Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Midu u ám nheo mắt lại, nắm chặt nắm tay.



Cô thề! Sẽ cố gắng làm con bé đó trở thành "đàn bà" !!!



Chậm rãi, cô chậm rãi thay đổi sắc mặt, làm cho mình nhìn có chút ít ôn hòa.



"Nói cho chị, em tên gì?" - Cô cười tủm tỉm hỏi.



. . . . . . Chuyện gì đây?



Không phải đều nói, tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt sao?



Sao sự việc bây giờ lại không như vậy? "Lâm Vỹ Dạ" - Nhưng Vỹ Dạ vẫn là dựa vào thái độ hòa hợp với nhau làm trọng mà trả lời cô ta.



"Tên thật đáng yêu, giống như em vậy."



Nàng ngây ngốc gật đầu, tiếp tục không hiểu.



"Vỹ Dạ, em quen Lan Ngọc lúc nào?" - Midu chuẩn bị đến tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng. (biết người biết ta, trăm trận trăm thắng)



Lâm Vỹ Dạ nghiêng đầu nghĩ một lát mới nói: "Ừ. . . . . . Trong lúc vô tình quen biết a, lúc đó Ngọc muốn đi tham gia vũ hội, sau đó không chú ý mà bị em đụng phải a! Tiếp theo chị ấy muốn em làm bạn nhảy của chị ấy, đại khái chính là như vậy. . . . . ."



"Chị ấy chủ động muốn em làm bạn nhảy của chị ấy?"



Midu dường như nhớ rõ Lan Ngọc là từ trước đến nay không chủ động mời phụ nữ, thậm chí là chưa từng chủ động cùng phụ nữ nói chuyện, mà ngay cả cô mất thời gian 4 tháng, mới khiến cho Lan Ngọc mở miệng nói câu đầu tiên.



"Đúng a!"



Có vấn đề gì không?



"Vậy hai cùng một chỗ đã bao lâu?"



"Không lâu lắm! Mới mấy tháng mà thôi, hơn nữa. . . . . ." - Lâm Vỹ Dạ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ngượng ngùng."Ngọc đã cầu hôn em rồi, chị Midu, chị nói bọn em kết hôn rất nhanh phải không?"



Đoàng....



Như máy bay đâm vào tòa nhà cao tầng!



Hóa ra bọn họ đã sắp kết hôn. . . . . . Hóa ra bọn họ sắp kết hôn. . . . . . Thì ra là thế. . . . . .



Midu thân hình dao động, sắc mặt tái nhợt lại trắng, xanh lại xanh, cô phải tranh thủ thời gian mà làm!



"Không, sẽ không . . . . . ."



Không chờ cô ta nói dứt lời, một tiếng hét to bỗng nhiên vang lên.



"Khốn kiếp! Công ty cho các ngươi ăn cơm. Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt, mau cút đi!"



Các cô gái sợ tới mức run rẩy, sau đó nhìn nhau vài lần, tiếp theo lại nghe được một câu



"Một đám người vô dụng! Tất cả cút đi!"



Lâm Vỹ Dạ biết, Lan Ngọc lại đang mắng người rồi, nghe điệu bộ này, làm không tốt còn có thể đuổi việc. . . . . .



Không tốt! Nàng sẽ dàn xếp.



Không để ý Midu không trả lời lại, Vỹ Dạ đã đi vào phòng họp



Trong phòng họp, động tác của mọi người dừng lại, rất nhiều ánh mắt nhìn cô gái nhỏ đang đi vào mà thở sâu..



Lan Ngọc chính là ở bên trong đang hết sức phẫn nộ, hoàn toàn không có chú ý tới, tiếp tục mắng: "Tất cả đều không nói gì sao?!"



Lúc này sắc mặt âm trầm của cô phảng phất muốn nhỏ giọt, chung quanh tản ra hàn khí âm lãnh, đôi mắt cô rét lạnh, giọng nói lạnh như băng.



Đôi môi bọn lãnh đạo mím chặt, chính là không thể nói một câu. Nực cười! Xem Tổng giám đốc tức giận như vậy, bọn họ cũng không dám nhổ long trên đầu hổ, hi sinh!



"Cút đi. . . . . ." - Bỗng dưng, Lan Ngọc im lặng.



Một đôi bàn tay nhỏ bé từ bên hông cô ôm lấy.



Cô cảm thấy một cái đầu nhỏ cọ cọ phía sau lưng cô, mềm mại còn mang theo âm mơ hồ không rõ nàng nói: "Ngọc, Ngọc thật hung dữ!"



Chuyện bất khả tư nghị lại xảy ra...



Vừa rồi Tổng giám đốc đại nhân còn đang nổi giận, bây giờ lại biến thành con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn rồi!



Lan Ngọc khẽ thở dài, bàn tay lớn để lên đôi bàn tay nhỏ bé bên hông."Dạ! làm sao em vào được?"



"Em nghe thấy Ngọc quát, giọng nói nghe thật hung dữ!" - Vỹ Dạ chui đầu từ dưới nách Lan Ngọc ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương "Ngọc đừng quát, em rất sợ a!"



Đem tàn bạo thu lại, dịu dàng cười: "Được, Ngọc cam đoan sẽ giữ bình tĩnh, được không?"



Lâm Vỹ Dạ lúc này mới yên lòng, nhu thuận gật đầu, buông Lan Ngọc ra.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro