Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi tối nóng bức, sân vận động quốc gia Seoul đông nghịt người. Hôm nay là lễ trao giải Seoul Music Awards, được tổ chức vô cùng quy mô và hoành tráng. Rất nhiều nghệ sĩ từ nhiều công ty đã tập trung ở đây. Hàng triệu fan từ khắp nơi tràn về. Dù tiết trời bên ngoài lạnh nhưng bên trong sân vận động độ nóng không thể đo bằng nhiệt kế.

Seulgi hồi hộp đi lại trong phòng chờ. Lần đầu tiên trong đời được dự một lễ trao giải lớn như thế này. Cái tên Kang Seulgi đã được đề cử trong một số giải, nhưng chưa có gì chắc chắn hết. Sooyoung cũng không hơn. Ngoài việc cố giữ cho Seulgi ở yên một chỗ thì cô chẳng thể làm gì cả. Thi thoảng Sooyoung lại kiểm tra có bất cứ khiếm khuyết nào trên gương mặt hoàn hảo của Seulgi không. Và chỉ cần có một lỗi nhỏ trên gương mặt ấy là Sooyoung sẵn sàng gọi stylist vào chỉnh sửa. Thi thoảng Sooyoung lại đưa cho Seulgi chai nước dù rằng Seulgi không hề kêu khát và Seulgi cũng vẫn nhận lấy chai nước rồi uống một cách vô thức. SM mấy năm trở lại đây đã không còn là gương mặt nổi trội trong Seoul Music Awards. Dù vẫn có một vài nghệ sĩ của SM đoạt giải, nhưng con số đó không ăn nhằm gì với YG và JYP. Thật mệt mỏi cho chủ tịch Lee khi luôn phải lo lắng về phần đoạt giải như vậy. Và đã mấy năm nay, SM mất giải Daesang cho những công ty giải trí khác. Năm nay, Seulgi đã nằm trong danh sách đề cử. Biết đâu may mắn sẽ mỉm cười với SM.

-Tới lúc phải ra ngoài rồi Seulgi. Cậu biết khu vực của mình rồi chứ?

Seulgi gật đầu một cách căng thẳng rồi tiến ra ngoài khu vực dành cho các nghệ sĩ của SM. Rất nhiều fan đã nhận ra sự có mặt của Seulgi và hò hét điên cuồng. Seulgi cố gắng gạt bỏ nỗi lo lắng của mình ra ngoài và tươi cười vẫy tay chào các fan. Seulgi đưa mắt tìm bàn của mình. Thật không mấy ngạc nhiên khi Seulgi được ngồi chung bàn với Irene, Victoria và Siwon. Giờ bộ tứ đó là cột trụ của SM. Irene vừa nhìn thấy Seulgi thì ngay lập tức nở một nụ cười. Eyesmile thật hiền dành cho Seulgi. Thấy vậy, Seulgi cũng mỉm cười chào lại, hai má hồng lên một cách đáng yêu. Eyesmile của Irene gần như tiếp thêm sức mạnh cho Seulgi. Ngồi xuống bàn giữa Irene và Victoria, Seulgi đỡ hồi hộp hơn, cảm giác như đã có thêm đồng minh vậy.

-Trông cậu hơi lo lắng đấy Seulgi.

Irene mấp máy môi thành tiếng đủ cho Seulgi nghe thấy. Seulgi chỉ có thể đáp trả lại bằng một nụ cười gượng gạo. Ngay bàn bên cạnh, nhóm Red Velvet cũng đang ngồi bên bàn cạnh đấy. Yeri ngồi ngay sát với Seulgi, chỉ cách nhau hai tấm lưng. Nãy giờ ngồi cạnh, Yeri cũng nghe thấy tiếng Irene hỏi Seulgi. Lúc Seulgi đi ra, Yeri cũng đã liếc nhìn và nhanh chóng nhận ra sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt Seulgi. Yeri thầm ước mình được ngồi cùng Seulgi. Giờ hai người ngồi cạnh nhau đấy, chỉ là khác bàn và xoay lưng vào nhau thôi nhưng Yeri vẫn cảm thấy xa vời khi hai người không thể nói chuyện với nhau.

RV là nhóm nhạc nữ mới debut trước Seulgi được gần một năm. Lịch diễn kín mít và chưa có sự hợp tác nào nên Yeri và Seulgi ít có sự tiếp xúc. Nhưng chỉ cần chạm mặt nhau là hai người sẽ nói chuyện y như những người bạn tri kỉ lâu ngày không gặp nhau. Seulgi luôn cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với Yeri. Yeri ít nói, chủ yếu là thường nghe Seulgi kể chuyện tâm sự. Bên Yeri Seulgi luôn là người được lắng nghe thấu hiểu. Yeri rất vui vì sự thân thiết này. Cô thích ngồi nghe Seulgi nói chuyện vì cách nói chuyện của Seulgi rất thu hút. Yeri chết mê chết mệt giọng nói quá đỗi ấm áp của Seulgi. Giọng nói êm mượt, ấm áp ấy đã làm tan chảy trái tim băng của Yeri. Yeri không trốn tránh không ngại ngần thừa nhận với chính mình rằng cô đã phải lòng Seulgi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Yeri tự huyễn hoặc mình rằng một ngày nào đó sự thân thiết kia sẽ biến thành tình yêu nên cô vẫn nuôi hy vọng về tình yêu của mình.

- Yeri, em nghĩ gì thế? Irene gọi kìa.

Yeri giật mình khi Joy gọi khẽ. Nãy giờ mãi suy nghĩ nên cô không nhận ra Irene đang bắt chuyện với nhóm mình. Yeri vội quay người ra. Cô chạm ngay vào ánh mắt Seulgi đang nhìn mình. Đôi mắt nâu sáng ( chớp chớp ) cùng với nụ cười nhố kia làm trái tim Yeri đập lỗi đi vài nhịp. Nở một nụ cười đáp lại, Yeri quay qua Irene.

-Chị hỏi gì em nhỉ?

-Trông sắc mặt em không tốt. Em lo lắng à?

-À...cũng một chút thôi. Nhưng chắc chắn không thể bằng Seulgi oppa được.

Nụ cười của Seulgi trở nên méo xẹo. Bị Yeri nói trúng tim đen rồi. Mọi người đều bật cười vì sự ngu ngơ của Seulgi. -che giấu cảm xúc tốt nhưng đôi khi lại vô tình thể hiện ra tất cả.

-Mình ổn mà.

Seulgi cố vớt vát. Điều đó khiến Irene và Yeri còn buồn cười hơn.

-Ah...MC là Dennis Oh kìa Irene.

Bất chợt Victoria reo khẽ, làm Irene quay ngoắt về phía sân khấu. Seulgi đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng trong vài giây nhưng Victoria đã nhanh chóng "khoả lấp" nó.

-Dennis Oh oppa luôn là mẫu người lý tưởng của Irene nhỉ?

Sau câu nói đó, Victoria cười khoái chí. Irene thì dán mắt lên sân khấu mà không hay rằng Seulgi đang nhăn mặt lè lưỡi. Hành động dễ thương đó không lọt qua nổi mắt Victoria và Yeri. Hai người lôi Seulgi vào những câu chuyện mới. Chỉ đến khi Seulgi bật cười hơi lớn, Irene mới quay lại và nhận ra mình đã bị cho ra rìa.

Victoria khoác hờ tay Seulgi, không ngừng đùa cợt. Phía trên hàng ghế khán giả, hàng nghìn fancam đang hướng về đây. Một số đông đã nhận ra sự tiếp xúc thân mật giữa Victoria và Seulgi thì bắt đầu hò hét ầm ỹ, dần dần tạo thành một làn sóng SeulVic ồn ào cả một góc sân. Bên kia fan của Irene cũng không vừa, ngay lập tức lấy lại vị thế cho thần tượng của mình, hô to "SeulRene, SeulRene". Bên này hô to thì bên kia phải hô to hơn. Chỉ tội cho fan của Seulgi ngồi giữa không biết hô cái gì, chỉ biết ngồi im chịu trận. Hai làn sóng ảnh hưởng đến Seulgi thấy rõ. Hai má nóng bừng lên rất may là có lớp trang điểm chứ nếu không mọi người sẽ được chiêm ngưỡng thần Apollo nhà SM.

Irene cũng ngượng ngùng thay Seulgi vì kiểu cãi nhau kì cục này nên cô chỉ ngồi im thin thít, thỉnh thoảng đá mắt về phía Seulgi xem phản ứng của cậu thế nào. Victoria thì vẫn hồn nhiên khoác tay và cười nói như để chứng minh cho sự ghép đôi SeulVic. Seulgi không rút tay ra, cũng chẳng có biểu hiện gì là không thích cả. Điều đó làm Irene thấy bứt rứt, khó chịu trong lòng. Cô đưa mắt lên sân khấu và cố để tâm trí lại nơi đó.

Vì một lý do nào đó, Seulgi cũng liếc sang Irene, nhưng khi thấy Irene chỉ chú mục lên Dennis Oh, Seulgi lại thấy trong lòng lăn tăn rợn sóng. Seulgi thích nói chuyện với Irene hơn là ngồi làm trung tâm cho mọi người trêu đùa, nhưng có vẻ như con người đó đã bị thu hút bởi một con người khác trên sân khấu mất rồi. Seulgi bặm môi, hơi cúi mặt xuống làm Yeri lo lắng. Yeri tưởng Seulgi đang căng thẳng quá nên vội nói những lời động viên tự đáy lòng mình. Sự quan tâm của Yeri làm Seulgi dịu đi phần nào. Seulgi chỉ thở dài một cái rồi lại cười nói vui vẻ với mọi người. Thật nực cười khi Irene chờ đợi Seulgi gọi mình quay lại, còn Seulgi thì lại chờ Irene quay qua bắt chuyện với mình.

-Xin công bố danh sách 10 nghệ sĩ đạt giải Bonsang, giải dành cho 10 nghệ sĩ dẫn đầu...

Mọi người chờ đợi, những cái tên lần lượt xuất hiện...

-(bla...bla...) 3- Kang Seulgi, 4- Bae Irene, 5- Victoria Song, 6- Nhóm RV....(bla....bla)

Vẫn là 4 gương mặt tiêu biểu của nhà SM đã lọt vào danh sách Top 10. Giờ hi vọng là rất lớn. Trao giải xong xuôi, ai cũng tò mò với giải Daesang sắp tới. Top 10 luôn là những người giỏi, dù ai đạt giải Daesang thì đều xứng đáng cả.

-Và bây giờ xin công bố chủ nhân của giải thưởng Daesang cao quý....

Cả sân vận động im lìm, thậm chí những trái tim cũng cố gắng kìm nén nhịp đập của mình lại. Dennis Oh cũng hồi hộp khi bóc phong thư. Những dòng chữ in lên đôi mắt Dennis Oh, anh nhìn khắp lượt sân vận động và nở một nụ cười.

Vô thức Irene ngồi dưới giữ chặt lồng ngực mình, Yeri thì đặt tay lên vai Seulgi trấn an trong khi chính cô cũng đang hồi hộp không kém, còn Victoria thì vẫn cứ loay hoay, ngọ nguậy liên hồi. Riêng Seulgi thì nín thở nuốt nước miếng đánh ực.

-Giải Daesang, giải dành cho nghệ sĩ xuất sắc nhất năm thuộc về nghệ sĩ..... Kang Seulgi thuộc công ty giải trí SM Town.... Xin chúc mừng.

Cả sân khấu vỡ oà trong hạnh phúc. Biết bao triệu con tim đã đến đây để chờ đợi điều này. Tai Seulgi lùng bùng cả đi. Seulgi quên hết những gì Sooyoung đã dặn mình mà ngồi đơ người ra. Chỉ đến khi Yeri ôm chầm lấy Seulgi thì Seulgi mới sực tỉnh, đưa mắt nhìn mọi người và cười. Irene chỉ biết đứng đó mỉm cười và vỗ tay cổ vũ cho Seulgi. Hơn ai hết, Irene là người muốn ôm Seulgi chặt hết mức có thể, nhưng có người đã thay thế vị trí của cô. Victoria giật giật tay Seulgi rồi đẩy lên sân khấu. Seulgi dùng hết sức có thể để bước đi một cách vững vàng dù rằng chân cậu bây giờ còn run hơn cả lần đầu đi diễn. Irene và Yeri nhìn theo dáng người nhỏ bé đó mà vừa mừng vừa thương. Yeri đã khóc khi nghe Seulgi đoạt giải.

Nhận giải thưởng về tay mình, Seulgi nghẹn lời. Sau vài ba phút lấy lại bình tĩnh, Seulgi mới nhận lấy mic và phát biểu cảm nghĩ. Một vài phát biểu mạch lạc do Sooyoung hỗ trợ chuẩn bị từ trước. Có vẻ Sooyoung đã rất kì vọng vào Seulgi. Kết thúc bài phát biểu, Seulgi cúi người cảm ơn tất cả.

-Và bây giờ Seulgi à, fanclub đã chuẩn bị cho cậu một món quà bất ngờ dù hôm nay cậu có là người chiến thắng hay không. Cùng thưởng thức nó nhé...

Dứt lời, toàn bộ đèn sân vận động vụt tắt. Phía khán đài, fan đã làm nổi lên dòng chữ dạ quang Kang Seulgi. Màn hình lớn phát sóng, chiếu một thước phim về Seulgi. Đó là cả một quãng sự nghiệp của Seulgi từ khi mới chân ướt chân ráo vào nghề cho đến giờ. Rất nhiều đoạn video nhỏ, ảnh được ghép lại. Những hình ảnh mà đến ngay cả Seulgi cũng không biết là mình có, Seulgi xúc động đến phát khóc. Thước phim chỉ dài khoảng 6,7 phút nhưng cũng đủ để diễn tả tất cả tình cảm của fan đối với Seulgi. Kết thúc thước phim, pháo hoa bắn rợp trời, màn hình hiện lên một dòng chữ lớn, fan hô to dòng chữ đó: You're The Best.

Đèn sân vận động sáng trở lại, Seulgi chỉ còn biết cúi đầu về phía fan - những người luôn sát cánh dõi theo cậu. Seulgi trở về chỗ trong sự hò reo vô tận. Yên vị trên chỗ ngồi rồi Seulgi cũng vẫn có cảm giác lâng lâng.

-Và bây giờ là giải thưởng dành cho nghệ sĩ được nhiều sự quan tâm nhất của năm. Nghệ sĩ Irene Bae.

Seulgi suýt không kìm nén nổi mà nhảy lên hò reo. Bây giờ vị trí của Seulgi là một thần tượng chứ không còn là fan hâm mộ như trước nữa. Đôi mắt Irene lấp lánh, nhìn nụ cười ngoắc đến mang tai mà Seulgi đang dành cho mình. Irene đi lên sân khấu và nhận thưởng. Tự tay Dennis Oh trao giải cho Irene.

-(bla...bla...) Tôi thật phải cảm ơn nhiều người giúp đỡ tôi để tôi có thể nhận giải thưởng này. Và thật tuyệt khi được chính thần tượng của mình trao giải.

Irene vừa nói vừa cười. Eyesmile làm chết đứng bao trái tim giờ lại hiện hữu. Irene quay sang bắt tay Dennis Oh, bất ngờ nhận được cái ôm hôn theo kiểu Mỹ.

-Anh cũng là fan hâm mộ của em mất rồi Irene ạ.

Cả sân vận động "Ồ" lên kinh ngạc. Ở Hàn Quốc, kiểu chào hỏi này chưa được chấp nhận như một cách giao tiếp thông thường.

Có một con người ngồi dưới mắt mở to, há hốc miệng mà nhìn. Seulgi không ngoại lệ, cậu kinh ngạc khi thấy Irene đáp lại cái ôm hôn thắm thiết từ Dennis Oh. Một cái gì đó khó chịu trong lòng dâng lên làm Seulgi thấy bức bối, nóng ruột. Ánh mắt Seulgi trở nên khác lạ khi Irene quay về chỗ. Nó như một ánh mắt hờn dỗi, một chút buồn phiền. Nó vẫn trong nhưng đã sậm màu đi nhiều.

"Mày sao thế Seulgi? Sao lại khó chịu thế này? Đấy là việc của người ta, đâu liên quan gì đến mày chứ. Lấy lại bình tĩnh đi nào."

Dứt dòng suy nghĩ, Seulgi quay qua nói chuyện với Yeri, kệ cho mọi người đang chúc mừng và trêu đùa Irene. Irene đã hi vọng khi về chỗ sẽ nhận được lời chúc mừng chân thành từ tên mắt hí kia, nhưng sự thờ ơ của Seulgi làm Irene lạc lõng.

Seulgi được nhận thêm giải Special Hallyu Award - giải thưởng mà bất cứ nghệ sĩ nào cũng muốn, nhưng nó không làm Seulgi cảm thấy khá hơn. Seulgi nhận giải chỉ với một lời cảm ơn, thậm chí là gần như không biểu hiện gì là vui vẻ. Biết rằng làm vậy có thể đánh mất hình tượng của mình và hơi trẻ con, nhưng Seulgi không thể nào dừng sự khó chịu đang âm ỷ trong lòng được.

Buổi trao giải gần kết thúc, Seulgi được yêu cầu diễn một tiết mục. Seulgi không ngần ngại tiến lên sân khấu và thể hiện hết mình. Nhiệt huyết làm cả sân vận động nóng lên, nhưng mấy ai biết Seulgi đang dồn hết khó chịu vào từng bước nhảy. Irene dễ dàng nhận ra điều đó, cô bắt đầu lo lắng không biết chuyện gì đã khiến một người luôn vui vẻ như Seulgi khó chịu đến mức hành hạ cái sân khấu như vậy. Sau buổi diễn, Seulgi đã bỏ về trước mà không nói một câu gì.

============================

Seulgi lại giật thêm giải Artist of the Year từ MAMA. Irene và Seulgi là cặp đôi nhận được giải Best Collobaration ( hợp tác ) với bài hát Be Natural được bình chọn là Song Of the Year, SM Entertainment năm nay thắng lớn. Một live show SM là hoàn toàn không thể thiếu.

Seulgi và Irene dĩ nhiên phải trình bày Be Natural cùng với nhau trong live show. Nhưng kịch bản live đã không được diễn đúng. Hai người vẫn thả hồn vào trong bài hát đấy, nhưng Seulgi luôn giữ một khoảng cách nhất định với Irene. Điều này làm Irene buồn và càng thể hiện đúng tâm trạng bài hát hơn. Suốt từ hôm trao giải đến nay, Seulgi luôn lảng tránh Irene, hoặc có gặp thì cũng chẳng nói câu nào. Bài hát kết thúc cho live show, Seulgi chào fan rồi đi thẳng vào cánh gà mà không cần đợi Irene như mọi lần. Irene chững lại vài giây rồi cũng chào fan và đuổi theo Seulgi.

Vào trong khu vực VIP dành cho nghệ sĩ, Irene vội đi tìm Seulgi để hỏi chuyện. Irene tò mò muốn biết lý do Seulgi khó chịu, đồng thời không thích Seulgi cứ phải giữ khó chịu trong lòng như vậy. Irene tìm thấy Seulgi trước cửa phòng chờ, đang đứng nói chuyện với Yeri. Seulgi vô tình nhìn sang và nhận ra Irene đang đứng gần đấy, nhưng cậu phớt lơ và tiếp tục nói chuyện với Yeri.

-Rim, mau đi thôi nào.

Nhóm RV đã ra đến cửa, họ gọi với vào kêu Yeri ra xe. Giờ các nghệ sĩ sẽ đi dự tiệc mà.

-Em đi trước nhé Seulgi oppa. Lát gặp oppa nhé.

Yeri vui vẻ vẫy tay chào Seulgi rồi chạy theo nhóm. Seulgi cũng vẫy tay chào lại. Lúc này Irene mới tiến đến. Seulgi lưỡng lự, nửa muốn ở lại nói chuyện với Irene, nửa lại muốn đi vì không biết nói gì.

-Seulgi à, cậu đứng đó làm gì thế? Mau đi thôi.

Seulgi giật mình. Thật may là Sooyoung đã xuất hiện và giải thoát Seulgi khỏi tình huống khó xử này.

-Ừ, mình đến ngay đây.

Seulgi đi vội về phía Sooyoung, bỏ lại Irene hụt hẫng đằng sau. Seulgi bước thẳng ra cửa không thèm ngoái lại lấy một lần, nhưng chắc chắn một điều là tâm trí Seulgi vẫn để lại phía sau.

(Nhà hàng trực thuộc khách sạn Hapiness)

Các nghệ sĩ, nhân viên của SM có mặt gần như đông đủ. Chủ tịch Lee thật là hào phóng khi trích quỹ công ty ra bao trọn nhà hàng này.

-Chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng thành công của SM nào.

Mọi người vui mừng nâng cốc, duy có Irene vẫn đâng hỗn độn trong mớ suy nghĩ của riêng mình. Seulgi chắc cũng chẳng khá hơn, nhưng biểu hiện bên ngoài cho thấy Seulgi đang khá vui và hào hứng. Hai người ngồi đối diện với nhau trong bàn tròn. Seulgi cũng nâng cốc lên như ai, và rồi nhanh chóng dốc tuột vào miệng. Irene giật mình không kịp đưa tay ra ngăn. Seulgi nhăn mặt vì vị rượu quá tệ ( đối với Seul thôi). Sooyoung ngồi bàn khác nên không thể để mắt tới Seulgi được. Còn Irene thì chẳng biết làm sao để ngăn Seulgi khi mà Seulgi còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.

-Seulgi oppa, oppa đâu uống được rượu.

Yeri đưa tay khẽ giữ ly rượu. Seulgi đã uống được hai ly rồi. Dù đây chỉ là rượu vang nhẹ nhưng nó cũng đủ để ảnh hưởng đến Seulgi rồi.

-Đừng ngăn cậu ấy. - Siwon rót thêm rượu vào ly của Seulgi.- Hôm nay là ngày vui của cậu ấy mà. Nâng cốc nào. Siwon chúc riêng Seulgi. Seulgi cũng không ngần ngại kính lại Siwon, mặc kệ cho rượu có đắng và cay nồng đến mức nào. Yeri lo lắng ngồi bên, cố ngăn hai người uống rượu. Victoria mặc kệ, vẫn rót thêm rượu cho Seulgi. Còn Irene chỉ lặng lẽ ngồi quan sát Seulgi. Hẳn là Seulgi phải khó chịu lắm nên mới đem nó vào cả bài biểu diễn và giờ thì chấp nhận thứ chất lỏng kia rót vào dạ dày. Nhưng khó chịu thì phải nói ra, Irene không thích cái cách Seulgi cứ giữ những khó chịu cho riêng mình dù cô đã quá hiểu cái tính cứng đầu của Seulgi. Irene ghét nhìn thấy Seulgi hành hạ bản thân như vậy. Seulgi uống một thì Irene cũng uống một.

-Seulgi này....em có biết là....em bây giờ là bộ mặt của SM...này không? - Giọng Siwon bắt đầu đứt quãng.

-Em...biết.....biết chứ. Em sẽ...cố gắng hơn nữa.

Giọng Seulgi còn tệ hơn. Nhưng Seulgi đang cố gắng tự chủ bản thân. Bình thường uống đến bây giờ là Seulgi gục ngã tại trận rồi, thế mà giờ vẫn còn thẳng lưng ưỡn ngực tiếp chuyện Siwon.

-Em phải biết là.... anh mong sự xuất hiện.....của em lâu rồi. Anh vất vả lắm...nhưng giờ có em...san sẻ rồi...nên cũng đỡ hơn...cảm ơn em...

-Có gì đâu.... em còn cần anh....giúp đỡ nhiều.

Siwon cười, nâng ly lên cụng lần nữa. Seulgi xem chừng không chịu nổi nữa, chỉ nhấc ly lên rồi đặt ly xuống. Irene cũng ngừng uống theo.

-Seulgi, em biết....anh khâm phục em...lắm không?

-Cảm ơn anh.

-Đừng cảm ơn...người như em...rất...rất..đáng để tất cả.....bọn anh phải khâm phục.... Đúng là hậu...sinh khả uý. Sau này phải cố gắng phát huy...đấy.

-Vâng.- Seulgi chạm ly với Siwon rồi đặt xuống lần nữa.

-Sau này...anh mong chúng ta...sẽ thân thiết hơn nữa.... được không Seulgi?

-Tất nhiên là ....được rồi. *cười*

-Mà anh hỏi thật, em không nhớ....quê của mình ở đâu....sao?

-Không....không anh ạ. Em không biết gì về quê quán hay bố mẹ mình hết.

-Anh xin lỗi. Nhưng mà thôi....đừng có buồn, giờ SM này....là nhà của em, bọn anh sẽ là...anh chị em của em. Nào, cụng ly.

Siwon cứ uống một mình, còn Seulgi chỉ chạm ly thôi. Dạ dày cồn cào làm cậu không muốn tống thêm cái gì vào bụng nữa. Nhìn Seulgi nhăn nhó, Yeri hiểu ra ngay.

-Seulgi oppa, anh không ăn gì sao? Sẽ không tốt cho dạ dày nếu anh cứ uống mà không ăn gì như thế này.

Seulgi chỉ cười nhẹ, bây giờ cậu mệt và chỉ muốn về nhà. Irene gắp một ít thức ăn để vào bát của Seulgi, hi vọng cậu sẽ ăn nó, nhưng Seulgi đã không đụng đũa trong suốt phần thời gian còn lại.

-Quản lý Choi đưa Seulgi về cẩn thận nhé.

Irene vẫn còn có đủ tỉnh táo để dặn dò Sooyoung. Sooyoung thì đang cằn nhằn cái con người đang rũ ra kia, đã không biết uống lại còn cố nốc vào. Vất vả lắm Sooyoung mới đưa được Seulgi vào xe, Sooyoung chạy lại phía Irene.

-Cô muốn về cùng luôn không? Quản lý của cô còn phải ở lại một lúc nữa đấy.

Irene muốn nhận lời ngay nhưng cô vẫn hơi lưỡng lự khi nghĩ lại thái độ của Seulgi với mình.

-Coi như giúp tôi đi mà. Tôi không thể một mình vật lộn với Seulgi. Cô thấy tình trạng của cậu ấy rồi đấy.

Sooyoung năn nỉ, lộ rõ mục đích của mình. Irene nhíu mày, tình trạng bây giờ của Seulgi khiến cô không thể nào yên tâm được.

-Vậy mau đi thôi.

Irene tiến lại và leo lên xe. Sooyoung mừng rỡ, cũng leo lên xe và lái đi. Seulgi không nặng đâu, nhưng một khi đã say sưa thì rũ rù xuống, gây cản trở cho bất cứ ai muốn dựng cậu dậy. Sooyoung đã vất vả nhiều khi phải dựng Seulgi dậy từ những giấc mơ.

Irene để cho Seulgi tựa đầu vào vai mình. Seulgi chưa ngủ, nhưng có vẻ đang khó chịu trong người nên chỉ khép hờ mắt và ngồi im. Vị sữa dâu pha thêm chút hương rượu vang khiến mùi hương trên cơ thể Seulgi càng trở nên quyến rũ hơn.

-Seulgi có điều gì đó khó chịu sao? - Irene lên tiếng.

-Tôi đang định hỏi cô cái đó đấy. Cả buổi hôm nay tôi đâu có bên cậu ấy nhiều bằng các cô.

-Tôi cũng không rõ nữa. Hình như Seulgi khó chịu với tôi.

-Với cô sao? Khó tin đấy. -Sooyoung mím môi, không tin được là có ngày Seulgi khó chịu vì người mà cậu ấy cuồng nhất.

-Từ lúc tôi lên nhận giải về thì Seulgi....

Nói đến đây Irene đột ngột dừng lại. Irene không hoàn thành câu nói làm Sooyoung hơi tò mò, nhưng thấy gương mặt Irene đăm chiêu qua kính chiếu hậu, Sooyoung lại không tiện hỏi.

Vô tình nhắc đến mới nhớ, nhíu mày suy nghĩ, Irene ngẫm ra Seulgi đã có thái độ khác lạ từ khi cô nhận giải về. Nhưng là vì cái gì? Cậu ấy thích giải thưởng này ư? Không, Seulgi không phải là người như thế, cậu ấy đã rất vui khi cô đoạt giải kia mà. Hay cô đã nói gì đó lỡ lời trên sân khấu? Không phải, cô đã luôn nghĩ đến Seulgi khi phát biểu. Vậy còn....

"Vì mình đã ôm Dennis Oh oppa sao? Cậu ghen ư, Seulgi?"

Nếp nhăn dần dãn ra mà thay vào đó là một nụ cười kín đáo. Irene hài lòng với lí do cuối cùng này, thậm chí thấy vui vì nó. Suốt quãng đường về, Irene nhìn khuôn mặt Seulgi không dứt. Khuôn mặt đang cau lại vì khó chịu trong người. Irene định bụng khi nào Seulgi tỉnh thì sẽ nói chuyện cẩn thận với Seulgi.

Về đến nhà, hai người loay hoay mãi mới đưa Seulgi vào phòng được. Cả Sooyoung và Irene đều khá mệt mỏi vì ngày hôm nay, nhưng để Seulgi thế này thì hơi khó.

-Cô về nghỉ đi Irene, hôm nay tôi sẽ ở lại chăm cậu ấy.

-Quản lý Choi cũng mệt mà.

-Tôi ổn. Dù gì tôi cũng là quản lý của cậu ấy.

Irene thực lòng rất muốn ở lại xem xét tình hình của Seulgi, nhưng sức lực đã bị rút cạn khiến Irene chỉ muốn lăn ra giường ngủ một giấc. Miễn cưỡng đồng ý, Irene chào Sooyoung rồi ra về. Đợi cho Irene đi khỏi, Sooyoung mới bắt đầu thay đồ cho Seulgi. Xong xuôi thì cũng lăn ra bên cạnh Seulgi mà ngủ.

(Sáng hôm sau)

Irene dậy sớm vì còn phải đi quay FO. Giờ này chắc Seulgi chưa thể dậy được. Irene leo lên xe trong sự tiếc nuối. Cô muốn giải thích cho Seulgi sớm nhất có thể. Nhưng có lẽ là phải gác lại đến lúc cô quay FO về. Trong lòng Irene chộn rộn lên khi nghĩ đến lúc hiểu lầm được giải toả.

Seulgi thức dậy trong tình trạng toàn thân đau nhức, đầu thì lông bông, lơ mơ. Sooyoung đã dậy và chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

-Cậu dậy rồi à? Vẫn ổn chứ?

Sooyoung khi nghe tiếng Seulgi ngồi phịch xuống ghế.

-Vẫn sống đây.

Seulgi trả lời với giọng cực kì mệt mỏi, trong người nôn nao chỉ muốn phun hết ra cho nhẹ. Đi đến bên tủ lạnh, Seulgi ngán ngẩm khi nhìn thấy lịch ngày hôm nay của mình. Họp báo, chụp ảnh, quay quản cáo,... Sức lực chẳng còn nhiều nhặn gì mà lại phải làm một đống việc như vậy. Seulgi hối hận vì tối qua lỡ uống nhiều thế. Cầm hộp sữa dâu mút mút một cách chán nản, Seulgi thực sự cảm thấy khó chịu.

Buông hộp sữa xuống bàn rồi chạy nhanh vào toilet, Seulgi phun hết những gì có trong dạ dày ra. Sooyoung lo lắng chạy theo. Seulgi bước ra khỏi toilet với bộ mặt xanh lét thều thào không ra hơi.

-Mình thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Sooyoung vỗ vai Seulgi rồi dìu cậu ra bàn ăn. Nôn xong Seulgi cảm thấy người nhẹ đi hẵn, nhưng cảm giác đắng miệng bắt đầu xâm chiếm. Seulgi miễn cưỡng tống một ít bánh mì vào dạ dày rồi uống mấy viên thuốc giải rượu Sooyoung vừa đưa cho. Bất chợt Seulgi lại nghĩ về buổi trao giải và thở dài thường thượt. Nỗi khó chịu trong lòng vẫn chưa vơi đi tí nào.

-Cậu chắc là có thể làm việc được chứ? Mình có thể sắp xếp lại lịch cho cậu.

-Không cần đâu. Mình làm được.

Cơ thể rã rời lúc này không cho phép Seulgi làm việc quá nhiều. Nhưng giữa việc đi làm cật lực cho quên đi tất cả với việc ở nhà và nghĩ về buổi trao giải kia thì thà rằng làm cho kiệt sức đi còn đỡ khó chịu hơn nhiều. Bước ra khỏi nhà, hôm nay sẽ là một ngày dài của Seulgi. Có lẽ là cả của Irene nữa.

===============================

Irene nhanh chóng trở về phòng tập ngay sau khi vừa trở về từ trường quay FO. Chiều nay Irene có lịch tập vũ đạo và theo như cô nhớ thì Seulgi cũng có lịch tập vào hôm nay, trước ca của cô. Irene háo hức bước vào phòng tập hi vọng nhìn thấy bóng dáng thân quen.

Trống trơn. Im ắng. Irene ngạc nhiên lộ rõ sự hụt hẫng. Cô ngồi xuống ghế, ánh mắt buồn buồn. 15 phút sau, giáo viên vũ đạo và nhóm nhảy cũng đến. Sau chào hỏi, Irene mới hỏi thăm về Seulgi.

-Hôm nay Seulgi không phải tập sao?

-Không. Seulgi đi Nhật từ sáng nay rồi mà.

-Đi Nhật?

Giáo viên gật đầu xác nhận rồi hô mọi người vào vị trí. Irene không còn tâm trí đâu mà tập nữa. Những bước nhảy rời rạc khiến cả nhóm phải dừng tập liên tục. Giáo viên có vẻ mất kiên nhẫn, hối thúc Irene tập nhanh hơn nữa.

-Á.....

Irene khuỵ xuống ôm chặt lấy cổ chân. Một chút lơ là bị hối thúc làm Irene lệch nhịp, lật cổ chân. Cô nhăn mặt, đôi mắt gần như sắp khóc đến nơi. Cổ chân tấy đỏ lên, giáo viên cho lớp nhảy nghỉ rồi kêu người đưa Irene đến phòng y tế. Ngồi im trên ghế cho bác sĩ nắn cổ chân Irene mím môi chịu đau. Quản lý của Irene hay tin, chạy đến xem xét tình hình và không ngớt lời ca thán.

Lịch tập của Irene bị huỷ hoàn toàn. Các show diễn không thể huỷ hay lùi lại thì chỉ còn nước đứng hát. Ngày bấm máy cho MV mới phải lùi lại. Lịch thu âm và tập hát tăng lên đột biến. Lịch làm việc bị co ép lại để có thời gian đi chữa chân. Quản lý luôn kè kè bên cạnh và cằn nhằn không ngừng nghỉ. Irene mệt mỏi kinh khủng. Áp lực luôn đè nặng lên vai, Irene cảm thấy khoảng thời gian không có Seulgi thật tệ . Qua quản lý, Irene mới biết Seulgi đi Nhật trong hai tuần liền. Irene không hề nhận được bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn gì từ Seulgi cả. Irene đã quá quen với sự có mặt của Seulgi trong cuộc sống của mình. Giờ đột nhiên thiếu đi làm Irene thấy trống vắng quá. Khó chịu, mệt mỏi, áp lực mà không thể giải toả, tất cả khiến Irene stress thật sự.

(Sân bay Incheon)

Seulgi mệt mỏi kéo va li đi. Vất vả lắm mới thoát được rừng fan điên đảo để chui vào xe.

- Trông cậu mệt mỏi quá. Về nhà ngủ một giấc rồi chiều đến phòng tập nhé?

- Cho mình đến công ty luôn đi.

Công nhận là giờ Seulgi rất mệt. Nhưng không mệt bằng việc cả tuần nay nóng ruột vì nghĩ tới ai đó. Không liên lạc dưới bất kỳ hình thức nào. Không thông tin, Seulgi bồn chồn suốt hai tuần nay. Không hiểu vì lí do gì mà Seulgi luôn nghĩ đến người đó, càng nghĩ tới lại càng khó chịu. Còn bốn tiếng nữa mới tới giờ tập nhưng Seulgi cần phải về công ty để xác nhận một ít thông tin mà mình muốn biết.

Ăn qua loa bữa trưa ở công ty, Sooyoung lại chạy đi làm việc, còn Seulgi thì lởn vởn khắp công ty, được một lúc thì đi lên phòng tập ngồi chờ. Seulgi muốn nhìn thấy người đó. Vì bất cứ lí do gì cũng được. Chiều nay Seulgi có lịch tập vũ đạo cùng Irene. Trong lòng vừa hồi hộp, vừa lo lắng lại có chút bồn chồn khiến Seulgi đứng ngồi không yên.

Hai tuần nay ở bên Nhật đã không biết bao nhiêu lần Seulgi cầm điện thoại lên rồi lại đặt diện thoại xuống. Seulgi muốn liên lạc với Irene, cũng muốn Irene liên lạc với mình. Seulgi nghĩ đơn giản như là bạn bè lo cho nhau thôi. Nhưng mỗi lần đi diễn mệt mỏi về nhìn cái điện thoại tràn ngập tin nhắn mà không có cái nào của Irene là Seulgi lại muốn ném cái điện thoại vào một góc nào đó. Lịch diễn kín mít không cho Seulgi có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Nhưng chỉ cần rảnh rang ra là Seulgi lại nghĩ đến Irene và Dennis Oh. Rõ ràng thừa nhận là chuyện đó không liên quan gì đến mình, nhưng Seulgi không thể nào gạt bỏ cái khó chịu đó ra khỏi lòng. Seulgi chẳng thể hiểu nổi mình. Cậu cho rằng đó cậu cũng giống những fan hâm mộ khác thôi đều muốn giữ thần tượng cho riêng mình.

-Seulgi....Seulgi à. Mau dậy đi nào.

Seulgi lờ đờ ngồi dậy. Vì mệt quá mà ngủ lúc nào không biết, mọi người đến phòng tập thấy một đống lù lù ở góc phòng. Đứng dậy chào mọi người trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Seulgi vẫn không quên đưa mắt tìm Irene. Không có. Là sao?

-Er...cô giáo ơi... Hôm nay không phải tôi tập với Joohyun sao?

-Đúng. Lịch tập là như vậy. Nhưng Irene đang ở bệnh viện nên không thể đến tập được.

-Bệnh viện sao? Tại sao chứ?

-Cái này tôi không được biết. Chỉ thấy quản lý của Irene đến nói cho cô ấy nghỉ vì phải nằm viện thôi.

Seulgi nghe mà tai ù đi. Chỉ mới không để ý có hai tuần thôi mà Irene đã vào nằm trong viện sao? Seulgi vội rút điện thoại gọi cho Irene. Lại tiếng tổng đài. Chả thiết nghĩ gì nữa, bỏ qua mọi khó chịu, Seulgi vội gọi cho Sooyoung đến xin cho mình nghỉ và đưa đến bệnh viện.

-Cậu mệt ở đâu hả Seulgi?

Vừa gặp mặt Sooyoung đã lo lắng hỏi ngay. Nhưng Seulgi chỉ lắc đầu.

-Thế sao lại đòi đến bệnh viện.

-Joohyun đang nằm viện. -Seulgi lí nhí.

Hiểu ra vấn đề, Sooyoung xin lỗi cô giáo và cả nhóm giúp Seulgi rồi đưa Seulgi đến bệnh viện. Trên đường đi, Sooyoung mới tranh thủ hỏi xem Irene nằm ở bệnh viện nào. Hỏi ra mới biết, Irene bị kiệt sức, ngất trong phòng tập rồi được đưa vào viện hai hôm nay rồi. Chỉ có Sooyoung là hiểu Seulgi nhất. Sooyoung biết Seulgi sẽ chẳng làm được việc gì nên hồn cả nếu không biết tình trạng Irene thế nào. Seulgi trước nay luôn nghĩ đến Irene trước bản thân. Như bất cứ fan cuồng nào sẽ làm. Mấy năm rồi mà cái tính đó vẫn không sửa được.

(Bệnh viện Seoul)

Seulgi nhanh chóng hỏi thăm phòng bệnh của Irene nhưng nhanh chóng nhận được thông tin là không có ai tên như vậy nằm đây cả. Sooyoung mới chợt nhớ ra, mọi nghệ sĩ của SM khi phải nằm viện đều phải giữ bí mật cả. Không chần chừ, Seulgi tự động chạy đi tìm kiếm từng phòng. Sooyoung cũng chạy đi tìm phụ. Chẳng biết Irene nằm khoa nào, tầng nào, phòng bao nhiêu nên Seulgi cứ thế mà chạy đi tìm từng phòng một. Mồ hôi rịn trên trán Seulgi. Cuối cùng thì Seulgi cũng tìm được Irene nằm ở phòng R5 tầng 7. Sooyoung chạy đến sau nhưng thấy Seulgi đã đứng đó thì thôi, lui đi để Seulgi ở lại.

Seulgi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Irene nằm ngủ yên trên giường, sắc mặt không khá lắm. Seulgi mím môi, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Hơi thở Irene đều đều. Hai tuần không gặp nhau, giờ gặp lại trong không gian thế này, Seulgi không khỏi xót xa.

-Cái đồ....Cậu làm gì mà để phải nằm trong bệnh viện thế này chứ? Lại không biết quan tâm chăm sóc bản thân đây mà. Cậu không bao giờ để người khác phải yên tâm được sao?

Seulgi cứ lặng lẽ ngồi bên giường cả giờ đồng hồ. Nhìn Irene ngủ ngon lành, Seulgi lại nhớ tới buổi trao giải. Cậu lắc mạnh đầu để xua đi hình ảnh đó, nhưng tất cả là vô ích. Seulgi đứng lên bỏ đi. Dù gì ở đây cũng chẳng có việc gì cả. Có thì cũng là việc của Dennis Oh chứ không phải của cậu.

-Seulgi ah....

Bất chợt một giọng nói yếu ớt gọi tên Seulgi làm Seulgi giật mình quay lại. Irene đã tỉnh và đang khó nhọc ngồi dậy. Seulgi vội chạy lại đỡ. Dù đang khó chịu thế nào thì Seulgi cũng không thể nhìn Irene như vậy được. Nhẹ nhàng đặt gối vào sau lưng Irene, Seulgi nhẹ nhàng đỡ Irene nằm xuống.

-Cậu đến lâu chưa?

-Được một lúc.

Giọng Seulgi lạnh lùng nhưng rõ là có chút hờn dỗi. Irene mỉm cười. Mở mắt ra đã thấy người mình mong mỏi gặp, sao không vui cho được. Seulgi ngồi lại vào chiếc ghế bên cạnh ấy, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Irene nghiêng đầu ngắm khuôn mặt trẻ con đã lâu lắm cô không được nhìn thấy.

-Cậu đói không?

Seulgi cuối cùng cũng lên tiếng. Irene lắc đầu.

-Khát nước không?

*lắc đầu*

-Mệt không?

*gật gật*

-Vậy nằm ngủ thêm đi.

*lắc lắc*

-Vậy cậu muốn làm gì?

-Mình muốn ăn bánh dâu tây.

-Ayxiiiiiiiiiiii. Lo dưỡng bệnh đi rồi ra viện mình làm cho.

Rõ là Seulgi vẫn quan tâm đến Irene, Irene khúc khích cười.

-Cậu cười gì chứ?*nhăn nhó*

-Ghét mình đến thế sao?

-Ghét gì?

-Thế sao không thèm nói chuyện với mình?

-Thế đang nói chuyện với ai đây.

-Giận mình đúng không?

*lắc*

-Đúng. Mình biết cậu mà. Vì chuyện ở buổi trao giải với Dennis Oh đúng không?

Seulgi không nói gì, cúi gằm mặt xuống. Bị nói trúng tim đen rồi còn gì nữa?

-Mình với Dennis Oh đâu có gì. Chỉ là kiểu chúc mừng xã giao thôi. Mình từng sống ở Mĩ mà Seulgi.

Giọng Irene ngọt như mía, nhẹ nhàng xoa dịu Seulgi. Seulgi cúi mặt đấy, nhưng đang thầm cười trong lòng. Cậu chờ lời giải thích này lâu lắm rồi.

-Ai nói gì đâu mà cậu giải thích chi.

-Mình cứ thích giải thích đấy. Cậu không quan tâm cũng kệ thôi

Seulgi phùng má. Ôi đáng yêu chết đi được . Irene không kìm được vươn người ra nhéo má Seulgi. Bất chợt, Irene nhận ra Seulgi gầy đi nhiều. Khuôn mặt có phần hốc hác.

-Seulgi cậu gầy quá.

Giọng Irene có chút xót xa. Cô không muốn Seulgi gầy đi chút nào cả. Hẳn là cậu đã làm việc vất vả lắm. Irene cố gắng kìm nén cơn nghẹn đang dâng lên đến cổ họng. Seulgi baby ngày nào giờ đã tiều tuỵ thế này rồi.

-Cậu sao thế Joohyun? Đau ở đâu à?

Seulgi hỏi sự lo lắng hiện rõ trên đôi mắt. Irene mừng lắm. Đã quá lâu cho cô để chờ đợi sự quan tâm này rồi. Irene lờ mờ nhận ra, tình cảm mình dành cho Seulgi đã trên mức tình bạn rồi. Nhưng chưa có gì chắc chắn cả.

Cả buổi chiều, thay vì phải vật lộn ở phòng tập thì Seulgi ngồi lại bệnh viện gọt hoa quả cho Irene ăn. Seulgi khó giận nhưng lại rất dễ quên. Nghe Irene giải thích mà mọi khó chịu trong lòng Seulgi tan biến hết. Hai người lại nói chuyện vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Seulgi lại được nhìn thấy eyesmile quen thuộc trên đôi mắt đáng yêu của Irene.

(Vài ngày sau đó)

Irene đã được xuất viện và quay lại với lịch tập bình thường. Dù ít gặp Seulgi, nhưng hai buổi tập cùng nhau trong một tuần cũng đủ là để cho Irene thấy vui rồi. Chẳng còn gì vui hơn khi lại được Seulgi thường xuyên quan tâm hơn. Seulgi sợ sẽ phải để Irene quay lại bệnh viện lần nữa. Những gì phải dồn lại vì vụ đau chân và kiệt sức giờ lại đang đè lên Irene, nhưng cô không thấy khó khăn hay mệt mỏi gì nữa vì đã luôn có Seulgi ở bên và động viên.

Tối, Irene đi diễn về trong trạng thái không mấy vui vẻ cho lắm. Thứ nhất, đám pâprazzi hôm nay đã làm phiền Irene một cách quá đáng khi cứ tra hỏi cô về việc làm chậm trễ lịch quay các kiểu. Thứ hai là, hôm nay Irene chẳng nhận được tin nhắn nào từ Seulgi. Irene cũng biết lịch hôm nay của Seulgi rất kín, phải đi làm chương trình radio đến tối muộn mới về. Cô chán nản buông người xuống ghế. Mới không gặp nhau có một ngày thôi mà Irene thấy khó chịu vô cùng. Ngay bây giờ cô muốn nhìn thấy mặt con người ấy...

Tính toong......

Irene giật mình. Giờ này đến nhà cô chỉ có thể một người mà thôi. Không lẽ người đó sống thiêng đến thế. Vừa nghĩ đến đã xuất hiện rồi. Irene phóng như bay ra mở cửa mà không cần phải nhìn vào màn hình camera xem là ai, vì cô dám chắc 100% là người đó.

-Seulgi!

Irene lên tiếng khi còn chưa kịp nhìn vào mặt người đứng ngoài....

-Er..

Một cái bánh kem tím được trang trí bắt mắt đang được đưa ra che đi mất khuôn mặt người kia. Irene không kìm nổi hạnh phúc mà cười thật tươi.

-Sao cậu biết là mình hay vậy?* ngu ngơ*

-Giờ này đến ám nhà mình thì chỉ có cậu thôi.

-Xì, cất công mang bánh sang lại bị nói là đi ám.....đã thế mình mang bánh về.

-Ấy đừng.....

Seulgi vừa dợm bước quay lưng là Irene vội lao ra giữ chặt lấy tay Seulgi và ageyo năn nỉ

-Thôi mà, Seulgi kute, mình không có ý đó đâu. Vào nhà ăn bánh đi mà.

Seulgi bật cười sặc sụa. Chỉ chút chiêu nhỏ thôi mà khiến Irene phải xuống nước năn nỉ như vậy. Irene kéo Seulgi vào trong nhà rồi cùng ngồi ăn bánh.

-Cậu làm bánh lúc nào thế?

-Lúc đi từ đài truyền hình về.

-Aygooooo, như vậy mệt lắm. Cậu về sao không nghỉ ngơi đi.

-Mình hứa sẽ làm bánh cho cậu rồi mà.

Irene bất giác thấy ngượng vô lý do. Cô cúi mặt xuống để che đi đôi má đỏ hồng. Seulgi lúc nào cũng vậy. Luôn quan tâm chăm sóc và chiều chuộng cô vô điều kiện. Chỉ cần làm cô vui thì cậu ấy sẽ làm bất cứ thứ gì trong tầm khả năng. Chẳng lẽ đối với cậu ấy cô quan trọng đến thế ư? Cho dù mối quan hệ giữa hai người có là gì đi nữa thì Irene vẫn muốn mình trở nên quan trọng hơn nữa đối với Seulgi, để cậu ấy chỉ được quan tâm một mình cô thôi. Ích kỷ đấy nhưng cô không muốn Seulgi là của ai nữa cả. Nếu như phải bỏ mạng ra giành giật Seulgi với hàng triệu fan của cậu ấy thì cô cũng rất sẵn lòng.

-Seulgi, kem này.

Irene bất chợt quay ra nhìn Seulgi. Seulgi ngước lên và bò lăn ra cười. Chúa ơi, Irene tự bôi kem lên miệng mình và quay ra khoe với Seulgi. Trông Irene giờ chẳng khác nào một con mèo cả. Seulgi cố nín cười nhưng tiếng khúc khích vẫn còn nguyên trong vòm họng.

-Lau cho mình đi.

Irene nũng niu. Lần đầu tiên Seulgi thấy được khía cạnh này của Irene. Mọi lần cô ấy thường bắt nạt cậu bằng aegyo nhưng không phải nũng nịu kiểu này. Irene nhướng người về phía Seulgi chờ đợi.

-Được rồi, chờ mình lấy giấy.

-Er....

Irene chưng hửng, mục đích của cô khác cơ. Hình như người này chưa bao giờ xem phim Hàn có kiểu lau kem trên môi hay sao ấy. Giấy sao? Thế môi để làm gì? Ngốc quá. Seulgi lấy giấy và tập trung lau đi những vết kem trên môi Irene. Irene phì cười. Con người này sao mà ngu ngơ và thật thà đến thế cơ chứ. Như người khác là nhanh chóng lợi dụng rồi đằng này mời mà vẫn....thờ ơ. Seulgi ngẩn ngơ nhìn Irene cười mà không hiểu lý do. Irene liền đưa tay nhéo lấy má Seulgi. Sao cái con người này đáng yêu đến thế. Irene chỉ muốn nựng cái bánh bao sữa này mãi thôi. Gì? Yêu ư? Ừ thì yêu đấy. Đâu có sao. Chẳng cần biết Seulgi đối với cô như thế nào, nhưng cô cứ yêu Seulgi đấy. Ai cấm được nào?

====================================

-Seulgi.

Seulgi giật mình quay lại và nhìn thấy Siwon đang đuổi theo mình. Vốn dĩ trước nay hai anh em vẫn thân với nhau, sau bữa tiệc ở nhà hàng thì càng thân hơn. Siwwon khi tỉnh rượu rồi thì cảm thấy có lỗi với Seulgi vì biết Seulgi không uống được rượu mà vẫn chuốc nên muốn mời Seulgi đi uống nước riêng để chuộc lỗi mà chưa có dịp. Hôm nay lại vô tình thấy Seulgi thảnh thơi thế này.

-Em không bận gì chứ?

Siwon hỏi gấp gáp khi vừa bắt kịp Seulgi.

-Không. Sao thế anh?

-Vậy chúng ta có thể đi uống nước một lát không?

-Tất nhiên rồi.

Seulgi vui vẻ nhận lời. Cậu cùng Siwon đi đến căntin của công ty và ngồi đó tán gẫu. Chẳng có gì nhiều nhặn, chỉ vài ba chuyện xoay quanh công việc thường ngày thôi.

-Seulgi. Em không thấy vất vả vì anh đã san quá nhiều gánh nặng cho em đấy chứ?

-Ồ, sao anh lại nói thế? Em ổn mà.

-Ừ, nhiều lúc thấy em trai mình xanh xao thế này là anh lại cảm giác cắn rứt lắm.

-Anh cũng đang phải làm việc vất vả còn gì?

-Anh bình thường mà. Làm sao bằng em được.

Nhấp ngụm cafe, Siwon đưa đồng hồ lên nhìn.

-Đã trưa rồi cơ à? Mình đi ăn trưa luôn được không? Anh mời.

Seulgi chẳng có lý do gì phải từ chối cả. Hai anh em đã trở nên rất thân thiết khi cùng nhau " thống trị" SM này. Cả hai vịn vai bước ra khỏi công ty. Siwon biết một quán ăn khá ngon gần đây, nên quyết định cùng Seulgi đi bộ đến đó.

"Vèooooooooooooo......"

-Cẩn thận

Siwon nhanh chóng kéo giật ngược Seulgi về phía mình. Một chiếc motor phóng ẩu vừa lướt qua ngay sát bên cạnh Seulgi. Thật may là có Siwon cứu giúp.

-Em không sao chứ?

Siwon lo lắng kiểm tra lại cơ thể Seulgi xem có sứt mẻ gì không. Trán nhăn lại tạo thành một sự khó chịu

-Thật là... đi xe kiểu gì vậy không biết.

-Thôi mà, em không sao.

Seulgi cố gắng gượng cười sau cú chết hụt vừa rồi. Lần này Siwon để Seulgi đi vào phía bên trong. Hai người cuối cùng cũng đến được quán ăn. Siwon gọi ra những món ngon nhất để chiêu đãi Seulgi. Tỏ ra là một người sành sỏi trong việc ăn uống. Siwon điệu nghệ trổ tài kể về các món ăn cho Seulgi nghe. Siwon kể đến đâu, Seulgi lăn ra cười đến đấy. Những câu chuyện hài hước kéo dài mãi cho đến khi Seulgi nhận được điện thoại.

-Em xin lỗi một chút nhé. Alo. À vâng...đúng rồi...dạ? Vâng, tôi biết rồi.... vâng tôi sẽ cố gắng.

Gập máy, Seulgi tia một lượt xung quanh nhà hàng và bắt gặp một chiếc máy quay đang tăm tia về phía mình. Seulgi quay lại giục Siwon.

-Mình ăn nhanh rồi về thôi anh. Em có chút việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro