Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Giang, khi nào thì trở về?"



"Bây giờ mình đang ở trên xe, tầm khoảng. . . . . ." - Người phụ nữ bên kia điện thoại nhìn đồng hồ một chút."Mười phút sau sẽ đến."



"Ừ, đã trở lại thì đến chỗ mình một chuyến, chúng ta đã lâu không gặp mặt"



"Đương nhiên."



Lan Ngọc để điện thoại xuống, chắp tay, lưng dựng ở bàn làm việc, nhìn nhân viên ở dưới tòa nhà Ninh thị, đỉnh đầu đen nhánh của mọi người, trong văn phòng Tổng giám đốc cao tới vài chục tầng, nhìn xuống, giống như những đàn kiến.



Lan Ngọc thích loại cảm giác này, cảm giác đứng ở ngọn núi cao nhất. Giống như tất cả mọi người bị cô dẫm nát dưới lòng bàn chân, bên ngoài xã hội thường nói cô lãnh khốc, vô tình, tàn bạo, âm tàn, cũng không phải là giả.



Tính mạng của mình, giống như con kiến.



Mà phụ nữ, càng phải như vậy.



Từ khi nào thì, cô bắt đầu thay đổi cách nhìn về phụ nữ? A, chính cô cũng nhớ không rõ.



Là từ khi cô bé kia xuất hiện sao?



Đôi mắt đen lóe sáng.



Đúng lúc này, chuông điện thoại di động kêu lên, đó nhạc chuông của riêng cô bé kia.



Ánh mắt của Lan Ngọc ôn nhu."Dạ?"



"Ngọc, em muốn đi ra ngoài một chút, sẽ ăn trưa trước không đi qua chỗ Ngọc đó!"



"Được. Mang đủ tiền chưa? Nếu như không đủ, Ngọc đưa cho em thẻ vàng nhất định cần dùng tới, thích gì thì mua, không cần quan tâm đến tiền." - Lan Ngọc như mẹ già dài dòng nói.



"Vậy làm sao có thể? !" - Vỹ Dạ kinh hô, mặc dù biết Lan Ngọc có rất nhiều tiền nhưng không thể phung phí như vậy!



Lan Ngọc dịu dàng cười."Không sao, chỉ cần là em, tốn nhiều tiền cũng không sao."



". . . . . . Được rồi được rồi, em đi đây."



Nàng vội vội vàng vàng cúp điện thoại, che sự xấu hổ.

. . . . . .

"Không sao, chỉ cần là em, tốn nhiều tiền cũng không sao."

. . . . . .

Nghĩ tới câu này, trong lòng rung động, nàng cảm thấy thật hạnh phúc.



Lâm Vỹ Dạ hân hoan đem điện thoại bỏ vào bao trong túi, muốn đi tìm "Liều mạng hữu" của nàng, một cỗ xe BMW hồng chói sáng bỗng nhiên chạy qua trước mặt nàng



Nàng sợ ngây người, vẫn không nhúc nhích sững sờ ở tại chỗ, hai giây sau, lửa giận bùng lên! Phải biết rằng, chiếc xe này lại chạy sát vào nàng mà qua a!



Nàng chỉ cần bước thêm một centimet, sẽ biến thành " oan hồn dưới xe " a!



"Khinh người quá đáng. . . . . ."



Lâm Vỹ Dạ nhỏ giọng nguyền rủa , không để ý đến hậu quả, nhặt lên một cục đá lớn, dung sức, tảng bay tới chiếc xe BMW chói mắt.



Hừ, chọc tới nàng thì phải trả giá rất lớn!



Xe yêu bị nện, dù là ai, đều giận tím mặt, như chủ nhân xe BMW.



Một người phụ nữ từ trên xe BMW đi xuống, nhìn trái nhìn phải, trừ bỏ bị một cục đá đập bên ngoài, chỗ còn lại đều còn tốt.



Nhưng một cục đá đá cũng đủ làm cô không chịu được.



Người phụ nữ ngẩng đầu, trong hai mắt tà mị như muốn gây hấn, cô cũng muốn nhìn xem, là ai to gan như vậy, dám ném đá vào chiếc xe yêu quý của cô?!



Mẹ nó chứ, thật xui xẻo! Máy bay hạ cánh, còn chưa tới một giờ, liền gặp chuyện đen đủi.



Người phụ nữ cố gắng giữ tỉnh táo, khí chất tốt đẹp, nhưng mà không đến vài giây, cô ta gầm nhẹ một tiếng: "Mẹ nó, phải bình tĩnh!"



Nổi giận chuẩn bị bắt nghi phạm đang muốn chạy trốn.



"Cô còn muốn chạy đi đâu? !" - Người đó giận quá thành cười.



Nàng bị cô ta nắm chặt cổ áo, nhất thời thở không nổi, một lúc sau mới biết cần hít thở.



"Chị muốn làm gì?"



"Tôi muốn làm gì?" - Người phụ nữ chớp mắt mấy cái, nụ cười tà ác."Tôi lại muốn hỏi cô, tại sao cô vô duyên vô cớ ném đá vào xe tôi! ?"



"Cái gì, tôi vô duyên vô cớ? ! Nực cười, là xe của chị đụng vào tôi trước, kỹ thuật lái xe không thấp kém, cũng đừng có đi ra ngoài đường mà dọa người!"



Lâm Vỹ Dạ không cam lòng yếu thế, nói lớn.














Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro