Chương 162. Chung tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là ai? Tôi đang ở đâu vậy? Làm sao bây giờ? Có nên đi vào không? Không, cô không thể đi vào được, lúc này đi vào có nghĩa là cô đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người.

Sau một phút kinh ngạc ngắn ngủi, trợ lý Hoa nhẹ nhàng trở về lại chỗ của mình.

Ánh mắt cô đảo qua bàn làm việc, trợ lý Hoa lại bất giác nhìn cửa văn phòng tổng tài, nhìn cửa khép hờ, tâm tình trợ lý Hoa rối rắm phức tạp.

Có nên nói cho Phác tổng biết không, tiểu Lạp tổng đối với cô ấy có ý tưởng không an phận?

Từ từ, Vân Tạ vừa rồi có khả năng nói giỡn đi? Trợ lý Hoa xoa xoa eo của mình, cái eo đau này làm cô mất đi khả năng phán đoán, quá cẩu huyết, cũng không có khả năng hai chị em cùng yêu một người.

Với suy nghĩ như vậy, tâm trợ lý Hoa buông xuống, cô lại lần nữa đứng lên đi vào văn phòng tổng tài.

Lệ Sa thay đổi sắc mặt, tựa hồ tin lời của Vân Tạ, nhìn thấy chị gái không cao hứng, Vân Tạ dựa vào vai Lệ Sa, ngửa đầu làm nũng với chị gái, "Chị, em nói giỡn thôi mà."

Lệ Sa đang làm bộ tức giận nhưng đã bị em gái dỗ, nở nụ cười, Lệ Sa xoa xoa tóc em gái, ở trong mắt cô em gái vẫn là em gái, "Chị biết, nếu không phải vì chị, em sẽ không thích Thái Anh."

Nếu không phải cô nhắc đi nhắc lại nhiều lần với em gái, phải tiếp thu người cô thích, đến bây giờ em gái cô vẫn còn không thích Thái Anh. Thậm chí vào những lúc không có cô còn dám khi dễ Thái Anh.

Em gái cô có tiền án, đoán chừng cô cũng đã quên. Trước kia có người nào mà đến gần cô thì em gái liền tức giận, ghen, thậm chí là khi dễ người ta.

"Chị, chị biết vậy là tốt." Vân Tạ ôm lấy cánh tay Lệ Sa càng chặt, ai mà không hiểu rõ quan hệ của hai người, còn sẽ cho đây là đôi tình nhân yêu nhau say đắm.

Trợ lý Hoa đi tới cửa, lại không cẩn thận nghe Vân Tạ thổ lộ, lần này so với lần trước còn đả kích hơn, "Em từ nhỏ đã thích chị, đối với Thái Anh là yêu ai yêu cả đường đi lối về, mặc kệ có Thái Anh hay không, em trước sau như một mà thích chị."

Trợ lý Hoa "......" rốt cuộc nãy giờ đã có chuyện gì, mà giờ lại biến thành em gái ruột thổ lộ với chị gái?

Vừa nãy cô nên đứng ở cửa.

Lệ Sa ôm lấy Vân Tạ, giọng nói đầy cưng chiều, "Em cũng sẽ gặp được người em thích."

Loại thích của tình thân và tình nhân không giống nhau, đối với người mình thích, tim sẽ đập nhanh, cơ thể sẽ có những cảm xúc mà bản thân chưa từng có, không có thời khắc nào mà là không muốn thân mật với người mình thích.

"Có chị là đủ rồi." Vân Tạ hôn lên một bên má Lệ Sa.

Từ khi chị gái ở cùng Thái Anh, thì không cho cô hôn nữa.

Trợ lý Hoa kích động, đẩy cửa ra, vừa đúng lúc thấy được Vân Tạ hôn Lệ Sa.

"Lạp tổng, tôi đến dọn dẹp." Trợ lý Hoa không nhịn được mà bội phục mình, bắt gặp loại chuyện này mà bản thân vẫn còn bình tĩnh được mà đi đến chỗ hai người kia.

Trên sô pha, hai chị em vẫn thân mà dựa vào nhau, Lệ Sa buông tay ra nhưng Vân Tạ ôm eo cô không bỏ ra.

Nhìn trợ lý Hoa khom lưng thu dọn đồ ăn trên bàn, lại hít hà mấy hơi, Vân Tạ không đành lòng, buông chị gái ra lại hỗ trợ.

Ánh mắt trợ lý Hoa phức tạp mà xem xét cô, miệng mấp máy, muốn nói không cần lại nuốt trở lại.

Trên bàn đã dọn sạch sẽ, trợ lý Hoa không có việc gì cho nên rời khỏi văn phòng.

Phác tổng còn mở họp, trợ lý Hoa bưng ấm trà đứng ở hành lang bên ngoài phòng họp, cô nhìn vào trong, thật rối rắm, cô không biết có nên nói cho Phác tổng những gì mà cô nghe thấy không.

Hiện tại nói cho Phác tổng nghe sợ ảnh hưởng đến trạng thái mở họp của Phác tổng, chờ Phác tổng họp xong lại nói, lỡ đâu Lạp tổng nghe được, sợ là tiểu trợ lý này xong đời.

Không nói cho Phác tổng?

Vậy thì Phác tổng đáng thương quá.

Trợ lý Hoa bưng ấm trà dạo qua một vòng, không châm nước thêm, trở lại chỗ làm việc.

Cô ngồi không bao lâu thì Vân Tạ từ văn phòng tổng tài đi ra, một đường đi đến chỗ của cô.

Trợ lý Hoa đưa gương mặt tươi cười đủ tiêu chuẩn của một trợ lý, "Tiểu Lạp tổng, ngài phải đi sao?"

"Cô có phải nghe được tôi và chị tôi nói chuyện đúng không?" Vân Tạ chú ý đến phản ứng của trợ lý Hoa, nhìn cô nàng rũ mắt, theo bản năng mà trốn tránh ánh mắt của cô, Vân Tạ đã có đáp án trong lòng.

Cô đi hai bước rồi, trợ lý Hoa ở phía sau gọi cô lại, "Tiểu Lạp tổng." Chờ Vân Tạ quay đầu lại, trợ lý Hoa nói "Chuyện kia, cô và Lạp tổng... đừng nói là thật đi?"

Tuy rằng cô tận mắt nhìn thấy Vân Tạ hôn Lệ Sa.

Vân Tạ nhìn cô, không có ý định trả lời.

Trong lòng trợ lý Hoa không dám khẳng định, không phủ nhận, có phải im lặng là thừa nhận đây chính là sự thật?

Cô chỉ là một cái trợ lý nhỏ, vì sao lại biết được một bí mật lớn như vậy!

Xem bộ dáng rối rắm muốn chết của cô, Vân Tạ đi đến bàn làm việc, cúi xuống nói chuyện với cô, "Đúng vậy, tôi thích chị của tôi."

Trợ lý Hoa tức khắc như bị sét đánh.

Vân Tạ cười lắc đầu, "Tôi nói cái gì cô cũng tin à."

Trợ lý như vậy là không được rồi, so với trợ lý Tô quá kém.

Vân Tạ đi rồi, trợ lý Hoa mới lấy lại tinh thần, thật cẩn thận mà cân nhắc lời của Vân Tạ, trợ lý Hoa hiểu được, hợp lại đều là nói giỡn!

Phụ nữ, lời nói không thể tin được, đặc biệt là người phụ nữ mang tên Vân Tạ này, tối hôm qua làm cho cô trật eo, hôm nay lại làm cô lo lắng đề phòng.

Trợ lý Hoa đi vào gian trà nước pha một ly trà, đưa vào phòng cho tổng tài, Lạp tổng đang ngồi ở bàn làm việc của Phác tổng, còn xem hồ sơ nữa.

Mấy hồ sơ đó đều là cơ mật của công ty, lý trí của trợ lý Hoa cảm thấy Lạp tổng không nên động đến hồ sơ của công ty, nhưng mà trên tình cảm thì Lạp tổng là phu nhân của Phác tổng, chuyện công ty cũng không nên gạt người qua một bên.

Trợ lý Hoa đặt tách trà xuống, đứng ở cạnh bàn làm việc chờ Lạp tổng phân phó, thuận tiện giúp Phác tổng nhìn chằm chằm Lạp tổng, xem thử Lạp tổng xem hồ sơ gì.

Lệ Sa nâng mí mắt rồi hạ xuống không nói gì, phong cách của hai vị tổng tài đối với nhân viên thật khác nhau, trong lòng trợ lý Hoa nhảy dựng, muốn đi tìm Phác tổng ôm một cái,

Giờ phút này Lạp tổng quá cường đại, cô sợ hãi.

Lệ Sa đạm nhiên mở miệng, "Phác tổng còn mở họp bao lâu?"

Trợ lý Hoa kinh hồn mà trả lời, "Nửa tiếng ạ." Một khi đã họp thì không dài không ngắn, cô cũng không rõ là Phác tổng còn mở họp bao lâu, chỉ có thể ước chừng.

Một câu hỏi một câu trả lời, trong văn phòng chỉ còn lại tiếng lật giấy của Lệ Sa, tiếng lật giấy đơn giản nhưng ở trong lòng người lại sợ hãi, trợ lý Hoa khẩn trương bất an, muốn đi nhưng lại không dám đi.

Phác tổng, chị nhanh họp xong đi.

Có thể là nghe được tiếng lòng của trợ lý Hoa, vài phút sau Thái Anh đã xuất hiện ở cửa văn phòng.

Lệ Sa buông hồ sơ trong tay ra, ánh mắt ôn nhu mà nhìn cô, "Họp xong rồi sao?"

"Ừm." Thái Anh nhanh chân bước đến chỗ Lệ Sa.

Trợ lý Cao đi sau cô, đem tư liệu trong cuộc họp để trong văn phòng, sau đó cùng trợ lý Hoa đi ra.

"Chị đang xem hồ sơ của công ty sao?" Mắt Thái Anh nhìn hồ sơ mà Lệ Sa vừa đặt xuống, là hồ sơ của bộ phận khách hàng đưa lên.

Lệ Sa hỏi, "Chị có thể xem không?"

Xem cũng đã xem rồi, có hỏi có thể hay không, Thái Anh ôm cô vào trong ngực, "Thích thì chị cứ xem, công ty của em chính là công ty của chị."

Nghe lời âu yếm này, Lệ Sa ôm lại Thái Anh, để cho Thái Anh ngồi trên đùi cô, Lệ Sa cười nói, "Nếu công ty của em là của chị, vậy chị có thể làm chủ không, đem công ty em dọn đến kế bên Lạp Thị?"

Hợp lại một chỗ, về sau tan làm cũng rất tiện lợi.

Lạp tổng cũng có lúc dính người, Thái Anh trêu ghẹo, "Em thấy là văn phòng chị cũng đủ lớn, không ấy chị đem văn phòng của em dọn vào văn phòng của chị đi."

Cô chỉ nói giỡn mà Lệ Sa lại rất nghiêm túc mà đáp lại, "Được."

Từ khi Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật sáng lập đến giờ cũng chưa dọn đi đến chỗ khác, không có khả năng vừa giao cho Thái Anh thì lại chuyển đến tập đoàn Lạp Thị. Nếu không người khác sẽ cho rằng Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật bị Lạp Thị thu mua.

Thái Anh cười xoa xoa Lệ Sa, "Lạp tổng cũng có lúc đáng yêu như vậy ư, công ty không thể chuyển đi được."

Lệ Sa cười thành tiếng, nắm lấy cằm Thái Anh, "Công ty không thể dọn vậy còn người thì sao?"

Công ty vẫn ở đây, Thái Anh có thể đến Lạp Thị làm việc, nhưng mà sẽ vất vả cho trợ lý Hoa, muốn đưa hồ sơ phải chạy qua chạy lại mà đưa.

"Cũng không thể." Sợ Lệ Sa mệt, Thái Anh đứng lên dựa vào cạnh bàn nói chuyện, "Buổi tối chúng ta ngủ cùng nhau, ban ngày còn ở cạnh nhau, chỉ sợ là Lạp tổng sẽ sớm chán em."

Hiện tại các cô đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, mỗi một giây phút đều muốn ở bên cạnh nhau.

Chờ qua đi cái thời kỳ này, buổi tối có cởi hết đồ ngủ cùng nhau, sợ còn không có hứng thú nữa.

"Sẽ không." Lệ Sa đứng lên, đem Thái Anh ôm lại trong ngực, ánh mắt vẫn chân thành tha thiết, "Phác Thái Anh, em không cần phải lo lắng tình cảm của chúng ta sẽ biến chất, chị thích em hơn tám năm, đã qua cái gọi là thất niên chi dương."

*Thất niên chi dương là dành cho những người yêu nhau, đã vượt qua được 7 năm thì có thể xem như là trăm năm hạnh phúc, bên nhau trọn đời, còn không thì xa nhau mãi mãi, không thể nào tái hợp.

Lệ Sa nghiêm túc nói lời âu yếm cũng muốn lấy mạng cô quá.

Thái Anh bỗng nhiên nhớ đến một việc, "Nếu không có tám năm này, lúc em tìm đến chị, chị sẽ đáp ứng em sao?"

Lệ Sa không cần nghĩ, đã rất khẳng định mà trả lời Thái Anh, "Sẽ, nhất kiến chung tình không phân biệt được thời gian, tám năm trước đã nhất kiến chung tình với em thì tám năm sau vẫn sẽ như cũ, từ cái nhìn đầu tiên vẫn sẽ nhất kiến chung tình với em."

"Vậy nếu như em không thích chị thì sao?" Thái Anh không muốn sống mà hỏi vấn đề này.

Lệ Sa cúi đầu, Thái Anh thoáng nhìn thấy trên áo cô có dấu hôn, giọng nói trầm thấp bên tai, "Có khả năng chúng ta vĩnh viễn không có điểm giao nhau."

Phản ứng này làm cho Thái Anh đau lòng muốn chết, được rồi được rồi, hỏi cái loại câu hỏi không có khả năng xảy ra làm gì, Thái Anh kéo kéo góc áo Lệ Sa, nhận sai, "Thực xin lỗi, em không nên hỏi như vậy."

Vừa dứt lời Lệ Sa đã cười tươi, vòng tay ôm chặt nhấc Thái Anh ngồi trên bàn làm việc, "Sẽ không có điểm không giao nhau, nếu hôm đó em không đến tìm chị, chị cũng sẽ đến tìm em."

Lúc nãy chỉ là chọc Thái Anh thôi.

"Chị sẽ đến tìm em sao?" Ý Lệ Sa là sớm hay muộn các cô đều phải kết hôn?

Lệ Sa cười gật đầu, "Ừm."

Đây là chuyện gì? Thái Anh tò mò.

Cô muốn hỏi thêm Lệ Sa, nhưng mà nhìn Lệ Sa, chuyện này sẽ không nói cho cô biết.

"Phác tổng, Dương tiểu thư đến." Cửa văn phòng mở ra, trợ lý Hoa và Dương Châm đi vào, đập vào mắt là Thái Anh đưa lưng về phía các cô, mà còn ngồi trên bàn làm việc, trợ lý Hoa sửng sốt vài giây, mới nói ra câu nói dư thừa, "Dương tiểu thư tới."

Cũng may không có cùng Lệ Sa hôn môi, Thái Anh từ trên bàn làm việc xuống, sắc mặt Dương Châm không thay đổi, đi đến trước bàn làm việc, đặt túi giấy trên tay lên bàn làm việc, từ bên trong lấy thiệp cưới ra, "Mình có in ra mẫu thiệp, hai người xem thực tế đi."

Lại là thiết kế, còn đích thân đưa đến cửa, người bạn này đúng là chân ái.

"A Châm, cảm ơn cậu." Thái Anh nhận mẫu thiệp cưới, đúng là hiện vật so với bản vẽ càng thích hơn.

"Quan hệ của chúng ta là gì mà cậu còn khách khí như vậy." Nhìn thấy Lệ Sa ghen, trong lòng Dương Châm buồn cười, trước kia là cô ăn giấm của Lệ Sa, nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc cũng đến phiên Lệ Sa ăn giấm của cô.

Dương Châm nói, "Sao? quyết định chọn cái này sao?"

Thái Anh quay sang hỏi ý Lệ Sa, Lệ Sa mỉm cười gật đầu, thiệp cưới đã xác định mẫu, liền dùng cái này.

"Nếu đã xác định là cái này..." Dương Châm cầm lấy cây bút trên bàn đưa cho Thái Anh, "Vậy thiệp cưới đầu tiên, đưa cho mình đi."

Yêu cầu này vẫn có thể thỏa mãn được người bạn này.

"Được, cái đầu đưa cho cậu." Thái Anh mở thiệp cưới, đích thân viết lên tấm thiệp cưới đầu tiên, từng nét chữ viết lên thời gian và địa điểm, sau đó là tên cô và Lệ Sa, cuối cùng là tên của Dương Châm.

Chờ nét mực khô, cô trịnh trọng giao cho Dương Châm, Dương Châm cười tiếp nhận, "Đối với cậu, mình vẫn còn một vị trí đặc biệt."

Một câu nói làm Lệ Sa ghen tiếp.

Dương Châm cảm thấy mỹ mãn cầm lấy chiếc thiệp cưới duy nhất được cô dâu viết mời, rời khỏi Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

Thái Anh quay sang vẻ mặt buồn vì ăn giấm của Lệ Sa, cô hôn lên má Lệ Sa một cái nói, "Chị mới đặt biệt nhất."

Lệ Sa rất hưởng thụ lời nói này, cô cười yêu chiều với Thái Anh, câu lấy Thái Anh hôn sâu.

Thiệp cưới đã in xong, ngày hôm sau đã được đưa đến tập đoàn Lạp Thị.

Mấy thư ký trong công ty tiến độ viết cũng không tồi, Lệ Sa đem chuyện thiệp cưới giao cho thư ký Phó, để cho mấy thư ký đối chiếu với danh sách khách mời, thiệp cưới từng cái từng cái một viết hoàn chỉnh.

Đây là chuyện lớn, ai cũng không dám chậm trễ, tiêu hao thời gian.

Lệ Sa đi họp, Thái Anh ở trong văn phòng cô xem tài liệu, trợ lý Tô bưng trà bánh vào trong văn phòng, đặt trên bàn, không có ý định rời đi mà ngồi xuống bên cạnh Thái Anh.

"Phác tổng." Trợ lý Tô đặt trà lại gần chút, để cho Thái Anh thuận tiện lấy.

Ánh mắt Thái Anh từ tập hồ sơ nhìn trợ lý Tô, nhìn thấy trợ lý Tô đang có tâm sự muốn nói mà sợ quấy rầy đến cô làm việc, ánh mắt nhìn cô đầy mong chờ.

Thái Anh tắt ipad, chủ động bắt chuyện với cô, "Gần đây cô và Phụ Tuyết sao rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro