Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt Lan Ngọc khẩn trương, mồ hôi ở hai tay chảy ra.



Thật lâu ,Vỹ Dạ dò xét Lan Ngọc một chút, e lệ gật đầu, "Được."



Giống như tin vui từ trên trời, Lan Ngọc mừng rỡ, khóe mắt cũng cười.



Không nhịn được hưng phấn, cô ôm nàng, lực quá mạnh, như muốn đem nàng nhập vào xương mình. Cô không cách nào kiềm chế tình cảm của mình, xem ra cô đã sa chân vào lười tình rồi!



"Dạ, chúng ta tìm thời gian đính hôn được không?"



Bị Lan Ngọc nhắc như vậy, Vỹ Dạ mới đột nhiên nghĩ đến, bây giờ nàng mới nhớ là đang đi lịch, còn chưa nói chuyện này với ba mẹ !



Lâm Vỹ Dạ nhăn nhăn cái mũi, đi ra ngoài du lịch, không chỉ có hành lý bị mất, trái tim duy nhất cũng bị mất, cái này làm cho nàng rất ảo não!



Như là nhìn ra nghi ngờ của nàng, Lan Ngọc dịu dàng cười: "Dạ, trước tiên chúng ta đi gặp ba mẹ của em."



Dù sao đây là chuyện đại sự của cuộc đời, cô hiểu nàng



Vỹ Dạ gật đầu, "Ngọc, chúng ta đây bây giờ có thể ăn cơm không? Em đói bụng!"



Lan Ngọc từ từ đứng lên, lấy điện thoại nội bộ gọi điện."Chuẩn bị một phần cơm trưa tới đây."



"Thưa vâng, Tổng giám đốc."




"Alô, mẹ?"



"Nha đầu chết tiệt kia, còn biết điện thoại về ! Có biết mẹ rất lo lắng cho con hay không? Sợ con trên đường gặp nguy hiểm gì, a! Đúng rồi đúng rồi, mẹ không gửi cho con bình xịt phòng lang sói? Còn có . . . . . ."



"Không phải, con. . . . . ." - Vỹ Dạ cắt đứt tiếng mẹ ở đầu bên kia.



Ai biết, mẹ nàng còn lợi hại hơn nàng, trong giây lát chặn đứng lời nàng "Lâm Vỹ Dạ con gọi điện thoại có phải là để xin tiền không? Hay là thật sự đã gặp tên bại hoại gì rồi? !"



Cuối cùng nàng nói!"Mẹ, yên tâm đi, con không có gì vấn đề, chỉ là. . . . . ." - Nàng do dự bất an, không biết nên nói chuyện đính hôn với mẹ thế nào, năm ngón tay quấn dây điện thoại qua lại.



"Chỉ là cái gì?" - Mẹ của nàng gấp gáp kêu to.



"Dạ. . . . . . Mẹ, con, con muốn đính hôn. . . . . ."



Quả nhiên "Cái gì? !"



Ngay sau đó "Bốp" "Huỵch" vang lên!



Chỉ nghe thấy bà Lâm ở đầu điện thoại bên kia nói to: "Ông Lâm, Rất nghiêm trọng rồi, Vỹ Dạ muốn đính hôn! . . . . . . A, lão già chết tiệt, ngồi dậy!"



Trên trán Lâm Vỹ Dạ đầy hắc tuyến, chắc là ba nàng đang ngủ rồi!



Âm thanh lúc trước lại truyền đến, nhưng lần này là giọng nói của ba "Vỹ Dạ, ba nghe mẹ con nói. . . . . . Con muốn đính hôn, đây là. . . . . . Sự thật?"



"Thật sự!" - Lâm Vỹ Dạ bất đắc dĩ trợn mắt, họ lại vì vấn đề này mà dây dưa.



Ông Lâm ho khan một tiếng, không nói gì đưa ống nghe lại cho bà Lâm, lắc đầu, nhếch nhếch đầu, ý bảo chuyện này giao cho bà Lâm xử lý.



Bên kia đột nhiên trầm mặc làm cho nàng nghi hoặc, "Ba?"



". . . . . . A, Vỹ Dạ, mẹ ..., người kia có thời gian thì dẫn đến đây, mẹ và ba con muốn nhìn."



Bỏ điện thoại xuống,Lâm Vỹ Dạ thở dài một hơi, nàng sợ ba mẹ không đồng ý



Bây giờ nàng yên tâm rồi!



Cửa bị mở ra, xuất hiện một thân hình cao ráo, quyến rũ, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mà cười, Lan Ngọc không nói cười, nâng môi cười nhạt.



Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến gần nàng, ngay sau đó chợt nghe thấy một tiếng kêu.



"A!"



"Dạ, là Ngọc" - Tựa đầu vùi sâu vào trong cổ của nàng, cô ngửi hương thơm trên người nàng "Đừng cử động, để cho Ngọc ôm em một cái."



"Ngọc, ngứa quá, ha ha, ngứa quá. . . . . ." - Nàng cười khanh khách nói.










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro