Chương 22. Cảm giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có kinh nghiệm ngủ ở đây một đêm, sau khi Lệ Sa lên giường, Thái Anh rất tự giác mà đem một nửa chăn chia cho cô, sau đó dựa bên người cô.

Lúc này có vẻ sớm, còn chưa tới 10h.

Lệ Sa ngồi dựa lên đầu giường, cầm quyền sách mở ra.

"Đêm nay, em đi ăn tối với Dương Châm sao?"

Thái Anh nghiêng người nhìn cô, "Đúng vậy." Ánh mắt dừng lại ở trên ngón tay Lệ Sa, ngón tay dài mảnh khảnh cầm cuốn sách, một cái tay khác cầm ở góc cuối trang sách, xem xong trang này nhẹ nhàng lật sang trang khác.

Người xem nhìn đến tai đều đỏ cả lên.

Thái Anh rụt người vào trong chăn, che đi cái cổ đang đỏ hồng, Lệ Sa thừa dịp lén nhìn cô một cái, giúp cô dịch lại cái chăn, "Điều hoà mở thấp quá sao?"

Nói duỗi tay cầm điều khiển từ xa, điều chỉnh điều hoà lên cao một chút.

"Không thấp, vừa vặn tốt." Thái Anh nắm chăn.

Không phải nhiệt độ quá thấp mà là mệt nhọc sao? Lệ Sa suy nghĩ chút rồi khép sách lại, đặt trên tủ đầu giường, thuận tay tắt đèn.

"Chị không đọc nữa sao?" Mới đọc được một trang, sao lại không đọc nữa?

Lệ Sa nằm xuống nói, "Hơi mệt." Liền nhận được một cái ôm ấm áp, Thái Anh ôm lấy cô.

Tư thế của hai người thật ái muội, nếu chỉ là bạn bè sẽ không ôm như vậy ngủ đi?

Nghĩ đến em gái, nói không chừng em gái cô cùng cô ngủ cũng thích ôm cô như vậy.

Nhưng em gái và bạn bè không giống nhau, Lệ Sa nghĩ tới Dương Châm.

"Em cùng với người khác ngủ chung đều ôm như vậy sao?" Lệ Sa hơi nghiêng đầu, hơi thở của Thái Anh liền áp lên má cô, hơi thở nóng bỏng từng chút từng chút phả lên da thịt cô.

Nóng đến cơ thể sinh ra phản ứng khác thường, cô muốn xoay người ôm Thái Anh.

Lệ Sa khắc chế cái cảm xúc này.

"Người khác? Chị là người đầu tiên ngủ cùng tôi trên một cái giường." Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ngủ cùng với người khác, ngay cả Dương Châm cũng không.

Hai chữ đầu tiên làm rạn nứt tuyến phòng bị của Lệ Sa, cô xoay người lại ôm Thái Anh, cằm đặt lên trán Thái Anh, tim hai người cộng hưởng với nhau mà đập loạn. Lệ Sa hướng Thái Anh vào trong ngực cô, hai cơ thể dán sát lấy nhau.

"Lệ Sa, chị có nhu cầu sao?" Thái Anh vuốt nhẹ tấm lưng của Lệ Sa, khiêu khích tuyến thần kinh cô.

Vấn đề này Thái Anh hỏi cũng trắng trợn, chưa có ai từng hỏi cô như vậy. Lệ Sa nhấp môi, lạnh lùng trả lời, "Không có."

Như thế nào lại không có, cô cũng đã 30 tuổi, tính đến chưa từng làm chuyện kia nhưng thân thể cũng phải có bản năng nhu cầu sinh lý chứ.

Cảm giác được tay Thái Anh càng đi xuống, Lệ Sa trong cổ có cái gì đó ẩn ẩn, muốn thốt ra. Cô nhanh chóng đè cái tay đang loạn lạc kia.

Động tác cự tuyệt thật rõ ràng. Thái Anh không dám làm càn, vừa mới nãy cô đã dùng hết dũng khí của mình rồi.

Cô biết là cô quá sốt ruột rồi.

Lệ Sa không thích cô, như thế nào lại động tình được. Thái Anh cố tìm đề tài khác để giảm bớt sự xấu hổ, "Đúng rồi, lúc nãy vừa tới em gái chị kêu tôi là chị dâu."

"Tính quan hệ giữa chúng ta, con bé nên gọi em là chị dâu." Lệ Sa hạ giọng, chậm rãi nói, "Cũng không thể để con bé gọi thẳng tên em."

Cô nói xong thì buông tay Thái Anh ra, đẩy Thái Anh ra khỏi ngực mình, khẽ nắm chặt tay nói ngủ ngon.

Nói ngủ ngon xong, Lệ Sa lại hối hận câu trả lời vừa rồi.

Nếu cô có nhu cầu có phải hay không tiếp theo sẽ cùng Thái Anh phát sinh thân mật?

Nhưng nếu cô trả lời có... thì có lẽ cả hai cũng xấu hổ trầm mặc.

Sợ thân thể lại có cảm giác, nhất thời không khống chế được lại làm chuyện thương tổn Thái Anh. Lệ Sa lặng lẽ xê dịch người ra, kéo khoảng cách với Thái Anh.

Cả hai nằm trên một cái giường, động tác của Lệ Sa không một tiếng động nhưng cũng thực rõ ràng. Thái Anh đáy lòng cảm thấy hối hận.

Xem ra đây là kết cục của việc quá xúc động. Đem người doạ chạy mất rồi.

Trong phòng lại an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Thái Anh không muốn có khoảng cách như vậy với Lệ Sa, cô muốn ôm muốn chạm Lệ Sa hoặc là như tối qua được Lệ Sa ôm vào ngực.

"Em không ngủ được." Thái Anh lấn sang chỗ Lệ Sa một chút, kéo khoảng cách gần lại.

Lệ Sa mặc kệ cô không lên tiếng.

Thái Anh xoay người đưa lưng về phía Lệ Sa, "Lệ Sa, chị có thể giống tối hôm qua, ôm tôi như vậy ngủ không. Làm như vậy, tôi rất dễ ngủ."

Nói xong phòng vẫn an tĩnh như cũ, Thái Anh khẽ thở dài, "Vậy thôi...ngủ ngon."

Sau lưng lại phát ra tiếng sột soạt, Lệ Sa hướng đến gần Thái Anh. Hai giây sau, Thái Anh đã được ôm vào trong lòng ngực.

Lệ Sa không nói gì, trực tiếp dùng hành động trả lời Thái Anh.

Còn ổn, vẫn không có thấy phản cảm với cô.

Trong bóng tối, Lệ Sa không thể nhận thấy được, Thái Anh cong cong miệng, cười không ra tiếng.

Đêm nay không giống đêm hôm qua, vừa mới được Lệ Sa ôm cô đã ngủ. Còn bây giờ vừa chưa đi vào giấc ngủ, cũng có thể thời gian bây giờ còn quá sớm.

Thái Anh không ngủ được nhỏ giọng hỏi người phía sau, "Chị ngủ rồi sao?"

Nghe được tiếng thở của Lệ Sa, cô biết được người này còn chưa ngủ. Lúc Lệ Sa ngủ, hô hấp đều nhẹ nhàng.

"Vẫn chưa." Ôm Thái Anh, cô lại liền nhớ đến tối hôm qua. Thừa cơ Thái Anh ngủ lén lút làm chuyện đó, trong lòng cô có một loại tội ác nói không nên lời.

Cho nên Lệ Sa nói tiếp, "Sắp ngủ rồi."

Thái Anh không dám nói nữa, một mình yên tĩnh mà miên man suy nghĩ rồi đi vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Lệ Sa 7h đã tỉnh lại, mắt nhìn thấy Thái Anh ngủ yên trong lòng ngực mình, cô chậm rãi rút tay lại, xuống giường.

Thái Anh ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, lúc tỉnh lại trên giường chỉ còn lại một mình cô.

Sờ sờ vị trí Lệ Sa đã nằm, hơi ấm đã không còn... chắc đã rời giường từ sớm rồi.

Lúc cô đang ngây người, di động vang lên, Thái Anh nhanh tay cầm điện thoại, không phải Lệ Sa gọi mà là ba cô.

Nhìn cái tên trên điện thoại, Thái Anh ngồi dậy, một tay chống lên giường một tay nghe điện thoại.

"Con nghe, ba."

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói nam trung niên hồn hậu, "Con đang ở công ty hay vẫn ở nhà?"

Ba Thái Anh là Phác Huy, là lão bản của Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật. Lão Phác tổng.

Sau khi Thái Anh tốt nghiệp 1 năm, liền mang công ty giao cho cô, để cho cô tự xử lý. Mà ông thì quy ẩn cùng với lão bà, trải qua tháng ngày phu thê sinh hoạt ngọt ngào hạnh phúc bên nhau.

"Ở... nhà ạ."

"Ba nghe nói tài chính của công ty có vấn đề?" Đem công ty giao cho con gái mình, công ty ngày càng phát triển tốt, Phác Huy không nghĩ tới một ngày, tài chính của công ty có vấn đề.

Vấn đề này, ông lại được nghe từ bạn bè của mình khi đi uống trà.

Thái Anh không có trả lời hỏi lại ba, "Hiện tại ba đang ở công ty sao?" Người bên kia ừ một tiếng nặng nề, Thái Anh đạp chân trần lên sàn nhà đứng dậy nói, "Con lập tức đến công ty."

Đại lão bản xuất hiện làm cho công ty kinh hồn, người chỉ xuất hiện một lần để xem báo cáo tổng kết vào cuối năm. Giờ này lại xuất hiện ở đây làm mọi người đứng ngồi không yên.

Không có ít người lặng lẽ hỏi trợ lý Hoa, lão Phác tổng sao lại tới công ty?

Hoa Cẩm Nghiên buông tay, làm bộ tôi không biết đừng hỏi.

Nhìn thấy Phác tổng vội vội vàng vàng đến công ty vào văn phòng, mọi người mới rõ. Lão Phác tổng là tìm tiểu Phác tổng.

Nói đi nói lại, đều là người một nhà, sao còn lại đến công ty để gặp? Hay có vấn đề gì không thể nói ở nhà sao?

Phác Huy ngồi ở vị trí của Thái Anh, trong tay cầm vài văn kiện tài vụ được mang lại đây, cẩn thận xem từng cái một. Nhìn Thái Anh đẩy cửa đi vào, buông báo cáo ngẩng đầu hỏi, "Vấn đề tài chính là chuyện như thế nào?"

Ngón tay ở trên báo cáo mà gõ gõ hai cái nói, "Ba nhìn báo cáo tài chính cũng không thấy có vấn đề gì, vì cái gì mà bên ngoài đồn ầm lên là công ty thiếu tiền sắp bị thu mua?"

Thái Anh cúi đầu không dám nhìn vào mắt ba mình, "Là con cố ý thả tin ra ạ."

"Thả cái tin này ra ngoài?" Phác Huy kinh ngạc nói, "Vì cái gì?"

Nhìn mặt con gái lúc ông hỏi vì cái gì dần dần đỏ lên. Phác Huy ngây người, đây là có chuyện gì?

Thái Anh cắn môi, "Vì theo đuổi một người, con nghĩ khiến cho người đó chú ý, cho nên làm vậy để có lý do đi tìm người đó. Vì vậy mà cố ý thả tin tức tài chính công ty có vấn đề ra, bị người ta nhìn trúng mục thu mua..."

Lão Phác tổng chỉ nghe được câu vì theo đuổi một người, những lời giải thích phía sau như gió thoảng bên tai.

Hiện tại, người trẻ tuổi hành động ngày càng khó hiểu, thích một người thì liền trực tiếp mà theo đuổi, mắc cái gì mà đi làm cái trò vậy?

"Người con muốn theo đuổi là ai?" Con gái tốt như vầy mà còn muốn đi theo đuổi người khác?

Thái Anh không muốn lộ ra, "Chờ người đó thích con, con sẽ nói cho ba."

Nhìn đến sắc mặt trầm xuống của lão Phác tổng, Thái Anh làm nũng, "Không được sao, ba ba."

Nhìn tiểu cục cưng làm nũng như vậy còn có người không thích sao? Ai mà mắt chột vậy, chướng mắt con gái ông!

Phác Huy không cao hứng nói, "Nếu lỡ như người kia cả đời không thích con thì sao? Con cô độc cả đời à?"

"Con và người đó đã đi lãnh chứng, hiện tại con đã kết hôn. Ba yên tâm đi, kết hôn thì dễ mà ly hôn càng khó, cả đời này người đó là của con, con nhất định sẽ làm người ta thích con."

"..." Phác Huy nhìn Thái Anh với phong cách như vậy, ánh mắt nhìn Thái Anh hèn mọn mà hỏi, "Đó là con dâu... hay vẫn là con rễ?"

"Con dâu." Thái Anh mặt cười hạnh phúc.

Không được, nhìn người con gái mình thích, thật sự muốn khóc, "Được rồi, chờ đến khi nào người ta thích con thì đem về nhà cho chúng ta nhìn xem."

Nhìn thấy ba mình làm vẻ không có gì nhưng đôi mắt thì... Thái Anh ôm lấy tay ba, "Ba, con không nói chuyện đi Cục Dân Chính kết hôn với ba mẹ, là con không đúng."

Phác Huy buông tiếng thở dài, "Lãnh chứng rồi cũng tốt, ba và mẹ vẫn cho rằng con cả đời sẽ độc thân." Có thể lập gia đình vẫn tốt hơn độc thân.

Tiễn ba đi rồi, Thái Anh ngồi trên sofa phát ngốc, trợ lý Hoa gõ cửa đi đến nói, "Phác tổng, người tập đoàn Lạp Thị đến."

"Là tổng giám Chu sao?" Thái Anh đã từng nghe Lệ Sa nói sẽ cho bộ phận kinh doanh tổng giám Chu qua nói chuyện hợp tác.

Trợ lý Hoa lắc đầu, "Không phải, là Lạp Tổng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro