Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoài phòng, hai người đứng bất động



Lâm Vỹ Dạ khó hiểu nhìn Hương Giang: "Chị ấy làm sao vậy?"



Hương Giang nhún nhún vai, vẻ không biết. Nhưng đáy lòng lại vui vẻ, Lan Ngọc tên phụ nữ lãnh ngạo này, cũng bắt đầu biết ghen tị!



"Ê, chị là bạn của chị ấy! Sao lại không quan tâm như vậy."



"Có đôi khi, bạn bè không có quan trọng bằng phụ nữ."



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vỹ Dạ đỏ bừng, đôi mắt nai con nhìn trái nhìn phải: "Nhưng mà, dù nói thế nào chị cũng là bạn của chị ấy, không đi xem chị ấy, còn ở đây mà nói. Đúng là đáng giận. . . . . ."



"Người đáng giận không phải tôi!" - Hương Giang giơ hai tay lên đỉnh đầu, vẻ mặt vô tội. "Hơn nữa, những rắc rối nên có người kết thúc, càng giúp càng rắc rối hơn."



"Nhưng mà. . . . . ."



Nàng thấy là kỳ lạ chỗ nào, nhưng chính nàng cảm thấy hình như bỏ lỡ cái gì đó.



Hương Giang không muốn nhiều lời, cúi đầu ăn.



Chuyện kế tiếp, hai người bọn họ tự giải quyết là được, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút khổ sở.



Lâm Vỹ Dạ tuy là không rõ hàm ý trong lời nói của Hương Giang, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến tìm Lan Ngọc



Đi đến trước phòng tập thể thao, vẫn chưa bước vào, chợt nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm đứt quãng nguyền rủa, còn kèm theo thanh âm ra sức nện.



Xảy ra chuyện gì vậy?



Lâm Vỹ Dạ đẩy cửa ra, trông thấy Lan Ngọc nện vào túi. Trên trán trơn bóng có chút mồ hôi, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, mồ hôi từ xương quai xanh, chậm rãi chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất. . . . . .



Một bức tranh mỹ nữ đẹp! Nàng nuốt nước miếng.



"Lan Ngọc, Ngọc làm sao vậy?"



Lan Ngọc nghe được tiếng nói, xoay đầu lại, mồ hôi từ lọn tóc của cô rơi xuống mặt đất.



Cô lấy khăn mặt lau lau mồ hôi."Không nói chuyện với Hương Giang nữa sao?"



"Em không thích chơi cùng chị ta." - Đây là lời nói thật.



"Ờ, phải không?" - Lan Ngọc mỉa mai rồi hỏi lại, "Ngọc nghĩ em sẽ cùng cậu ta nói chuyện rất vui vẻ."



Lâm Vỹ Dạ nhăn nhăn mũi, "Cái gì a! Em không chơi với chị ta đâu, người kia sao xấu, đáng ghét như vậy. . . . . ." - Bỗng dưng chuyển lời nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sáng ngời, khóe miệng toét ra."Ngọc. . . . . . Có phải Ngọc đang ghen hay không?"



Một người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng!



"Ai, ai nói ? ! Ngọc không có, không có ghen!"



Xì, không có mới là lạ!



Lâm Vỹ Dạ cũng không thích nói những lời này, nhưng trong lòng vẫn là vui sướng vì nàng mà cô ghen a!



Hắc hắc, Lan Ngọc khối băng lớn vạn năm thế mà lại ghen a, người khác nhất định không tin!



"Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, chủ nhân để khách nhân một mình trong sân, thật sự là không ra thể thống gì cả! Huống hồ, em còn chưa có ăn no a." - Vỹ Dạ cười híp mắt nói.



Mặc dù Lan Ngọc ghen với Vỹ Dạ và Hương Giang nhưng vì suy nghĩ cho cái bụng của nàng, Lan Ngọc vẫn quên chuyện này, dù sao đến lúc đó giữ khoảng cách của bọn họ là được rồi, hơn nữa, nàng là cô gái của cô, đây là chuyện sớm muộn. . . . . .



Ừ, tìm thời gian mà đem nàng ăn sạch sẽ. . . . . .



Lan Ngọc âm thầm hạ quyết tâm, đi theo Vỹ Dạ vào trong sân, tiếp tục bữa tiệc đang dang dở



Hương Giang liếc hai người, tỉnh bơ. Đến lúc hai người ngồi xuống, cô mới mở miệng: "Món đồ chơi, tôi nói có đúng không a? Chị em tốt thường không quan trọng bằng phụ nữ."



Lâm Vỹ Dạ chỉ cúi đầu ngây ngô cười.



Nhìn thấy cảnh này, Hương Giang hừ lạnh một tiếng, như vì chuyện vừa rồi mà càu nhàu.



Cô liếc Lan Ngọc , cái tên cứng nhắc này, cậu ta lúc nào lại vì phụ nữ mà gây chiến? !Vậy mới dễ chịu đây.



Thấy bạn tốt nhìn mình, Lan Ngọc không thể phủ nhận, cô thật sự không nên vì Vỹ Dạ tức giận cậu ta, nổi giận, ai kêu cậu ta cũng thích cô ấy?



Cái này là sự thật không thể thay đổi.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro