Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phòng ăn gặp được người quen là lần đầu tiên, ngay từ lúc bắt đầu Jennie đã không muốn giấu giếm chuyện mình đã có con nhưng bây giờ nàng lại thấy sợ sự việc này sẽ đồn đại trong công ty, nàng sợ sẽ truyền tới tai của Park Chaeyoung.

Sau khi về đến nhà, Jennie có chút bối rối gọi cho Joohyun.

Chị im lặng một lúc, giọng nói của nàng hiếm khi lại nghiêm túc như vậy: "Jennie, chị cảm thấy chuyện này nên để cho Chaeyoung biết, cho cô ta biết được rốt cuộc mình khốn kiếp cỡ nào, mấy năm nay chẳng hề quan tâm gì đến em cả, ngay cả việc em sinh cho cô ta một đứa con trai mà cô ta cũng không biết."

"Em không muốn bởi vì đứa nhỏ mà dây dưa với chị ta nữa." Jennie nhỏ giọng nói, lúc nàng vừa biết mình mang thai thì thiếu chút nữa đã sinh non, sau khi giữ được đứa bé thì nàng đã từng đi tìm cô nhưng kết quả thì sao? Kết quả chỉ làm cho nàng càng nhận ra một sự thật đau lòng.

Lúc nàng cần cô nhất thì cô lại đẩy nàng ra xa, bây giờ nàng không còn là một cô gái nhỏ ngoài mặt thì kiên cường nhưng nội tâm lại khao khát cô có thể trở về bên cạnh nữa ...

"Nhưng ... chúng ta không thể ngăn miệng của người khác lại được ..." Joohyun nói một câu.

"Vâng." Jennie cúi đầu nói: "Em biết mà, đành vậy thôi."

Thật ra nàng cũng biết, trên thế giới này không có bức tường nào có thể ngăn được gió, nếu như Chaeyoung vẫn còn ở lại thành phố này thì muốn gạt được cô cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Joohyun vốn còn muốn khuyên thêm vài câu nữa nhưng suy nghĩ một chút liền không nói gì nữa, chị ước gì Chaeyoung có thể biết rõ chuyện này, dựa vào cái gì mà một người con gái nhỏ phải chịu nhiều điều như vậy chứ!

...

Chiều hôm sau Jennie dẫn Ronnie đến trung tâm thương mại, mua cho bố nàng quần áo giầy dép, còn có rất nhiều thuốc bổ nữa.

Vừa cầm theo đống đồ chuẩn bị đi bắt xe vừa dặn dò Ronnie đang đi theo bên cạnh: "Đi theo phía sau mama, không được chạy lung tung."


Đầu xoăn nhỏ xách một cái túi mua hàng ra sức đi theo phía sau, thở phì phò trả lời: "Vâng ạ."

Còn chưa đi ra đến cửa chính thì nghe thấy phía sau có người gọi nàng: "Jennie."

"Dì Kim!"

Ronnie vui mừng kêu lên, chỉ thiếu mỗi việc ném đồ trong tay đi đi đến ôm chân Jisoo. Chị mặc áo sơ mi trắng quần đen, tuấn tú nho nhã đi tới, vươn tay vuốt tóc bé, tay kia thì cầm lấy túi mua hàng trong tay bé, mỉm cười khen: "Tiểu Ronnie càng ngày càng giống nam tử hán."

"Cháu vốn chính là nam tử hán mà." Tiểu tử giương cao cái cổ lên.

Jennie thấy trong tay chị còn xách một cái túi mua hàng thì cười với chị: "Thật là khéo, chị cũng tới mua đồ sao?"

Jisoo nhìn nàng, ánh mắt rất sâu: "Ừ, sắp đến sinh nhật bà nội chị rồi, hôm nay có thời gian nên đi mua quà cho bà."

"Vâng." Jennie nhàn nhạt đáp lời, đồ trên tay rất nặng, nàng chỉ muốn nhanh chóng bắt xe về nhà thôi: "Vậy em đưa Tiểu Ronnie về trước đây."

Đột nhiên trên tay nhẹ hẳn, Jisoo đã cầm lấy những túi mua hàng kia, mỉm cười với nàng: "Đúng lúc chị cũng phải đi, để chị đưa hai mẹ con về, nhiều đồ như vậy bắt xe không tiện."

Sau ngày một tháng sáu lần trước, Jisoo không có liên lạc với nàng, Jennie cảm thấy chị đã nghĩ thông suốt rồi nên nếu nàng còn cố kỵ như vậy thì sẽ không được tự nhiên, suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng.

Sau khi lên xe, Jisoo mở điều hòa, đưa khăn giấy cho nàng: "Lau mồ hôi đi."

"Cảm ơn." Jennie nhận lấy lau mồ hôi trên trán.

Chị cười không nói gì, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Đi được một lúc thì Jennie mới phát hiện ra đó không phải là đường về nhà nàng, nghiêng đầu nhìn Jisoo thì ánh mắt chị vẫn nhìn thẳng, chuyên chú lái xe; dường như hiểu được nghi vấn của nàng thì chị quay người nhìn nàng một cái: "Sắp đến giờ cơm rồi, ăn cơm tối xong chị sẽ chở hai mẹ con về."

Jennie nhìn thoáng qua thời gian trên xe, đã năm giờ rưỡi rồi nên nhỏ giọng trả lời: "Vâng."

Jisoo dừng xe ở một quán ăn gia đình, chị bế Ronnie ra nhưng không đặt bé xuống mà trực tiếp bế lên lầu hai, bé thân mật ôm cổ chị, có chút thẹn thùng nói: "Dì Kim để tự cháu đi thôi."

"Không sao, cháu nhỏ như thế này nên dì không thấy mệt đâu." Jisoo chỉ dùng một tay bế Ronnie, không tốn một chút sức nào, ở khúc quanh thì mở cửa một gian phòng đi vào.

Jennie có chút bối rối, nàng đoán không ra tâm tư của Kim Jisoo.

"Tại sao hôm nay lại mua nhiều đồ như vậy?" Gọi đồ ăn xong, Jisoo rót nước đẩy tới trước mặt nàng, không nhanh không chậm hỏi, thuận tiện đưa một ly nước khác tới miệng Ronnie, cu cậu từ cái ly trên tay chị uống hơn phân nửa.

"Mua cho bố em, ngày mai em và anh trai về nhà thăm ông ấy." Jennie bưng ly nước lên uống vài ngụm.

Chị nhìn nàng một cái, cũng không nói gì về đề tài này nữa, một lát sau đột nhiên nói: "Đúng rồi, chị quên nói với em, lúc trước chị đã gặp qua Park Chaeyoung."

Jennie đang uống nước, không ngờ Jisoo lại đột nhiên nhắc tới Chaeyoung nên bị nghẹn, ho khan vài cái, chị đưa tay ra vỗ lưng nàng một cách tự nhiên, lông mày chau lại: "Chị nhắc tới chị ta làm em ngạc nhiên đến vậy cơ à?"

"Em không sao." Jennie thuận khí, "Em biết rõ hai người đã gặp mặt nhưng không nghĩ tới chị lại đột nhiên nhắc đến chị ấy."

Jisoo nhàn nhạt cười, hỏi nàng: "Thủ tục nghỉ việc làm đến đâu rồi?"

"Sao chị biết em muốn nghỉ việc?" Jennie kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chị.

"Chị đoán, chị ta làm việc ở YG nên chắc chắn em sẽ không tiếp tục ở lại đó." Thần sắc Jisoo tự nhiên, nghiêng đầu, đôi mắt rủ xuống chăm chú nhìn vào khuôn mặt nàng, giọng nói nhu hòa hơn vài phần: "Chị có người bạn mới mở công ty, đang thiếu người, em có muốn đến đó làm hay không?"

Jennie theo bản năng liền từ chối: "Không cần, sau khi nghỉ việc em muốn nghỉ ngơi một thời gian."

Jisoo dời mắt khỏi khuôn mặt nàng: "Như vậy cũng tốt."

Món ăn rất nhanh được đem lên đầy đủ, Jisoo ngồi giữa nàng và Ronnie, múc canh cho từng người, chăm sóc rất chu đáo.

Jennie không hiểu đây là biểu hiện thân sĩ của chị hay là ...

Nàng lại có chút không rõ thái độ của chị.

"Đúng rồi, chủ nhật tuần sau em có thời gian không?" Jisoo bỏ một con tôm đã bóc vỏ vào trong chén của nàng, đột nhiên hỏi.

"Có chuyện gì sao?" Jennie ngẩng đầu nhìn chị.

Nàng cẩn thận như vậy khiến Jisoo nhịn không được bật cười: "Sinh nhật của bà nội chị, hàng năm đều mở tiệc, bạn bè của chị đều tới, em cũng tới cho vui."

Jennie vừa muốn từ chối thì lại nghe thấy chị nói tiếp: "Em có thể mang theo Tiểu Ronnie."

"Mama, con có thể đi không?" Ronnie lập tức nhìn về phía Jennie, cu cậu chưa bao giờ tham dự yến tiệc cả nên rất muốn đi.

Jisoo bế đầu xoăn nhỏ ngồi lên trên đùi mình, không đợi Jennie đáp ứng liền trực tiếp nhận lời với bé: "Được, đến lúc đó dì sẽ đến đón hai mẹ con cháu."

Ronnie vui vẻ ôm cổ chị, cười hì hì nói: "Mama ơi, chúng ta sẽ đi. Đó là sinh nhật của bà nội dì Kim, chúng ta đến hát mừng sinh nhật của bà."

Nàng nhìn chị đang nở nụ cười và ánh mắt dịu dàng, lại nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Ronnie thì gật đầu: "Được."

Jisoo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chị thật sự lo là nàng sẽ không đồng ý.

...

Ăn tối xong đã là 8 giờ, bên ngoài trời đã tối đen, mùa hè mưa muốn đến lúc nào là đến lúc ấy, khiến cho người ta không trở tay kịp.

Jisoo để Jennie và Ronnie chờ ở cửa, còn chị đi lấy dù trong xe. Thân ảnh cao lớn nhanh chóng xông vào trong màn mưa, áo sơ mi trắng đã bị mưa làm ướt đẫm, Jennie nhìn thấy có chút sững sờ, chị cứ xông vào mưa như vậy, khẳng định là toàn thân đều ướt hết ...

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, kèm theo đó là tiếng nói chuyện. Nàng kéo bé sát vào người mình, chợt nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, mang theo chút chần chừ: "Jennie."

Trong lòng Jennie "lộp bộp" một cái, khẩn trương nắm chặt tay Ronnie, lại một lần nữa gặp lại cô trong đêm mưa, giống như cơn mưa mùa hè khiến cho mọi người không kịp trở tay vậy.

Quay đầu qua đã thấy người phụ nữ cao lớn đang đứng bên cạnh nàng, giọng nói nàng lãnh đạm xa cách: "Giám đốc Park."

Vừa muốn thu ánh mắt lại thì thấy Hyun Seung ở bên cạnh, giọng nói Jennie trở nên hòa hoãn hơn: "Tổng giám đốc Jang."

Hyun Seung hơi gật đầu, vỗ vai Park Chaeyoung, xoay người nói vài câu với mấy người bên cạnh rồi cùng mấy người đó rời đi.

Nơi này cách chỗ ở của Jennie rất xa nên đương nhiên Chaeyoung sẽ không cho rằng một mình nàng đưa con trai đến đây ăn cơm, cô cúi đầu nhìn bé trai kia một chút, tóc xoăn đã bắt đầu xuất hiện rồi, thật là đáng yêu, cô đang muốn vươn tay sờ đầu nhỏ của cậu nhóc thì Jennie đột nhiên ôm lấy Ronnie bỏ chạy vào trong màn mưa.

Chaeyoung sững người nhưng rất nhanh liền đuổi theo, chạy được hai bước mới phát hiện ra không phải Jennie xông vào trong mưa mà là chạy về phía Jisoo đang cầm dù tới đón nàng.

Jisoo cũng nhìn thấy Park Chaeyoung, ánh mắt hai người lạnh lùng nhìn nhau; trong mắt Chaeyoung là nước mưa nhưng cô mặc kệ, chỉ híp mắt lại, con ngươi đen càng toát ra vẻ thâm trầm nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Chị thu hồi ánh mắt, đón lấy Ronnie từ trong lòng nàng đặt lên vai mình, cậu nhóc rất phối hợp ôm lấy cổ của chị, cái đầu nhỏ của bé dựa vào đầu chị, có chút mê man nhìn Chaeyoung đang đứng trong mưa, không hiểu tại sao người đó lại đứng trong mưa nhìn chằm chằm vào bọn họ, bé cảm thấy ánh mắt của "dì kia" có chút khiến người ta sợ hãi.

"Đi thôi." Jennie nhỏ giọng nói.

"Được." Jisoo đi sát lại gần Jennie, hai người sóng vai đi về chiếc xe.

Cô nhìn Jennie và Jisoo thân mật che chung một cái dù, đứa bé kia thì ôm chặt lấy cổ chị, ánh mắt nhìn cô vừa có chút sợ hãi lại mờ mịt.

Bức tranh trước mặt đâm thật sâu vào trong lòng Park Chaeyoung, giống như bọn họ mới là người một gia đình, còn cô chỉ là người ngoài mà thôi. Nhìn bọn họ đang đi xa dần, đột nhiên cô xông lên giữ chặt lấy Jennie.

Jennie nhíu mày xoay người liếc cô một cái, cổ tay nàng bị bàn tay ướt mưa dùng sức nắm lấy; lòng bàn tay của cô ấm áp nhưng nước mưa hơi lạnh nên cảm giác không thoải mái.

Ánh mắt Chaeyoung chăm chú nhìn trên khuôn mặt Jennie, giọng nói khàn khàn gằn từng chữ: "Chị đưa hai người về."

Nước mưa từ trên tóc cô chảy xuống mặt, có chút ít chảy vào trong mắt nhưng cô lại không hề chớp lấy một cái, rõ ràng là cô không bị ảnh hưởng chút nào cả, vẻ mặt không thay đổi vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, lặp lại một lần nữa: "Chị đưa hai người về."

Jennie dùng sức rút tay về: "Không cần, đàn chị sẽ đưa tôi về."

Nói xong thì xoay người tiếp tục đi về phía trước, Jisoo che dù đuổi kịp bước chân của nàng, Ronnie vẫn ôm cổ chị, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào má chị, nhỏ giọng nói: "Dì Kim, dì cũng biết dì kia sao?"

Bước chân của Jisoo hơi dừng một chút: "Ừ, dì biết."

"Mama cháu không thích dì ấy." Đầu xoăn nhỏ đột nhiên nói một câu.



__________

Auth: Chăm chỉ thui sắp tới vào học rồi TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro