Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn máy tính trong thời gian dài, không tránh khỏi nhức mắt. Lâm Vỹ Dạ dụi mắt, rồi ngáp một cái, mơ màng hỏi: "Ngọc, đến giờ ăn trưa chưa?"



"Chưa." - Cô ngẩng đầu từ giữa một đống văn kiện.



Biết nàng đã chán, Lan Ngọc lại bổ sung một câu: "Còn một tiếng nữa."



Còn một tiếng nữa đó, đúng là như dài cả thập kỉ. . . . . .



Lâm Vỹ Dạ lấy tay che miệng, ngáp một cái, thoát trò chơi.



Lại hỏi: "Em có thể đi ra ngoài một chút không?"



Tay giơ lên trước ngực, giọng nói đáng thương để cho cô phải mềm lòng.



Đúng như nàng dự đoán...



"Không được!"



Lan Ngọc lạnh nhạt từ chối, bởi vì nếu Vỹ Dạ không ở bên cạnh cô, cô làm việc kiểu gì bây giờ?



"Ngọc. . . . . ." - Giọng nói đáng thương như trước, đôi mắt long lanh nhìn cô



Cuối cùng cô cũng bị nàng đánh bại, đành phải mềm lòng đồng ý, nhưng lại kèm theo một điều kiện: "Không được đi quá xa, chỉ được đi trong Ninh thị, một giờ sau phải trở về."



Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn,Lâm Vỹ Dạ vui sướng lao ra khỏi phòng làm việc, nhanh chân đi chơi.



Mà đôi mắt kia đen kịt giống như báo, chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, cho đến khi không thấy gì nữa.



Xuyên qua một hành lang dài, lại đi xuống một cái cầu thang, lên một cái cầu thang nữa. Nàng dựa vào trí nhớ, không lâu lắm, liền nhìn thấy hồ cá mà nàng đang tìm kiếm.



Nàng âm thầm vui mừng, ai nói đầu nàng không dùng được chứ? Nhìn đi, không phải nàng đã tìm được rồi sao?



Nàng lập tức vén tay áo lên, hấp tấp chạy đến bên cạnh hồ cá. Liền nhúng tay xuống xuống để bắt cá, cong hai chân, ngồi chồm chỗm trên đài, mắt nhìn chằm chằm vào đàn cá đang bơi lội.



Cá trong này nhiều hơn ở Ninh gia, nhiều hơn kia rất nhiều, nàng muốn bắt bao nhiêu cá thì có bấy nhiêu.



Đầu tiên nàng lấy ra một chỉ mảnh như hành,  nhẹ nhàng , nhẹ nhàng mà cho vào nước, nhìn thấy bọn cá sợ hãi, bơi tán loạn thì khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng.



Sau đó, từ một chỉ mảnh biến thành 2 con, 4 con. . . . . . Cho đến khi toàn bộ bàn tay nhỏ bé cho vào trong nước.



"Oa, chơi thật vui!"



Lâu lắm mới có cơ hội bắt cá, bây giờ không chơi cho đã, thì bao giờ mới lại được chơi?



Nàng nhúng bàn tay bé nhỏ vào nước, chốc lát đã bắt được một con cá đang bơi, nhưng nó lại thoát được. Con cá này như muốn trêu đùa nàng, toàn thơn trơn bong, muốn bắt cũng không được.



Nàng tức giận lấy tay lau mặt, không cam lòng tiếp tục cho tay vào nước, rút kinh nghiệm từ lần trước, bây giờ nàng bắt lấy đuôi cá, không cho nó bơi đi.



"Hừ, xem ngươi chạy đường nào!" - Khuôn mặt nhỏ bé rất đắc ý.



Nhưng mọi việc lại không theo ý nàng, nàng càng không cho con cá bơi đi, nó càng giãy dụa kịch liệt. Kết quả lá cái đuôi của con cá cũng tuột khỏi tay nàng



"Đáng ghét!"



Nàng quát, tiếp tục bắt lấy đuôi cá không đầu hàng, không bắt được nó, nàng quyết không bỏ qua!



Lúc nàng đang chiến đấu với con cá, tiếp tân đang đứng trước quầy đã thấy than hình nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng



Không xong rồi! Sao lại có một đứa bé chơi đùa ở đó! (Au: "đứa bé" "đứa bé" "đứa bé" điều quan trọng phải nói 3 lần 🤦‍♀️)



Cô tiếp tân lo lắng, do cô sơ suất, không chú ý đến chỗ hồ cá. Nếu mà để cho lãnh đạo cấp cao nhìn thấy....



Mặt cô liền trắng bệch.



"Dừng lại!"



Cô chạy tới, nắm mái tóc dài của người kia, kề mặt nhìn người đó.



"Đau quá, đau quá, đau quá, đau quá!"



Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cô tiếp tân lập tức thay đôi, cái cô bé này.....Chính là người mà Tổng giám đốc vừa mới ôm trong lòng......À, cô gái.



Cô liền thay đổi thái độ lúc trước, cung kính xin lỗi: "Xin...xin lỗi tiểu thư."



Nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, cô dò hỏi: "Tiểu thư còn đau không?"



Đùa sao, đó chính là cô gái đầu tiên Tổng giám đốc mang vào công ty, nhìn cũng biết cô gái này có vị trí rất lớn trong lòng Tổng giám đốc. Bây giờ mà không đối xử tốt với cô ấy, nếu một ngày cô ấy trở thành phu nhân Tổng giám đốc, lại nói cô đã làm chuyện không tốt với cô ấy trước mặt Tổng giám đốc, làm Tổng giám đốc nổi giận, cô bị đuổi việc thì làm sao bây giờ?



Gia đình nhỏ của cô ở nhà còn đang chờ cô mang tiền về.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro