Chương 198 + 199

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 198. Thử giường

Dưới tấm nệm mềm êm ái kia, toả ra một mùi hương thơm mát, lúc các cô nằm xuống, cảm giác thật thoải mái, cả cơ thể như được tấm nệm bao bọc lấy.

Khung giường thật chắc chắn, mặc kệ các cô ở trên giường chơi đùa như thế nào, cũng không có phát ra những tiếng ngoài lề, trên giường đặt bốn cái gối, hai cái gối dùng để dựa, hiện tại một cái đã rơi trên mặt đất.

Thái Anh tuỳ tay nắm lấy chăn, nghiêng đầu chôn ở trên gối, có chút thở không nổi, Lệ Sa cười kề sát mặt cô, vuốt ve những sợi tóc hỗn loạn, sau đó đưa ra đánh giá về cái giường mới, "Thật mềm mại thoải mái, rắn chắc dùng rất bền, chị rất thích nha."

Ngực Thái Anh tê dại, bất giác mà rùng mình, nhất thời không rõ được là Lệ Sa đang đánh giá giường mới hay là đang đánh giá cơ thể của cô.

Cô quay đầu nhìn Lệ Sa, đối diện với ánh mắt ôn nhu, chứa đầy tình yêu mật ngọt, từ từ ghé vào người cô.

Lệ Sa cúi đầu hôn lên mí mắt, Thái Anh nhấp môi lên sau đó nhắm mắt lại, cả hai đôi môi chậm rãi mà nhấm nháp nhau, nụ hôn từng những cái thật ngắn biến thành một nụ hôn vô cùng sâu, cướp lấy hơi thở của nhau.

Lúc các cô bắt đầu ra trận, thì cửa phòng ngủ rộng mở ngênh đón một vị khách không mời mà đến, người máy quản gia đứng ở cửa nói, "Chủ nhân, phu nhân, trợ lý Hoa sắp đến, đoán chừng 10 phút nữa đến nơi."

Hệ thống an ninh sẽ đem thông tin khách đến nhà chơi gửi cho người máy quản gia, bản thân là tiểu quản gia của Thái Anh, cho nên có nhiệm vụ nhắc nhở chủ nhân.

Lệ Sa quay đầu liếc mắt nhìn nó một cái, Thái Anh che mặt, "Quên đóng cửa."

Ở đầu giường có trang bị hệ thống khoá từ xa, Thái Anh mở hệ thống khoá ra, điều chỉnh đóng cửa lại, đem người máy quản gia nhốt ở bên ngoài.

Người máy quản gia lui về sau, tông vào cửa, lại lui về sau một lần nữa, tông vào cửa tiếp, sau khi tông cửa hai lần đành bỏ cuộc, ở bên ngoài mà nhắc nhở, "Chủ nhân, lát nữa nhớ mặc quần áo nha."

Nhưng mà không ai thèm trả lời tiểu quản gia này.

Lệ Sa xoay người nằm bên cạnh Thái Anh, ôm lấy cô hỏi, "Trợ lý Hoa tới làm gì?"

"Chắc là mang ít đồ đến." Thái Anh nhích gần tìm vị trí thoải mái trong ngực Lệ Sa, vừa nhấc đầu đã đụng đến cằm của Lệ Sa, Thái Anh cười hôn một cái, "Không có việc gì hết, em ấy đặt ít đồ rồi sẽ đi."

Lệ Sa hôn lại Thái Anh, giọng nói cố tình thấp xuống, ma mị Thái Anh, "Vậy chúng ta tiếp tục thử giường chứ?"

Thái Anh rụt người vào trong chăn, đôi mắt chờ mong nhìn Lệ Sa, "Được, tiếp tục thử."

Đến lượt cô làm chủ.

Trên người Lệ Sa chỉ còn hai món đồ, một cái là sợi lắc chân, một cái là đồng hồ, mà hai cái này đều là do một người tặng.

Mà người tặng cho cô giờ phút này đang cùng với cô thử nghiệm giường mới.

Lệ Sa hơi híp mắt lại, quay đầu sang một bên, trên sô pha là quần áo của các cô, Thái Anh thì thầm mà gọi tên cô, cơ thể Lệ Sa run lên, xoa lấy tóc Thái Anh, lại khó mà duy trì được sự tỉnh táo, đầu ngón tay luồn vào trong mái tóc của Thái Anh, đôi mắt dần dần nhắm lại, đắm chìm trong cảm xúc mà Thái Anh mang đến.

Trợ lý Hoa ôm một thùng nước khoáng xuất hiện ở cửa nhà các cô, ôm từ xe ra đến thang máy, từ thang máy đến cửa, đi qua không ít con đường, mệt đến thở hồng hộc.

Mật khẩu cửa nhà vẫn như cũ, là cái dãy số dài trăm năm không đổi kia. Trợ lý Hoa đặt thùng nước xuống dưới đất, rất thành thục mà nhập mật khẩu vào, cửa lập tức mở, người thì đi vào.

Người máy quản gia nhận diện được trợ lý Hoa, chạy đến cửa chào hỏi, "Trợ lý Hoa, cô tới rồi, mời vào trong."

Mới vừa nói xong, trên người có một đồ vật đặt lên, trợ lý Hoa đem thùng nước đặt lên trên người của nó.

"Oa, cô mang theo đồ tặng cho tôi nha." Người máy quản gia rà quét nhìn trên thùng, phát hiện là nước khoáng.

"Mang vào nhà bếp." Trợ lý Hoa theo thói quen mà sai bảo nó.

"Tuân lệnh." Người máy quản giá hớn hở mang thùng nước đi vào nhà bếp, đứng đó chờ trợ lý Hoa dỡ xuống đất.

Trợ lý Hoa dùng tay xé bỏ đi lớp bọc bên ngoài, đem từng chai nước khoáng bỏ vào trong tủ lạnh, xong việc, cô nhìn thoáng qua phòng ngủ.

Vừa nhìn thấy liền giật mình.

Phác tổng đã về nhà!

Cửa phòng ngủ đóng chặt lại, đoán không bên trong không chỉ có Phác tổng mà còn có Lạp tổng nữa, trong lòng trợ lý Hoa có chút sợ hãi hỏi người máy quản gia, "Phác tổng ở nhà sao?"

"Đúng rồi, ngài ấy và phu nhân ở trong phòng ngủ." Người máy quản gia đứng tại chỗ xoay hai vòng, do dự có nên giúp trợ lý Hoa gõ cửa không.

Nhưng mà phản ứng lúc nãy của chủ nhân làm cho nó biết, các cô không muốn bị quấy rầy.

Vợ vợ hai người ở phòng ngủ còn có thể làm cái gì nữa, trợ lý Hoa không phải là người từng trải nhưng mà cũng biết rõ quá rồi, cô đưa tay vẫy vẫy với người máy quản gia, rón ra rón rén đi ra ngoài.

"Tôi đi đây, ngươi không cần nói tôi có tới."

"Tuân lệnh." Người máy quản gia tiễn cô ra đến cửa, "Trợ lý Hoa, hoan nghênh cô lần sau lại đến nha."

Chỉ sợ là Phác tổng không hoan nghênh, về mặt này thì trợ lý Hoa tự hiểu.

Tắm xong, Thái Anh và Lệ Sa mặc áo tắm từ trong phòng ngủ đi ra, người máy quản gia nghe được động tĩnh, từ phía sau sô pha lại hỏi thăm hai người.

"Chủ nhân, phu nhân, một giờ trước trợ lý Hoa có đến đây, mang nước đến xong đi rồi." Nói xong lại trở về phía sau sô pha.

Lệ Sa xoa xoa tóc đi đến sô pha ngồi, Thái Anh đi vào bếp cầm bình nước đi ra, vặn cái nắp đưa cho Lệ Sa, hỏi người máy quản gia, "Máy sấy để ở đâu?"

Vừa dứt lời, ngăn kéo ở dưới tivi chậm rãi mở ra, người máy quản gia chạy đến bên cạnh ngăn kéo nói, "Chủ nhân bảo bối của tôi, máy sấy đặt ở đây, sau này phải nhớ đến nha."

Thái Anh đi lấy máy sấy qua, quay lại phát hiện Lệ Sa đang nhìn người máy quản gia mà suy tư cái gì đó.

"Làm sao vậy?" Thái Anh cắm máy sấy vào ổ điện sấy tóc cho Lệ Sa, tay vỗ vỗ mái tóc ướt đẫm của cô, cùng với Lệ Sa đánh giá người máy quản gia.

"Ngày mai chị mở họp." Lệ Sa nói, "Loại bỏ người máy quản gia."

Cảm giác được bản thân sắp bị vứt bỏ, người máy quản gia run bần bật, đứng ở một góc nhỏ không dám nhúc nhích, cũng không dám làm nũng với các cô.

Lạp tổng còn ghen được với người máy, Thái Anh bật cười, "Đổi hình thức là được rồi, không cần loại bỏ đâu."

Người máy quản gia nhanh chạy lại cứu vớt đời mình, "Chủ nhân, tôi có rất nhiều hình thức nha, nếu ngài cảm thấy tôi quá đáng yêu, có thể đem tôi chuyển sang phong cách lạnh lùng nha."

Lạnh lùng? Nhìn cái dáng người nhỏ gọn này còn đòi lạnh lùng sao?

Thái Anh cười nói, "Được, chuyển sang phong cách lạnh lùng."

Thay đổi phong cách, từ màu sắc nhu hoà thân thiết, chuyển sang lạnh lùng cường thế, "Tôi đã chuyển sang phong cách lạnh lùng."

Hoá ra chuyển sang phong cách lạnh lùng, là đổi giọng nói, bỏ bớt mấy câu làm nũng đi.

Lệ Sa nghiêm túc cùng với Thái Anh mở cuộc họp nhỏ giữa hai người, "Người máy quản gia trong giai đoạn thử nghiệm không hiệu quả lắm, loa cũng đã đủ quản lý thiết bị trong căn hộ rồi." Lệ Sa ngẩng đầu nhìn Thái Anh, "Chị sẽ bảo bộ phận thị trường đi làm cuộc khảo sát khách hàng, nếu như trải nghiệm của mọi người không tốt, thì sẽ loại bỏ việc bắt buộc phải có người máy quản gia, sửa lại chủ nhà thích thì mua."

"Vâng, Lạp tổng. Cảm ơn ngài đã duy trì tôi." Thái Anh điều chỉnh lại sức nóng, nhìn tiểu quản gia đứng ở góc tường hỏi, "Vậy còn nó thì sao? Đem nó đi đâu?

Người máy quản gia phong cách lạnh lùng a một tiếng, "Đưa tôi đến nhà trợ lý Hoa đi."

Thái Anh "....."

Tiểu quản gia này coi trọng trợ lý Hoa sao?

Mà ngoài trừ các cô, hình như nó cũng chỉ nhận biết được trợ lý Hoa.

Lệ Sa không có chút do dự nào mà đồng ý, "Được, đem đưa cho trợ lý Hoa đi."

Gió nóng rất nhanh làm khô tóc, Thái Anh thu dọn lại máy sấy, nhìn nhìn tiểu quản gia sau khi chuyển sang phong cách lạnh lùng thì không nói thêm gì, hỏi Lệ Sa, "Thật sự đưa cho trợ lý Hoa sao?"

Hình như tiểu quản gia đang chê cuộc đời quá dài, lạnh lùng nói, "Cầu mà không được."

Cuối cũng vẫn không đem tiểu quản gia đi cho người khác, Thái Anh và Lệ Sa rời khỏi đây trở về nhà chính, trước khi đi còn khôi phục lại phong cách ban đầu của nó, để cho nó cô độc ở lại giữ nhà.

"Hai người mua nhà mới sao?" Nhìn thấy giấy chứng nhận bất động sản, Vân Tạ cầm lấy nhìn nhìn, nhìn thấy địa chỉ có chút ngạc nhiên, "Đinh Hà Uyển... chị muốn tặng cho chị dâu à?"

Lệ Sa lấy lại giấy chứng nhận bất động sản lại, "Đây là Thái Anh mua tặng chị." Sẵn tiện để lộ ra cái đồng hồ ở bên cổ tay trái.

Vân Tạ ngốc, "Cái này không phải bất động sản thuộc Lạp Thị chúng ta sao?"

Đây là cái kiểu tình thú gì vậy? Mua căn hộ từ Lạp Thị rồi sau đó đem tặng cho tổng tài Lạp Thị?

Căn bản là không để ý đến cái đồng hồ.

Cô không để ý, thì Lệ Sa chủ động nhắc đến, "Đúng là thuộc bất động sản của Lạp Thị, nhưng mà căn hộ này Thái Anh mua tặng chị." Lệ Sa giơ tay ra nói, "Còn tặng cái đồng hồ này nữa."

Vân Tạ ngắm nhìn cái đồng hồ trên cổ tay, trong lòng còn nuốt xuống một câu, ''Còn dấu hôn cổ nữa kìa chị hai yêu dấu.''

Tất cả đều là Thái Anh đưa...

Ở công ty đã mệt mỏi rồi, không nghĩ đến về nhà tâm càng mệt hơn.

Thái Anh ở trong nhà tắm đi ra, cuộc đối thoại của hai chị em cô đều nghe thấy, đi đến cái bàn trà, mắt nhìn đến cái hộp trên bàn, cầm lấy giấy chứng nhận sở hữu bất động trên tay Lệ Sa, "Giấy chứng nhận sở hữu bất động sản cần phải cất."

"Em đặt vào két sắt đi." Khoé môi Lệ Sa cong lên, "Mật khẩu thì em biết rồi đó, chìa khoá đặt ở kệ sách tầng thứ hai."

Trong nhà có hai cái thư phòng, một cái là của Lệ Sa, cái kia là của Thái Anh, lời nói này của Lệ Sa ý bảo là đặt vào trong két sắt của Lệ Sa.

Kết hôn đã lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên Thái Anh mở két sắt của Lệ Sa, mật khẩu thì ngày đầu tiên Lệ Sa mang cô về nhà đã nói cho cô biết rồi.

Nhìn cái két sắt màu nâu cao 1 mét, Thái Anh nhớ lại chuyện cũ, khi đó cô nhìn thấy Lệ Sa khom lưng mở két sắt, xem đến mặt đỏ tai hồng, mà lúc đó Lệ Sa lại hiểu lầm là cô tò mò với cái két sắt này, bị bắt gặp cho nên mới đỏ mặt.

Mật mã bao gồm 8 chữ số, 09132712, Thái Anh niệm trong đầu một cái, sau đó nhập mật khẩu.

Mà khoan đã cái mật khẩu này, số đầu với cuối là sinh nhật của Lệ Sa, vậy ở giữa 1327 ý là...

Thái Anh quay đầu lại, trong mắt có chút không xác định, Lệ Sa hình như đoán được cô sẽ có phản ứng này, cười ôn nhu, "Đến giờ em mới biết được."

Lệ Sa giúp cô đem giấy chứng nhận bất động sản bỏ vào trong két sắt, đặt chung với các giấy tờ bất động sản khác, đóng cửa lại. Thuận tay ôm Thái Anh vào trong ngực, "Chị cứ nghĩ rằng lúc đó em đã phát hiện ra điều gì đó, sau đó sẽ hỏi chị cái mật mã này là ý gì."

Quả nhiên là ý này.

Thái Anh hổ thẹn mà cúi đầu, giọng nói mỏng manh, "Em lúc đó trầm mê trong sắc đẹp của chị, không có nghĩ đến chuyện khác."

"Sắc đẹp?" Lệ Sa nhớ lại ngày đó, "Hoá ra không phải hiếu kỳ đồ trong két sắt mà đang nhìn chị." Lệ Sa sờ mặt, nâng đầu cô lên, "Vậy tiểu Phác tổng còn có thể nhớ rõ mật khẩu, thật sự rất lợi hại."

Lời này nói ra nghe vào trong tai luôn thành ý khác, đặc biệt cái câu rất lợi hại, Thái Anh ôm lấy Lệ Sa, mặt chôn vào hõm vai, khích lệ Lệ Sa, "Chỉ cần chị nói, em sẽ nhớ kỹ."

Chỉ là đi cất cái giấy chứng nhận bất động sản thôi mà cũng phải mùi mẫn với nhau, cái này mới lợi hại hơn nè - Vân Tạ nghĩ.

Vân Tạ gõ cửa, mở hé cái cửa, đánh gãy hai con người đang mùi mẫn với nhau, "Chị, chị dâu... cơm nấu xong rồi, xuống ăn cơm."

Tay nghề dì Trương rất tốt, những món ăn dì làm các cô đều thích ăn, giúp các cô soạn cơm tối, cởi tạp dề ra hỏi, "Đại tiểu thư, phu nhân, hai người có muốn làm tiệc tân gia nhà mới không?"

"Bọn cháu còn chưa định dọn qua đó ở." Thái Anh nói, "Chỉ là ngẫu nhiên sẽ ở bên đó một hai ngày."

"Như vậy à." Dì Trương cười hiền từ, nói thêm đôi câu, "Nhà mới tốt nhất vẫn nên mời bạn bè đến chơi, để trong nhà có hơi ấm, tụ nhân thụ khí, vận tài mới tốt."

Lệ Sa trầm ngâm một hút, "Được nha, vậy đêm mai chúng ta mời mấy người bạn đến, dì Trương cũng đến nha."

--------------------------------------------------

Họ của Lệ Sa khi phát âm là số 6.

Họ của Thái Anh là tương ứng với số 7.

Vậy 1314627 nghĩa là Lạp yêu Phác trọn đời trọn kiếp, còn 1327 nghĩa là mãi mãi yêu Phác.


Chương 199. Tân gia

Bộn bề công việc cả ngày, Thái Anh xoa giữa mày dựa vào ghế nghỉ ngơi, nhớ đến đêm nay còn phải đến nhà mới liên hoan, cô gọi trợ lý Hoa đi vào văn phòng.

Khoảng cách giờ tan làm còn hai tiếng nửa, Thái Anh đặt mấy ngón tay lên bàn mà gõ gõ, tiếng gõ rất theo tiết tấu làm cho người đối diện có chút rùng mình.

Phác tổng bảo cô đi vào văn phòng rồi lại không nói lời nào, đừng nói lại muốn trừ lương cô nữa nhé? Cô đã làm sai chỗ nào?

Trợ lý Hoa khẩn trương nuốt nước miếng, cẩn trọng mà thử, "Phác tổng, chị có việc gì muốn sai bảo em sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, Thái Anh mỉm cười, "Đêm nay em có sắp xếp đi hẹn hò gì chưa?"

"Không có." Trong lòng trợ lý Hoa có chút khổ sở, nhưng mà nụ cười trên mặt vẫn sáng như ánh mặt trời, "Chị muốn em tăng ca sao?"

Giọng nói của trợ lý Hoa từ nhỏ thành lớn, nghe như là rất hứng thú với việc tăng ca.

Thật là một cô trợ lý yêu nghề kính nghiệp nha.

"Không tăng ca, mời em đi ăn tối thôi." Thái Anh nhìn đồng hồ, "Nếu em đồng ý thì bây giờ tan làm."

Mời cô ăn tối sao? Trợ lý Hoa sợ ngây người, nổi sợ hãi của cô là Lạp tổng nha, "Phác tổng, chị mời em ăn tối không sợ Lạp tổng không cao hứng sao?"

Người khác mà nhìn Phác tổng nhiều hơn hai lần, thì chính Lạp tổng đã không cao hứng rồi.

"Lạp tổng đi cùng với chị." Thái Anh bắt đầu thu dọn bàn làm việc, tắt máy tính, đem bút thả vào trong ống đựng bút, "Em đi thu thập đi, chúng ta đi cùng nhau."

Trong lòng trợ lý Hoa vẫn hoảng, đứng tại chỗ không dám động, "Phác tổng, chị thực sự muốn em đi ăn tối với các chị sao?"

"Đi ăn mừng nhà mới." Thái Anh giải thích với cô, "Không chỉ có mình em, còn có Phụ Tuyết, A Châm."

Hoá ra là còn người khác nữa.

Trợ lý Hoa nhẹ nhàng thở ra, truyền thống khi vào nhà mới là mời bạn bè đến chơi để cho căn nhà ấm áp hơn, trợ lý Hoa vui vẻ mà đáp ứng, "Vậy em đi tắt máy tính rồi đi tan làm!"

Thật vui vẻ, bà chủ hôm nay cho về sớm nha.

Lên xe, trợ lý Hoa mới nhớ đến một việc quan trọng, tối nay ăn cơm, tiểu Lạp tổng có đến không?

Cũng đã gần nửa tháng rồi cô không thấy tiểu Lạp tổng.

Trợ lý Hoa lên xe, thắt dây an toàn, trước khi khởi động xe, muốn nói cái gì đó rồi lại thôi.

Thái Anh nhìn thấy từ trong ánh mắt trợ lý Hoa ngập ngừng, ôn nhu hỏi, "Có cái gì muốn hỏi sao?"

Trợ lý Hoa do dự hai giây, hỏi sang chuyện khác, "Chúng ta có cần đi mua đồ ăn không? Trong tủ lạnh không có gì cả."

"Không cần."

Cô trả lời xong, trợ lý Hoa lập tức khởi động xe, lái xe rời khỏi bãi đậu xe, trên xe rất yên tĩnh, Thái Anh nhắn tin cho Lệ Sa, nói cho cô là bản thân đã đi đến bên nhà mới trước.

Lệ Sa đang còn mở họp, nhận được tin nhắn của cô, gương mặt nghiêm túc lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ, [Chị họp xong sẽ đi qua.]

Trong nhà mới đã có người, dì Trương mua đồ ăn mang đến, ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa ăn cho đêm nay.

Thái Anh mở cửa, tiểu quản gia nhiệt tình chạy đến mà đón chào cô, không hề nhớ đến chuyện ngày hôm qua xém chút nữa bị ruồng bỏ, nhìn thấy trợ lý Hoa, tiểu quản gia liền ma mãnh mà chào hỏi với cô, sau đó thì chủ nhân đi đâu nó đi đến đó.

Trợ lý Hoa thả túi xuống, đi vào bếp hỗ trợ, dì Trương mừng rỡ khi thấy cô.

Tần Phụ Tuyết đến, Thái Anh tự mình mở cửa cho cô.

Nhìn thấy chai rượu vang trong tay Tần Phụ Tuyết, Thái Anh trách móc cô còn khách sáo, "Làm gì mà khách sáo như vậy, còn mang quà đến nữa."

"Có cái gì đâu." Tần Phụ Tuyết đưa chai rượu vang đỏ cho cô, thay dép rồi đi vào trong nhà.

Hai người vừa đi vừa nói, tiểu quản gia đã chạy đến để tìm cảm giác tồn tại ở đây, "Chủ nhân, bạn của ngài đến rồi, có thể giới thiệu cho tôi biết được không?"

Thái Anh đem chai rượu đặt lên người của nó, "Không cần giới thiệu, hết đêm nay sẽ đem nhà ngươi cho trợ lý Hoa."

Tiểu quản gia ngẩn ngơ, yên lặng đem chai rượu vào phòng khách.

Không dám nhiệt tình nữa.

Vị khách tiếp theo đến, tiểu quản gia chỉ biết đứng từ xa mà nhìn, Dương Châm vào nhà đổi dép, nhìn đến tiểu quản gia, có chút tò mò mà đánh giá.

"Đó là người máy quản gia sao? Không phải là người máy thông minh sao, sao người máy nhà cậu đứng đó ngốc ngốc vậy?" Dương Châm đi qua vỗ vỗ vào tiểu quản gia, quay đầu lại hỏi Thái Anh, "Cần phải có mệnh lệnh đánh thức nó sao?"

So với dùng loa thì có gì khác nhau? Chỉ được cái chật chỗ.

"Không cần." Dương Châm cũng mang rượu đến, còn mang thêm một bó hoa nữa, Thái Anh đặt rượu xuống, tìm chỗ cắm hoa, bảo Dương Châm tùy ý mà ngồi.

Nhưng mà Dương Châm lại rất tò mò về tiểu quản gia kia, chọc chọc cơ thể lạnh băng của nó, "Vậy sao mà nó ngốc ngốc quá vậy, một lời cũng không nói."

"Sợ chủ nhân không cần tôi." Thịnh Thác Khoa Học Kỹ Thuật khi chế tạo ra nó còn viết thêm mấy cái code tự phản biện, tiểu quản gia uỷ khuất ba ba, chạy đến bên bồn hoa, nhìn Thái Anh đang nghịch hoa, "Chủ nhân, tôi sẽ ngoan ngoãn, ngài không cần mang tôi đi tặng cho người khác."

Dương Châm nghe cười lớn, "Cậu muốn tặng nó cho ai à?"

Thái Anh quay đầu liếc Dương Châm một cái, "Là chính nó muốn đến nhà của trợ lý Hoa."

Thấy khách khứa từng người từng người đến, dì Trương bảo trợ lý Hoa đi tiếp đãi mọi người, trong bếp có một mình bà được rồi. Trợ lý Hoa đi pha một bình trà mang ra, vừa lúc nghe thấy những lời nói kia của Thái Anh.

Mặt trợ lý Hoa khó tin được, "Vì sao lại đưa nó đến nhà em?"

"Ngoại trừ tôi ra, nó chỉ nhận thức một mình em."

"Tôi không có, không có mà." Tiểu quản gia cọ cọ bên chân Thái Anh, "Tôi chỉ nghĩ cả đời này sẽ ở bên cạnh chủ nhân và phu nhân thôi."

Trợ lý Hoa "....."

Bên cửa có tiếng động, Lệ Sa đã về, Tần Phụ Tuyết nhận được tin nhắn, cùng Thái Anh đi ra cửa đón lão bà.

Nhìn thấy người, Lệ Sa duỗi tay ôm lấy Thái Anh, mặc kệ trong nhà có bao nhiêu người, nghiêng đầu hôn hôn Thái Anh, hôn xong mới vừa lòng mà đổi dép, môi không khống chế được cứ cong lên.

Vân Tạ ở phía sau chỉ biết lắc đầu, chờ mấy người đi vào phòng khách rồi cô mới đi vào.

Vừa ló cái đầu, trợ lý Tô đã nhào vào trong người Tần Phụ Tuyết.

"Mệt sao?" Tần Phụ Tuyết cười ôm lại trợ lý Tô, đem chỗ này biến thành nhà của mình.

"Không mệt." Trợ lý Tô ngửa đầu hôn một cái, cọ cọ lên cằm của cô, "Chính là nhớ em nha."

"Các người không xem tôi tồn tại sao?" Chị gái thì không dám nói, còn trợ lý Tô thì đương nhiên cô dám mở miệng móc méo rồi, Vân Tạ đổi dép, liếc trợ lý Tô một cái rồi đi vào trong.

Đi đến phòng khách, thấy trợ lý Hoa ngồi trên sô pha, hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cẩu độc thân đối mặt với nhau.

Trợ lý Hoa mỉm cười gọi một tiếng phó tổng Lạp, lấy cớ giúp dì Trương nấu ăn, rời khỏi nhà khách.

Lúc đi ngang qua Vân Tạ, bước chân càng nhanh hơn.

Nhìn thấy trợ lý Hoa đi vào trong nhà bếp, Vân Tạ đi đến sô pha ngồi xuống.

Cô là em dâu của Thái Anh, trên sô pha lại là hàng xóm của Thái Anh, hai người các cô cũng chỉ gặp nhau ở buổi hôn lễ, không có quen thuộc với nhau nhưng mà cũng có chút chủ đề để nói.

Trợ lý Tô là người lên được phòng khách xuống được nhà bếp, mỗi ngày ở nhà đều nấu cho Tần Phụ Tuyết ăn, nhìn thấy trợ lý Hoa đi vào nhà bếp hỗ trợ, cô cũng xắn tay lên mà đi vào.

"Phụ Tuyết, đừng đứng ở đó xem trợ lý Tô suốt." Ý Thái Anh bảo cô thu hồi lại cái vẻ mặt cưng chiều lão bà lại, Tần Phụ Tuyết quay lại cười với cô, "Biết rồi."

Cô có cả đời để xem Tô Hoài Sương mà.

Dương Châm rất có hứng thú với căn hộ thông minh, Thái Anh mang cô đi tham quan khắp nơi, tiểu quản gia cũng đi theo các cô, giống như hướng dẫn viên du lịch, nhiệt tình giới thiệu mỗi địa phương.

"Dì Trương, con cũng vào hỗ trợ đây." Vân Tạ đi vào phòng bếp, nhìn thấy trên thớt có nửa củ hành tây cần cắt, lấy dao chuẩn bị cắt hành.

"Khoan đã." Trợ lý Hoa ngăn cản cô lại, lấy đi con dao trên tay Vân Tạ, "Trước khi cắt cần phải làm cho con dao lạnh, nếu không lát nữa cắt sẽ làm cay mắt."

Cầm tay Vân Tạ, mấy giây sau cô mới phản ứng lại bản thân đang làm cái gì.

Đôi tay vừa mới rửa sạch còn dính nước, ướt nhẹp, đụng tới cái tay sạch sẽ của Vân Tạ, tim trợ lý Hoa bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Vẫn là Vân Tạ rút tay ra trước.

"Thật ngại, tôi không có kinh nghiệm."

"Để tôi cắt cho."

Vân Tạ đứng sang một bên, nhường vị trí lại cho trợ lý Hoa, trợ lý Tô đang xử lý mấy con tôm, quay đầu sang nhìn cô, "Phó tổng Lạp, cô đi ra ngoài ngồi đi, trong bếp có mấy người chúng tôi là đủ rồi."

Miệng nói còn mắt thì liếc nhìn qua bên phòng khách, Tần Phụ Tuyết cư nhiên cùng Lệ Sa đi ra ban công nói chuyện, còn đóng cửa bên trong lại nữa chứ.

Góc ban công được trồng ít hoa lan cùng với cây nha đam, ở giữa còn đặt một cái bàn tròn, xung quanh là ba cái ghế dựa.

Từ ban công có thể nhìn ra được công viên, tiết trời tháng sáu hay bất thường, đôi lúc có cơn mưa nhỏ.

Lệ Sa biểu cảm lạnh lùng mà nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, đứng sóng vai với Tần Phụ Tuyết, "Cô không định nói cho trợ lý Tô biết sao?"

"Khi nào thì cô biết được, là Thái Anh nói cho cô sao?"

Nhắc đến vợ nhà mình, Lệ Sa quay sang nhìn Tần Phụ Tuyết, "Em ấy không nói cái gì cả."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tần Phụ Tuyết cười cười, "Cậu ấy thật ra lại là người rất biết giữ bí mật."

Tần Phụ Tuyết quay đầu nhìn về hướng bếp, "Thật ra Hoài Sương đã biết."

Biểu cảm trên mặt Lệ Sa có chút thả lỏng, "Không ngờ được là trợ lý Tô sẽ có lúc gạt tôi."

"Là do cô không hỏi." Tần Phụ Tuyết có chút ghen, "Nếu như cô hỏi, nhất định cô ấy sẽ nói cho cô nghe, ở trong lòng Hoài Sương, cô rất quan trọng."

"Cô ở trong lòng Thái Anh cũng rất quan trọng."

Một câu nói đã thấy không hợp, rồi mắc cái gì ghen với nhau.

Mà đúng ra người cần đi ăn giấm là cái người đang đi chung với Thái Anh tham quan nhà kia kìa.

Tham quan nhà xong, Thái Anh và Dương Châm về lại phòng khách, tiểu quản gia đã khôi phục lại tính cách sinh động, một tiếng chủ nhân kêu rất thân mật.

"Chủ nhân, ngài có khách không, tôi đi lấy nước cho ngài nha." Tiểu quản gia chạy đến phòng khách, nhờ trợ lý Hoa giúp đỡ, "Trợ lý Hoa, lấy cho tôi hai chai nước."

Đối với trợ lý Hoa thì như ra lệnh, còn Vân Tạ mở tủ lạnh đưa cho tiểu quản gia hai chai nước thì lại nhận được một câu, "Cảm ơn người đẹp nha, thật là yêu ngươi nha."

Thế nhưng lại đùa giỡn với tiểu Lạp tổng, trợ lý Hoa đưa con dao về phía tiểu quản gia, tiểu quan gia đã vui vui cõng hai bình nước mà đi rồi.

Vân Tạ cười, "Cái tiểu quản gia này rất đáng yêu."

Vừa dứt lời, bên cạnh lập tức có tiếng phập, trợ lý Hoa một đao chém đập dẹp tép tỏi.

Trở lại phòng khách, tiểu quản gia ân cần chạy đến, "Chủ nhân chủ nhân, nước tới đây."

Thái Anh cầm chai nước đưa cho Dương Châm, rồi vặn nắp mở chai nước còn lại, "Đúng rồi, sao cậu không mang bạn gái đến đây."

"Cô ấy rất bận, không có thời gian lại đây."

Lệ Sa mở cửa ban công, từ bên ngoài đi vào trong nhà, nghe thấy Thái Anh nhắc đến bạn gái của Dương Châm, thì lập tức nghĩ đến Trương Hoàng Nhã.

Sau lần phỏng vấn bày tỏ chuyện tình cảm kia, Trương Hoàng Nhã vẫn luôn duy trì liên hệ với Vân Tạ trên phương diện công tác, cũng không tiến thêm một bước nữa, cũng không lùi lại.

Trên cổ tay cô ấy, cho dù mặc bộ quần áo nào đi chăng nữa đều mang cái đồng hồ lấy được từ chỗ Vân Tạ.

"Bận như vậy sao?" Thái Anh tò mò.

"Ừm, nghe cô ấy nói, chị cô ấy sắp xếp rất nhiều việc cho cô ấy." Dương Châm đau lòng cho bạn gái, "Có nhiều đêm bận đến 8,9h mới có thời gian ăn tối, ăn xong lại tiếp tục làm việc."

Nghe ra được cũng có người có chị gái giống cô, Vân Tạ tràn đầy cảm xúc, từ trong bếp thò đầu ra, từ xa xa mà nói, "Chị của em cũng vậy."

Lệ Sa mỉm cười nói, "Em biết chị của bạn gái Dương Châm là ai sao?"

"Ai ạ?"

"Trương Hoàng Nhã."

Vân Tạ lặng lẽ chui vào bếp không nói tiếp, trợ lý Hoa liếc mắt nhìn cô một cái, đao pháp rất lợi hại, rất nhanh đã cắt xong đống tỏi bỏ vào trong chén, đi rửa dao sẵn rửa tay rồi đi vào phòng khách.

Phản ứng của cô em có chút quái, Thái Anh đến bên tai Lệ Sa hỏi nhỏ, "Vân Tạ và Trương Hoàng Nhã lại làm sao vậy? Sao nhắc tới cô ấy thì Vân Tạ không nói nữa?"

Lệ Sa ôm Thái Anh vào trong lòng, "Hôm nay lúc họp với bên Trương Trạch, Vân Tạ nhìn thấy Trương Hoàng Nhã vẫn còn mang đồng hồ của con bé, cho nên hỏi Trương Hoàng Nhã một câu."

Lòng hiếu kỳ của Thái Anh bị câu lên, "Con bé hỏi cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro