Chương 33. Thân mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng chỉ còn lại một ánh đèn vàng, cho người ta cảm giác thật dịu nhẹ, Lệ Sa nằm nghiêng người vén mái tóc của Thái Anh sang một bên rồi kéo Thái Anh vào lồng ngực.

Thái Anh đưa lưng về phía Lệ Sa, hai mắt nhắm lại, khoé miệng cong lên, tay nắm lấy góc chăn nhẹ nhàng nói, "Em cho là chị sẽ không sang đây."

Lệ Sa sẽ không nói cho Thái Anh biết là cô vì tin nhắn kia mà lại đây, giọng nói cô mang theo chút buồn ngủ nói bên tai Thái Anh, "Hiện tại tôi đã ở đây, em có thể ngủ rồi."

Cô ở đây, Thái Anh sẽ không cùng người khác nói chuyện trên trời dưới đất đi?

Thái Anh nghe ra cô đang buồn ngủ nên áp xuống cái suy nghĩ muốn cùng cô nói chuyện phiếm, ừ một tiếng, trong cái ôm ấm áp thoải mái, an toàn trong lòng ngực người ta, cuối cùng cô cũng ngủ.

Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thái Anh, Lệ Sa từ từ mở mắt, trong mắt làm gì có chuyện buồn ngủ, ngẩng đầu chăm chú nhìn Thái Anh, nhìn một bên mặt cô, cõi lòng tràn đầy tình yêu, cúi đầu mà hôn nhẹ lên mặt Thái Anh.

Xem ra từ nay về sau, cô không thể Thái Anh có cơ hội ngủ một mình, bằng không lại buổi tối cùng ai nói chuyện gì nữa.

Ngày hôm sau Lệ Sa còn đi công ty con mở họp. Tối hôm qua ngủ muộn, sáng nay tỉnh lại đã là 8h30. Thái Anh ở trong lồng ngực cô vẫn còn đang ngủ, không biết từ lúc nào ngủ xoay lưng về phía cô bây giờ mặt lại ở trong ngực cô rồi.

"Thái Anh?" Lệ Sa nhẹ nhàng gọi cô, Thái Anh rên rỉ một tiếng, mắt còn buồn ngủ mở ra, nhìn thấy Lệ Sa thì đôi mắt đẹp của cô đã đầy tươi cười, "Chị có phải muốn đến công ty không?"

"Ừm, 9h30 mở họp, từ đây đến đó cần 20 phút, tôi nên rời giường." Lệ Sa thu hồi lại cánh tay đang ôm Thái Anh.

Cô chuẩn bị từ trong chăn xuống giường, Thái Anh bỗng nhiên ôm lại, hơi ngẩng đầu lên chế nhạo, "Mỹ nhân trong ngực, Lạp tổng chỉ nghĩ đến mở họp sao?"

Ám chỉ của Thái Anh rất rõ ràng.

Tim Lệ Sa đập rất nhanh rồi lại sợ cô hiểu lầm lời nói. Cuối cùng cái gì cũng không làm, chỉ là ngồi trên giường ôn nhu nói, "Em ngủ tiếp đi, giữa trưa 11h nếu tôi có thể về thì chúng ta cùng nhau ăn cơm. Nếu tôi không trở về được thì tôi không thể cùng em ăn cơm được."

Nghĩ đến Đông Dã Lam Phong, nhẫn một đêm không nói thuận tiện lúc này mới hỏi, "Đúng rồi, em tối hôm qua cùng với Đông Dã Lam Phong nói chuyện hợp tác như thế nào? Muốn cùng cô ta ăn cơm sao?"

"Em cự tuyệt cô ta rồi." Thái Anh trong chốc lát thanh minh, buông Lệ Sa ra ngồi dậy, "Trước khi chị đến, em đã cự tuyệt cô ta đầu tư. Em chỉ tiếp thu tập đoàn Lạp Thị của chị đầu tư, chỉ cùng Lạp Thị hợp tác thôi."

Cười vang lên kéo lấy góc áo Lệ Sa, "Em chờ chị ăn cơm cùng nhau, mặc kệ muộn bao lâu, em đều ở đây chờ chị."

Ánh mắt cô nghiêm túc muốn lấy mạng người, sự nghiêm túc này còn mang theo ý cười làm cho tâm người ta muốn bay đến nơi nào, chỉ sợ còn ở lại đây thì chỉ muốn bị nhốt lại ở đây thôi.

"Không bằng, em cùng tôi đến công ty đi?" Lệ Sa khắc chế xúc động, đứng dậy xuống giường, đứng ở mép giường nhìn Thái Anh.

Trong tay không còn sự ấm áp của người kia nữa, Thái Anh do dự nửa giây cười trả lời, "Được."

Ánh mắt nhìn đôi mắt Lệ Sa rồi nhìn đến đôi môi, cô nhảy xuống giường nắm lấy tay Lệ Sa, nhân lúc Lệ Sa không cảnh giác mà tiến đến gần khoé môi hôn một cái, sau đó bỏ vào nhà vệ sinh.

Lệ Sa ngẩn người, sờ sờ khoé môi. Có phải Thái Anh mới vừa rồi chạm phải môi cô không?

Đây là lần hôn thân mật nhất của hai người.

Trợ lý Tô đã làm vệ sinh cá nhân thay quần áo xong, nhìn đồng hồ rồi xách một cái túi đen có tên tập đoàn Lạp Thị đến phòng Lệ Sa gõ cửa.

Cô ở cửa đợi một lúc lâu vẫn không có ai ra mở cửa. Trong lòng lộp bộp, Lạp tổng tối hôm qua không phải tham luyến sắc đẹp mệt mỏi một đêm, hôm nay dậy không nổi sao?

Này cái họp lúc 9h30 làm sao bây giờ? Lại muốn dời sao!

Dời từ ngày hôm qua đến hôm nay, sau lại từ sáng nay dời xuống buổi chiều nữa ư?

Không được, như vậy không được!

Cốc cốc cốc...trợ lý Tô vẫn kiên trì gõ cửa, lần này tiếng gõ mạnh hơn nhiều.

Cửa trước mặt mở, Vân Tạ trong trạng thái quần áo lộn xộn, tóc rối với vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện, "Sớm, trợ lý Tô." Nói xong xoay người trở về giường.

Trợ lý Tô khiếp sợ há hốc miệng. Tối hôm qua, Lạp tổng ngủ với nhị tiểu thư! Vậy tối hôm qua, Lạp tổng và nhị tiểu thư...

Ủa, trong phòng chỉ có nhị tiểu thư? Trợ lý Tô nhìn đến trên giường chỉ có một người, trong lòng chấn động, vậy Lạp tổng đi đâu rồi?

Đúng lúc đó, cách đó không xa truyền đến tiếng mở cửa.

Trợ lý Tô nghe được tiếng động quay đầu, nhìn thấy Lạp tổng từ trong căn phòng kế bên phòng cô đi ra, tinh thần sảng khoái, trên mặt còn có nụ cười nhàn nhạt.

"Lạp tổng, sao chị lại từ phòng đó đi ra?" Chẳng lẽ cô nhớ nhầm số phòng sao? Trợ lý Tô nhìn lại số phòng, không sai mà.

"Thái Anh ở phòng đó." Lệ Sa giải thích một câu, xoa xoa trợ lý Tô ý bảo tránh một bên để cô đi vào phòng mình.

Vân Tạ mở cửa cho trợ lý Tô, liền bò lên trên giường ngủ tiếp. Lệ Sa thấy em mình còn chưa dậy, đi qua vỗ vỗ vai, "Vân Tạ, rời giường đi, chúng ta cùng đi công ty."

Vân Tạ trở tay bắt lấy tay Lệ Sa, nghiêng đầu u oán mà nhìn chị mình, "Tối hôm qua, chị ngủ cùng chị dâu thoải mái sao?"

Lạp tổng với nhị tiểu thư nói chuyện người ngoài có chút không nên nghe, trợ lý Tô nhanh chân lui ra ngoài, đóng cửa lại giúp hai người.

Đứng ở ngoài hành lang chờ, cô nghĩ ở đây chờ cũng không tốt lắm cho nên đi xuống sảnh chờ.

"Còn nói sẽ không thay đổi, chị trước giờ không có yêu em." Vân Tạ hừ một tiếng, dùng sức lôi kéo Lệ Sa, Lệ Sa ngã lên giường bị Vân Tạ ôm, "Chị, chị không thể bất công như vậy, chị như vậy em sẽ không cao hứng."

Lệ Sa xoa xoa tóc em gái, thấp giọng mà dỗ dành, "Chị không có bất công, đối với tình thân em là vị trí số một."

"Còn tình yêu đâu?" Vân Tạ không chút suy nghĩ hỏi lại Lệ Sa.

Hỏi xong mới nhớ, hai người là chị em, không có khả năng có tình yêu.

Cảm xúc nháy mắt hạ xuống, buông Lệ Sa ra nói, "Quên mất, chị là chị của em." Khẽ thở dài, đôi mắt thâm thuý bình tĩnh nhìn Lệ Sa, không nén được tiếng lòng nói, "Nếu chị không phải là chị gái của em thì tốt, so với bất cứ ai, người yêu chị nhất là em."

Lệ Sa cười ôn nhu, cúi người ôm lấy em gái, "Nhưng chị là chị gái của em." Đứng dậy xoa xoa đầu em gái, "Được rồi, mau rời giường."

"Được, dậy bây giờ."

Lệ Sa tiến vào nhà vệ sinh, Vân Tạ đã thay quần áo đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cô, "Chị, chúng ta đến công ty vậy chị dâu thì sao?"

"Em ấy đi cùng chúng ta đến công ty." Lệ Sa nhổ bọt kem đánh răng ra, dùng nước súc miệng.

Nhớ tới tối hôm qua chị gái lấy cái cơ rời đi, Vân Tạ ôm người dựa vào cửa nhướng mày hỏi, "Tối hôm qua, chị nói có người muốn câu dẫn chị dâu, là thật hay giả?"

Lệ Sa nheo nheo mắt, một cổ lạnh lẽo dâng lên, Vân Tạ thấy thế, không cần chờ chị gái xác nhận cô biết đây là thật.

"Ai! Cũng dám câu dẫn Thái Anh!" Vân Tạ hung hăng mắng.

Lệ Sa thu lại cảm xúc, quay sang nhìn Vân Tạ cười, "Yên tâm đi, không ai có thể câu dẫn em ấy."

Vân Tạ "..." Lời này sao giống như cô đã nói vậy?

Chính là nói cô rồi, tối hôm qua chị cô nói có người câu dẫn Thái Anh. Cô đã nói "yên tâm đi, chị dâu sẽ không bị người ta câu đi."

Chị dâu thích chị cô như vậy, trong mắt trong lòng làm gì còn vị trí nào cho người khác.

"Chị, lỡ đâu chị dâu cảm thấy mệt mỏi với chị, đi thích người khác thì sao?" Vân Tạ thử thăm dò.

Nhìn thấy đôi mắt tươi cười của chị mình hạ xuống, Vân Tạ xua tay chạy, "Ai nha chị, em nói bậy, chị dâu yêu chị như vậy, sao có thể thích người khác được."

Nghĩ đến Thái Anh không thích chị gái nữa, chị gái cô sẽ còn lại một mình cô. Suy nghĩ trong đầu bay ra, thần sắc nghiêm túc lên, "Cho dù chị dâu cùng chị ly hôn, còn có em mà, em sẽ vĩnh viễn không rời khỏi chị."

"Em cả ngày luôn ngóng chị ly hôn nhỉ?" Lệ Sa tắt vòi nước, lấy khăn lau khô mặt mình.

Vân Tạ cười vui vẻ mà nói, "Đúng vậy, chị tốt như vậy, cho ai cũng không được."

Ngoài cửa, tiếng gõ cửa vang lên, Vân Tạ nhìn qua mắt mèo ở cửa, quay đầu lại nói, "Thái Anh tới, em đi mở cửa."

Vân Tạ mở cửa, nhìn Thái Anh từ trên xuống dưới, Thái Anh biết được Vân Tạ đang đánh giá cô, nghi hoặc hỏi, "Em đang nhìn cái gì?"

Không thấy được trên người Thái Anh có dấu vết gì, Vân Tạ tay đè nặng chốt cửa, cúi người nói một câu, "Xem ra, chị của tôi đối với chị thật ôn nhu."

Thái Anh lập tức hiểu được Vân Tạ đang nhìn cái gì, tối hôm qua hai người cái gì cũng chưa làm, sao có thể lưu lại dấu vết cho được!

Thái Anh làm bộ nghe không hiểu theo ý cô nói, "Đúng vậy, thực ôn nhu." Ánh mắt lướt qua Vân Tạ nhìn thấy Lệ Sa đứng ở sau đột nhiên thấy mất tự nhiên, cong môi cười, ý rất sâu xa, "Em có thể quay lại hỏi chị của em đi, chị ấy có bao nhiêu ôn nhu."

Ôn nhu đến hôn một cái cũng sợ làm hư thân, đến bây giờ quan hệ của hai người còn thuần khiết giống như nước sôi để nguội.

Vân Tạ quay đầu đã thấy đôi mắt lạnh lùng của chị cô, sợ tới mức trái tim nhỏ muốn nhảy ra, "Chị, em cái gì cũng không có hiểu, không phải, em cái gì cũng không biết."

Lệ Sa mỉm cười, nụ cười tràn đầy nguy hiểm, Vân Tạ nói sang chuyện khác, "Chị, chúng ta sợ là không kịp tới công ty, mau đi thôi!'

Trốn là thượng sách.

Cô vừa đi, ánh mắt Lệ Sa trở nên ôn nhuận nhu hoà, rút thẻ phòng đang cắm vào ổ điện ra, "Đi thôi, đến công ty."

Trên đường đi, trợ lý Tô lái xe, Vân Tạ sợ chị cô hỏi cô chuyện gì, chủ động ngồi ở ghế phụ.

Lệ Sa ngồi ở ghế sau, dùng chút thời gian xem văn kiện, liếc nhìn Thái Anh một cái còn Thái Anh đang nghiêm túc xem điện thoại, giống như đang xem tài liệu nào đó.

Thái Anh phát hiện ra ánh mắt của cô, chủ động nói cho cô biết, "Là chuyện trong công ty, em nói trợ lý báo cáo sự việc hằng ngày cho em."

Hoá ra là chuyện trong công ty, Lệ Sa gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

Điện thoại đặt ở bên người rung một cái, Lệ Sa cầm lấy điện thoại, thoáng nhìn Thái Anh rồi mới mở một cái folder, hơi che điện thoại lại, click mở hồ sơ.

Cái tên Đông Dã Lam Phong xuất hiện lên, những trang sau là tư liệu về cô ta, từ năng lực học tập đến công việc đã trải qua, rồi sơ lược về tình cảm, mọi mặt đều điều tra rõ ràng.

Lệ Sa càng xem càng nhăn mặt, Đông Dã Lam Phong 32 tuổi, lớn hơn cô 3 tuổi, phương diện tình cảm thật phong phú, có thể viết thành quyển sách.

Trong tình cảm của cô ta chủ yếu là phụ nữ, phong cách yểu điệu, tươi mát, đa dạng, thể loại nào cũng có.

Lệ Sa xem rất chuyên tâm không chú ý Thái Anh đã nghiêng đầu qua nhìn.

"Chị đang xem cái gì vậy?" Thái Anh tò mò hỏi một câu, Lệ Sa lập tức khoá màn hình lại nhưng không kịp vì Thái Anh đã thấy.

Cô thấy trên màn hình điện thoại của Lệ Sa là một nữ nhân xinh đẹp.

Thái Anh nhíu mày, ngữ khí rất không cao hứng.

"Chị đang xem người phụ nữ khác?"

Hai người ngồi ở phía trước, đôi mắt chớp chớp phấn khởi... có chuyện rồi!

"Không, tôi không có." Lệ Sa phủ nhận, tâm lo sợ bất an, trên mặt trấn định tự nhiên, "Tôi chỉ đang xem sơ yếu lý lịch, muốn tìm thư ký mới."

"Tìm thư ký mới mà cần đẹp vậy sao?" Thái Anh không tin.

Lệ Sa nắm chặt điện thoại, thần sắc tự nhiên, "Không cần, trong chốc lát tôi cùng HR nói một tiếng, nói hắn đừng chọn thư ký xinh đẹp, trọng điểm là công tác chuyên nghiệp."

Thái Anh cong môi cười, "Kia hiện tại, em giúp chị nhìn xem mấy người kia, nếu năng lực tốt thì xinh đẹp cũng không sao."

Lệ Sa muốn cự tuyệt thì xe đã dừng lại, trợ lý Tô quay lại nói, "Đến công ty rồi ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro