Chương 172. Chiếu cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sinh nhật lại kết hợp với tết Nguyên Đán, sau mấy ngày nghỉ này, mọi người sẽ có thêm một kỳ nghỉ nữa, chính là tết Âm Lịch.

Đảo mắt một cái một tháng liền trôi qua, Thái Anh đang xem tư liệu của sản phẩm mới, thì trợ lý Hoa đưa đến danh sách thưởng cuối năm, không kiềm nén được sự vui sướng, "Phác tổng, phòng tài chính đưa đến danh sách phê duyệt."

"Danh sách gì?" Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này của trợ lý Hoa, chẳng lẽ là mấy trang lợi nhuận của công ty? Thái Anh tiếp nhận hồ sơ, vừa mới mở ra nhìn thấy mấy chữ thưởng cuối năm, nụ cười trên mặt cô lập tức đình trệ vài giây.

Hoá ra là danh sách thưởng cuối năm.

Danh sách chia làm hai phần, một phần là thưởng cuối năm của nhân viên cấp cao, một phần là thưởng cho nhân viên bình thường, Thái Anh cảm thấy ê ẩm, "Lại một chữ ký mất tiền."

Trợ lý Hoa mừng rỡ như con mèo chiêu tài, "Phác tổng, em đang chờ thưởng cuối năm để mua nhà."

"Không phải em có nhà rồi sao?" Thái Anh nhìn kỹ danh sách thưởng cuối năm, nhìn thấy có một chỗ không đúng, lấy bút khoanh ở đó, "Tiền thưởng cuối năm của Lưu Ngâm thiếu 200 ngàn, bảo giám đốc Đường sửa lại đi."

Ê ẩm thì ê ẩm nhưng không thể thấy vậy mà làm lơ, người ta cũng nhất kiến chung thành mà đi theo cô, nên một đồng cũng không thể thiếu.

"Nhà đó có chút nhỏ, em muốn đổi một căn lớn hơn, cũng gần công ty hơn." Trợ lý Hoa mắt trông mong mà nhìn, "Phác tổng, có phải chị cũng cho em thêm một chút không?"

Thái Anh ném cho cô một ánh mắt, làm cho cô câm nín.

Vâng, cô đã hiểu, không thể cho thêm.

Trợ lý Hoa lặng lẽ thở dài.

Xem xong thưởng của nhân viên cấp cao, đến xem thưởng của nhân viên thường rất nhanh, mấy người đó tiền thưởng đều cố định. Vừa xem đã hiểu ngay.

Thái Anh ký vào danh sách của nhân viên bình thường, còn phần danh sách của nhân viên cấp cao phải để trợ lý Hoa đem đến phòng tài chính làm lại.

Chuyện liên quan đến tiền, không thể để cho trợ lý giám đốc tài chính đến lấy được, trợ lý Hoa tự mình làm lấy.

Danh sách mới rất nhanh đã được sửa xong, Phác tổng ký tên, bộ phận tài chính có thể phát thưởng cuối năm rồi.

Tiền thưởng cuối năm cần mọi người phải ký tên, phòng tài chính ở trong diễn đàn công ty phát thông báo, toàn bộ công ty lập tức hưng phấn, cực khổ làm việc cả năm, chỉ chờ đến ngày được nhận thưởng và nghỉ tết Âm Lịch.

Không biết bên tập đoàn Lạp Thị bên kia có phát thưởng không, Thái Anh nhắn tin cho Lệ Sa.

Lệ Sa họp hội đồng quản trị với các cổ đông, ba cô cũng tham dự. Nhìn thấy tin nhắn của Thái Anh, Lệ Sa hơi hơi cong môi cười, nhưng không có lập tức trả lời tin nhắn.

Hiểu rõ con gái nhất chính là ba, thấy con gái cười, ba Lạp đã biết ai nhắn tin cho con gái mình rồi.

Tan họp, Lệ Sa lập tức nhắn tin cho Thái Anh, [Chị vừa mới họp xong, ba cũng tham dự nữa.]

Bởi vì có ba tham dự cho nên không thể trả lời tin nhắn lại liền.

Cái giải thích này làm cho Thái Anh có cảm giác, vụng trộm ba mẹ yêu đương, rất kích thích, cô chống đầu cười, điện thoại đặt trên bàn, một tay soạn tin nhắn, [Em lâu rồi không có gặp ba vợ, chị hỏi thăm ba giúp em.]

[Ông ấy đi rồi.] Lệ Sa thu hồi điện thoại, mang theo trợ lý Tô rời khỏi phòng họp về lại văn phòng của mình.

Ngồi xuống, Lệ Sa tiếp tục cười nhắn tin với Thái Anh, [Ăn tết có thể gặp ba mẹ, mẹ chị vẫn luôn nhắc tới em.]

[Nhắc em sao?] Thái Anh thụ sủng nhược kinh.

Lệ Sa cười cười, mở hồ sơ ở trên bàn ra, [Thật ra là nhớ mẹ em đó, lần trước gặp mẹ em xong, vẫn luôn muốn được gặp lại bà ấy, hai người đó nói chuyện rất ăn ý với nhau.]

Mẹ Lạp nhớ Triệu tiểu thư nhà cô? Lông tơ Thái Anh dựng đứng cả lên, cái này mà để cho Lão Phác tổng biết đi ha, lại có một thùng giấm.

Nhưng mà mẹ Lạp muốn gặp mẹ cô, có thể hẹn trực tiếp được rồi, sao lại còn phải thông qua cô để gặp? Thái Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói này có lẽ là lời khách sáo mà thôi.

Cô suy nghĩ về chuyện này mất nửa phút, Lệ Sa nhắn thêm một tin mới, [Năm nay đón tết ở nhà chị sao?]

Vấn đề này Thái Anh còn chưa nghĩ đến, bây giờ Lệ Sa nhắc làm cô kinh ngạc. Hiện tại cô đã kết hôn, không thể giống như trước kia, về nhà ba mẹ đón tết.

Đến nhà Lệ Sa đón tết, Thái Anh lại luyến tiếc ba mẹ bên này, ở lại nhà mình đón tết thì lại sợ Lệ Sa luyến tiếc ba mẹ Lạp bên kia.

Thái Anh cẩn trọng hỏi, [Em có thể đón tết ở nhà em sao?]

Cách một màn hình nhưng Lệ Sa có thể cảm nhận được Thái Anh đang kinh ngạc.

Lệ Sa không khỏi cười, [Có thể.]

Thái Anh hỏi, [Vậy chị thì sao?]

[Về nhà cùng em.] Lệ Sa trêu cô, [Năm thứ nhất cùng em đón tết ở nhà mẹ đẻ, năm thứ hai em về nhà chị đón tết.]

Thái Anh lại cảm động lại buồn cười, ôm điện thoại cười không ngừng, [Năm thứ ba, chúng ta ở lại căn nhà nhỏ của mình đón tết.]

....

Trước khi nghỉ tết Âm Lịch, công ty sẽ tổ chức tất niên, thời gian ước định đêm nay, giám đốc hành chính sắp xếp địa điểm tổ chức tất niên, bao cả một khu suối nước nóng, ăn chơi vui hát ngâm suối nước nóng, tất cả mọi chi phí công ty đều lo, vui chơi đến ngày mai.

Có đối tượng thì mang đối tượng, không có đội tượng nhân cơ hội này mà mang đối tượng tương lai đến cùng.

Nhớ đến chuyện tất niên, Thái Anh hỏi Lệ Sa có thời gian không.

Đương nhiên là có thời gian rồi, Lệ Sa không nghĩ tới cảnh bị bỏ rơi ở nhà, chăn đơn gối chiếc không ngủ được.

Đi đưa xong danh sách thưởng cuối năm đã ký, trợ lý Hoa trở về với gương mặt xán lạn, nhìn Phác tổng hào phóng, muốn đi đến ôm hôn mấy cái.

Nhưng mà cô nào dám.

Trợ lý Hoa ân cần pha trà nóng, đứng bên cạnh chờ Phác tổng giao việc.

Gần đến giờ tan ca, Thái Anh vung bàn tay lên, bảo mọi người tan ca sớm đi, rồi đi đến suối nước nóng mà giám đốc hành chính đã đặt.

Suối nước nóng này nằm ở trong nội ô thành phố, gần hồ Thu Lan, Lệ Sa đến muộn, thấy Thái Anh, câu đầu tiên hỏi chính là, "Sao lại không đặt tất niên ở khách sạn Duyệt Giang?"

"Sợ không tính tiền." Thái Anh ôm hôn cô lấy lòng.

Trợ lý Tô và Vân Tạ đi phía sau thấy hai người này vừa gặp nhau đã ôm hôn, lập tức làm biểu cảm bất đắc dĩ, chờ hai người tách ra mới dám đi đến gần.

Trợ lý Tô nhìn xung quanh tìm Tần Phụ Tuyết.

Thái Anh nhìn cô mà trêu ghẹo, "Trợ lý Tô, khách sạn này đã bị Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật bao rồi, hôm nay cô đến đây với thân phận gì?"

Đối phương lập tức thẹn thùng.

Trợ lý Tô thẹn thùng, nhìn sang Lạp tổng cũng đang nhìn cô mà chế nhạo, bẽn lẽn mà nói, "Người nhà của cố vấn Tần."

"Hoài Sương." Từ trong sảnh tiệc đi ra, Tần Phụ Tuyết đã nhìn thấy các cô, bước nhanh đi tới.

Tần Phụ Tuyết đón người đi vào bên trong, người cô đơn Vân Tạ đứng ở bên người Thái Anh, "Chị dâu, em là em dâu của chị, có thể tham gia tất niên của công ty chị chứ?"

"Có thể nha." Thái Anh cười, "Nhưng mà tìm đối tượng ở công ty chị đi, về sau mỗi năm đều được tham gia."

Không cần tìm đối tượng, lấy thân phận em dâu tổng tài cũng có thể tham gia hàng năm rồi. Vân Tạ tự cãi ở trong lòng, đi theo Thái Anh vào trong buổi tiệc.

Trong sảnh rất náo nhiệt, hầu như nhân viên Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật đều mang người nhà đến, bàn nào cũng ngồi kín cả.

Trên sân khấu đang phát nhạc, Thái Anh nắm chặt tay Lệ Sa, đem cô đi đến bàn của mình.

Bàn cô ngồi đều là các nhân viên cấp cao, đều là những gương mặt mà Lệ Sa biết, ngồi xuống, cô cởi bỏ áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, Lưu Ngâm lập tức bưng ly rượu qua kính rượu.

Vân Tạ ngồi ở bên cạnh Thái Anh, cô vừa ngồi xuống trợ lý Hoa lập tức rót nước trái cây cho cô.

Không phải rượu, để nước trái cây thay thế.

Vân Tạ liếc nhìn ly rượu vang đỏ của trợ lý Hoa, lại nhìn ly nước trái cây của mình, nói cảm ơn rồi cầm lấy đũa.

Không khí có chút vi diệu nói không thành lời.

Cái loại cảm giác vi diệu này vẫn giữ cho đến khi tiệc kết thúc, nhân viên công ty cũng ít đi.

"Phác tổng, Lạp tổng, chúng ta cùng nhau đi ca hát đi." Trần Giang Sơn nhiệt tình mời, không nghĩ để cho hai người thoát.

Thái Anh nhìn mấy nhân viên cấp cao mà xua tay, bữa tiệc này cô bị mời vô số ly, hiện tại đầu choáng váng rồi, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ, "Mọi người đi đi, tôi uống nhiều quá rồi, muốn về nghỉ."

Nhân viên phục vụ đứng sẵn ở của chờ, tai mắt đều rất lanh lẹ, nghe được cuộc nói chuyện này lập tức đi tới.

Lệ Sa ôm lấy Thái Anh, bảo với nhân viên, "Đưa chúng tôi lên phòng."

Đêm nay khách sạn này đã được bao, muốn ngủ ở phòng nào cũng được.

Trần Giang Sơn vẫn muốn kiên trì, nhìn thấy Lạp tổng, gương mặt lập tức cười tươi sửa miệng, "Vậy chúng tôi đi chơi tiếp."

Phác tổng không đi thì kéo trợ lý Hoa đi.

Lưu Ngâm không cố kỵ nam nữ, kề sát vai trợ lý Hoa nói, "Trợ lý Hoa, Phác tổng không đi ca hát, cô đi cùng chúng tôi đi."

Một cô gái đi không sợ bị hại sao? Vân Tạ muốn nhắc nhở trợ lý Hoa, Trần Giang Sơn tới mời cô, "Tiểu Lạp tổng, cô từ đầu đến giờ vẫn uống nước trái cây, hay là đi ca hát với chúng tôi luôn đi?"

Trợ lý Hoa quay sang cười với cô, "Tiểu Lạp tổng, cùng đi đi."

Lời cự tuyệt đến bên miệng vì nụ cười của trợ lý Hoa biến thành đáp ứng, Vân Tạ gật đầu, "Được."

Lưu Ngâm đã ngà ngà say, trong một lúc cảm giác hoảng hốt vì nhìn thấy một Lệ Sa khác.

....

Nhân viên phục vụ mang Thái Anh và Lệ Sa đến tầng cao nhất của khách sạn, trang trí thiết kế lấy màu hoa hồng mê mị làm màu chủ đạo làm cho máu nóng con người dâng lên, Lệ Sa đỡ Thái Anh ngồi xuống, động tác ôn nhu mà vuốt ve mái tóc Thái Anh, ôm lấy mặt nhìn cô.

Ánh đèn mờ dừng ở trên mặt Thái Anh, lúc này trông cô thật yếu đuối, thật là muốn khi dễ.

"Sao lại uống nhiều như vậy?" Giọng nói Lệ Sa dịu dàng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cho cô thoải mái.

"Tất niên mà." Thái Anh nuốt nước bọt, cảm giác cồn trong cơ thể cô như đang bừng cháy, cả cơ thể nóng nóng, "Em muốn uống nước."

"Được, chờ chị đi lấy." Lệ Sa cầm một chai nước khoáng quay trở lại, đút cho Thái Anh uống.

Uống rượu xong Thái Anh càng trở nên quyến rũ hấp dẫn, nước từ bên khoé môi vươn ra, chảy vào trong quần áo, hình ảnh này càng làm cho con người ta phát cuồng, Lệ Sa nhịn không được mà nhấp môi đặt lên bên khóe môi kia, tay nâng cằm Thái Anh mở miệng hôn sâu hơn.

Trong khoang miệng toàn là hơi rượu, làm cho con người ta hết say rượu rồi say tình.

Thái Anh bám lấy bả vai Lệ Sa, nhiệt độ cơ thể càng tăng cao, những giọt mồ hôi đọng lại giữa trán, chỉ một lát, Thái Anh cảm giác mình không thở được nữa.

Lệ Sa buông cô ra, xoa xoa tóc, ánh mắt vui vẻ nhưng vẫn không mất đi sự dịu dàng, "Chị mang em đi tắm."

"Được." Thái Anh đứng dậy nhưng mà nào còn sức lực để đứng, lại ngã vào trong lồng ngực Lệ Sa, bộ dáng rất ngoan ngoãn.

Chỗ này không phải là khách sạn nhà cô, Lệ Sa ở đây cảm giác không yên tâm, đỡ Thái Anh đi đến cửa nhà tắm, lại sửa chủ ý, gọi cho Lương Khiếu, bảo hắn đến đón người.

Thái Anh dựa vào trong ngực Lệ Sa, lắng nghe cô gọi điện thoại, khoé miệng vẫn cong lên, trước kia mỗi lần tiệc tất niên kết thúc, cô một mình trở về phòng ngủ, chỉ có trợ lý Hoa chiếu cô cô.

Bây giờ cô đã có Lệ Sa, cảm giác hoàn toàn không giống nhau, cô có thể rất yên tâm mà giao cả bản thân cho Lệ Sa.

Không cần lo lắng bản thân sẽ gặp tình huống gì, cũng không cần phải lo lắng Lệ Sa sẽ làm trò gì với cô.

Lệ Sa cúp điện thoại cúi đầu, đối diện với ánh mắt say mê kia, cảm giác rung động, cô ấn Thái Anh lên tường, hai người lại hôn nhau cuồng nhiệt.

Về đến nhà, Lệ Sa ôm Thái Anh ngồi nghỉ trên sô pha, đi vào nhà tắm chỉnh nước ấm, sau đó mới ra ngoài ôm Thái Anh đi vào tắm, tắm xong lại ân cần mà mặc áo ngủ.

Đến khi cô tắm xong thì Thái Anh đã ngủ trên giường, mái tóc dài tuỳ ý mà loạn trên gối, một cái tay kia thì chiếm lấy gối của cô.

"Thái Anh." Lệ Sa vẫn chưa lên giường, đứng ở mép giường cúi đầu nũng nịu mà kêu tên cô.

Thái Anh đang mơ ngủ đáp lại, "Em đây."

Lệ Sa nhẹ nhàng xốc chăn lên mà chui vào, Thái Anh ngủ không có sâu, mơ màng tỉnh dậy, phát hiện mình chưa được Lệ Sa ôm ấp, kéo kéo tay áo hỏi, "Sao chị không ôm em?"

Nói không để người ta trả lời đã chủ động ôm lấy.

Lệ Sa sờ sờ mặt, xoay người ôm lấy cô, "Hình như lúc này có chút giống lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau?"

Thái Anh ngây ngốc cười nói, "Giống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro