Chương 64: Dao động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhanh nhanh nhanh, quét dọn nơi này sạch sẽ vào! Người lát nữa tới không phải là lãnh đạo bình thường, chính là Đại lão bản của chúng ta, Đại lão bản chòm sao Bạch Dương!" Quản lý khách sạn đứng ở căn phòng có chủ đề "Các vì sao", gân cổ lên mà chỉ huy đám nhân viên.

Nghe thấy mấy chữ chòm sao Bạch Dương, mấy nhân viên dừng tay lại, tất cả đều nhìn về phía quản lý, tên quản lý béo phí đứng ở cửa gõ gõ, lớn tiếng mà nói, "Nhìn tôi làm cái gì, nhanh tay làm việc!"

Giọng nói giống như sấm bên tai, mấy người đang dừng tay lại lập tức tiếp tục quét dọn.

Khua chiêng gõ mõ mà dọn dẹp, đảm bảo trên mặt đất không có chút bụi nào, quản lý gọi cho trưởng buồng phòng, bảo mang lại các vật dụng mới cao cấp đến thay, từ chăn nệm, đến ly, bàn chải đánh răng. Mặc kệ các đồ dùng còn dùng được cũng đều phải thay mới hết.

Cuối cùng còn xịt thêm hương nước hoa tự nhiên thơm mát để cho đại lão bản thả lỏng hưởng thụ một đêm vui vẻ, ngày hôm sau sẽ không tìm được bất cứ chỗ nào bất mãn.

Hai tên bảo an đứng trên hành lang, trong đó có một người đeo tai nghe không dây, từ bộ đàm truyền giọng nói, sau khi nghe xong, xoay người lại nói, "Quản lý Hồng, Lạp tổng đã đến khách sạn."

"Nhanh như vậy sao?" Quản lý Hồng từ trong phòng đi ra, đóng cửa lại rồi phân phó mấy nhân viên buồng phòng, "Mấy người hôm nay ở lại tầng này đợi lệnh."

"Vâng, quản lý." Các nhân viên đến phòng cuối hành lang đợi, vì đảm bảo phục vụ cho những phòng khác trong khách sạn, cho nên mấy nhân viên ở đây là nhân viên tăng ca lâm thời bị điều động đến đây.

Sắp xếp xong xuôi bảo an và nhân viên phục vụ, đảm bảo đã đâu vào đó, quản lý Hồng đứng ở cửa chờ Đại lão bản đến.

Vào khách sạn, Lệ Sa mang Thái Anh đến thẳng thang máy, Thái Anh cảm thấy khó hiểu, "Không cần đi làm thủ tục sao?" Hỏi xong cô mới nhớ, khách sạn này chính là của tập đoàn Lạp Thị các cô, đến khách sạn nhà mình ở, cần xử lý cái gì chứ.

"Em quên mất khách sạn này là của chị." Cô tự hỏi tự trả lời.

Đi qua cửa lớn trong sảnh rồi đến trước thang máy, Thái Anh lại có điều nghi hoặc khác, từ khi các cô đến không có bất kỳ nghi thức gì múa trống khua chiêng nghênh đón, đến giám đốc ở đây cũng chưa nhìn thấy, giống như các cô chỉ là khách nghỉ qua đêm của khách sạn.

Lệ Sa ấn thang máy, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Thái Anh, nhìn thấy nghi hoặc trong mắt cô, mỉm cười nói, "Động tĩnh lớn quá, sẽ khiến cho các khách khác chú ý."

Cửa thang máy mở ra, Lệ Sa nắm tay Thái Anh vào thang máy, các cô đi là thang máy cao cấp của hội viên, trong tháng máy chỉ có hai người.

Thái Anh nhìn Lệ Sa nhấn tầng lầu, là tầng cao nhất, cô tò mò hỏi, "Vì sao đêm nay, chúng ta lại ở khách sạn?"

Trên đường cô hỏi Lệ Sa, Lệ Sa chỉ mỉm cười cho qua chuyện, nói là đến khách sạn rồi biết. Hiện tại đến khách sạn rồi, cô vẫn không biết được lý do.

Chẳng lẽ giống như lời lúc trưa nói, lấy một phòng để trải nghiệm?

Hành động của Lệ Sa từ trước đến nay hiệu suất rất cao, từ xác định kế hoạch chiến lược đến thực tế, sẽ không có nửa phần kéo dài, trong lòng Thái Anh tự có đáp án, Lệ Sa mang cô đến đây để trải nghiệm.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lệ Sa, tim Thái Anh đập càng nhanh. Lần ở khách sạn Danh Bằng Tấn Thiên, cô thổ lộ với Lệ Sa, đưa ra lời kết giao. Thái Anh nắm chặt tay Lệ Sa, đêm nay ở đây, liệu các cô có thể gần thêm bước nữa sao?

Nhận thấy được tay Thái Anh đang run. Lệ Sa nhìn cô cười ôn nhu trước sau như một, "Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì đó đâu."

Sẽ không làm cái gì? Trái tim đang nóng lên bị cảm lạnh rồi, tốc độ tim đập giảm xuống.

Cô nên nghĩ đến, ngủ ở nhà hay ngủ ở khách sạn không có gì khác biệt.

Lấy sự nhiệt tình trong công việc của Lệ Sa, nói không chừng đêm nay các cô còn bình luận phong cách thiết kế, chất lượng phục vụ, lấy từng vấn đề ra mà nói.

Thang máy chậm rãi đi lên, càng lên cao càng mang đến cảm giác áp bức, tốc độ giảm lại làm cho người có cảm giác mất trọng lực, tim Thái Anh khó hồi phục lại nhịp đập, cô đêm nay vẫn có chút mong chờ.

Trên hành lang cao nhất của khách sạn, nguy nga lộng lẫy, được trải một lớp thảm xa nhung xa hoa, thảm rắn chắc, mặt thảm tinh tế, cảm giác rất mềm mại giống như đang bước trên mây.

Lệ Sa nắm tay Thái Anh đi ra khỏi thang máy, quản lý Hồng chờ ở cửa nghe được âm thanh thang máy mở ra, liền nhìn về hướng của các cô, trên mặt tươi cười, khoé mắt còn có vài nếp nhăn.

"Lạp tổng." Đi đến cạnh Đại lão bản, quản lý Hồng lễ phép đưa khoá phòng bằng hai tay, "Đây là thẻ khoá phòng."

Chiếc thẻ màu xanh trong suốt, ở chính giữa là con chip màu xanh, trên thẻ là những ngôi sao được điểm lên màu vàng óng, thoạt nhìn rất độc đáo, Thái Anh nhìn mấy lần.

Lệ Sa nhận thẻ khoá phòng, thản nhiên giao việc, "Mọi người đi làm việc đi, không cần đi theo tôi."

"Vâng, Lạp tổng." Quản lý Hồng cười tủm tỉm, không hề có bộ dáng hung hăng trước đó, giới thiệu hai người bảo an ở cửa, "Lạp tổng, có hai bảo an, một gọi là Tiểu Cầm, một là Tiểu Húc, ngài có yêu cầu cái gì, có thể phân phó cho bọn họ."

Quản lý Hồng nói xong đứng tại chỗ nhìn theo Đại lão bản và bằng hữu hướng đến căn phòng.

Khoan đã, Đại lão bản và bằng hữu nắm tay nhau như vậy sao? Là loại nắm tay mười ngón tay đan vào nhau à?

Quản lý Hồng ngẩn người, vài giây sau kích động muốn đấm vào tường, bằng hữu cái gì, là bạn gái!

Đi đến cửa phòng, nhìn trái nhìn phải hai người đang giữ cửa, Lệ Sa nói, "Hai người đi đi, chỗ này không cần hai người."

Hai bảo an nhìn nhau chần chừ, sau cũng rời đi.

Rất nhanh trên hành lang chỉ còn lại hai người, Lệ Sa mở cửa phòng ra, đi trước vào phòng.

Trên vách tường, có một khối hình lập phương màu xanh đậm, trên khối hình lập phương có một cái khe rãnh, Lệ Sa đem khoá phòng bỏ vào khe đó, xoay người nhìn Thái Anh.

Thái Anh đứng ở ngoài cửa, ánh sáng ở hành lang đối lập với bên trong căn phòng, Lệ Sa đứng trong bóng tối ý cười dạt dào nhìn cô, chờ cô đi vào.

"Sao lại không bật đèn?" Thái Anh đi vào trong, Lệ Sa đóng cửa lại.

Căn phòng tràn ngập trong bóng tối, dần dần hiện lên các ngôi sao, làm người ta có cảm giác đang ở trong một thế giới vô định.

Thái Anh theo bản năng tìm Lệ Sa, nắm lấy góc áo Lệ Sa, Lệ Sa cảm giác được có người nắm lấy quần áo cô, tìm đến tay người đó, nắm lấy tay, dắt đến giữa phòng.

Mỗi một bước đi sẽ hiện ra thêm nhiều ngôi sao, chiếu sáng con đường các cô đi.

"Nơi này, chúng ta có thể nhìn thấy mỗi một ngôi sao." Giọng nói ôn nhu ở bên tai Thái Anh vang lên, Lệ Sa buông tay ra nói, "Lần sau đến nhà của em, sẽ nằm ở trên bệ cửa sổ mà ngắm sao. Đêm nay chúng ta ở đây xem trước."

Tâm Thái Anh nhảy dựng lên, ai nói Lệ Sa không biết yêu đương, sự lãng mạn mà chị ấy mang đến, qua thật giống như những tay già đời nhiều năm chinh chiến.

Các ngôi sao ngày càng nhiều, cảm giác trống trải ngày càng nhiều, sao trời mù mịt, vạn vật tịch mịch và hoang vắng, Thái Anh có một cảm giác cô độc, phảng phất thế giới này chỉ còn lại mỗi một mình cô.

Bỗng nhiên sau lưng có một mảnh ấm áp bao lấy, Lệ Sa từ sau ôm lấy cô, đem cô ôm vào trong lồng ngực, hơi thở nóng bỏng kèm theo lời nói nhẹ như bông phả lên cổ cô, "Tôi đã từng một mình đứng ở đây mười phút, cảm giác thật cô đơn."

Lệ Sa nâng tay lên nhìn đồng hồ, "Từ lúc đi vào đến bây giờ chỉ mới qua một phút."

Chỉ có một phút thôi sao? Thái Anh nhìn biển sao trước mắt, cô cảm giác như cô đã ở đây nửa đời người vậy.

"Lệ Sa." Thái Anh xoay người ôm lấy Lệ Sa, tiếng tim đập từ lồng ngực truyền lên người đối phương, "Hiện tại, chị đã có em."

"Đúng vậy, đã có em." Lệ Sa cười xoa xoa tóc Thái Anh, "Vừa rồi lúc tôi buông tay em ra, em có cảm thấy cô đơn không?"

"Có." Thái Anh ôm chặt lấy cô, "Giống như bị chị vứt bỏ vậy."

Tâm ngo ngoe rục rịch, Thái Anh không khắc chế được mà hôn lên má Lệ Sa một cái, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao này, "Chị đã mang người khác đến đây sao?"

"Trợ lý thì có tính không?" Lệ Sa cười thầm, sợ Thái Anh hiểu lầm nên liền nói "Đây là lần đầu tiên, tôi đến đây ở để trải nghiệm cùng người khác."

Tay dời qua lưng, Lệ Sa một tay ôm Thái Anh, một tay khác khẽ vuốt mặt Thái Anh, nghiêng đầu mà hôn lên môi cô.

Vật đổi sao dời, thời gian trôi qua, hơi lạnh giờ đây đã bị sự ấm áp từ trái tim sưởi ấm, Thái Anh nắm lấy áo Lệ Sa, nhiệt tình đáp lại.

Bầu trời sao tan ra, căn phòng trở nên sáng hơn, Thái Anh còn chưa hôn đủ, Lệ Sa đã buông cô ra.

Thái Anh mở to mắt, trong mắt còn có vài tơ máu hồng, ánh mắt sáng rực mà nhìn Lệ Sa không chớp mắt, Lệ Sa xoa xoa tóc cô, lại tiếp tục giới thiệu thiết kế và bố trí của căn phòng này.

"Vừa rồi mảng trời sao kia sẽ tụ lại 10 phút, sau mười phút đèn ở trên trần sẽ sáng lên.

Trong phòng bố trí rất đơn giản, đi vài bước chính là giường ngủ lớn hình trong, màu xanh đen theo màu sắc màu của sao trời.

Lệ Sa đi đến mép giường, cầm lấy điều khiển từ xa, ấn xuống cái nút màu xanh lam, một bức màn chậm rãi mở ra lộ ra cửa sổ hình cung nhìn xuống dưới, "Đứng ở đó, có thể thấy toàn bộ hồ Thu Lan, hiện tại là mùa thu, là mùa đẹp nhất của hồ Thu Lan."

Ánh mắt Thái Anh trước sau đều dõi theo Lệ Sa, si mê mà nhìn cô, nghe cô nói chuyện.

Tiếng nói có chút lạnh, ngữ điệu ôn nhu, cô càng nhìn Lệ Sa càng cảm thấy yêu đến mức vô phương cứu chữa.

Lệ Sa từ mép giường đi đến bên người cô, nắm lấy tay cô đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới có thể thấy mấy chiếc thuyền ở trong hồ, mơ hồ có thể nhìn thấy toàn cảnh các khách du lịch đang ở bên hồ thưởng thức cảnh đẹp.

"Ở bên kia có là đình, ở chỗ đó đã từng có người chờ trượng phu đi chinh chiến trở về, chờ đến khi tóc bạc, hơi thở yếu dần, lưu lại một câu ''Dùng cả đời để nhớ mong một người, nhớ người sao người còn không trở về?'' Cho nên cái đình đó liền đổi tên thành Niệm Đình..." Lệ Sa vẫn đang chăm chú giới thiệu về hồ Thu Lan, còn Thái Anh lại nhìn cô, rất chăm chú, tràn đầy yêu thương.

Trong lòng xúc động, Thái Anh nhẹ nhàng kêu tên Lệ Sa, Lệ Sa nghe có tiếng gọi quay đầu, Thái Anh đã hôn môi cô một cái, cười nói, "Thật là dễ nghe."

"Chuyện xưa?" Lệ Sa ngây người một chút.

"Giọng nói của chị." Thái Anh quay đầu nhìn về phía hồ Thu Lan, nghiêng đầu dựa vào vai Lệ Sa, "Chị nói bất cứ cái gì, đều dễ nghe hết."

Hoàn toàn đều ở trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt.

Sau khi tắm xong, hai người lên giường, tắm gội xong da thịt mỗi một tấc đều mẫn cảm, Thái Anh chậm rãi nhích đến gần Lệ Sa, nắm lấy góc áo ngủ của cô, nhìn cô chằm chằm.

Lệ Sa duỗi tay tắt đèn, Thái Anh đang định nhoài người lên trên ôm lấy Lệ Sa thì cô đã bị ôm vào lòng ngực của Lệ Sa trước, đầu cô nằm lên vai Lệ Sa, sau đó Lệ Sa ấn cái nút ở trên đầu giường nói, "Em nhìn lên trên đi."

Không muốn xem ở trên, chỉ muốn xem bên trong áo ngủ.

Thái Anh nuốt nước miếng vẫn ngoan ngoãn mà làm theo, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, trên đó xuất hiện các vì sao, lúc vừa mới phòng và bây giờ đã khác nhau. Cảm giác lúc trước là ở trong bầu trời đầy sao kia, mà hiện tại giống như là đứng trên mặt đất ngắm sao.

Những ngôi sao bắt đầu biến hoá, Lệ Sa giơ tay lên trên không trung mà phác hoạ, "Tứ tượng bao gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mỗi một vị thần sẽ canh giữ 7 chòm sao, tổng cộng có 28 chòm sao."

*Tứ tượng là bốn con vật thần thoại đại diện cho bốn phương trong văn hoá và thần thoại của Trung Quốc và các nước đòng văn hoá. Bao gồm Thanh Long của phương Đông, Bạch Hổ của phương Tây, Chu Tước của Phương Nam và Huyền Vũ của Phương Bắc.

Thái Anh đối với thiên văn học không biết nhiều lắm về việc biến hoá sao trời, cô chỉ có thể biết được sao Bắc Đẩu.

Phát giác ra Thái Anh có chút trầm khi nghe cô nói chuyện, Lệ Sa trong lòng lộp bộp một cái, quay sang hỏi, "Em có cảm thấy chủ đề tôi nói chuyện thật nhàm chán, không thú vị không?"

"Không, thú vị lắm." Thái Anh cười ôm lấy cổ cô, lòng bàn tay vuốt ve tai cô, "Chị nói cái gì, em cũng thích nghe."

Lời âu yếm so với những ngôi sao trên trời càng thêm mê người, các ngôi sao lại tản ra lần nữa, ở trên đỉnh đầu, lúc này chính là bầu trời đêm.

Trăng sao thưa thớt không thành hình gì, Thái Anh dựa vào Lệ Sa chậm rãi khép mắt lại.

Nghe được người trong ngực, hô hấp dần dần nhẹ nhàng, Lệ Sa nhìn xuống người trong lòng ngực, Thái Anh ở dưới ánh trăng làm cho tâm cô càng động, Lệ Sa hơi do dự, lấy chăn đắp lên trên qua cả đỉnh đầu của hai người. Trước khi Thái Anh sắp đi vào giấc ngủ, nghiêng người mà hôn lên môi cô, đầu ngón tay không an phận mà dao động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro