Chương 168. Thương nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Anh rất tò mò trợ lý Tô như thế nào sẽ hạ quyết tâm cầu hôn Tần Phụ Tuyết, rõ ràng ngày hôm đó cô ấy còn hỏi cô nếu cầu hôn Phụ Tuyết, có thể dọa đến cô ấy hay không.

Cô tò mò, trợ lý nhỏ của cô cũng tò mò.

Thấy cố vấn Tần muốn nói cho Phác tổng nghe chuyện nhẫn kim cương cùng đối tượng kết hôn, trợ lý Hoa mượn cớ bưng trà rót nước ở lại nghe các cô tâm sự.

Kết quả hai người cái gì cũng chưa nói.

Thái Anh ngồi ở vị trí tổng tài của mình xử lý công việc hằng ngày, Tần Phụ Tuyết ngồi ở cái ghế đối diện cô, cùng cô nói chuyện về sản phẩm mới và yêu cầu kỹ thuật.

Ánh nắng buổi sáng thật dịu nhẹ, trợ lý Hoa đứng ở cạnh bàn làm việc, cảm thấy có chút chói mắt.

Không phải do nắng mà do mấy chiếc nhẫn trên tay hai người kia.

"Tiểu Hoa, em đi ra ngoài làm việc đi, có việc gì tôi sẽ gọi em." Nhìn trợ lý Hoa đang chờ hóng hớt chuyện đến sốt ruột, trong lòng Thái Anh buồn cười, đem mấy cái hồ sơ ký xong đưa cho cô.

Trợ lý Hoa muốn ở lại cũng không thể, lén nhìn chiếc nhẫn kim cương Tần Phụ Tuyết một cái, không thể không tiếp nhận hồ sơ mà rời khỏi văn phòng.

Lúc cô đi, Thái Anh còn dặn dò, "Nhớ đóng cửa lại."

Một chút cơ hội nghe lén cũng không cho.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, không phải lòng vòng, Thái Anh trực tiếp hỏi, "Trợ lý Tô cầu hôn cậu à?"

Chuyện này rõ hơn ban ngày rồi, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay tần Phụ Tuyết, thì cũng không có khả năng tự mình đi mua rồi mang, huống chi chuyện cầu hôn Lệ Sa đã nói cho cô nghe.

Nói cho Lệ Sa thì đâu khác nào nói cho cô.

Nhắc đến chuyện cầu hôn, Tần Phụ Tuyết cười rất hạnh phúc, ánh nắng xuyên qua chiếc nhẫn kim cương, chiết xạ trên mặt bàn, tạo thành những điểm sáng loá mắt, Tần Phụ Tuyết vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay, "Ừm, hôm trước cô ấy cầu hôn mình."

Tần Phụ Tuyết ngước mắt nhìn Thái Anh, vừa đúng lúc Thái Anh cũng nhìn cô, trong mắt không che giấu được sự tò mò, Tần Phụ Tuyết cười nói, "Cậu chắc chắn không tưởng tượng được, Hoài Sương cầu hôn mình như thế nào đâu."

Lời nói của cô càng gợi lên lòng hứng thú của Thái Anh, Thái Anh đóng cây bút lại, đầu ngón tay linh hoạt mà xoay bút, "Vậy cô ấy cầu hôn cậu như thế nào?"

Tần Phụ Tuyết đem chuyện đêm đó mà kể tỉ mỉ cho Thái Anh nghe, nói đến đoạn trợ lý Tô mặc áo cưới đưa nhẫn lên cầu hôn cô, Tần Phụ Tuyết rũ mắt che đi đôi mắt phiếm hồng, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay nói tiếp.

"Lén mặc áo cưới cậu mua, rồi lại cầu hôn cậu..." Tay Thái Anh chống cằm, "Không nghĩ ra được trợ lý Tô sẽ dùng phương pháp độc đáo như vậy cầu hôn."

Nghĩ thêm một chút, thì đúng là trợ lý Tô thấy được áo cưới Tần Phụ Tuyết mua, xác định được Tần Phụ Tuyết cũng có ý niệm muốn kết hôn, cho nên mới có dũng khí lập tức cầu hôn.

Muốn nói thời cơ thích hợp hay là chính trợ lý Tô mới làm điều thích hợp.

Thái Anh hỏi, "Phụ Tuyết, nếu như cậu nhìn thấy nhẫn trợ lý Tô chuẩn bị, cậu sẽ lập tức cầu hôn cô ấy sao?"

Tần Phụ Tuyết đột nhiên bị hỏi một vấn đề như vậy. Tần Phụ Tuyết suy nghĩ một chút.

Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô không phải trợ lý Tô nhất thời đi ra ngoài mua, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc nhẫn, xoay xoay hai vòng, cũng tự hỏi bản thân vấn đề mà Thái Anh nói.

Nếu ngược lại là Hoài Sương không nhìn thấy áo cưới cô mua, mà là chính cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương này...

"Sẽ." Tần Phụ Tuyết trả lời rất chắc chắn.

Thái Anh thở dài, "Biết vậy mình đã sớm nói với cậu, trợ lý Tô đã mua nhẫn."

"Hửm?" Tần Phụ Tuyết kinh ngạc, "Cậu biết Hoài Sương mua nhẫn?"

Thái Anh gật đầu, "Đúng vậy, cũng là hôm đó cô ấy nói với mình."

Trách không được hôm đó lại cầu hôn với cô.

Tần Phụ Tuyết dựa vào ghế, đôi tay ôm ngực, khí thế bỗng dưng ngự tỷ, Thái Anh nhìn thấy cô vậy, cười nhận sai, "Mình sai rồi, lần sau nhất định nói cho cậu mà."

"Không có lần sau." Tần Phụ Tuyết cho cô xem nhẫn, vẻ mặt nghiêm túc, "Mình đã bị trợ lý Tô giam cầm rồi."

Dám có lần sau, trợ lý Tô sẽ đánh gãy chân cô, còn phế đi ngón tay nữa.

Thái Anh cười thành tiếng, "Còn chưa chúc mừng hai người, Phụ Tuyết, chúc cậu và trợ lý Tô, chúc hai người bách niên hảo hợp."

Lời chúc mừng càng làm mặt Tần Phụ Tuyết hạnh phúc hơn, cô cười tươi mà nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhận lấy lời chúc phúc của Thái Anh.

"Đúng rồi, giới thiệu cho cậu một người." Thái Anh đưa wechat của Ôn Nguyệt ra, đem danh thiếp gửi cho Tần Phụ Tuyết, "Cô ấy là Ôn Nguyệt, là người tổ chức hôn lễ, hôn lễ của mình và Lệ Sa do cô ấy phụ trách."

Gửi danh thiếp cho Tần Phụ Tuyết xong, Thái Anh hỏi cô, "Cậu định khi nào tổ chức hôn lễ?"

Tần Phụ Tuyết nhấp vào danh thiếp, kết bạn với Ôn Nguyệt, rất nhanh lời mời kết bạn đã được chấp nhận, "Nhanh nhất cũng phải sang năm." Cô ngước mắt, "Chờ mình làm phù dâu xong, rồi lại thành cô dâu."

"Vậy... có muốn mình ném hoa cưới cho cậu không?" Thái Anh nói giỡn với cô.

"Hoa cưới không phải ném cho cẩu độc thân sao?" Tần Phụ Tuyết bưng tách trà lên uống, từ nước trà liền nhớ đến trợ lý Hoa còn đang độc thân, "Mình cảm thấy người nên nhận hoa cưới là trợ lý của cậu đó, cô ấy ở bên cậu nhiều năm vậy rồi, vừa làm trợ lý vừa làm bảo mẫu, cũng đã đến lúc tìm bờ bến đậu rồi."

"Cậu cảm thấy Lưu Ngâm thế nào?"

"Lưu Ngâm?" Trước kia đến Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Lưu Ngâm luôn tìm cơ hội bắt chuyện với cô, nhìn là biết thích cô rồi, Tần Phụ Tuyết buông tách trà nói, "Trợ lý Hoa sẽ không thích Lưu Ngâm, mình nhìn thấy hai người đó như anh em vậy, thường hay đùa giỡn với nhau."

Đúng là cảm giác hai người đó như anh em, Thái Anh gật đầu tán thành, trợ lý Hoa nếu có thể cùng Lưu Ngâm thành một đôi thì đã sớm thành rồi, sẽ không như bây giờ một chút ái muội cũng không có.

Thái Anh thu hồi tâm mình lại, xử lý công việc. Tần Phụ Tuyết thấy vậy cũng về lại văn phòng của mình.

Hôm nay còn mấy cuộc họp cần mở, xử lý xong công việc hằng ngày, Thái Anh lập tức mở ba cuộc họp, chờ cô dừng lại lấy hơi thở, thì một ngày đã trôi qua.

Lệ Sa đến đón cô về nhà.

"Phụ Tuyết kể em chuyện cầu hôn, chị muốn nghe không?" Xe rời khỏi Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Thái Anh nghiêng đầu chăm chú nhìn tài xế.

Lệ Sa thoáng nhìn qua cô, cười một cái, "Trợ lý Tô cũng kể cho chị rồi."

Thái Anh cảm khái, "Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái trợ lý Tô và Phụ Tuyết cũng đã lãnh chứng."

Vừa cảm thán thời gian trôi nhanh thì Thái Anh lại thấy thời gian quá chậm, khoảng cách đến ngày tổ chức hôn lễ còn khá lâu.

"Bây giờ em có thể toàn tâm toàn ý đặt trên người chị rồi." Lệ Sa rời khỏi tay lái, tìm được tay Thái Anh mà nắm lấy, "Nhưng mà cuộc sống như vậy em có cảm thấy nhàm chán không? Chỉ có công việc và chị."

Sẽ nhàm chán sao?

Đương nhiên không rồi.

Thái Anh nắm lại tay Lệ Sa, "Cho dù em với chị không nói chuyện với nhau, chỉ cần nhìn chị, em đều cảm thấy vui vẻ."

Cùng người mình yêu ở bên nhau, cuộc sống tràn ngập ngọt ngào.

Còn sống với người mình không yêu, cho dù đối phương có bao nhiêu hài hước tạo bất ngờ, thì cũng chỉ cảm thấy ồn ào không thú vị.

Lệ Sa dừng lại ở đèn đỏ, nắm lấy mu bàn tay Thái Anh hôn một cái, nụ cười càng thêm ôn nhu, "Lời nói của Phác tổng thật ngọt."

Hiện tại là quý cuối cùng của năm, công ty tháng nào cũng bận như tháng nào, kế hoạch đặt ra ở đầu năm còn chưa hoàn thành, vì KPI mà các bộ phận phải hết sức nỗ lực, tranh thủ trước kỳ đánh giá cuối năm mà hoàn thành mục tiêu.

Đảo mắt đã đến tháng 12.

"Chị, ngày mai em phải đi biện luận." Lúc trước bắt đầu làm luận văn còn không có khẩn trương.

Thời gian ngày càng tới gần, lại cảm giác khẩn trương mãnh liệt.

Nhìn thấy luận văn trong tay em gái, Lệ Sa khép hồ sợ lại, "Biện luận lần một không qua thì còn lần hai, không cần khẩn trương."

Cho dù lần hai không qua thì còn lần ba.

Vân Tạ đi qua dựa vào Lệ Sa, "Chị, chị có biết vì sao em khẩn trương không?" Cô buông luận văn ôm lấy chị gái, "Biện luận xong thì em không cần đến trường nữa, có thể ở công ty làm việc, giúp chị chia sẻ bớt công việc."

Lệ Sa xoa xoa tóc cô, "Không cần tạo áp lực cho bản thân."

Suy nghĩ đến lịch trình làm việc ngày mai, Lệ Sa nói, "Ngày mai chị đưa em đến trường." Sợ em gái có gánh nặng tâm lý, Lệ Sa tìm lý do, "Vừa lúc chị đi tìm giảng viên Tiêu có việc."

Giảng viên Tiêu? Tiêu Lan Mịch?

Vân Tạ ngẩng đầu nhìn Lệ Sa, "Là giảng viên Tiêu có quan hệ với Hà Chỉ sao?"

Lệ Sa gật đầu, "Lúc trước lấy việc mượn thư viện để đóng góp tiền, sau lại không dùng, chị muốn cùng giảng viên Tiêu nói lại chuyện đóng góp tiền."

....

Bận rộn đến tối, Thái Anh mới về nhà.

Tháng trước các cô đã dọn về lại căn biệt thự của Lệ Sa, trong thời gian này Vân Tạ cũng ở lại đây, Thái Anh thay dép đi vào trong phòng khách, loáng thoáng nghe được hai người đang nói đến Hà Chỉ và giảng viên Tiêu.

Vừa nhìn thấy, hai người không chỉ tâm sự mà còn ôm nhau.

"Thái Anh." Nhìn thấy Thái Anh, Lệ Sa lập tức bỏ rơi em gái đứng lên đi qua với vợ, "Ăn tối chưa em?"

"Em ăn rồi." Thái Anh hôn lên má Lệ Sa một cái, cánh môi mang theo hơi lạnh ngày đông chạm vào làn da ấm áp, rất nhanh đã được sưởi ấm.

Thái Anh ngồi xuống sô pha, Lệ Sa rót cho cô một ly nước ấm, lúc đưa nước còn thuận tiện ngồi bên cạnh cô.

"Hai người mới nói chuyện gì về Hà học tỷ vậy?" Lệ Sa điều nước độ ấm vừa phải, Thái Anh tiếp nhận ly nước trực tiếp uống.

"Đang nói chuyện biện luận ngày mai, trùng hợp nhắc đến Hà Chỉ." Vân Tạ nhìn nhìn chị gái.

Ánh mắt hai người nhìn nhau rất nhanh lại tách ra, Lệ Sa nói cho Thái Anh, "Ngày mai, chị đưa Vân Tạ đến trường tham gia biện luận."

"Hai người nói chuyện đi, em về phòng xem luận văn chuẩn bị cho buổi biện luận ngày mai." Vân Tạ cầm luận văn trở về phòng của mình.

Cô em không ở đây, Thái Anh lập tức rúc vào trong ngực Lệ Sa, nhắm hai mắt lại nói chuyện với Lệ Sa, "Hai người nói sao lại nói tới chuyện của Hà Chỉ và giảng viên Tiêu?"

Giọng nói của cô có chút mệt mỏi, Lệ Sa nghe ra được, giúp cô xoa xoa giữa mày, giảm bớt mệt mỏi, "Chị nói với Vân Tạ ngày mai đến trường tìm giảng viên Tiêu."

"Chị đi tìm giảng viên Tiêu làm gì?" Thái Anh mở to mắt, nghi hoặc nhìn Lệ Sa.

"Chỉ là lý do thôi." Lệ Sa nhìn nhìn lên lầu hai, hạ giọng nói, "Chị muốn đưa Vân Tạ đến trường tham gia biện luận."

Hoá ra là như vậy.

Thái Anh hiểu rõ gật gật đầu, dựa vào trong ngực Lệ Sa tiếp, hưởng thụ sự dịu dàng và săn sóc.

Tay ở giữa mày xoa xoa vài vòng rồi lại chuyển ra phía sau, Lệ Sa nâng mặt Thái Anh, khẽ hôn lên môi cô.

Thái Anh đang muốn mở miệng đáp lại, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, Lệ Sa có chút ngây ngốc, làm sao lại phản ứng lớn như vậy?

Thái Anh nói, "Em nhớ ra một việc, trước kia Vân Tạ có nói với em, lúc mà em ấy bắt đầu làm luận văn có gặp Hà Chỉ và giảng viên Tiêu."

"Sao chị lại không biết?" Ánh mắt Lệ Sa đảo qua môi Thái Anh một cái, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt.

Nói như vậy thì việc này Vân Tạ chỉ nói cho một mình cô biết, Thái Anh nhớ lại lời nói của Vân Tạ, thuật lại cho Lệ Sa, "Vân Tạ thấy giảng viên Tiêu và Hà Chỉ gặp nhau, chờ con bé biện luận xong từ trong phòng học đi ngoài thì không thấy giảng viên Tiêu nữa, chỉ có Hà Chỉ ở bên ngoài chờ con bé."

Hà Chỉ ở bên ngoài chờ em gái mình, những lời này thật sự làm cho người ta phải động não, Lệ Sa nhíu nhíu mày, "Đừng nói là Hà Chỉ thương nhớ em gái của chị nha?"

Thái Anh cũng không xác định được, "Chị nói xem, ngày mai Vân Tạ biện luận, có thể hay không sẽ gặp được Hà Chỉ không?"

Nếu gặp thì phải cần cân nhắc kỹ lưỡng,

Lệ Sa trầm ngâm hai giây, "Ngày mai đi trường học sẽ biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro