Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, Phác Thái Anh đi tới nắm tay nàng, Kim Trân Ni nhất thời sững sờ nhưng cũng không ngăn cản.

Sờ thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay nàng, Phác Thái Anh nhíu mày, cô dẫn Kim Trân Ni đi về phía xe.

Đi được hai mét, Kim Trân Ni đột nhiên nhớ ra Phác Thái Anh là minh tinh, nàng hoảng loạn nhìn xung quanh, nàng vẫn chưa quên mình và Phác Thái Anh là bí mật kết hôn, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ rắc rối to.

Xung quanh không có ai, cảm thấy nàng đang muốn thoát ra, Phác Thái Anh lại càng nắm chặt.

Đẩy Kim Trân Ni vào ghế phụ, cô cúi đầu, nhanh chóng trở về ghế lái.

Sau khi đóng cửa, Phác Thái Anh cũng không vội lái xe mà lại nắm lấy tay Kim Trân Ni, sưởi ấm cho nàng.

Sau khoảng hai giây, Phác Thái Anh ngước mắt lên, nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn em bị bệnh, em bệnh, Y Y sẽ lo lắng.”

Khi tâm trạng Kim Trân Ni tồi tệ nhất thì tay nàng sẽ trở nên lạnh cóng.

Cũng thật lạ, mỗi lần tay chân lạnh như vậy là dạ dày nàng lại có vấn đề, cơn đau dạ dày này có uống bao nhiêu thuốc cũng không hết.

Ai cũng đều có một ít bệnh vặt trên người, mỗi năm gặp một hai lần, đi bệnh viện kiểm tra thì lại không phát hiện ra gì, có người là đau đầu, có người thì bị loét, một số người thì nhịp tim quá nhanh, còn Kim Trân Ni thì lại là đau dạ dày.

Trước đây chỉ có cha mẹ và bà ngoại nàng biết chuyện này, bây giờ họ đều không còn nữa, nhưng vẫn còn lại một người nhớ rõ.

Bộp ——

Một giọt nước mắt rơi trúng khớp ngón tay của Phác Thái Anh, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, Kim Trân Ni không thể động đậy nên không thể lau nước mắt, đúng lúc nàng cũng chẳng muốn lau, cứ để mặc nó tuỳ ý rơi xuống.
Buổi tiệc kia đều là người của giới giải trí, diễn viên, nhà sản xuất, đạo diễn, chuyên viên trang điểm, nhiếp ảnh gia, những người ở đó có thể tạo thành cả ba đoàn phim.

Nhiều người quá lại trở thành vô vị, Phác Thái Anh uống vài ly rượu rồi về nhà.

Sau khi về đến nhà lại không nhìn thấy Kim Trân Ni, cô dỗ Y Y ngủ, đợi thêm một chút mới lẳng lặng lái xe ra ngoài.

Hiện giờ, Kim Trân Ni cũng không có nhiều người quen hay bạn bè ở Trung Quốc, chỉ có vài nơi nàng có thể đến.

Phác Thái Anh tìm từng nhà, vừa mới đến nhà thứ hai thì đã thấy Kim Trân Ni đang lững thững bước trên đường.
Vừa liếc nhìn là Phác Thái Anh đã biết tâm trạng nàng không tốt, rất rất không tốt.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phác Thái Anh vẫn bước đến theo thói quen, dù cho hiện tại, Kim Trân Ni đối với cô như người xa lạ, cô đi đến thì chưa chắc Kim Trân Ni đã có phản ứng.

Nhưng không ngờ, ngoại trừ mấy giây giằng co thì nàng đều rất ngoan ngoãn, không những không tức giận với cô mà còn không lạnh lùng bỏ đi.
Thậm chí, còn khóc trước mặt cô.
Kim Trân Ni là người kiêu ngạo thế nào chứ, mặc kệ ở trước mặt ai, nàng đều vũ trang như chiến sĩ sắp ra trận, luôn bày ra khía cạnh tươi sáng và lộng lẫy nhất của mình, nàng sẽ chỉ làm nũng, oán giận trước một vài người.

Trước kia, Phác Thái Anh là lựa chọn hàng đầu trong vài người đó, hiện tại, chỉ e cô là người đầu tiên Kim Trân Ni không muốn tỏ ra yếu thế.

Nàng khóc, nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào, Phác Thái Anh cũng không biết nàng luyện được bản lĩnh này ở đâu.

Khi người khác khóc đều là than trời trách đất, ai oán từng cơn, còn riêng nàng lại yên tĩnh quá mức.

Nhưng cũng vì vậy, mỗi khi nàng khóc lại khiến người ta vô cùng đau xót.

Năm đó, Độc Cô Việt Hoa chọn trúng nàng giữa vô số người cũng là vì thích cảnh khóc của nàng.

Cảnh khóc có thể làm làm hài lòng đạo diễn tài năng, còn khi ở bên Phác Thái Anh lại khiến trái tim cô đau đớn như bị ai bóp chặt.

Nhưng dù đau lòng thế nào thì cô cũng không dám làm gì, chỉ sợ mình có một hành động nhỏ là Kim Trân Ni sẽ thu hồi lại tất cả những cảm xúc thật ban nãy, lần nữa thu mình vào vỏ ốc.

Chị không dám động, nhưng Kim Trân Ni lại dám.

Trong ký ức thiếu nữ Kim Trân Ni, Phác Thái Anh là thần tượng của cô, là tình nhân trong mộng mà cô mỗi ngày đều mong được mơ thấy; còn trong ký ức của Kim Trân Ni trưởng thành, Phác Thái Anh chính là vợ của cô, hai người từng có vô số lần thân thiết, là người mà cô đã xác định sẽ cùng nắm tay nhau đi suốt chặng đường đời.
Không hề báo trước, Kim Trân Ni đột ngột dựa vào vai Phác Thái Anh, nói dựa cũng không đúng lắm, cô chỉ hơi ngả đầu vào bả vai Phác Thái Anh, tuy rằng vô cùng đau lòng nhưng cô vẫn nhớ không để nước mắt của mình làm bẩn áo quần người khác.

Tóc Kim Trân Ni rất dài, đã qua khỏi thắt lưng, hầu như không có ngôi sao nữ nào để tóc dài đến thế này.

Tóc cô được uốn thành lọn to, buông xoã xuống lưng, mỗi khi cô cúi xuống, mái tóc dài sẽ tản ra xung quanh, thậm chí còn chạm vào gầm xe.

Khi Kim Trân Ni mới nổi tiếng, truyền thông thường gọi cô là yêu tinh.

Cô từng chụp một shot ảnh khó, concept lúc đó là thuỷ quái phương Tây, vỏ sò làm bikini dán lên người cô, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa yêu mị được nhiếp ảnh gia bắt giữ, tháng đó, doanh số bán tạp chí tăng gấp đôi.

Ngày ấy, tóc của Kim Trân Ni chỉ dài vừa phải, mới gần đến ngực, nếu bây giờ chụp lại shot ảnh kia thì chẳng cần phải trang điểm, chỉ cần thay trang phục là có thể chụp được tấm ảnh đẹp hơn trước vô số lần.

Ánh mắt Phác Thái Anh rơi trên ngọn tóc cô, nếu Kim Trân Ni có thể dời lực chú ý đến cơ thể chị thì sẽ thấy cơ thể chị đang cứng đờ.

Đã lâu lắm rồi, kể từ lần cuối cùng Kim Trân Ni chủ động đến gần chị.
Một lúc sau, chị đưa tay đặt lên người Kim Trân Ni, vừa nhẹ nhàng vừa thận trọng như đối xử với chú chim yêu quý, chỉ sợ động tác mạnh một chút sẽ khiến cô sợ hãi.

Nước mắt Kim Trân Ni như hạt châu vỡ vụn, cô khóc, Phác Thái Anh không hỏi nguyên nhân, cũng không an ủi, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, mãi cho đến khi cô khóc mệt, trút ra tất cả nỗi lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, đôi mắt Kim Trân Ni sưng húp, cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cô vẫn đang nằm trên xe, đắp chăn dày, ngọn đèn đường màu vàng ấm áp vẫn lặng lẽ đứng canh gác nơi đó, đèn cổng ở những ngôi nhà kia cũng được thắp sáng, nhưng cửa sổ nào cũng tối om.

Kim Trân Ni vươn tay khỏi chăn, toàn thân ấm áp, liếc mắt nhìn điện thoại liền nhận ra đã là một giờ sáng.

Kim Trân Ni ngồi dậy, nhìn về phía Phác Thái Anh đang nằm cạnh cô.

Khi cô vừa nhúc nhích thì Phác Thái Anh cũng tỉnh, chị đã hình thành thói quen ngủ những giấc rất nông sau mười một năm theo đuổi nghề diễn.

Kim Trân Ni hỏi chị, “Sao đến nhà rồi lại không vào?”

Trong đáy mắt Phác Thái Anh có một màn sương mờ ảo, đã một tuần liên tục chị chưa có được giấc ngủ ngon, hai hôm trước lại còn phải thức trắng đêm.

Khi tỉnh thì tốt, còn một khi ngủ dậy, cơ thể sẽ giống như tan rã.

Chị cũng ngồi dậy, nhìn những ngôi nhà bị bóng đêm bao phủ, “Em ngủ say quá, tôi gọi mãi mà em không tỉnh.”

Chị duỗi cánh tay xuống dưới, cố gắng thoát khỏi cảm giác tê dại, “Tôi không đủ sức để bế em vào.”

Hai người đều là nữ, bình thường cầm hai quả dưa hấu đã muốn xụi tay, không bế được cũng bình thường, nếu như bế nổi thì đã có thể đi làm vận động viên rồi.

Kim Trân Ni vẫn không hiểu, “Vậy thì chị cứ vào trong ngủ, sao lại ngủ trong xe.”

Nghe vậy, động tác của Phác Thái Anh dừng lại, chị mím chặt môi, hồi lâu sau mới nói: “Tôi không muốn bỏ lại em một mình ở đây.”

Cho nên, chỉ có thể ở lại cùng cô.
Sau khi hiểu được ẩn ý của chị, vành tai Kim Trân Ni lập tức đỏ hồng lên, Phác Thái Anh đối xử với cô như một người vợ, còn cô vẫn là một kẻ chưa biết yêu bao giờ, đừng nói là hành động thân mật, dù chỉ xem phim có chút cảnh ngọt ngào thôi đã gào thét vang trời.

Lý do nói ra đường hoàng như vậy, nhưng cũng chỉ Kim Trân Ni mất trí nhớ mới có thể tin được.

Cô chỉ ngủ say, cũng không phải là ngất xỉu, vẫn có thể đánh thức.

Nhưng sau khi gọi vài lần không được, Phác Thái Anh cũng không gọi nữa.

Chị vào nhà lấy chăn ra, cẩn thận đắp lên người Kim Trân Ni, sau đó nằm xuống bên cạnh cô.

Từ mười một giờ đến giờ, tuy có khoảng hai tiếng nhưng thật ra Phác Thái Anh chỉ ngủ mười phút, thời gian còn lại, chị vẫn luôn ngắm nhìn Kim Trân Ni, khắc ghi lại từng chi tiết của cô.

Trong ánh mắt chị, có thể nhìn thấy cảm xúc trào dâng mãnh liệt, dường như muốn tràn cả ra ngoài, chưa ai từng thấy chị thế này, nếu Kim Trân Ni mở mắt, chắc chắn sẽ bị doạ sợ hết hồn.

Bởi vì ánh mắt đó không chỉ có sự bất lực, mà còn ẩn chứa sự thâm trầm như khe nước sâu.

Phác Thái Anh không phải là người tốt tính, càng không phải kẻ ngây thơ chưa trải sự đời.

Chị là trưởng nữ của Phác thị, chị lớn lên trên bàn đàm phán và vô số tiệc rượu trước cả khi vào Đại học, thương trường như chiến trường, đi theo ông và cha mình, những điều cần thiết chị học được không ít.

Chỉ cần là cái chị muốn, cho dù phải tính kế, chị sẽ tính ra một kế hoạch vẹn toàn.

Đối với Kim Trân Ni, trước sau chị đều dùng sự chân thành đối đãi, nhưng hiện tại, Kim Trân Ni không cần tấm lòng thành này của chị, còn khăng khăng phải rời khỏi chị, không có cách nào khác, chị đành phải dùng tạm biện pháp có thể xem như hạ sách này.

Nói đồng ý ly hôn, nhưng những việc đằng sau lại như một tấm lưới lớn, khiến Kim Trân Ni không có lối thoát.

Đôi khi, chính Phác Thái Anh cũng cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ, nhưng chị không quan tâm, chị chỉ cần Kim Trân Ni.

Về đến nhà, hai người đều đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, sợ đánh thức cô bé đang ngủ trên lầu.

Khi đến trước cửa phòng từng người, Kim Trân Ni hơi do dự, cô xoay người định nói gì đó với Phác Thái Anh nhưng chị đã vặn nắm cửa, bước vào phòng mình.

Kim Trân Ni đành phải về phòng.
Hôm sau tỉnh dậy, Kim Trân Ni mới nhớ tới hôm qua mình đã thất thố, cô lo rằng Phác Thái Anh sẽ đến hỏi mình, nhưng Phác Thái Anh không làm gì cả, chị lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như lúc đầu, như thể không hề quan tâm cô đã gặp chuyện gì.

Tuy nhiên, điều này cũng xoá tan hoài nghi trong lòng Kim Trân Ni, trước đó cô còn cho rằng giữa hai người có chuyện gì đó, bây giờ xem ra, chẳng còn gì cả, hai người đã đi đến cuối chặng nhân duyên, việc làm của Phác Thái Anh hôm qua, chẳng qua chỉ là sự quan tâm cuối cùng dưới danh nghĩa người vợ mà thôi.

Giải quyết xong sự rối rắm này, lại nhớ đến cuộc điện thoại nhận được tối qua, cô không biết mình có nên đi hay không.

Phác Thái Anh đã đưa Y Y đi học, Kim Trân Ni nhìn chằm chằm điện thoại của mình, một lúc sau, màn hình điện thoại sáng lên.

Thẩm Tang Lạc gọi điện đến là muốn hỏi xem cô thế nào, nghe Kim Trân Ni nói định đi tham gia tiết mục, Thẩm Tang Lạc ngồi trong văn phòng liên tục xua tay, “Lương Trữ tìm cho cậu phải không? Khoan đi đã, cậu nói tình hình của cậu với chị ấy trước, không sao, chị ấy cũng là người phe mình, cứ nói thẳng với chị ấy là được.”.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro