Chương 47. Nắm tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cao ốc Đăng Phong ở tầng dưới không thiếu các nhà hàng ẩm thực, ba người đi thang máy xuống lầu, Dương Châm mang hai người đến một nhà hàng có món cá hầm ớt hay ăn.

Vì Lệ Sa cho nên cô đặc biệt gọi các món cay.

Người phục vụ cầm thực đơn đứng ở bên bàn các cô, nhìn Dương Châm xác nhận, "Quý cô thật sự muốn gọi cay nhiều?"

Dương Châm thường đến đây ăn, cho nên phục vụ nhớ rõ khẩu vị là hơi cay, nhưng hôm nay sao lại gọi cay nhiều.

Lệ Sa nghe là biết Dương Châm cố ý gọi cay nhiều.

Dương Châm liếc mắt nhìn người đối diện đang ngồi bên cạnh Thái Anh. Trong lòng cười, "Đúng vậy, muốn cay nhiều, càng cay càng tốt, đúng rồi những món khác cũng cay."

Chút tâm tư nhỏ này người khác có thể không biết nhưng Thái Anh đã quen biết cô hơn hai mươi năm. Cô biết rõ Lệ Sa không ăn cay, Dương Châm lại làm như vậy chính là muốn Lệ Sa rơi vào thế khó xử.

Thấy Dương Châm đóng thực đơn trả lại cho phục vụ, Thái Anh gọi người phục vụ ở lại, "Đợi chút, thật ngại, mấy món vừa gọi, cá hầm ớt đổi thành hơi cay, những món khác không cay. Cảm ơn"

"Phác Thái Anh!" Dương Châm không cao hứng.

Thái Anh hơi mỉm cười, "Mình không ăn được đồ quá cay." Vẫn là giữ lại chút mặt mũi cho Dương Châm, quay sang nhìn phục vụ nói tiếp, "Làm theo những gì tôi nói là được, cảm ơn."

Phục vụ nhìn Dương Châm thấy cô không có ý kiến gì, người phục vụ gật đầu cười, "Vâng."

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Lệ Sa không động đũa, cô chỉ uống ly nước, yên lặng mà ngồi ở bên cạnh nhìn Thái Anh ăn gì, nghe hai người nói chuyện phiếm, ánh mắt nhu hoà, không tỏ thái độ gì.

Dương Châm nhìn Lệ Sa một cái, Lệ Sa ngồi thẳng người, khí chất lỗi lạc, không có ý định muốn ăn, "Đồ ăn không cay, Lạp tổng không ăn sao?"

"Tôi đã ăn rồi." Lệ Sa thản nhiên mà trả lời.

Ăn rồi...

Ăn rồi mà còn cố ý cùng các cô đến đây, cái này là cố ý làm cô không thoải mái đúng không!

Địch ý đã bị áp xuống lại muốn trỗi dậy, Dương Châm đặt chén xuống bàn, đem tóc vén lên sau tai, nhìn Thái Anh vẫn đang ăn, bỏ đôi đũa trên tay xuống bưng ly trà lên, uống một ngụm.

"Nghe nói Lạp tổng rất bận, hôm nay nhìn thấy xem ra Lạp tổng không bận chút nào, còn có thời gian cùng người khác ăn cơm."

Lời nói Dương Châm đầy ẩn ý, Lệ Sa nghe là hiểu. Thái Anh ngước mắt nhìn thấy ánh mắt đầy khi dễ Lệ Sa của Dương Châm. Cảm giác bữa cơm này nên kết thúc.

"Thái Anh là phu nhân của tôi, cô là bạn thân từ nhỏ của em ấy, người khác là ai?" Lệ Sa trả lời không nhanh không chậm, mỉm cười nhìn Dương Châm, nói một câu mà Dương Châm á khẩu không trả lời được.

Thái Anh đang chuẩn bị mở miệng nói mà nghe Lệ Sa nói vậy, trong lòng ấm áp không thôi, cúi đầu tiếp tục ăn cá.

Trong vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Dương Châm lại lần nữa mở miệng, lần này còn thêm nụ cười tươi như hoa, "Đúng vậy, chúng tôi cùng nhau nắm tay mà lớn lên, đích thực không phải người ngoài."

Mấy chữ nắm tay kích thích đến Lệ Sa, ly trà có gợn sóng. Tay Lệ Sa nắm chặt ly trà, không ngừng siết chặt cái ly, nếu cái ly chất lượng không tốt thì có lẽ nó đã vỡ thành từng mảnh nhỏ đâm vào tay Lệ Sa.

Lệ Sa buông ly trà, cô ngồi bên trái Thái Anh, đưa tay ra là có thể nắm lấy tay trái đang rảnh của Thái Anh, Lệ Sa nắm lấy tay Thái Anh nói, "Nắm như vậy sao?"

Lòng bàn tay có độ nóng, ở trước mặt bạn thanh mai trúc mã cùng với người cô yêu nhất nắm tay, thật là kích thích làm tim cô đập loạn giống như nhảy lầu, đang đứng ở trên cao mà nhảy xuống, cảm giác mất đi kiểm soát thay nhau kéo đến.

Dương Châm sửng sốt một chút, không phải Lệ Sa không thích Thái Anh sao?

Cô chuyển mắt nhìn sang Thái Anh, Thái Anh rất tự nhiên, một tay thì bị Lệ Sa nắm, tay còn lại vẫn còn đang cầm đôi đũa, gắp đồ ăn, không nhìn ra được là Thái Anh yêu thầm Lệ Sa 8 năm.

Dương Châm cầm lấy đôi đũa, cô quyết định không nói chuyện với Lệ Sa nữa, cô nói một câu chỉ là cho Lệ Sa có cơ hội thân mật với Thái Anh.

Nói thêm một cái nữa, nói không chừng Lệ Sa ở trước mặt cô mà hôn Thái Anh.

Nắm được tay Thái Anh rồi, Lệ Sa không có ý định muốn buông, cô nghiêng đầu nhìn Thái Anh, nhìn cô giống như con mèo nhỏ, thịt cá trong chén ăn từng chút một.

Thấy hai người đã ăn xong, Lệ Sa mượn cớ đi vệ sinh để tính tiền.

Cô vừa đi Dương Châm lập tức thở ra nhẹ nhõm, Thái Anh nghe được tiếng thở của cô, không nhịn được mà cười. Dương Châm liếc cô một cái, "Mình bị Lệ Sa khi dễ, cậu còn không thèm bênh mình, mình không phải bạn thanh mai trúc mã mà cậu yêu nhất sao?"

Thái Anh xoa xoa tay, "Rõ ràng cậu khi dễ chị ấy trước, cậu một câu kêu Lạp tổng, sao lại không nghĩ đến một người làm tổng tài sẽ dễ bị mấy câu của cậu khi dễ sao."

"Vậy cậu cũng là tổng tài sao lại dễ bị mình khi dễ vậy?"

"Cậu gọi mình Phác Tổng thử xem?" Thái Anh nhìn ở quầy thu ngân thấy Lệ Sa tính tiền đã quay lại.

Dương Châm thở dài, "Con gái lớn rồi không thể giữ lại được nữa." Làm bộ dạng ông cụ non, nhìn thấy Lệ Sa đi đến, xách túi đứng dậy nói với Thái Anh, "Cậu đưa mình về đi, buổi chiều mình không đi làm."

Xuất phát từ tôn trọng, Thái Anh vẫn hỏi ý kiến Lệ Sa, "Em có thể đưa A Châm về nhà chứ?"

"Đương nhiên có thể." Lệ Sa nhân cơ hội này mà báo luôn lịch trình của mình, "Lúc ăn cơm, thư ký có nhắn tin cho tôi, 3h bên tập đoàn Thêm Phong muốn qua công ty tôi." Lệ Sa nhìn đồng hồ, "Hiện tại đã 2h rồi, tôi nên trở về công ty."

Không biết là do cố ý hay vô tình, nghe Lệ Sa đi gặp người tập đoàn Thêm Phong, lập tức nghĩ đến cái người có tin đồ ồn ào huyên náo cùng Lệ Sa kết hôn phó tổng Cận kia. Cô vẫn không yên tâm việc Lệ Sa gặp hắn.

Nhìn Lệ Sa đi vào thang máy, Thái Anh không nghĩ muốn đưa Dương Châm về, cô muốn cùng Lệ Sa đến công ty.

Lệ Sa đi vào thang máy xoay người lại, cười ôn nhu với Thái Anh, "Buổi tối gặp."

Bước chân Thái Anh dừng ở cửa. Hiện tại cô ở cùng Lệ Sa, buổi tối ngủ chung còn sợ Cận Phong đoạt người sao?

Sẽ không có cơ hội đi!

"Buổi tối về nhà ăn cơm sao?" Ngoài sáng trong tối nói cho Lệ Sa biết buổi tối có thể về ăn cơm thì về.

"Không được, buổi tối có hẹn với tập đoàn Thêm Phong ăn cơm." Lệ Sa nhấn nút đóng cửa thang máy rồi lui lại sau một bước, thang máy đã đóng lại.

Lệ Sa đi rồi, Thái Anh cùng Dương Châm về lại văn phòng, dọc đường đi Thái Anh đều thất thần, tâm của cô đã đi theo Lệ Sa rồi.

Dương Châm xách hai túi quà nhìn thấy Thái Anh thất thần, lấy khuỷ tay chạm vào cô, "Nếu cậu muốn đi cùng Lệ Sa thì đi đi, cùng với cô ấy đi, mình không ngăn cản."

Lời này vừa nghe biết là thảo mai rồi.

"Cậu còn chưa đem mình từ sổ đen kéo ra, mình làm sao dám đi." Thái Anh mở cốp xe ra, tiếp nhận đồ trên tay Dương Châm bỏ vào.

Mặt trời đã lên cao, Dương Châm đứng ở bên chờ cô, không có lên xe ngồi trước, vừa nói giỡn vừa nghiêm túc, "Cậu đem bài đăng kia xoá, mình liền thả cậu ra khỏi sổ đen."

Thái Anh đóng cửa xe lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Dương Châm, Dương Châm xua xua tay, "Mình nói giỡn, mình thả ra bây giờ."

Lên xe, dây an toàn cũng chưa cài, Dương Châm đem Thái Anh thả ra, "Được rồi, thả ra rồi." Nói rồi còn gửi cho Thái Anh một tin nhắn để chứng minh cô không nói dối.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, là nơi thích hợp nói chuyện phiếm.

Thái Anh mở điều hoà trên xe, quay sang nhìn Dương Châm, nghiêm túc mà hỏi, "A Châm, chúng ta vẫn là bạn đúng không?"

Dương Châm thu hồi nụ cười, gật đầu.

Hiện tại ở tình cảnh này, không làm bạn bè thì còn làm gì? Cũng không thể sống chết mà làm tiểu tam đi?

Nhưng tâm lý có chút không thoải mái, thật giống như bình rượu quý ủ hai mươi năm đột nhiên bị người khác lấy mất.

Thái Anh cười vỗ vai Dương Châm, "Chúng ta sẽ làm bạn bè cả đời."

"Vậy cậu và Lệ Sa thì sao? Có thể cả đời làm vợ vợ sao?" Dương Châm lén nghĩ khả năng Lệ Sa và Thái Anh ly hôn. Thái Anh thì chắc chắn không ly hôn với Lệ Sa mà Lệ Sa theo như cô tiếp xúc hôm nay, thực sự Lệ Sa không giống như Thái Anh nói, là không thích cậu ấy.

Cô có thể cảm giác được Lệ Sa đối với Thái Anh có tính chiếm hữu rất cao, cũng không biết dục vọng chiếm hữu này là từ thích hay là chuyện hiển nhiên sau khi kết hôn.

"Có thể, mình sẽ nỗ lực làm cho chị ấy thích mình." Thái Anh thu hồi tay, kéo dây an toàn xuống cài, "Một ngày nào đó chị ấy sẽ thích mình, yêu mình đến mức không thể kiềm chế được."

"Cậu thật tự tin." Nghe Thái Anh nói thích Lệ Sa nhiều năm như vậy, miệng vết thương chưa kịp khép lại. Hiện tại lại được nghe tiếp, tâm Dương Châm buồn rầu lại đau âm ĩ.

"Nói đi nói lại, cậu định nỗ lực như thế nào?" Thái Anh chỉ biết yêu thầm, làm gì biết theo đuổi người ta, chứ không nhiều năm như vậy rồi tới giờ mới có kết quả, mà cái kết quả này là ngoài ý muốn mà có.

Nói đến chuyện này, Thái Anh thật tâm đi nghe tư vấn của Dương Châm, "Cậu làm sao để theo đuổi phụ nữ vậy, mình thấy cậu đổi bạn gái thật dễ dàng."

Dương Châm đỡ trán, cô làm gì có theo đuổi phụ nữ, chẳng qua là hẹn đi ăn cơm, không phải khách hàng thì là những người theo đuổi cô. Đến cuối cùng một người bạn gái đều không có, tất cả là giả, là cô lừa Thái Anh.

Dương Châm hàm hồ trả lời, "Đều là người khác theo đuổi mình, không phải mình theo đuổi người ta."

"..." Là vậy sao? Thái Anh không quá tin vào cái này.

Lệ Sa trở lại công ty, lập tức tập trung vào công việc, thư ký Phó cầm văn kiện lại đây, nói cho cô biết đây chính là mục đích của phó tổng Cận.

Hạng mục đầu tư là hạng mục dài hạn, tập đoàn Thêm Phong giao cho phó tổng Cận phụ trách toàn bộ hạng mục này, cho nên Cận Phong có thể tuỳ ý mà tới tập đoàn Lạp Thị.

Lệ Sa lật lật văn kiện, đối với thư ký Phó nói, "Cậu gọi phó tổng Thẩm lại đây."

"Vâng, Lạp tổng."

Thư ký Phó rời đi khỏi văn phòng cô, trợ lý Tô vẫn còn đứng bên cạnh cô, Lệ Sa khép văn kiện lại rồi mở một folder trên máy tính, nhảy ra một phần tư liệu, chăm chú nhìn tài liệu nhưng vẫn phân phó việc cho trợ lý Tô, "Tiểu Tô, em đi tìm tổng giám Chu, nói anh ta đem kế hoạch đầu tư chỉnh sửa lại rồi mang tới đây cho tôi."

"Thời gian trước khi tan làm sao?" Trợ lý Tô hỏi.

Lệ Sa nói, "Trước khi tan làm, càng nhanh càng tốt."

"Vâng." Lúc này trợ lý Tô cũng rời khỏi văn phòng.

Khoảng cách đến 3h chỉ còn lại nửa tiếng, Lệ Sa cũng không sốt ruột, đã có tư liệu rồi, đường đi nước bước cô đều năm rõ trong tay, lúc này tập đoàn Thêm Phong phát tài liệu mới lại đây, cô đọc rất nhanh là đã nắm được nội dung.

Xem xong rồi cô có chút nghi ngờ, hiện tại Cận Phong lại đây muốn xem phân xưởng là có mục đích gì? Khoá cửa thông minh còn chưa triển khai, hiện tại đi xem nhà xưởng có gì khác nhau, tập đoàn Thêm Phong đều đã xem hết rồi.

Đang suy nghĩ thì điện thoại sáng lên, Thái Anh nhắn cho cô đã đưa Dương Châm về nhà.

Lệ Sa cầm điện thoại mở khoá, phát hiện ngoài tin nhắn của Thái Anh còn có tin nhắn của Hà Chỉ gửi, lúc đó cô đang xem tư liệu.

Đọc tin nhắn của Hà Chỉ, Lệ Sa nhăn mày lại, rồi gửi lại cho cô ấy, "Mình biết rồi, cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro