Chương 70. Đỏ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt Lệ Sa vẫn ôn nhu nhìn Thái Anh. Các vị cổ đông có hàn huyên với cô vài câu, Lệ Sa đoán là Thái Anh muốn hỏi vấn đề vừa rồi cô đến phòng họp cùng các cổ đông nói chuyện phiếm có liên quan gì không.

Thấy trong mắt Thái Anh có do dự cùng tìm tòi nghiên cứu, lại lật đổ đi suy đoán của mình, vấn đề Thái Anh muốn hỏi, có lẽ có quan hệ với cô.

Vấn đề chưa được hỏi, Thái Anh ôm lấy Lệ Sa, tiếng tim đập thình thịch thông qua lồng ngực mà truyền đến bên tai Lệ Sa, Lệ Sa có thể cảm giác được Thái Anh hiện tại có bao nhiêu khẩn trương.

Thái Anh hơi hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, giọng nói cũng thấp dần, như gió thổi qua mặt nước, ở trong tâm hồn Lệ Sa thổi thành từng gợn sóng, "Hiện tại, chị có bao nhiêu phần thích em?"

"Em muốn hỏi cái này?" Lệ Sa ngạc nhiên, ngay sau đó cười lên tiếng, cô ôm chặt lấy Thái Anh, cái tay đặt ở sau lưng Thái Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô ấy, mái tóc dài mềm mượt, mỏng như tơ lụa rất thoải mái.

Ngay lúc vừa rồi tim cô cũng đập loạn cả lên, cô cho rằng Thái Anh muốn hỏi cô, bắt đầu từ khi nào thích em ấy, Lệ Sa ở tên tai Thái Anh non nỉ trả lời, "Thích đến nói không nên lời."

Thích đến nói không nên lời, là có bao nhiêu thích?

Đáp án này có trả lời hay không trả lời cũng giống nhau.

Trên thực tế vấn đề Thái Anh muốn hỏi không phải là cái này, cô muốn hỏi Lệ Sa, có phải hay không từ thời đại học Lệ Sa đã thích cô.

Lúc cô muốn hỏi vậy, cô lại nhớ đến mấy chuyện xảy ra giữa cô và Lệ Sa khi vừa mới kết hôn được mấy ngày, đều là những hình ảnh mà cô tự mình đa tình.

Cũng chính tại nơi này, cách một bức bình phong, cô hỏi Lệ Sa vì sao lại kết hôn với cô.

Câu trả lời của Lệ Sa cô vẫn còn nhớ rõ, chị ấy nói với cô, chị ấy cần một cuộc hôn nhân để trả lời với ba mẹ.

Đáp án đã sớm biết rồi, cô cần gì phải hỏi, Lệ Sa ở trước mặt Vân Tạ nói thích cô nhiều năm rồi, chẳng qua là bởi vì lúc trước Vân Tạ hỏi Lệ Sa khi nào thì thích nhau, các cô đã lừa cô bé, nói rằng các cô từ thời đại học đã thích lẫn nhau.

Hiện tại cô lại ngu ngốc đi hỏi Lệ Sa có phải đã thích cô nhiều năm hay không, đại khái có khi sẽ nhận được sự giễu cợt từ Lệ Sa.

Ngoài cửa, Vân Tạ nghiêng đầu, đem lỗ tai dán lên cửa nghe lén, cửa này từ khi nào mà cách âm lại tốt như vậy? Làm sao cũng không nghe được.

Vân Tạ dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình mà tự nghĩ đến hình ảnh phát sinh trong văn phòng, chị và chị dâu ở trước mặt công chúng ân ái chưa có đã ghiền, còn muốn ở trong văn phòng chơi trò tình cảm mảnh liệt.

Vân Tạ vẫn còn đang ở cửa nghe lén, cửa lại một lần mở ra.

Lệ Sa ấn khoá cửa mà kéo cửa ra, Vân Tạ vẫn duy trì tư thế nghe lén trọng tâm vẫn còn ở cửa, bất chợt lảo đảo ngã vào trong, Thái Anh thấy cô em chồng mình lảo đảo về hướng cô, không nghĩ ngợi nhiều mà đỡ cô bé.

Trường hợp này có biết bao nhiêu xấu hổ, Vân Tạ muốn biến thành trái bóng mà lăn tới sofa.

"Còn muốn ở trong ngực Thái Anh bao lâu?" Lệ Sa có chút không cao hứng, đem Vân Tạ ở trong lòng ngực Thái Anh mà lôi ra.

Thái Anh cười cười, "Đi ăn cơm đi." Cũng còn may chưa nói cái gì làm Vân Tạ xấu hổ.

Ăn trưa xong, hai bên không cần nghỉ trưa, tiếp tục mở họp, họp tiếp các vấn đề lúc sáng trưa họp xong.

Cuộc họp buổi chiều, chủ yếu là các vấn đề chi tiết trong đầu tư, người tham gia hội nghị tổng giám Chu Châu bên bộ phận kinh doanh, tổ trưởng hạng mục là Trương Trình Thiệu và Trịnh Hạ.

Người của hai công ty ngồi ở hai bên bàn luận, trải qua một giờ phân tích tỉ mỉ và thảm khảo, xác định đầu tư là 1 tỷ.

Hiện tại lạm phát rất lớn, nhưng 1 tỷ cũng không phải là con số nhỏ, trợ lý Hoa kích động, ôm lấy tay Thái Anh nói, "Phác tổng, 1 tỷ!"

Một ánh mắt lạnh lùng bắn qua đây, Lệ Sa lập tức trầm sắc, có chút không vui mà nhìn trợ lý Hoa, chuẩn xác mà nói là nhìn chỗ trợ lý Hoa ôm, sai địa phương rồi.

Trợ lý Hoa cao hứng, không chú ý đến ánh mắt đối diện, Lưu Ngâm ngồi bên cạnh chạm nhẹ vào cô mà nhắc nhở một tiếng, "Trợ lý Hoa."

Nếu là trước kia trợ lý Hoa muốn ôm Phác tổng thì ôm, muốn hôn trên mặt một cái thì hôn, bọn họ không thèm nhắc nhở đâu, nhưng hiện tại đã khác.

Hiện tại người ngồi ở chỗ kia, không chỉ là tổng tài tập đoàn Lạp Thị, mà còn là lão bà của Phác tổng. Nhìn ánh mắt Lạp tổng, hắn là đại nam nhân còn nhìn ra là đang ghen.

Thái Anh đẩy trợ lý Hoa ra, đứng lên vươn tay đến chỗ Lệ Sa, "Lạp tổng, hợp tác vui vẻ."

Lưu Ngâm trong lòng bội phục Phác tổng, Phác tổng thật lợi hại, trong tình cảnh vậy mà còn nói được hợp tác vui vẻ.

Lệ Sa áp cơn ghen xuống, cùng Thái Anh bắt tay, "Hợp tác vui vẻ."

Tan họp, sẽ có những người tự giác đứng dậy mà rời đi, đem phòng họp để lại cho những người còn có chuyện muốn nói mà trước hết là Lạp tổng và Phác tổng.

Trợ lý Tô đi ra cuối cùng, quan tâm mà đóng cửa lại giúp các cô.

"Buổi chiều, chị còn có việc gì sao?"

Sinh nhật Lệ Sa không có cường điệu, thân là tổng tài tập đoàn nhưng cũng không tổ chức sinh nhật. Lịch trình an bài hôm nay, sẽ không vì sinh nhật mà có gì thay đổi, vẫn là một ngày làm việc bình thường thôi.

"Vẫn còn công việc." Lệ Sa hướng đến gần Thái Anh cười hỏi cô, "Em muốn hẹn hò với tôi sao?"

"Muốn trải qua sinh nhật cùng chị." Lệ Sa cười thật câu người, Thái Anh không kiềm chế được, túm lấy góc áo cô mà hôn lên môi cô một cái, "Đây là sinh nhật thứ nhất của chúng ta sau khi cùng nhau yêu đương."

Phòng họp nhỏ được làm bằng kính, người bên trong làm gì thì người bên ngoài đều thấy.

Một màn Phác tổng hôn Lạp tổng, những người trên hành lang đều thấy hết cả, trợ lý Hoa oa lên một tiếng, che ngực lại, tâm thiếu nữ hừng hực toát ra một chuỗi màu hồng phấn.

Nhìn không ra tới Phác tổng của các cô lại là người chủ động vậy, nói một câu liền hôn một cái.

Tuy rằng chỉ là hôn nhẹ.

"Buổi tối sao?" Lệ Sa hỏi.

Thái Anh gật đầu, Lệ Sa nghe xong, cười sủng nịnh ôn nhu, mở miệng lại là câu cự tuyệt, "Đêm nay không được, phải về nhà."

Đúng rồi, Lệ Sa phải về nhà, mỗi năm sinh nhật, vào ngày này chị ấy đề trở về nhà, xem ra năm nay cũng không ngoại lệ.

"Vậy chị đêm nay về nhà bên kia ba mẹ sao?" Thái Anh trong lòng có chút hối hận, sớm biết vậy, tối hôm qua đã tổ chức sinh nhật rồi.

"Không phải là tôi, mà là chúng ta. Đêm nay chúng ta cùng nhau về nhà ba mẹ." Nhìn Thái Anh ngơ ngác nhìn cô, Lệ Sa cười nói sắp xếp tối nay, "Tôi đã nói qua với ba mẹ, hôm nay buổi tối mang em về nhà gặp bọn họ rồi."

Hiện tại đại não Thái Anh trống rỗng, cô chưa từng nghĩ tới Lệ Sa sẽ mang cô về gặp gia trưởng vào hôm nay, bất ngờ như vậy cô không biết phải làm sao.

"Em cái gì cũng chưa chuẩn bị." Cô chỉ chuẩn bị quà tặng Lệ Sa, còn dự định không về nhà ở bên ngoài cắt bánh sinh nhật.

Thái Anh nhìn thời gian, hiện tại là 2 giờ, các cô hẳn là vào giờ cơm tối sẽ về nhà, nói các khác, nhiều nhất chỉ còn 4 tiếng để cô chuẩn bị.

"Tôi đều chuẩn bị hết rồi." Lệ Sa rất chu đáo, săn sóc, đã sớm chuẩn bị tốt để mang Thái Anh về nhà, "Chúng ta đang yêu đương nhưng mà trong mắt ba mẹ thì chúng ta đã kết hôn."

Trong lòng Thái Anh bất an, sự bất an của cô một chút cũng không che giấu, Lệ Sa hơi hơi trầm ngâm, thay đổi chủ ý, "Vậy thôi đi, chờ lần sau em chuẩn bị tốt, tôi lại mang em về nhà."

Lệ Sa quá ôn nhu, ôn nhu đến mức làm Thái Anh đau lòng, hôm nay là sinh nhật của Lệ Sa, muốn mang cô về nhà, sao cô lại do dự như vậy được.

Nếu cô do dự, sẽ làm Lệ Sa hiểu lầm.

"Em chỉ khẩn trương thôi, nếu chị đã chuẩn bị hết rồi, vì sao lại phải đợi lần sau. Đêm nay, em sẽ về nhà cùng chị." Thái Anh nói xong nhấp môi dưới, "Buổi chiều, chị có thể cho em ít thời gian của chị không? Nói cho em một chút về ba mẹ của chị để em hiểu, em sợ em không lưu lại ấn tượng tốt."

Nói đến ấn tượng, Lệ Sa phụt cười, "Ấn tượng của ba em đối với tôi hình như không tốt nha."

"Nào có, ba em là người như vậy, em thích ai, ông ấy liền không xem vừa mắt." Thái Anh nhanh giait thích.

"Em thích ai mà ông ấy không vừa mắt?" Lệ Sa híp mắt lại, sắp ăn giấm tới nơi nữa rồi, "Em còn thích qua ai nữa?"

"Không có, không có, từ khi sinh ra đến bây giờ, em chỉnh thích có một người, là chị." Tình ý đến rồi thì không ngăn được những lời âu yếm trong lòng muốn nói, Thái Anh nói, "Trước kia, hiện tại, về sau, em chỉ thích chị."

Lệ Sa ôm lấy cô, ở bên tai nói, "Tôi muốn nghe em gọi tôi là bảo bối..."

Thái Anh bị trêu đến đỏ mặt tai hồng, cơ thể nóng lên.

Cứ nhắc tới chuyện này, Thái Anh hối hận, đầu óc cô lúc đó bị cái gì mà lại nhắn tin như vậy, đã nhanh tay thu hồi về vẫn bị Lệ Sa nhìn thấy được.

Người bên ngoài nhìn chằm chằm vào bên trong, ngay từ đầu còn làm bộ làm tịch mà lén nhìn, còn bây giờ thì tất cả đều chăm chú nhìn vào như xem phim điện ảnh đến cảnh nam nữ chính yêu đương.

Phác tổng đỏ mặt, đây là lần đầu tiên mọi người thấy.

"Bảo bối..." Giọng nói run rẩy ở bên tai Lệ Sa vang lên, kêu đến Lệ Sa tê tê dại dại, Lệ Sa quay đầu khắc chế mà hôn trên mặt Thái Anh một cái, trước mắt ôn nhu cười, "Kêu thật là dễ nghe."

Lệ Sa buông Thái Anh ra, không trêu đùa Thái Anh nữa, "Tôi còn có mấy phần văn kiện quan trọng cần xem, chờ xem xong rồi, tôi đến công ty đón em, mang em về nhà."

"Vậy ba me chị, hai người..." Gọi bảo bối, Thái Anh tâm loạn cả lên, lúc nói chuyện có chút thở dốc, giống như vừa mới kịch liệt vận động.

"Tự em xử lý đi." Lệ Sa giơ tay giúp Thái Anh sửa lại đầu tóc đang hỗn độn, tay theo sợi tóc mà trượt đến ngực Thái Anh, chỉ vào chính giữa ngay tim mà nói, "Những chuyện khác tôi đều có thể chuẩn bị tốt, nhưng đây là từ trái tim mà ra, cho nên em tự chuẩn bị đi."

Lệ Sa thu hồi tay, xoay người chuẩn bị rời phòng họp, vừa xoay đầu bên ngoài là một đống người đang hoảng đến không biết sao.

Một giây sau nhân viên lập tức giải tán, chỉ để lại ba người của Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật, đi cũng không được mà ở cũng không xong. Cuối cùng ba người làm thành cái vòng, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Trợ lý Hoa khẩn trương mà véo cái túi, giám đốc Lưu vỗ vỗ cánh tay cô, "Nhẹ một tí, nhẹ một tí, chúng ta chỉ là không cố ý, Phác tổng sẽ không nói gì chúng ta đâu."

Giám đốc Trần cạn lời mà nhìn hắn, đây là không cố ý? Này là trần trụi mà xem.

Cửa phòng họp mở ra, Lệ Sa cùng Thái Anh sóng vai đi từ phòng họp ra, Lệ Sa nhìn ba người liếc một cái, nói với Thái Anh, "Tôi đi làm việc."

Thái Anh nhìn Lệ Sa rời đi, chờ cô đi vào văn phòng rồi, Thái Anh đi qua nói, "Lạp tổng đã đi rồi, các người không cần giả vờ."

"A, giả vờ cái gì?" Trợ lý Hoa quay sang nói, làm bộ tôi cái gì cũng không nghe, không hiểu, không biết.

Thái Anh chỉ vào vách kính trong suốt, "Giả vờ như cái gì cũng chưa nhìn thấy."

Ba người không dám nói lời nào, Thái Anh nở nụ cười, "Nhìn thì nhìn đi, tôi cùng với Lạp tổng lại không phải cái loại quan hệ mà không ai biết."

Ba người gật đầu, trợ lý Hoa nói nhỏ, "Chúng tôi chỉ là làm bộ không thấy được chị đỏ mặt..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro