17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Này, này..... Cô gì đó ơi cô ổn chứ? _ Lisa huơ tay qua lại trước mặt Bomi, đang nói chuyện mà gì vậy? Trúng gió à?

   - Bomi con làm gì mà lâu vậy, là ai kiếm đó... ? _ Mẹ Bomi và mọi người thấy nhỏ ra ngoài mở cửa đã lâu nhưng vẫn chưa vào nên mẹ Bomi ra xem thử và.......... nghẹn họng toàn tập mắt nhìn trân trân vào Lisa không rời.

  *Cái gia đình này, bộ mặt mình dính gì sao?* _ Lisa thầm nghĩ

  Sau một hồi không có động tĩnh gì Lisa lấy hết bình tĩnh mà gọi.

   - Xin lỗi, cho tôi hỏi ở đây là Park gia phải không ạ?

  Ông nội và bố Park là người bước ra tiếp theo, lên tiếng trả lời.

   - Đúng vậy, cho hỏi cô muốn tìm ai? _ bố Park mỉm cười xả giao từ tốn hỏi.

   - Dạ cháu tìm Chaengie ạ, không biết em ấy có ở nhà không ạ. _ Lisa nở nụ cười rạng rỡ nói.

   - Cháu là bạn con bé à? _ Ông  Park nheo mắt nhìn chị.

   - Cháu là người yêu của em ấy ạ.  _ Lisa đảo mắt nhìn mọi người một vòng lại nhe răng cười.

  Nghe câu nói của Lisa cả gia đình nhé họ Park đều đứng chết chân mắt chữ A mồm chữ O bất ngờ, họ không ngờ Chaeyoung lại có cô người yêu vừa xinh lại vừa giàu như vậy.

   - Aaa Lisa, chị đến rồi hả, tại sao lại không bảo em ra đón? _ Chaeyoung đang ngủ nghe thấy bên dưới có tiếng ồn ào, tưởng bọn người kia lại đến, nên đi xuống nhà xem thử, vừa tới cửa thấy chị thì em lại reo lên.

   - Tại chị muốn tạo bất ngờ cho em đó. _ Lisa thấy em đi xuống thì nụ cười đã tươi nay còn tươi hơn.

  Em nghe chị nói thì bật cười, Chaeyoung tiếng tới kéo tay Lisa vào nhà rồi nói với mọi người trong gia đình mình đang còn ngơ ngác đứng ở cửa.

   - Được rồi, mọi người vào nhà đi đứng bên ngoài làm gì?

  Sau một hồi ngơ ngác thì cả nhà cũng đi theo Chaeyoung vào nhà ngồi chứ cứ đứng ngoài đây chắc thành tâm điểm của làng xóm quá, cả nhà và rồi cùng nhau ngồi nói chuyện đến gần chiều.

   - Em nói gì? Chaeyoung về rồi à? _ Một thanh niên mặc vest đen, gương mặt dễ nhìn tay cầm một điếu thuốc nhẹ nhàng hút.

   - Tôi rất nhớ em, tôi muốn gặp em ngay bây giờ... Chaeyoung.

  Chaeyoung đang nằm trong lòng Lisa im lặng, chỉ đơn giản là cùng ôm nhau, em đã nói hết chuyện cho Lisa biết rồi và chị nói sẽ giúp em giải quyết, thân phận của Lisa ngày mai e là cả làng này biết mất rồi.

  "Cạch" tiếng mở cửa vang lên.

   - Ah thất lễ, phá rối không gian của hai người rồi nhưng mà, chị Chaeyoung, Won thiếu tìm chị. _ Bomi đột nhiên xông vào khiến chị khẽ nhíu mày, nhưng lại không nói gì chỉ là chú ý vào vế sau của Bomi hơn thôi.

   - Được rồi chị xuống ngay. _ Chaeyoung đáp, Bomi nghe xong thì đóng cửa ra ngoài.

  Chị nhìn em mày liễu nhíu chặt không khỏi buồn cười nha.

   - Cục cưng, em không nhớ Won thiếu là ai hả? _ Lisa nhéo nhẹ mũi em nói.

    - Sao Lisa biết? _ Chaeyoung ngạc nhiên nhìn chị

  Lisa khẽ cười ôm hai cái má của em mà lắc qua lại nói.

   - Mặt em viết rõ kìa cục cưng.

  Chaeyoung chu mỏ đột nhiên hai mắt mở lớn "A" một tiếng.

   - Đúng rồi, là người đã khiến em sống không yên trong trường trung học Busan.

   - Nam chính trong vở "Nhị nữ tranh phu" em vừa kể sao? Cứ xuống gặp anh ta đi, Lisa sắp xếp vài chuyện tí chị sẽ xuống sau. _ Lisa khẽ nhíu mày, nếu anh để ý đến bé cưng của tôi thì đừng hòng tôi để yên cho anh.

  Chaeyoung mím môi nhìn chị rồi đi xuống nhà, ở dưới nhà Won Dangi đang ngồi nói chuyện cùng bố em và có mấy người ngồi kế bên nhìn họ, bố Park dường như không thích anh ta cho lắm nha.
 
   - Chào anh học trưởng Won. _ Chaeyoung lên tiếng giải vây bầu không khí có phần khác thường này.

  Won Dangi lập tức đứng bật dậy, hắn nhìn chằm chằm Chaeyoung rồi đưa tay ra chào.

   - Chaeyoung chào em, lâu rồi không gặp em ngày càng xinh đẹp nha.

  Chaeyoung mỉm cười lịch sự chạm nhẹ tay hắn rồi rút lại.

   - Cảm ơn học trưởng Won quá khen.

Chào hỏi Won Dangi xong em lại mời hắn ngồi xuống, bản thân cũng ngồi cạnh bố mình.

   - Học trưởng Won, chẳng hay hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì sao ạ?

   - Chaeyoung tôi có thể nói chuyện riêng với em được không? _ Dangi nhìn một lượt mọi người lại gãy gãy đầu ngập ngừng nói.

   - Không Được.

  Lời này nói ra không phải là Chaeyoung, bố Park hay những người còn lại, là Lisa gương mặt lạnh như tảng băng nghìn năm nói từ trên cầu thang xung. Gương mặt của chị khiến mọi người ngỡ ngàng từ lúc gặp cho đến giờ, chị lúc nào cũng vui vẻ không cau có hay khó chịu gì, bây giờ lại bày ra gương mặt doạ người như vậy, thật khiến người ta khiếp sợ.

   - Cô là gì của em ấy mà nói như vậy? _ Won Dangi tò mò nhìn người trước mặt mình.

  Lisa nhếch môi nắm tay Chaeyoung ra phía sau không nhìn lấy cậu ta mà dửng dưng nói.

   - Em ấy là vợ sắp cưới của tôi, như vậy đã được chưa thưa Won thiếu.

  Dangi nghe xong lập tức chết lâm sàn, tất cả mọi người cũng đổ dồn ánh mắt vào Lisa, mặc dù buổi chiều đã nói rõ ràng về chuyện cưới xin nhưng như vậy thật là bá đạo nha.

   - Gì....gì chứ? _ Dangi lắp bắp.

  Hắn nhìn Chaeyoung hỏi để xác nhận câu trả lời nhưng lại thấy hành động ôm lấy cánh tay Lisa của em.

   - Chaeyoung, em biết tôi yêu em mà, bao nhiêu năm nay tại sao lại....?

  Chaeyoung thở dài ái nhìn hắn ta.

   - Học trưởng Won, thật sự nói ra hơi.......nhưng tôi căng bản chưa bao giờ có tình cảm với anh hết.

  Lisa khó chịu khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào tiểu tổ tông nhà mình, chị liếc nhìn hắn rồi lên tiếng.

   - Won Dangi, anh không thể nghe hay là không nghe rõ đây.

   - Cô im đi, không phải chuyện của cô. _ Dangi quát Lisa, lại xoay nhìn em.

   - Em, làm ơn suy nghĩ lại đi, anh rất yêu em mà, cô ta có gì tốt chứ? Anh chờ em bao nhiêu lâu nay không bằng một người mới xuất hiện sao?

  Làm ơn đi, cơ bản là em không có biết chuyện gì đâu, chị người yêu của em lại rất hay dỗi đó phen này là em tiêu đời rồi.

  Dừng một chút hắn lại nói.

   - Em nhìn cô ta đi, người còn muốn lùn hơn em nữa, nhỏ con như vậy gia cảnh chắc chắn không mấy tốt đẹp, làm sao đủ sức mà bảo vệ em được chứ, Chaeyoung anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn nhiều.

   - Cậu Dangi, Lalisa là con dâu chúng tôi, cẩn trọng lấy lời nói của cậu một chút, tôi tin chắc Lisa có thể bảo vệ tốt cho con gái tôi, tôi nói vậy cậu hiểu rồi chứ? _ Bố Park nãy giờ mới lên tiếng.

  Dangi nhìn bố Park rồi lại mỉm cười.

   - Bác trai nếu Chaeyoung chịu theo cháu thì cháu sẽ giúp bác giữ lại căn nhà này.

  "Bốp" một phát vào ngay mặt hắn ta, không phải là bố Park đâu vì ông mới trong tư thế chuẩn bị thôi. Cú đấm vừa rồi là xuất phát từ vị trí của cục trưởng La

   - Cô....dám đánh tôi? _ Hắn ngỡ ngàng, cả mọi người xung quanh cũng vậy.

   - Cô ấy không phải món hàng để có thể mua bán, cẩn thận lời nói của anh, nếu không thì đừng trách tôi không nương tay. _ Lisa gương mặt không cảm xúc, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần tức giận.

   - Chết tiệt.

  Won Dangi gầm lên, từ nhỏ cho đến lớn cả ba mẹ hắn còn chưa bao giờ đánh hắn, mọi người xung quanh đều luôn kinh sợ vậy mà bây giờ, lại bị một cô gái đánh ngã như vậy thật mất mặt mà. Hắn nắm chặt tay vung đấm về phía Lisa, chị vẫn dửng dưng không né vì Chaeyoung vẫn đang đứng phía sau, tay chị bắt lại bàn tay vung đấm của hắn ta lại bẻ ngược ra sau nhắm thẳng ngay lưng hắn mà gián thêm một cước khiến thân hình to hơn chị gần cái đầu nằm trên đất đau đớn.

   - Tôi thật sự đang nghĩ, không biết ai mới không đủ khả năng bảo vệ em ấy đây. _ Lisa nhếch môi khinh bỉ.

   - Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, cô đợi đó.

  Dangi khó khăn đứng dậy quệt vết máu còn đọng ở khoé môi, nói xong hắn xoay người rời đi

   - Xong rồi, giờ thì chọc giận Won thiếu, cái nhà này sắp tiêu rồi, cậu ta là con trai cưng của Sở trưởng đó. _ Dượng em giờ mới thấy lên tiếng mà vừa lên tiếng thì...

   - Thôi, hai đứa đi nghỉ đi chuyện này mai tính tiếp. _ Bố Park thở dài

   - Bác trai, mọi người con xin lỗi, nhưng con sẽ giải quyết việc này giúp mọi người,mọi người cứ yên tâm đi ạ, còn giờ tụi con xin phép đi nghỉ sớm. _ Lisa lễ phép cúi chào người lớn rồi cùng Chaeyoung đi lên phòng.

___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro