Chương 49. Nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày nay cô không có giáp mặt với Thái Anh, thấy Thái Anh đến, lực chú ý của cô đều dồn đến đó, đến khi Thái Anh mở miệng Lệ Sa mới phản ứng, tay của mình còn ở trên tay người ta.

Lệ Sa vội vàng thu hồi tay lại đứng lên, Thái Anh đi đến cạnh hai người mà đánh giá người phụ nữ da trắng xinh đẹp khí chất cao lãnh, cười nói, "Lạp tổng vội vội vàng vàng, hoá ra là vội yêu đương."

Giọng nói rất kỳ quái đầy sát khí.

Từ Diệp Bạch cảm giác kỳ quái, "Lạp tổng không phải kết hôn rồi sao?"

A, còn biết Lệ Sa kết hôn? Biết mà còn sờ tay người ta!

Lệ Sa nhìn ra được Thái Anh tức giận, nhịn không được mà cười.

Còn dám cười nữa! Thái Anh tức giận muốn xốc cái bàn lên.

Lệ Sa đến cạnh Thái Anh nắm lấy tay cô, hướng đến Từ Diệp Bạch mà giới thiệu, "Diệp Bạch, vị này chính là phu nhân của tôi, Phác Thái Anh." Nghiêng đầu nhìn Thái Anh, không che giấu mà lôi cô ra, đem thân phận của cô nói cho người phụ nữ trước mặt, "Cô ấy chính là nhà thiết kế tôi đã nói trước đó, Từ Diệp Bạch mới từ nước ngoài trở về."

Nhà thiết kế từ nước ngoài làm cho Thái Anh nhớ lại, lúc ở Tấn Thiên Lệ Sa đã có nói qua là có hẹn với nhà thiết kế trang sức làm nhẫn. Tuần sau về nước.

Nói tuần sau chính là hiện tại.

Đối với ánh mắt ôn nhu của Lệ Sa, Thái Anh cảm giác xấu hổ. Cô vừa mới cho là Lệ Sa lén lút cô đi hẹn hò với người đẹp yêu đương.

Đều là do trợ lý Tô, nói những lời nói sâu xa.

Nghĩ đi nghĩ lại, không đúng, lúc cô vừa vào vị thiết kế này cầm tay Lệ Sa, ái muội mà sờ tới sờ lui, thoạt nhìn rất thân mật, ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy hai người có quan hệ ái muội với nhau.

"Phu nhân thật xinh đẹp." Giọng nói Từ Diệp Bạch dịu dàng dễ nghe, tốc độ nói thong thả, cô mặc quần ống rộng, ở phía trên mặc một cái áo sơ mi trắng, thiết kế độc đáo, tay áo chỉ có một nửa, đứng lên thì thấp hơn Thái Anh nửa cái đầu, ánh mắt dừng trên người Thái Anh đảo qua đảo lại cuối cùng dừng ở tay trái cô.

"Ngón tay cũng thật đẹp, giống như Lạp tổng, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thon dài."

"Hai người đang xem ngón tay?" Loại xem ngón tay này, sao lại có cảm giác hụt hẫng.

Lệ Sa nắm lấy tay Thái Anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh, cười nói, "Cô ấy đang dựa vào tay chúng ta để thiết kế nhẫn."

Từ Diệp Bạch đưa lòng bàn tay ra trước Thái Anh, "Tay Lạp tổng tôi đã xem xong rồi, vừa hay phu nhân ở đây, có thể để tôi xem được không?"

Nụ cười thật thân thiện, không giống Dương Châm động một tí là cao ngạo, không hề có tính tình kỳ quái, làm người ta theo bản năng mà đối chiếu với Dương Châm.

Thái Anh đặt bàn tay lên trên bàn tay Từ Diệp Bạch, Từ Diệp Bạch nắm lấy tay cô, một cái tay khác nắm lấy ngón giữa của Thái Anh, từng tấc từng tấc một mà niết ngón tay.

Ngón tay là nơi mẫn cảm, Thái Anh muốn rút tay lại, Lệ Sa chau mày nhìn Từ Diệp Bạch đang chăm chú xem ngón tay Thái Anh, cảm giác như có người xâm phạm lãnh địa của mình.

Xem tay cô chỉ một chút xíu, vậy mà xem tay Thái Anh lâu như vậy?

Không cao hứng.

Thái Anh nhìn ngón giữa của mình, sinh ra nghi ngờ, "Nhẫn thiết kế mang ngón giữa sao?"

Nhẫn cưới hẳn là mang ngón áp út đi chứ nhỉ?

Từ Diệp Bạch cười cười, "Không, nhẫn mang ở ngón áp út." Nói xong lại niết ngón tay áp út của Thái Anh.

Mới vừa đụng một tí, Lệ Sa đã đem tay Thái Anh kéo lại, vẻ mặt lạnh nhạt mà nói, "Tay Thái Anh và tôi giống nhau, số 11."

Sờ nữa thì thật sự cô không chịu được mà sẽ bùng nổ mất.

Từ Diệp Bạch vuốt ve chính ngón tay cô, cảm thụ lại chút cảm xúc và hơi ấm của Thái Anh còn lưu lại ở tay cô. Linh cảm đến thật nhanh, chỉ mới đó mà cô đã biết sẽ thiết kế như thế nào, "Hai người muốn kiểu như thế, kiểu đơn giản hay là xa hoa sang trọng?"

Trong đầu đã phát hoạ ra vài đôi nhẫn, chỉ cần cô trở về cầm bút vẽ ra thôi.

Cửa văn phòng vẫn đang mở, trợ lý Tô đem Hoa Cẩm Nghiên và Lưu Ngâm đến phòng khách để tiếp đón hai người, trà cũng đã uống hết một tách, người vẫn chưa thấy quay lại, giám đốc Lưu khó chịu mà thúc giục cô đến hỏi thử khi nào Phác tổng và Lạp tổng lại đây.

Trợ lý Tô đứng ở cửa gõ gõ cửa, cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người trong văn phòng, "Lạp tổng, Phác tổng, giám đốc Lưu với trợ lý Hoa đang chờ hai người." Lén nhìn sắc mặt của phu nhân, thật ngoài dự đoán, sắc mặt của phu nhân rất tốt, vẻ mặt ôn hoà.

Lệ Sa đang xác định các chi tiết của nhẫn, nghe người ngoài cửa nói vậy liền nhìn sang Thái Anh, Thái Anh mang theo trợ lý và giám đốc lại đây?

Cô hỏi Thái Anh, "Em không phải tới tìm tôi?"

Từ Diệp Bạch uống miếng nước để thông cổ, thuận tiện quan sát xem đôi thê thê này có ý tứ gì.

"Là tìm chị." Thái Anh lo sợ bất an, có người ngoài ở đây, cô ngập ngừng nói cho Lệ Sa nghe, chính là cô mượn việc công để tới đây làm việc tư, "Nghiên cứu có phát hiện ra mấy vấn đề, giám đốc Lưu muốn sang đây hỏi ý kiến chị, xem sửa chữa như thế nào."

Lại là việc công.

Lần trước mang theo hai giám đốc qua đây để tìm cô nói chuyện hợp tác, lúc này lại mang theo trợ lý và giám đốc đến đây tìm cô. Lại nói nghiên cứu có vấn đề.

Sắc mặt Lệ Sa không tốt lắm, trầm mặc mà nhìn Thái Anh.

Thái Anh thấy vậy nhanh chóng lấy lòng cô cười bảo với trợ lý Tô, "Trợ lý Tô, cô giúp tôi nói trợ lý của tôi với giám đốc Lưu về công ty đi, nói với hai người đó, tôi và Lạp tổng đã làm việc với nhau rồi."

Trợ lý Tô vẫn không đi, chờ Lệ Sa gật đầu lúc này mới đáp lại, "Được." Lúc đi thuận tay đóng cửa lại giúp các cô.

"Nghe ra hình như phu nhân và Lạp tổng trên phương diện làm ăn là đối tác của nhau?" Từ Diệp Bạch buông tách trà, càng cảm thấy hai người có gì đó thú vị.

Loé hôn thì thôi không nói, còn dưới mắt nhân viên còn âm thầm đẩy đưa với nhau.

"Thiết kế Từ vẫn nên chú ý đến việc thiết kế nhẫn như thế nào đi." Từ sau khi Thái Anh tới, thái độ của Lệ Sa đối với Từ Diệp Bạch từ mùa xuân muôn hoa nở trở thành mùa đông cây khô lá rụng.

"Thiết kế tổng thể tôi và Thái Anh đã nói ra hết, chi tiết phác thảo thì cô thiết kế ra đi, sau chúng ta lại nói tiếp." Ý cô là muốn tiễn khách.

"Tôi đã có linh cảm, ngày mai có thể đem bản thiết kế cho hai người xem." Từ Diệp Bạch lấy túi xách nói, "Muốn sửa cái gì thì nhắn tin cho tôi, đừng có gọi điện thoại."

Hôm qua cô mới về nước, múi giờ còn bị lệch cho nên hiện tại có hơi mệt.

Lệ Sa tiễn Từ Diệp Bạch ra cửa, gọi thư ký Phó đưa cô xuống.

Xoay người nhìn Thái Anh ở sofa, Lệ Sa đóng cửa thuận tay khoá cửa lại, "Phác tổng muốn cùng tôi giải quyết vấn đề gì nhỉ?"

Thái Anh nhấp môi, giống như oán phụ phòng tiêu gối chiếc, ánh mắt u oán, "Chị mấy ngày nay bận cái gì? Bận đến bóng người còn không thấy. Chị khi nào về khi nào đi, em cũng không biết."

Trên bàn làm việc lớn, chất đầy văn kiện tư liệu cần xử lý, Thái Anh nhìn qua, ánh mắt lại nhìn Lệ Sa, Lệ Sa đi đến gần cô. Khi Lệ Sa đến rồi Thái Anh mới thấy được sự mệt mỏi trên gương mặt ấy.

Mấy câu chất vấn dường như biến thành đau lòng, "Rất mệt sao?" Cô vuốt ve mặt Lệ Sa, lòng bàn tay dán lên gương mặt đó, có chút lạnh.

Người trước mắt nhắm mắt lại, hướng về phía Thái Anh dựa lên vai, Thái Anh giang hai tay ôm lấy Lệ Sa, Lệ Sa nắm lấy góc áo của cô, không giấu được sự mệt mỏi trong giọng nói, ở bên tai Thái Anh nói, "Đúng vậy, rất mệt. Công việc thật nhiều."

Lệ Sa đem toàn thân mình giao cho Thái Anh, ngửi được hương thơm thanh mát trên người Thái Anh, cảm thấy nhẹ nhàng mà dỡ phòng bị xuống, "Em còn nhớ tập đoàn Trường Thạch sao? Công ty chúng ta cùng với Trường Thạch và Thêm Phong cùng nhau hợp tác đầu tư một hạng mục bất động sản, có xảy ra chút vấn đề."

"Hạng mục bất động sản?" Thái Anh ôm lấy Lệ Sa, nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng cô, "Khủng hoảng tài chính xong, thị trường bất động sản rơi vào tình trạng đóng băng, đã nhiều năm rồi không thấy khởi sắc, như thế nào mà lại đầu tư phát triển hạng mục mới vậy?"

"Đóng băng rồi có thể rã đông, sau đó thị trường bất động sản sẽ khởi sắc." Cằm Lệ Sa cọ cọ lên vai Thái Anh, nghiêng đầu chôn ở cổ cô, "Còn thêm hạng mục với tập đoàn Thêm Phong cũng xảy ra vấn đề nữa."

Hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, mang chút tê dại ngứa, Thái Anh càng ôm chặt lấy Lệ Sa, lúc này cô không có nghĩ đến gì khác ngoài việc đau lòng cho Lệ Sa.

Cái loại cảm giác xa xôi lại thêm bất lực, cô chỉ có một Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật, trong tay Lệ Sa lại là cả một tập đoàn Lạp Thị to lớn như vậy, cô muốn giúp Lệ Sa nhưng mà không làm được.

"Đừng lo lắng, tôi đều có thể xử lý được." Lệ Sa giống như cảm nhận được tâm tình của Thái Anh, có thể đoán được cô đang nghĩ cái gì, Thái Anh thoải mái hỏi, "Vậy em có thể làm gì cho chị?"

"Em sao..." Giọng nói ôn nhu của Lệ Sa như nước chảy bên tai Thái Anh, làm tâm cô loạn cả lên, "Việc em phải làm, chính là làm cho tôi thích em."

Không biết là do ảo giác hay do cô nghĩ nhiều, Thái Anh cảm thấy lúc Lệ Sa nói câu kia, mỗi một thanh âm đều nặng hơn, cố ý nhấn mạnh.

Khẳng định là cô nghĩ nhiều rồi, cô mấy ngày nay đều xem tiểu thuyết Vân Tạ gửi cho cô để chờ Lệ Sa về, xem có vẻ nhiều cho nên có chút loạn tưởng.

Giống như ngày hôm qua mở họp, trợ lý Hoa cầm ổ cứng khom lưng ghé lên trên bàn, cắm đi cắm lại đều không vào được, rồi nói với cô, "Cái này không đúng, chen vào không lọt." Cô lại nghĩ đến chuyện vẩn vơ khác.

"Vậy hiện tại, chị không thích em sao?" Trái tim lại đập rộn lên, từng nhịp đập mạnh áp lên cơ thể của đối phương.

Lệ Sa cong môi cười, "Em có cảm giác sao?" Hơi thở ấm áp cứ từng chút một quanh quẩn ở tai Thái Anh, Lệ Sa trả lời cô, "Có thích một chút."

Có chỗ nào mà thích một chút chứ, rõ ràng cái thích nó ngấm vào cơ thể đi theo từng mạch máu, thâm nhập vào sâu trong mỗi tế bào.

Cô làm cho Thái Anh bị mê hoặc, Lệ Sa buông cô ra, vòng qua bàn làm việc làm ra vẻ đứng đắn ngồi trên ghế làm việc, nhìn Thái Anh mà cười nhạt, "Phác tổng, không ngại tôi một bên xử lý công việc một bên giải quyết vấn đề nghiên cứu chứ?"

Lệ Sa nói rồi mở một văn kiện ra xem.

Lệ Sa như thế nào lại đốt lửa rồi không chịu dập lửa!

Thấy người ta nhẫn thì càng làm càn.

Ở đây là văn phòng, trên bàn còn có nhiều văn kiện, trong đầu Thái Anh muốn nhào qua đem ấn Lạp tổng ở trên bàn, nhưng mà cảm giác được sẽ không làm được, lại nghĩ đến cảnh bị Lạp tổng ấn ở trên bàn lại càng phi thực tế.

"Không ngại." Thái Anh khó khăn mà trả lời, đứng một chỗ lâu, tim mới hoãn lại rồi tới đó.

Thái Anh ở bên kia làm việc mà ngồi xuống, nhìn mặt bàn hỗn độn, "Thật ra vấn đề nghiên cứu không có gì, là em muốn gặp chị thôi."

Nhìn Lệ Sa đang nghiêm túc làm việc, Thái Anh nói, "Là em nhớ chị."

Ánh mắt Lệ Sa ngẩn ra, cô ngẩng đầu hai ánh mắt dung hợp với nhau, "Kia...em muốn ở đây bồi tôi sao?"

Từ trong đống văn kiện kia rút ra một tập văn kiện thật dày tầm một trăm trang đưa cho Thái Anh, "Đây là các hạng mục đầu tư đã xong, từ lúc bắt đầu hợp tác cho đến hoàn thành, mỗi một hạng mục đều có quá trình được lưu giữ trong này."

Thái Anh mở tư liệu ra, trang đầu không có gì nhiều lắm, chỉ có chữ viết tay tên Lệ Sa ở trên đó, nét chữ thanh tú nước chảy mây trôi.

"Chị muốn em xem tài liệu này với chị?"

"Những tư liệu này sẽ có ích đối với sự phát triển trong tương lai của công ty em." Lệ Sa mở ipad ra, xác định xem lịch trình làm việc hôm nay.

Hôm nay vẫn bận như thường ngày, chỉ có lúc này mới có thời gian ở cùng Thái Anh.

Thái Anh từ ống đựng bút lấy ra một cây bút kim màu đen, Lệ Sa thấy thế liền kéo ngăn kéo ra, mắt nhìn vào ngăn kéo lấy một cái hộp nhung màu đen ra. Đặt lên bàn mở ra thì bên trong là một cây bút kim màu trắng đưa cho Thái Anh, "Em dùng cái này đi."

"Sao vậy?" Thái Anh đem cây bút mới lấy ra thả vào trong ống được, tiếp nhận cây bút của Lệ Sa, lấy và nhìn nhãn hiệu trên cây bút mới phát hiện nhãn hiệu bút này cô hay dùng.

Lệ Sa đóng ngăn kéo lại, cúi đầu nói, "Hôm trước đến công ty em, tôi nhìn thấy bút trên bàn của em đều loại này."

"Chị mua riêng cho em sao?" Thái Anh vui vẻ hỏi.

Lệ Sa phủ nhận, "Không phải, mua từ lâu rồi vẫn luôn để trong ngăn kéo không dùng."

"Thật sự không phải là mua riêng cho em sao?" Thái Anh nhìn qua thân bút, thấy mực đã được bơm đầy, "Mực này được bơm khi nào vậy?"

Thái Anh cấm lấy một tờ giấy viết lên thử, đường nét suôn mượt, tự nhiên, chắc mực được bơm chưa bao lâu.

"Mấy ngày hôm trước."

Lệ Sa ký một phần văn kiện rồi để qua một bên, Thái Anh đã mở tư liệu cô đưa cho, nhìn thấy Thái Anh nghiêm túc xem, cô không cầm lòng được mà cười.

Ánh mắt đảo qua bàn tay của Thái Anh, trên đó không có mang bất cứ cái gì, "Ngày mai em còn lại đây sao? Sau khi xác định bản thiết kế nhẫn, Diệp Bạch có thể làm nhẫn cho chúng ta xong trong ba ngày."

"Cô ấy không phải là nhà thiết kế sao, còn làm nhẫn thủ công nữa à?"

"Cô ấy thích chính mình tự tay làm ra những món đồ do cô ấy thiết kế." Tựa như nhớ tới cái gì, Lệ Sa buông cây bút trong tay, nắm lấy ngón tay trái của Thái Anh hỏi cô, "Lúc Diệp Bạch chạm vào ngón tay em, em có cảm giác gì?"

Cô nói xong, cũng làm động tác giống như Diệp Bạch niết lấy ngón tay áp út của Thái Anh, theo khớp xương niết đến đầu ngón ta, giống như đang tháo một cái nhẫn trên tay Thái Anh xuống vậy.

Rõ ràng là động tác giống nhau nhưng Lệ Sa lại làm cảm giác quá câu dẫn.

"Em muốn rút tay lại." Thái Anh trở tay bắt lấy tay Lệ Sa lại, sắc mặt như được đánh thêm một tầng má hồng, ánh mắt rực rỡ nhìn Lệ Sa, ngực phập phồng hỏi lại Lệ Sa, "Chị thì sao, lúc cô ấy chạm vào tay chị, chị có cảm giác gì?"

"Không có cảm giác gì, khi đó tôi chỉ suy nghĩ tới lúc tôi và em mang nhẫn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro