Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt tối tăm, Lan Ngọc không tin Vỹ Dạ có cơ hội chạy thoát!



Cả Ninh gia bởi vì sự mất tích của nàng mà không khí tràn ngập sự lo lắng, nhưng tất cả những điều này Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn không biết.



Bây giờ, nàng thoải mái nằm trong túi ngủ, mơ đến những món ăn ngon, miếng đùi gà lớn bóng nhẫy.



Nhưng mà, không hiểu vì sao, nàng nghe được giọng nói của Ngọc khốn kiếp...........Hơn nữa giọng nói lại rất tức giận?



Đi đi đi!



Nàng không muốn ở trong mơ cũng mơ thấy cô, trước mặt nàng lay động thì không nói làm gì, nhưng sao trong mơ cũng không buông tha cho nàng?



Hừ! Đúng là âm hồn không tan...



Đột nhiên nàng lại nghe thấy tiếng quát giận dữ, lần này thì hoàn toàn đánh thức nàng dậy.



Lâm Vỹ Dạ muốn xem, đó có phải là giọng nói của người phụ nữ đẹp gái đáng ghét Ngọc kia không.



Xoa xoa mắt to, lục lọi tìm được đèn pin mini kia, sau đó, kéo túi ngủ ra , xoay người đứng lên.



Như mắt nai con phủ một tầng sương, nàng dụi dụi mắt, để nhìn rõ hơn. Quay đầu, nàng liền nhìn thấy bóng lưng lo lắng của Lan Ngọc



Lo lắng? Cô lo lắng cái gì chứ?



Lâm Vỹ Dạ kéo gỗ nằm yên ở bên cạnh lên, lắc lư cái đầu nhỏ, bắt đầu tính kế.



Nàng tuyệt đối không được để cho cô tìm được mình, chỉ cần sống qua hôm nay, nàng có thể đi ra ngoài, không bị nhốt nữa. Nhưng bây giờ nàng không có lấy một đồng, nhưng vẫn còn tay chân, nàng có thể đi tìm việc!



Hừ, dựa vào cô cũng muốn tìm được nàng? Cái miệng nhỏ nhắn nâng lên đắc ý, ngẫm lại. không hề có khả năng.



Nàng nhớ năm đó, kỹ thuật trốn người tuyệt đối không phải khoe khoang, nàng từ nhỏ đã nghịch ngợm, thường đi chốn, ba mẹ cũng không tìm thấy nàng. Mỗi khi nàng cười trộm đi ra từ trong chỗ chốn, ba mẹ cũng chỉ có thể than thở vì tìm không thấy nàng



Nhưng mà...



Lần này nàng lại đoán sai!



Vừa rồi, sau khi nàng bò từ trong túi ngủ ra, có lẽ là do nằm quá lâu, chân mỏi nhừ, người không đứng vững, nàng suýt chút nữa ngã xuống đất.



Mặc dù bị ngã những mông không có đau, nhưng lại hét lên một tiếng. Âm thanh tiếng hét to hơn bình thường nên Lan Ngọc liền nghe được.



Lan Ngọc theo âm thanh đi đến, thì nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Vỹ Dạ



Sau khi nhìn thấy Lan Ngọc, tâm tình dương dương tự đắc của Vỹ Dạ lập tức mất tăm.



Thật sự là ra quân bất lợi! Mới đến nơi này 2 ngày, nàng cứ nghĩ kỹ năng chốn của mình là tuyệt nhất, đã bị người phụ nữ lạnh lùng này phá vỡ!



Đôi mắt to nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn Lan Ngọc. Vỹ Dạ sờ sờ mũi, cười xấu hổ, "Hi"



Hi? Nàng đang chào cô đấy à?



Lan Ngọc tao nhã nhìn Vỹ Dạ một lúc, mới miễn cưỡng kiềm chế sự tức giận, nhìn thấy nàng vẫn bình yên vô sự đứng ở trước mặt, cô mới thả lỏng được một chút.



"Em không nên ở đây" - Lan Ngọc trầm giọng nói.



"Đúng ! Em đương nhiên không nên ở đây a!" - Nàng cố ý nhắc lại lời nói của cô



Đôi mắt thâm thúy nhìn nàng chăm chú: "Từ giờ trở đi, mỗi ngày em phải ở cùng một chỗ với Ngọc"



"Mỗi ngày?!" - Còn không bằng cho nàng chết đi cho rồi!



Lan Ngọc không nói, dùng ánh mắt nóng bỏng như có thể nhìn xuyên qua người Vỹ Dạ, nhưng đột nhiên lông mày cô nhíu lại, tức giận nhìn quần áo mỏng manh của nàng



Cô cởi áo khoác, bước lên phía trước, đem thânh hình nhỏ nhắn của nàng kéo vào trong ngực.



"Ê ê ê, áo rộng!" - Nàng thở không được.



"Mặc vào."



"Không muốn! Ngọc khốn kiếp, em nóng!"



"Không được."



"Ê, chị có biết chị rất xấu xa không? Ô oa, em không thở được!"



Lúc này Lan Ngọc mới để một chút khe hở cho Vỹ Dạ thở.



Nàng tức giận nhìn cô "Ngọc khốn kiếp, ngày mai em sẽ đi khỏi đây!"



"Đừng có mơ."



Thấy cứng rắn không được, nàng bất đắc dĩ, dương ánh mắt đáng thương nhìn cô "Ngọc. . . . . Em thật sự không muốn ở lại trong này, em xin chị nha, để cho em đi ra ngoài được không?"



Đôi mắt u ám nhìn nàng kéo một "bao quần áo lớn" đi.



Cả người Vỹ Dạ nằm trên tay Lan Ngọc, hoàn toàn không để ý là hai "tỷ muội" của mình đang cọ xát trên tay cô



Đôi chân nhỏ bị nâng lên khỏi mặt đất, tay còn cầm rối gỗ.......Đúng là một người khổng lồ!



Lâm Vỹ Dạ buồn bã cúi đầu xuống, không cam lòng lần đầu chạy trốn đã bị tóm được. Nàng không hiểu, nàng đã đền bù thiệt hại cho cô, tại sao cô vẫn không cho nàng đi?



Nàng rất muốn đi, nhưng mà. . . . . . Nơi này có nhiều thức ăn ngon như vậy, lại có thể ăn thoải mái, có nhiều quần áo đẹp để mặc, còn có nhiều rối gỗ để chơi..... Nhiều cái hấp dẫn như vậy, nàng làm sao có thể cưỡng lại nổi!



Haiz, bất đắc dĩ thở dài, vì hai vấn đề mà suy nghĩ thật lâu, đúng là bị sự hấp dẫn đánh bại rồi, đành ngoan ngoãn trở lại Ninh gia cùng Lan Ngọc rồi!








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro