Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc Lan Ngọc đồng ý đi dạo phố cùng Vỹ Dạ, nàng vẫn rất hưng phấn.



Ngẫm lại, cùng một người đẹp như thế này đi dạo phố, thoải mái mua sắm, nàng không cần trả tiền, lại có người xách đồ hộ. Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ qua, thì quá lãng phí thời cơ quý báu này?



Xem ra, nàng thật thông minh!



"Ngọc, chúng ta có thể đi ra ngoài hay không?" - Nàng thấp giọng năn nỉ nói.



Bất đắc dĩ thở dài, ngón trỏ xoa bên trán, Lan Ngọc nói: "Dạ, Ngọc có rất nhiều việc."



Suy nghĩ bị chặn lại, nếu như là người khác, đã sớm bị sa thải rồi, đâu cần phải nghe những lời này của cô?



"Nhưng mà. . . . . ." - Nàng nuốt nước miếng, lại nói tiếp: "Nhưng em muốn đi ra ngoài làm việc a! Như vậy cũng chán mà!"



Lông mày bỗng nhăn lại, vừa nghe nàng nói ở bên cạnh cô rất chán, phúc chốc, sự hung bạo hiện lên trong đôi mắt cô. Sự dịu dàng lúc trước đã không còn, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh thấu xương, giọng nói cô âm trầm, quỷ dị vang lên..



"Từ nay về sau cũng đừng có nghĩ đến chuyện đó."



Lâm Vỹ Dạ lấy hết dũng khí, ngập ngừng nói: "Nhưng mà, nhưng mà em rất. . . . . ."



Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt đem kịt như màn đêm của Lan Ngọc, làm nàng sợ hãi. Nhưng nàng vẫn ưỡn ngực, tự động viên mình, không có gì phải sợ cô ta!



"Em nghĩ! Em muốn đi ra ngoài tìm việc làm, từ bây giờ sẽ không sống ở đây nữa!"



Ôm lấy rối gỗ, Vỹ Dạ từ trên ghế salon đứng lên, đi ra cửa. Nhưng mà, một bóng người đã nhanh chóng bắt được nàng



"Chị thả em ra !"



Đôi mắt nheo lại, trông như Lan Ngọc đang nổi giận, "Không có chuyện đó đâu!"



Thấy cô không chịu buông nàng ra, nàng đành phải cầm tay cô, liền cắn một cái, một hàng dấu răng hiện lên.



"A. . . . . ." - Mặc dù không đau, nhưng Lan Ngọc vẫn kêu lên một tiếng đau đớn.



Thừa lúc Lan Ngọc đang ngây người, Vỹ Dạ lập tức cúi người, chui ra khỏi vòng tay cô. Thân hình nhỏ nhắn nhanh trong biến mất phía hành lang.



Qua một lúc, Lan Ngọc mới phản ứng lại, tức giận bước đi, muốn đuổi theo cô bé mới chạy được không xa.



Lâm Vỹ Dạ nhanh chân chạy đi, buông lỏng rối gỗ đi vào đại sảnh Ninh thị. Không nghĩ, sau lưng có tiếng bước chân, không cần nghĩ nàng cũng biết đó là tiếng bước chân của ai. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng giật mình, nàng kêu than, không xong rồi! nàng như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi tiếp



"Lâm Vỹ Dạ"



Một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh trong tòa nhà, đó là giọng của Lan Ngọc



"Đứng lại." - Giọng nói lãnh đạm, rất có uy lực.



Hừ, muốn nàng đứng lại ư? Còn mơ! Nàng hất tóc lên, không thèm để ý đến cô



"Ngọc nói đứng lại."



Rốt cục, Lâm Vỹ Dạ không nhịn được nữa, xoay đầu lại, giọng điệu kháng nghị, "Em xin mạn phép! Chị nghĩ chị là ai, tại sao em phải nghe lời chị?!"



Phút chốc, cả đại sảnh trở nên yên tĩnh, như có khí lạnh thổi lại, làm mỗi người đều lạnh run.



Lâm Vỹ Dạ cũng cảm nhận được sự tức giận, nhưng mà nàng không để ý đến. Đúng, nàng rất giận Lan Ngọc, tức giận vì cô không cho nàng tự do, không cho nàng đi ra ngoài.



Mọi người nhìn nhau, không biết Tổng giám đốc sẽ làm thế nào với cô gái này? Một là đem cô đuổi ra ngoài? Hai là dùng lời nói độc ác để nhục mạ cô?



Nhưng kết quả dù có như thế nào, bọn họ bây giờ cũng không biết trước được.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro