đột nhiên nhảy dựng lên, buông Thái Anh ra, duỗi tay định ngắt điện thoại, coi như là bấm nhầm đi.

Em gái cô chắc hiểu được, lúc này đang ở trong tình trạng gì.

Sờ đến điện thoại, Lệ Sa chưa kịp cắt đứt, thì giọng nói của Vân Tạ lại truyền tới, "Nhà Hà Chỉ ở đâu? Em đưa chị ấy về."

Hà Chỉ? Trong nháy mắt, Lệ Sa thoát ra khỏi cơn dục vọng.

Cô trầm mặc hai giây, vỗ vỗ Thái Anh, Thái Anh hiểu ý cô, ánh mắt u oán mà nhích ra.

Lệ Sa xoay người cầm lấy điện thoại, để bên tai nói chuyện, "Bọn em đang ở cùng nhau?"

Giọng nói có chút nhẹ, Vân Tạ nhất thời không nghe ra điều gì lạ thường, "Còn có trợ lý Hoa nữa, em với Hà Chỉ uống xong ly rượu, trợ lý Hoa đưa bọn em về nhà."

Hoàn toàn không hề nhận ra mình đang quấy rầy đến chị gái.

Dừng xe ở trước chung cư của nhà Hà Chỉ, Hà Chỉ dựa vào ghế xe ngủ mất, tác dụng của rượu bắt đầu thấm vào người, Vân Tạ cũng cảm thấy đầu cô càng ngày càng choáng.

Cô chống tay nhìn Hà học tỷ đang ngủ yên, "Hà Chỉ chỉ nói tên chung cư, không có nói là ở tầng nào." Vân tạ ngừng nửa giây, lại nói thêm,

"Hà Chỉ ngủ rồi."

Thái Anh từ phía sau ôm lấy Lệ Sa, cơ thể hai người không còn một kẽ hở nào, lời Vân Tạ nói Thái Anh cũng nghe rõ, tay Thái Anh nắm lấy cái tay đang cầm điện thoại của Lệ Sa, để điện thoại nghiêng nghiêng sang hướng của cô, đưa ra một kiến nghị rất tốt.

"Em đánh thức Hà học tỷ là có thể hỏi rõ rồi." Cằm cô đặt bên lỗ tai Lệ Sa, lúc nói chuyện đôi môi còn cọ cọ lên đó, cảm giác không thoả mãn, Thái Anh lại hôn lấy Lệ Sa.

Dù sao sớm hay muộn cũng phải đánh thức người kia đi vào nhà.

Trợ lý Hoa quay đầu nhìn hai người ở dãy ghế sau, trong lòng cạn lời, cởi bỏ dây an toàn, xuống xe vòng qua bên Hà Chỉ ngồi, mở cửa xe trực tiếp gọi Hà Chỉ dậy.

"Đến rồi sao?" Gió lạnh từ ngoài xe thổi vào, Hà Chỉ nửa tỉnh nửa mê, bị người ta kêu dậy không lộ ra chút sợ hãi nào, cô nhìn thoáng ra bên ngoài, nhận ra đây là chung cư nhà cô.

Trợ lý Hoa lùi người lại, nhường đường cho Hà Chỉ xuống xe, Hà Chỉ quay đầu nói cảm ơn với Vân Tạ rồi mới xuống xe, nhìn trợ lý Hoa cũng cảm ơn một tiếng.

"Không cần cảm ơn, đây là trách nhiệm của tôi." Trợ lý Hoa theo quán tính trả lời, trả lời xong mới kịp phản ứng, người trước mặt đây cô còn từng nghĩ là đang câu dẫn Lạp tổng, cũng không phải Phác tổng của cô.

Trợ lý Hoa vẫn bảo trì tố chất của một trợ lý nên có, mỉm cười nói, "Cô có thể tự lên nhà không? Hay để tôi đưa cô lên."

"Đến đây được rồi." Hà Chỉ đỡ cửa xe, quay đầu nhìn người trong xe.

Vân Tạ vẫn luôn nhìn cô, "Đi cẩn thận."

Giọng nói bình thường, không nghe ra được sự dịu dàng trong đó.

"Sau khi vào nhà, chị sẽ nhắn cho em." Hà Chỉ đóng cửa, phất phất tay.

Trợ lý Hoa lên xe, nhìn ra bên ngoài một cái, Hà Chỉ đứng bên cạnh xe không xa, trên mặt còn mang theo nụ cười, nhìn giống chờ các cô đi rồi mới về nhà.

Cửa sổ kia đều đã đóng lại, không cần lo Hà Chỉ nghe được bên trong nói gì, trợ lý Hoa vừa cài dây an toàn vừa nói, "Cô ấy có ý đồ."

"Ý cô là gì?" Vân Tạ ngước mắt, ánh mắt hai người trong ngắn ngủi chạm nhau, trợ lý Hoa nhìn về phía trước, buông tay nói, "Tiểu Lạp tổng, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."

Bỏ qua cái đề tài có ý đồ này đi.

Vân Tạ suy nghĩ một lát, báo địa chỉ căn biệt thự của chị gái, trợ lý Hoa đã từng đi qua đó, đó là lần cô mang người qua đổi khoá cửa nhà Lạp tổng.

"Đó không phải là nhà của Lạp tổng sao? Sao cô lại ở đó?" Nói tới nói lui, trợ lý Hoa vẫn đến nhà Lạp tổng, chân dậm ga, đi khỏi đây.

"Hiện tại chị tôi ở nhà Thái Anh." Vân Tạ nhắm mắt dưỡng thần, "Cho nên nhà bây giờ cũng không có ai."

Đi chẳng bao lâu thì Hà Chỉ đã gửi tin nhắn cho cô, nói cho cô biết đã về đến nhà.

Vân Tạ đọc tin nhắn của Hà Chỉ mà thất thần, cô và trợ lý Hoa không có đề tài gì để nói chuyện, dọc đường đi cả hai đều yên lặng, nhìn tin nhắn của Hà Chỉ, Vân Tạ ngước mắt nhìn chăm chú người đang lái xe phía trước, không chút để ý hỏi, "Trợ lý Hoa, vừa nãy cô nói Hà Chỉ có ý đồ là sao?"

Ban đêm tầm nhìn hạn hẹp, đèn đường chiếu sáng, nhưng mà tầm nhìn xa dưới ánh đánh cũng khó có thể thấy được người qua đường, trợ lý Hoa hoàn toàn chú ý đến lái xe.

Bỗng nhiên trong khoang xe yên tĩnh có tiếng nói, làm cô giật mình một chút, ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, ngữ khí nghiêm túc, "Tôi đang lái xe, đừng nói chuyện với tôi."

Vân Tạ "...." Lá gan của trợ lý này rất lớn nha.

Khoảng cách về đến nhà còn xa, cơn buồn ngủ ập tới, Vân Tạ dựa đầu vào ghế ngủ mất.

Thái Anh đem điện thoại chuyển sang chế độ yên lặng, đặt điện thoại ở trên đầu giường, cơ thể ấm áp từ phía sau ôm lấy, cách một lớp quần áo nhẹ nhàng cọ xát.

"Để yên lặng rồi sao em?" Lệ Sa dựa vào vai cô hỏi.

"Ừm." Thái Anh quay đầu lại, Lệ Sa cười hôn tới.

Tim lập tức đập nhanh, cô bị Lệ Sa hôn đến nhũn ra.

Thái Anh chậm rãi xoay người đối diện trực tiếp với ngực Lệ Sa, bắt đầu một nụ hôn thật sâu.

Lần này mặc kệ là ai gọi đến cũng không thể tách rời đôi uyên ương.

Thái Anh câu lấy cổ Lệ Sa, hé đôi môi thở dốc, đôi mắt trở nên mê man, Thái Anh áp lên vai Lệ Sa mà gọi, "Lệ Sa ~"

Âm cuối kéo dài theo hơi thở, dừng trên đầu quả tim của Lệ Sa, cô vòng tay ôm lấy càng chặt, cười đáp lại, "Chị ở đây, bảo bối."

Mỗi lần nghe Lệ Sa gọi cô là bảo bối, Thái Anh đều thẹn thùng, đặc biệt ngay lúc này, cô càng không thể chống đỡ được.

Thái Anh cúi đầu trốn vào trong cổ Lệ Sa, cắn lên đó một cái, Lệ Sa cười xoa xoa tóc cô.

Mấy ngày nay không có âu yếm nhau, một khi đã âu yếm rồi thì làm đến mấy tiếng vẫn chưa dừng, Thái Anh vô sức nằm trên giường, nhìn đồng hồ, che mặt không nói nên lời.

Lại nghĩ một tí, Lệ Sa so với cô lớn hơn mấy tuổi, mà sao thể lực lại tốt hơn cô vậy, quầng nhau mấy tiếng mà vẫn có thể từ trên giường dậy.

Lệ Sa đi lấy ly nước, ngồi ở mép giường đút cho Thái Anh uống, ánh mắt ôn nhu tràn đầy yêu thương, "Giải khát đi em."

Lúc đang uống nước, Thái Anh ngước mắt nhìn cô một cái, con ngươi đen bóng hiện tại có một tầng nước phủ lên, Lệ Sa cười nói tiếp, "Giọng đều khàn hết rồi."

Thái Anh vội cúi đầu, tránh ánh mắt của cô, làm bộ như không nghe Lệ Sa nói cái gì.

Nhiệt độ của nước vừa phải, làm cho cổ họng cảm thấy thoải mái, Thái Anh hà một hơi, túm chăn lại hỏi, "Chị muốn ngủ chưa?"

Cảm giác thể lực đã khôi phục.

Lệ Sa đem cái ly trong tay đặt lên đầu giường, "Còn sớm mà." Cô đứng lên, duỗi hai tay trước mặt người trên giường, "Chúng ta đi tắm thôi."

Trên người Lệ Sa đã mặc áo ngủ, che đi mấy cái dấu hôn, Thái Anh thì không mặc quần áo, chăn rơi xuống, toàn bộ cơ thể bị nhìn không sót cái gì.

Thể lực khôi phục gì đó, đều là ảo giác, chân đạp trên mặt đất mà phiêu phiêu, Thái Anh mới đứng dậy một chút, cơ thể đã lung lay muốn ngã về lại trên giường.

Một bàn tay duỗi lấy ôm cô, Lệ Sa dùng sức nhẹ nhàng, đem Thái Anh ôm vào trong lồng ngực, cười ôn nhu, "Vợ, để chị ôm em đi tắm nha."

Lệ Sa còn sức để ôm cô đi sao?

Thái Anh làm vẻ mặt hoài nghi.

Lệ Sa cười siết chặt vòng tay, "Ôm như vậy vào nhà tắm."

Từ trong phòng ngủ đi vào nhà tắm, Lệ Sa một tay vẫn ôm lấy Thái Anh, một tay điều chỉnh nhiệt độ nước, cảm giác tiếp xúc với áo ngủ tơ lụa rất thoải mái, Thái Anh dựa vào ngực Lệ Sa, tay bắt lấy dây lưng áo ngủ mà chơi.

"Được rồi." Lệ Sa thu hồi tay, cái tay ướt trực tiếp vuốt ve mặt Thái Anh.

Thái Anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng kéo dây thắt lưng áo ngủ, sau đó tháo nó ra, hành động của cô vẫn chưa dừng lại, kéo dây thắt lưng tách ra khỏi áo ngủ.

Đôi mắt cười trong đó còn có chứa hàm ý sâu xa, phất phất dây thắt lưng, Thái Anh đứng thẳng người, dùng dây bịt mắt Lệ Sa.

"Em muốn làm gì?" Lệ Sa cười cưng chiều với Thái Anh, tuỳ ý để cho Thái Anh xằng bậy với bản thân.

"Lúc tắm rửa không thể nhìn bậy bạ." Áo ngủ đã rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng sột soạt, Thái Anh dùng chân đá áo ngủ ra xa, lôi kéo Lệ Sa đứng dưới vòi hoa sen.

"Thái Anh." Lệ Sa cảm giác được Thái Anh đang từ từ ngồi xuống, tâm cô căng thẳng, cô không biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng mà trong lòng lại mong chờ.

Thái Anh kéo lấy tay cô đặt lên bả vai Thái Anh, nước ấm từ vòi hoa sen chảy ra, phủ lên cơ thể của hai người, giọng Thái Anh lại xa dần, "Em giúp chị tắm."

Lần tắm này, tắm đến khó quên.

Chuyện gì cũng không thể tích luỹ lại được, mỗi lần tích lại lập tức làm quá nhiều sẽ rất dễ dàng mệt mỏi. Từ phòng ngủ đến nhà tắm, từ nhà tắm trở lại phòng ngủ lại tiếp tục chơi, cả người đều rất thoải mái nhưng mà cơ thể cũng mệt mỏi cực hạn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Thái Anh lấy tay che ánh mặt trời từ khe màn cửa chiếu vào, Thái Anh dựa vào đồng hồ sinh học của mình, cảm giác được hiện tại là gần 10h, không phải 9h.

Trên giường còn có một người. Hôm nay Lệ Sa chưa đi làm, ở trên giường ôm cô.

"Sớm." Cảm giác được người trong ngực động đậy, Lệ Sa rất nhanh đã bị đánh thức, nắm thật chặt đôi tay, đem Thái Anh ôm chặt trong ngực, giọng nói dễ nghe dừng bên tai Thái Anh, "Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?"

Lệ Sa có thức dậy một lần, không nỡ để Thái Anh ở nhà một mình, xử lý các việc của công ty ở trên giường, sau đó lại ôm Thái Anh đi ngủ tiếp.

"Không ngủ nữa." Thái Anh ngẩng đầu nhìn Lệ Sa, "Buổi sáng công ty chị không có việc sao?"

Nhìn bộ dáng thảnh thơi lười biếng của Lệ Sa, chắc là chiều mới đi làm.

Lệ Sa xoa xoa tóc cô, "Có."

"Vậy sao chị còn không dậy?" Thái Anh xoay người sang chỗ khác muốn lấy điện thoại, Lệ Sa ngồi dậy giúp cô lấy, đặt vào tay Thái Anh, cười nói, "Đã xử lý xong rồi. Bây giờ là biểu chiều rồi em à."

Buổi chiều!

Thái Anh cầm điện thoại, vừa thấy thì đã 13h52, đúng là chiều.

"Sao chị không gọi em dậy?" Thái Anh gấp đến mức bật người dậy, 10h cô có một cuộc họp, lúc nãy còn nghĩ là dời lại cuộc họp chậm 30 phút. Không nghĩ một chút lơ đãng, đã ngủ tới chiều.

Ánh nắng ngày thu thật sự đánh lừa người khác quá rồi.

Lệ Sa không nói chuyện, đôi mắt nhìn cô không chớp mắt.

Thái Anh lập tức biết Lệ Sa đang nhìn cái gì, cô kéo chăn che ngực lại, Lệ Sa bật cười, nhịn không được mà cười thành tiếng, "Phản ứng của vợ nhà chị đáng yêu quá, làm gì còn khí thế như tối hôm qua."

Thái Anh lấy chăn che đỉnh đầu Lệ Sa, gọi điện thoại cho trợ lý Hoa.

Trợ lý Hoa xoa xoa cái eo, nhận cuộc gọi, giọng nói nghe uể oải không vui, giống như bị chuyện gì lớn làm cho uỷ khuất, "Không phải Lạp tổng bảo là dời cuộc họp đến 3h sao?"

Lạp tổng bị cái chăn che đầu, giờ mới ló mặt từ trong chăn ra, đôi mắt nhìn Thái Anh cười ôn nhu.

Lạp tổng bây giờ nhìn trông rất đáng yêu.

Thái Anh thiếu chút nữa lại bị câu hồn.

"Ừm, dời lại đến chiều." Đây là họp nội bộ, chậm lại nửa ngày cũng không có ảnh hưởng gì. Thái Anh lại hỏi thêm tình trạng công ty sáng nay có gì đặt biệt không.

Trợ lý Hoa trả lời không có.

Chờ cô tắt điện thoại, Lệ Sa đẩy chăn xuống ôm lấy cô, "Hiện tại đến công ty sao em?"

Điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa trả lời, Thái Anh xem từng cái, "Trả lời xong tin nhắn thì đi."

Cô một bên đánh chữ một bên hỏi Lệ Sa, "Chị thì sao? Khi nào chị đến công ty?"

"Hôm nay không đến công ty." Lệ Sa mặc xong quần áo, lấy quần áo của Thái Anh mang lại cho cô, "Chị đưa em đi làm."

Cô vừa đi đến mép giường, thì đã nghe được Thái Anh hưng phấn kích động nói với cô, "Lệ Sa, thiệp mời của chúng ta đã thiết kế xong!"

Không hổ danh là bạn chơi từ nhỏ, hiệu quả thiết kế so với bên ngoài rất nhanh, còn thiết kế thêm vài mẫu.

Lệ Sa cúi người xem điện thoại của cô, ôm lấy bả vai Thái Anh, khoé đuôi mắt ý cười thật sâu, "Chúng ta có thể phát thiệp mời rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro